Góc Của Chan

BBBB – CHƯƠNG 1

1

Tôi tiếng Anh không tốt, Tống Nghị biết điều đó.

Lúc anh ta bỏ tôi một mình ở sân bay, ban đầu tôi không hề giận, vì anh ta nói là mẹ bị bệnh.

Anh ta không trả lời tin nhắn của tôi.

Tôi thậm chí còn muốn hỏi xem anh ta có cần tôi giúp gì không, nhưng rồi…

Cho đến khi tôi nhìn thấy bài viết của Tiêu Kiệt trên Weibo, Tống Nghị đang mặc quần áo nhưng lại ngủ trên giường của cô ta, và cả dòng trạng thái đó nữa…

[Tình yêu đích thực là chỉ cần một cuộc gọi, anh sẽ ngay lập tức chạy đến bên em]

Cuối cùng tôi cũng không chịu đựng nổi, cãi nhau một trận lớn với anh ta.

Tống Nghị vẫn như trước kia, chỉ quăng lại một câu: “Anh với cô ấy chỉ là bạn bè đơn thuần thôi! Sao em nhìn ai cũng thấy gian díu vậy!”

Rồi anh ta chặn liên lạc của tôi.

Một mình tôi, với vốn tiếng Anh bập bõm, chịu đựng biết bao ánh mắt khinh miệt, chật vật hoàn thành chuyến du lịch kéo dài mười lăm ngày.

Nhưng đúng một ngày trước khi về nước, Tống Nghị đã bỏ tôi ra khỏi danh sách đen.

Anh ta nhắn tin cho tôi: “[Ngày mai anh sẽ đến đón em]”.

Tôi biết, anh ta muốn làm lành.

Trong mối quan hệ này, anh ta luôn là người nắm thế chủ động.

Cãi nhau, anh ta có thể tùy tiện chặn tôi, chờ đến khi anh ta sẵn lòng tha thứ rồi mới mở chặn.

Còn tôi thì dù thế nào cũng không bao giờ chặn anh ta.

Thế nên suốt bao năm, anh ta muốn làm gì thì làm, muốn buông thì buông, muốn giữ thì giữ.

Nhưng anh ta không biết rằng, mười lăm ngày một mình tự lực cánh sinh ở xứ người đã khiến tôi suy nghĩ lại về mối quan hệ này.

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết khi chúng tôi hòa giải.

Nhưng lần này, tôi không còn cảm thấy hạnh phúc như vậy nữa.

Chỉ đơn giản trả lời: “[Cảm ơn]”.

Rồi ném điện thoại sang một bên để dọn hành lý, vì tôi biết anh ta sẽ không trả lời tin nhắn của tôi.

Nhưng trước khi đi ngủ, tôi lại thấy điện thoại có thêm một tin nhắn: “[Hẹn gặp em ngày mai]”.

Tôi tắt điện thoại, ngủ một giấc đến sáng.

Bảy giờ tối, tôi xuống máy bay.

Nhìn quanh sân bay, tôi không thấy bóng dáng Tống Nghị.

Tôi kéo hai chiếc vali lớn đi ra ngoài.

Tài xế taxi niềm nở chào: “Cô đi đâu vậy ạ?”.

Tôi mỉm cười: “Tôi đang chờ người đến đón.”

Tôi đã gửi thông tin chuyến bay cho Tống Nghị, anh ta biết giờ này tôi sẽ đến.

Thế nhưng, tôi đứng chờ cho đến khi trời tối mịt, từng chiếc taxi đi rồi lại đến, mà Tống Nghị vẫn không xuất hiện.

Điện thoại cũng không có một tin nhắn nào.

“Cô gái, tôi đã chạy được ba cuốc rồi đấy, không đi nữa là không còn xe đâu.”

Anh tài xế hạ cửa kính xe xuống nói.

Tôi kéo hai vali bước đến: “Đi thôi ạ.”

3

Về đến nhà đã là nửa đêm.

Anh tài xế sợ tôi về một mình không an toàn, sau khi đưa tôi đến cổng khu chung cư, anh còn bật đèn pha soi đường cho tôi đến tận khi tôi vào cửa tầng thì mới quay đầu xe đi.

Còn Tống Nghị, lúc này vẫn không hề gửi cho tôi một tin nhắn nào.

Tôi không tra hỏi, về nhà tắm rửa, rồi mệt mỏi nằm dài trên sofa, mở tin nhắn của chị Thôi gửi cho tôi: “[Có thật là em không suy nghĩ lại chuyện đi công tác nước ngoài không? Chỉ hai năm thôi, lúc em nghỉ phép vẫn có thể về nước gặp bạn trai mà]”.

Chị Thôi là sếp trực tiếp của tôi, gần đây có một dự án ở nước ngoài cần người, chị ấy ra sức tiến cử tôi.

Tôi lấy cớ là tiếng Anh không tốt, nhưng thực ra chị ấy đều hiểu.

Tôi không nỡ rời xa Tống Nghị.

Chị Thôi lại gửi thêm một tin nhắn:

“[Về nước lương có thể tăng lên 120, hơn nữa chị sẽ đi cùng em, đừng lo lắng]”.

Tôi và Tống Nghị là bạn học đại học, chúng tôi bắt đầu hẹn hò từ năm thứ ba, và đã ra trường được ba năm.

Năm năm đó, tôi chỉ sống vì anh ta.

Ngày tốt nghiệp, trường yêu cầu chúng tôi viết những ước mơ của mình lên mẩu giấy nhớ.

Giữa một rừng những ước mơ “[Lương triệu đô]”, “[Trở thành viện sĩ]”, “[Làm ông chủ lớn]”, tôi đã trịnh trọng viết xuống: “[Có một gia đình với Tống Nghị]”.

Tôi đã sống vì anh ta suốt năm năm trời.

Nhưng lại không thể khiến anh ta đến đón tôi về nhà vào buổi tối.

Thật nực cười làm sao.

Tôi trả lời: “[Em sẽ đi]”.

Chị Thôi ngay lập tức hào hứng gửi tin nhắn thoại: “Đúng rồi đấy Tiểu Lâm! Dự án này em không đi thì không còn ai nữa đâu! Nhanh lên! Đăng ký thi IELTS ngay bây giờ đi, cố gắng tháng sau lấy được bằng! 6.5 là được rồi!”.

4

Cứ thấy tiếng Anh là tôi lại đau đầu.

Nhờ cày đề điên cuồng mà điểm số của tôi cũng tạm ổn, nhưng riêng phần nói thì lại cực tệ, may mà có Tống Nghị đứng ra bao bọc cho tôi.

Anh ta không đi du lịch cùng tôi, nên vốn tiếng Anh “kiểu Tàu” của tôi đã nhận không ít những cái lườm nguýt khinh bỉ.

Tôi mở máy tính ra, đăng ký kỳ thi tháng sau, rồi tìm đề thi các năm trước để xem.

Được một lúc thì tôi buồn ngủ rũ rượi, nằm gục trên bàn học.

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, rồi vài tiếng bước chân: “Tiểu Nhã?”.

Anh ta gọi tên tôi vài lần.

Khi anh ta đến cửa phòng học, thấy tôi đang nằm gục trên bàn, giọng nói có vẻ khó chịu: “Tiểu Nhã.”

Tôi dụi mắt ngồi dậy: “Anh về rồi?”.

Anh ta sững lại, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Tôi không hiểu anh ta đang tức giận chuyện gì.

Có phải đang giận vì tôi không đợi anh ta về, không chất vấn tại sao không ra đón tôi, rồi bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa anh ta và Tiêu Kiệt, rồi cãi vã ầm ĩ?

“Anh vừa làm xong việc, gọi điện nhắn tin cho em mà không thấy trả lời,” Anh ta nói.

Tôi mở điện thoại, quả nhiên có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của anh ta, hỏi tôi ở đâu.

Lúc đó đã gần một giờ sáng.

“Tiêu Kiệt chứng sợ không gian hẹp tái phát, bắt đầu tự làm mình bị thương, anh không thể rời đi được…”.

“Ồ.”

Tôi thậm chí còn không đợi anh ta nói hết câu.

Anh ta sững lại, rồi thở dài:

“Anh biết em giận, nhưng anh và cô ấy…”.

“Giận gì đâu?”.

Tôi mỉm cười, vươn vai rồi đi về phía phòng ngủ: “Muộn rồi, tôi mệt quá, có chuyện gì để mai nói đi.”

“Tiểu Nhã?”

Giọng anh ta có vẻ không hài lòng: “Em có chuyện gì thì nói thẳng ra không được sao? Đừng có giở cái trò này với anh.”

Tôi thắc mắc: “Tôi có chuyện gì à?”.

“…”

Hiếm khi anh ta lại không nói nên lời trước mặt tôi.

Trước giờ, chỉ có chuyện anh ta không muốn nói, chứ chưa bao giờ có chuyện không thể nói.

Tôi vén chăn lên giường:

“Ngủ thôi, anh cũng đừng làm mệt qúa.”

Tôi nhắm mắt lại, hơi thở nhanh chóng trở nên đều đặn.

Trong lúc mơ màng, tôi dường như nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại.

Tôi biết anh ta đang tức giận chuyện gì.

Hiếm khi anh ta nhường nhịn, mở lời làm lành mà tôi lại không đón ý.

Nhưng chuyện đó không còn quan trọng với tôi nữa.

Đêm đó, tôi đã ngủ rất ngon.

5

Ngày hôm sau, tôi đẩy cửa phòng ngủ bước ra, trên bàn ăn có một chiếc bánh kem nhỏ.

Tống Nghị ngồi trên ghế: “Tiểu Nhã, chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi lăm muộn.”

Tôi chớp mắt.

Hóa ra anh ta vẫn nhớ tôi ra nước ngoài để đón sinh nhật.

“Thật ra anh không đi cùng em là vì Tiêu Kiệt điều trị chứng sợ không gian hẹp thất bại, bác sĩ nói nếu anh không ở cạnh, cô ấy dễ tự làm mình bị thương. Tối hôm đó, anh mệt quá nên ngủ gục trên giường của cô ấy, không phải như em nghĩ đâu. Còn tối qua…”.

Tôi bước tới, cúi xuống nhìn chiếc bánh kem tinh xảo: “Cái này là anh chuẩn bị cho tôi à? Cảm ơn anh nhé!”.

Anh ta sững người: “Tiểu Nhã…”.

Nến đã được thắp, tôi chắp hai tay lại, ước rằng mình sẽ thi IELTS đậu 6.5 ngay lần đầu, rồi thổi tắt nến một hơi, nở một nụ cười rạng rỡ với anh ta:

“Cảm ơn anh nhé, ngày đầu tiên về nước đã sắp xếp cho tôi một bữa tiệc rồi.”

Tống Nghị cau mày: “Lâm Tiểu Nhã, em có thể nghe anh giải thích không?”.

Tôi cười: “Anh muốn nói về chuyện của anh và Tiêu Kiệt à? Không cần đâu, tôi đã không còn ghen tuông nữa rồi.”

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

Tôi tự mình lấy dao cắt bánh, đặt một miếng trước mặt anh ta, rồi cầm miếng của mình lên ăn một miếng: “Ngon đấy chứ.”

“Em không giận?”.

Tôi chớp mắt: “Không hề, hai người là thanh mai trúc mã, chăm sóc lẫn nhau chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”.

Anh ta im lặng một lúc.

Khi nhìn lại tôi, trong mắt anh ta có chút gì đó xen lẫn sự day dứt.

“Tiểu Nhã, tối nay công ty có một buổi tiệc, có thể dẫn theo người nhà.”

6

Tôi đang ăn bánh, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Hả?”.

Nếu là trước đây, tôi sẽ vui mừng khôn xiết, lao tới ôm cổ anh ta mà hôn tới tấp. Nhưng bây giờ, tôi chỉ đặt miếng bánh xuống: “Thôi, tối nay tôi bận rồi.”

“Tăng ca?”.

Tôi nghĩ đến việc học IELTS, nhưng nếu nói ra chắc chắn anh ta sẽ hỏi nhiều, nên chỉ gật đầu qua loa.

“Vậy anh sẽ đợi em tan làm rồi cùng đi.”

“Thôi, tôi không muốn đi.”

Tống Nghị sững người.

Tôi trước đây chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội được cùng anh ta xuất hiện.

Tôi từng rất thích thú với thân phận là bạn gái của anh ta! Mong cho cả thế giới biết chúng tôi là một cặp.

Tống Nghị nhíu chặt lông mày: “Nhưng anh phải dẫn người nhà đi mà.”

Tôi bắt đầu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài: “Dạo này bận quá, thật sự không thể sắp xếp được.”

Tôi quay lưng về phía anh ta, chuyên tâm vào việc của mình.

Một lúc sau, vang lên tiếng ghế bị đẩy ra nhanh chóng.

Anh ta cầm áo khoác đi ra ngoài: “Tùy em, anh sẽ dẫn Tiêu Kiệt đi.”

Nói xong, anh ta đóng sầm cửa lại.

Tôi quay đầu nhìn cánh cửa, rồi tiếp tục dọn dẹp.

7

Chuyện đi công tác nước ngoài đã được quyết định.

Cô bạn thân Dương Duyệt bay gấp đến để ăn bữa tiệc chia tay với tôi.

Điện thoại có tiếng thông báo đặc biệt từ Weibo, là của Tiêu Kiệt.

Ngày xưa, tôi luôn chăm chăm theo dõi từng dấu vết của Tống Nghị và Tiêu Kiệt, dù mỗi lần như vậy đều khiến tôi đau lòng, nhưng tôi vẫn không thể bỏ qua từng chi tiết nhỏ khi hai người họ ở bên nhau.

Thế nên tôi đã gượng ép đặt Tiêu Kiệt vào danh sách theo dõi đặc biệt.

Hôm đó, trong một buổi tiệc, cô ta đăng một tấm ảnh tự sướng rất xinh xắn, tay đang khoác tay một người đàn ông.

Dù người đàn ông mặc vest bên cạnh không lộ mặt, nhưng tôi vẫn nhận ra đó là Tống Nghị.

Dòng trạng thái:

“[Thanh mai trúc mã, chẳng phải là một loại người nhà sao?]”

Tống Nghị đã bấm thích bài viết đó.

Anh ta chẳng bao giờ đăng trạng thái, thậm chí còn không bấm thích hay bình luận bài của ai.

Chỉ khi tôi và anh ta cãi nhau vì Tiêu Kiệt, anh ta mới làm những điều chống đối lại tôi.

Ngày trước, tôi chắc chắn sẽ gọi điện, hoặc thậm chí là bắt taxi đến tận nơi để chứng minh mình mới là “người nhà”.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ bấm thích theo, rồi sau đó hủy theo dõi đặc biệt cả hai người họ.

“Sao lại ngẩn người ra thế? Không phải lại định về nhà chăm sóc cái tên khốn đó chứ?”.

Tôi cười thành tiếng, tắt điện thoại: “Làm gì có! Tối nay tôi ngủ ngoài với cậu luôn.”

Ngày hôm sau thức dậy, tôi hiếm hoi thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ của Tống Nghị.

Và vài tin nhắn chưa đọc:

“[Mấy giờ rồi sao em không về nhà?]”

Một lát sau, anh ta lại nhắn thêm:

“[Anh không ở lại bữa tiệc lâu đâu]”.

Nếu là trước kia, anh ta đi xã giao gì, tôi nhất định sẽ về nhà sớm chuẩn bị canh giải rượu.

Rồi khi anh ta say về, tôi sẽ cởi giày, thay quần áo, đút canh cho anh ta uống, dọn dẹp bãi nôn.

Chắc chắn không có chuyện anh ta về nhà mà chẳng có ai ở đó.

Tôi trả lời: “[Đi chơi với Tiểu Duyệt ngoài này, sao vậy?]”

Rất lâu sau, anh ta mới nhắn lại một câu: “[Không có gì]”.

8

Tôi đăng ký một lớp học IELTS nội trú, nên có mấy ngày không về nhà.

Lần hiếm hoi, Tống Nghị chủ động nhắn tin cho tôi: “[Tối nay đi ăn cơm đi]”.

Giữa tôi và anh ta, quả thật có vài chuyện cần nói cho rõ ràng.

Bữa tối này là cơ hội rất tốt.

Tôi trả lời: “[Được, tan làm tôi sẽ về nhà]”.

Anh ta lập tức nhắn lại: “[Anh qua đón em]”.

Tôi không trả lời, vì phải vào gặp chị Thôi để bàn chi tiết về chuyện đi công tác.

5 giờ 30 chiều, anh ta nhắn tin cho tôi: “[Anh đang đợi em ở dưới công ty]”.

Tôi dọn đồ đi xuống, nhưng không thấy xe của anh ta ở cổng.

Sau khi tôi kiểm tra lại trên điện thoại mấy lần, anh ta mới lái xe từ tòa nhà đối diện sang.

“Em đổi chỗ làm rồi?” Anh ta hỏi.

“Ừ, đổi rồi.”

Thật ra tôi đã đổi chỗ làm từ lâu rồi.

Chỉ là anh ta đã lâu không đến đón tôi, nên không biết thôi.

Tôi vốn dĩ muốn nói cho anh ta, nhưng sau vài lần nhờ anh ta đón, anh ta đều tỏ ra mất kiên nhẫn: “Em là người lớn rồi, không tự tìm đường về nhà được sao?”.

“Anh đón Tiêu Kiệt vì cô ấy là bệnh nhân! Em là người khỏe mạnh, tại sao cứ phải so sánh với bệnh nhân chứ?”.

Thế nên tôi không nói cho anh ta biết chuyện này nữa, sợ anh ta lại nghĩ tôi muốn anh ta đến đón.

Giả vờ như không thấy tay anh ta định xách túi giúp, tôi chủ động đi về phía ghế sau.

Tay anh ta đang đặt trên cửa xe bên ghế phụ bỗng khựng lại.

“Tiểu Nhã.” Anh ta gọi tên tôi.

Tôi đã mở cửa sau rồi, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”.

Vẻ mặt anh ta có chút khó coi… “Sao em lại ngồi chỗ đó?”.

Lúc này tôi mới sững sờ.

Cái ghế phụ đó, anh ta luôn để dành cho Tiêu Kiệt.

Cô ta nói mình mắc chứng sợ không gian hẹp, chỉ khi ngồi ở nơi có tầm nhìn thoáng đãng mới thấy dễ chịu hơn.

Tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau với Tống Nghị.

Nhưng anh ta đã ném vỡ cốc, nhìn tôi bằng ánh mắt không thể hiểu nổi: “Em cứ nhất định phải tranh giành hơn thua với một người bệnh sao? Em nhất định muốn anh phải thừa nhận anh và cô ấy có gian díu đúng không?”.

Lần đó, chúng tôi đã chiến tranh lạnh tròn một tháng.

Từ đó về sau, tôi không bao giờ tranh giành vị trí ghế phụ với anh ta nữa.

“Ồ, quen rồi, ngồi đây đi.”

“Không được!”.

Anh ta có vẻ hơi sốt ruột, tay tôi khựng lại.

“… Hay là em vẫn ngồi đây đi.”.

Tôi chỉ sững lại: “À, được thôi.”

Giọng điệu bình thản, như thể chúng tôi là đồng nghiệp, không cần phải tranh cãi về một chuyện vặt vãnh như thế.

Khi tôi ngồi vào ghế phụ, ánh mắt anh ta luôn dõi theo tôi.

9

Ngồi trong xe, không gian tĩnh lặng lạ thường.

Thỉnh thoảng, anh ta lại lén nhìn tôi một cái.

Bình thường, tôi luôn là người tìm chuyện để nói, nhưng lại thường nhận được câu trả lời cụt lủn: “Đừng làm anh mất tập trung khi lái xe.”

Bây giờ tôi chẳng còn tâm trạng để nói chuyện, nên chỉ dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, đồng thời tránh né ánh mắt anh ta.

Ring ring…

Điện thoại đổ chuông, tôi mở mắt ra, là của Tống Nghị.

Màn hình chính là ảnh chụp chung của chúng tôi, hiện lên tên gọi [A Kiệt].

Anh ta lập tức cúp máy.

Rất nhanh, tiếng chuông chói tai lại vang lên.

Anh ta định cúp tiếp, nhưng ngón tay đang treo lơ lửng trên nút từ chối bỗng do dự.

Tôi cầm điện thoại lên, bật loa ngoài rồi đưa cho anh ta.

Anh ta sững lại một chút rồi nhận lấy.

Giọng Tiêu Kiệt nức nở: “A Nghị… chứng sợ không gian hẹp của em lại tái phát rồi… em không biết để chìa khóa ở đâu, em không ra ngoài được… em… anh đến cứu em được không!”.

Tống Nghị nhìn tôi, siết chặt điện thoại: “Anh gọi người khác đến giúp em nhé.”

Bên kia vang lên giọng nói gần như gào thét: “Không được! A Nghị! Em chỉ cần anh thôi! Chỉ có anh mới cứu được em!”.

Tống Nghị cau chặt mày, nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.

Tôi biết anh ta đang nghĩ gì.

Trước đây, những lần hiếm hoi anh ta đến đón tôi, anh ta đều có thể vì một cuộc điện thoại của Tiêu Kiệt mà bỏ tôi lại, quay xe đi đón cô ta.

Mỗi lần tôi cằn nhằn, anh ta lại mất kiên nhẫn:

“Về đến nhà chỉ có vài con phố thôi, em không tự đi về được sao?”.

“A Kiệt là bệnh nhân. Cô ấy có thể còn không tìm được đường về nhà, chúng ta lớn lên cùng nhau, giúp đỡ nhau có gì sai? Em khỏe mạnh như vậy, tại sao cứ phải giận dỗi với cô ấy?”.

“Em nhất định muốn anh phải thừa nhận giữa anh và cô ấy có vấn đề à?”.

“Không thể nói lý được, em tự xuống xe bình tĩnh lại đi!”.

Lần muộn nhất là một giờ sáng, sau khi cãi nhau với tôi, anh ta quay xe đi giúp Tiêu Kiệt.

Tôi đi bộ trên con đường vắng vẻ, không có đèn đường, phải gọi video call với Dương Duyệt mới về được đến nhà.

“Thôi, anh cho tôi xuống ở ngã tư phía trước đi.” Tôi chỉ về phía trước.

“Thôi, con gái đi một mình không an toàn, anh đưa em về rồi hẵng qua đó.”

Tôi mỉm cười: “Chỉ có vài con phố thôi tôi không tự đi về được sao? Hơn nữa đường cũng không thuận, đừng rắc rối vậy, tiện thể tôi vào siêu thị mua chút đồ luôn.”

Anh ta sững người, hình như thấy câu nói này rất quen thuộc.

Anh ta đưa tôi đến cửa siêu thị, lúc tôi xuống xe, anh ta bất ngờ nắm lấy tay tôi: “Thật ra… tối nay anh về nhà ăn cơm.”

Tôi sững người: “Ồ, được thôi, tôi sẽ làm phần của anh.”

Nói rồi tôi rút tay ra, tay anh ta nắm hụt trong không trung, tôi đã đóng cửa xe lại rồi.

“Tiểu Nhã!”.

Anh ta hạ cửa kính xe xuống gọi tôi, trông có vẻ vội vàng: “Anh xin lỗi…”.

Tôi mỉm cười: “Không sao, cô ấy là bệnh nhân, anh mau đi đi.”

Nói rồi tôi quay đầu bước vào siêu thị.

10

Về đến nhà, tôi làm bữa tối cho hai người. 7 giờ 30, Tống Nghị vẫn chưa về.

Tôi nhìn chiếc ghế trống đối diện và mâm cơm đã nấu sẵn, không chờ đợi như trước nữa, tự cầm đũa ăn phần của mình. Khi tôi ăn xong, anh ta vẫn chưa về.

Điện thoại cũng không có tin nhắn, Weibo cũng trống rỗng.

Theo lẽ thường, mỗi lần Tiêu Kiệt gọi anh ta đi đâu, cô ta đều sẽ đăng Weibo, không hiểu sao hôm nay lại thay đổi.

Tôi dọn dẹp phần bát đĩa của mình, rửa sạch rồi cất đi, sau đó dùng màng bọc thực phẩm bọc phần đồ ăn của anh ta lại, cho vào tủ lạnh. Sau đó, tôi vào phòng học, làm hai bộ đề thi IELTS, ngẩng đầu lên thì trời đã nửa đêm rồi.

Khi chìm đắm vào việc của mình, thời gian trôi qua thật nhanh, không hề hay biết đã vài tiếng đồng hồ trôi qua.

Trong mấy tiếng này, tôi thậm chí còn không nhớ đến sự tồn tại của Tống Nghị.

Thật sự rất tốt, hoàn thành công việc của mình một cách chuyên tâm, trong lòng luôn cảm thấy đầy đủ.

Hóa ra, hạnh phúc thực sự không nhất thiết phải dựa dẫm vào một ai đó.

Tôi không hỏi anh ta khi nào về, chỉ để lại một mẩu giấy nhớ trên bàn “[Cơm ở trong tủ lạnh]” rồi đi tắm rửa và ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, Tống Nghị vẫn chưa về.

Mẩu giấy nhớ vẫn ở nguyên vị trí.

Tôi mặc kệ, dọn đồ rồi ra khỏi nhà.

Suốt buổi sáng, tôi bận rộn làm việc với các đồng nghiệp bên kia, không hề nghĩ đến Tống Nghị.

Đến giờ ăn trưa, tôi mới thấy anh ta gọi nhỡ mấy cuộc.

Ngay lúc đó, điện thoại lại đổ chuông, tôi nhấc máy, giọng anh ta đầy gấp gáp: “Sao không nghe máy?”.

Tôi bỗng thấy câu nói này thật quen thuộc.

Cái vai trò gấp gáp, sốt ruột này, vốn dĩ phải là của tôi.

Nhưng bây giờ, tôi lại chẳng hề xao động.

“Sáng nay hơi bận, có chuyện gì không?”Giọng tôi vẫn bình thản như khi nói chuyện với đồng nghiệp.

Anh ta ngừng một lúc rồi mới nói: “Không có gì… Chỉ là tối qua, bệnh của A Kiệt có hơi nặng, anh không kịp nói với em…”.

“Ồ, em tưởng chuyện gì cơ.” Tôi bật cười: “Tôi biết mà, anh không cần giải thích đâu, tôi cũng không trách anh.”

“… Thật sao?”

Không biết có phải là ảo giác của tôi không, nhưng khi tôi không còn giận nữa, anh ta ngược lại cảm thấy lúng túng, cứ muốn có một câu trả lời cảm xúc từ tôi.

Nhưng tôi cảm thấy mình đã thể hiện khá rõ ràng rồi: “Phải rồi, không trách anh, tôi hiểu mà.”

Đồng nghiệp gọi tôi đi ăn cơm, tôi đáp lại một tiếng: “Tôi đi ăn đây, anh còn việc gì nữa không?”.

Giọng anh ta bỗng trở nên khàn đi: “Cái đó… tối qua là lỗi của anh, hôm nay để anh nấu cơm nhé, tối anh sẽ đón em về, được không?”.

Tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm.

Nói gì thì nói, một tháng anh ta về nhà ăn cơm chẳng được mấy ngày, chuyện nấu cơm cho tôi thì anh ta chưa bao giờ làm.

Chỉ khi Tiêu Kiệt bị hoảng sợ, anh ta mới đích thân vào bếp nấu cháo, an ủi cô ta.

Nếu tôi làm nũng, anh ta sẽ nhíu mày: “Em nấu ăn ngon như vậy, tự nấu cho mình bát cháo không được sao?”.

Lúc đó tôi đã rưng rưng nước mắt nói với anh ta: “Vấn đề không phải là một bát cháo, mà là… là anh có thể nấu cho người khác, nhưng chưa bao giờ nấu cho em cả.” Anh ta nhíu chặt mày: “Ai nấu thì có khác gì đâu? Chẳng phải em vẫn uống à?”.

Có chứ, khác biệt rất lớn.

Nếu là trước đây, anh ta chủ động nấu cơm cho tôi, còn muốn đón tôi tan làm, tôi chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng bây giờ, tôi lại chẳng hề dao động, trong đầu chỉ nghĩ:

Nếu tối nay anh ta ở nhà, tôi sẽ không thể học bài được.

Thế nên tôi từ chối: “Tối nay phải đi ăn tối với đồng nghiệp, không về nhà đâu.”

Không ngờ anh ta lại hỏi: “Có đồng nghiệp nam không?”.

Tháng trước là sinh nhật Tiêu Kiệt, anh ta đã đi chơi cùng cô ấy ba ngày ở Tam Á.

Tôi đã cãi nhau một trận với anh ta, anh ta tỏ ra rất khó chịu: “Đâu phải chỉ có hai người bọn anh đi, mấy người cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cô ấy thì làm sao?”.

“Hơn nữa, kể cả nếu anh đi riêng với cô ấy, bọn anh cũng lớn lên cùng nhau mà, gia đình hai bên thân thiết từ thế kỷ trước rồi, hoàn toàn không phải là vượt giới hạn!”.

Anh ta không thích tôi quản lý các mối quan hệ xã giao của anh ta, nhưng tại sao anh ta lại quản lý của tôi?

Tôi tiện miệng đáp: “Có cả nam lẫn nữ, sao vậy?”.

Anh ta khựng lại, rồi cất tiếng một cách khó khăn: “Không có gì, em tự chăm sóc bản thân nhé.”

“Cảm ơn, anh cũng vậy.”

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!