Góc Của Chan

BẠCH TUYẾT VÔ NGÂN – CHƯƠNG 4

11.

Chiếc xe đã không tông vào.

Tôi ngất đi trên xe, Lục Hoài Xuyên lập tức đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi lại một lần nữa vào ICU, được các bác sĩ giành giật lại từ tay tử thần.

Khi tỉnh lại, Lục Hoài Xuyên đang lặng lẽ gọt táo bên giường.

Tôi hỏi cậu ấy: “Tôi còn bao nhiêu thời gian?”

Sợi vỏ táo vốn liền mạch đột nhiên bị đứt, Lục Hoài Xuyên vẫn bình thản tiếp tục gọt.

“Ba tháng.”

Tôi gật đầu: “Ba tháng là đủ.”

Đủ để hoàn tất thủ tục ly hôn.

Lần này Lục Hoài Xuyên không ép tôi nhập viện nữa, nhưng điều kiện vẫn là cậu ấy phải làm tài xế.

Tôi cũng có điều kiện, đó là cậu ấy phải nhận tiền.

Chúng tôi đạt được thỏa thuận.

Tôi bắt đầu làm những việc của mình, thông qua một vài kênh tìm được cách liên lạc với “bạch liên hoa”.

“Chị Từ Niệm?”

“Có thời gian đi ăn không?”

“Nhưng Tống Lãng không muốn em tiếp xúc riêng với chị…”

“Cô không nói cho anh ta là được mà.”

Trong nhà hàng.

“Bạch liên hoa” cuối cùng cũng đã đến.

Vừa ngồi xuống, cô ta đã hỏi han tôi ân cần: “Chị Từ Niệm, sức khỏe chị có tốt không? Lần trước Tống Lãng đánh chị, em thấy chị ngã ra đất trông rất khó chịu.”

Tôi nhìn cô ta: “Làm sao tôi bị đánh, không phải cô là người rõ nhất sao?”

Hôm đó trong tay áo cô ta giấu một chiếc đầu nhọn sắc bén, ngay từ lúc ngã về phía tôi, cô ta đã có ý đồ.

Làm tôi đau, để tôi theo phản xạ đẩy cô ta ra.

Mắt cô ta rưng rưng, lắc đầu phủ nhận: “Em không có, chị Từ Niệm, có phải chị hiểu lầm gì không…”

Chát!

Tôi giơ tay tát một cái vào mặt cô ta.

“Đừng diễn trò trước mặt tôi.”

Cô ta ôm mặt, nước mắt lưng tròng nhìn tôi lắc đầu: “Chị Từ Niệm, em không… em thật sự không có…”

Tôi định giơ tay tát thêm một cái nữa, thì bàn tay bị Tống Lãng giận dữ lao tới giữ chặt:

“Từ Niệm! Cô có thôi đi không!”

Quả nhiên “bạch liên hoa” không tự mình đến điểm hẹn.

Tất nhiên, đây cũng là mục đích của tôi.

“Chưa xong đâu.” Tôi cầm cốc nước trên bàn hất thẳng vào anh ta, “Mời anh uống trà.”

Tống Lãng giơ tay định tát tôi, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, bàn tay anh ta dừng lại cách mặt tôi ba phân.

“Tôi cảnh cáo cô, Từ Niệm, đây là lần cuối cùng. Lần sau đừng gây phiền phức cho Thư Nhan nữa.”

“Rất tiếc, tôi cũng nói với anh, đây mới là lần đầu tiên. Nếu anh không ly hôn, tôi sẽ tìm cô ta lần thứ hai, thứ ba, và vô số lần khác.” Tôi đáp trả.

Tống Lãng nghiến răng lườm tôi.

“Anh thích cô ta đến vậy, tại sao không ly hôn để cưới cô ta đi? Hay là, thực ra anh đã thích tôi rồi?”

“Cô nói nhảm gì vậy!”

Tôi tiếp tục: “Nhưng anh lại hận tôi, hận tôi đã hại chết anh Cảnh Sơ, hại chết chị gái. Anh cho rằng anh không nên thích tôi, anh rất mâu thuẫn, nên anh mới tìm bông hoa nhỏ bé này.”

“So với việc giống chị tôi, thực ra cô ta giống tôi hơn. Nốt ruồi dưới mắt cô ta, y hệt vị trí của tôi, nhưng chị tôi thì không có.”

“Anh biết những trò nhỏ của cô ta, anh cố ý dung túng, vì điều đó giống với tôi hơn.”

“Từ Niệm! Im miệng!”

“Anh không muốn thừa nhận mình đã thích kẻ thù đã hại chết anh trai mình, nên tìm một người gần giống, một mặt chuyển tình cảm đó sang cô ta, mặt khác vẫn giữ lấy tôi để giày vò, để trả thù tôi.”

“Tống Lãng, anh chỉ là một kẻ hèn nhát.”

“Đời này không xứng có được hạnh phúc là anh.”

“Kẻ hèn nhát không xứng có bất cứ điều gì.”

Tống Lãng trợn mắt, thở hổn hển, như một con thú đang giận dữ:

“Thật hoang đường! Cô nghĩ tôi không dám ly hôn với cô sao?!”

Tôi nuốt xuống vị tanh của máu trong cổ họng, tay siết chặt mép bàn để giữ thăng bằng cơ thể, không cho mình ngã xuống.

“Đúng vậy, anh không dám.”

Anh ta nắm lấy tay “bạch liên hoa”: “Ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý đưa đơn ly hôn cho cô, để cô biết những lời cô vừa nói hoang đường đến mức nào.”

Bóng dáng họ rời đi dần mờ nhòe, vị máu tanh nơi cổ họng không thể kìm nén được nữa.

Tôi ho dữ dội, lòng bàn tay đỏ tươi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dường như, trời sắp đổ tuyết.

12.

Tống Lãng thật sự đã bảo trợ lý mang đơn ly hôn đến.

Việc phân chia tài sản lại y hệt như bản tôi đã đưa cho anh ta lúc trước, tôi và anh ta chia đôi.

Tống Lãng sở hữu công ty, có được một nửa tài sản của anh ta là một khoản tiền không hề nhỏ.

Tôi lại chia số tiền đó thành hai phần, một phần để lại cho bố mẹ, một phần đưa cho Lục Hoài Xuyên.

“Đây là tiền công chăm sóc và lái xe cho cậu.”

Cậu ấy không từ chối, nhận lấy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ tôi nghèo nhất rồi, cậu có thể bỏ tôi mà đi được rồi đấy.”

Lục Hoài Xuyên lại nói: “Bên thành phố A đã có tuyết rơi rồi, muốn đi xem không?”

Tuyết ở thành phố A rơi trên vai tôi, cũng làm trắng tóc của Lục Hoài Xuyên.

Tôi vò một nắm tuyết ném về phía cậu ấy.

Trừ lần đầu tiên đánh lén thành công ra, sau đó tôi không bao giờ ném trúng cậu ấy nữa. Thế là tôi ngồi xổm xuống, ôm bụng.

Lục Hoài Xuyên đang né tránh liền chạy lại ngay lập tức: “Ổn không?”

Tôi cười thầm, nhân lúc cậu ấy không chú ý, nhét một nắm tuyết vào cổ cậu ấy: “Cậu bị lừa rồi.”

Sau đó tôi chơi mệt, nằm trên nền tuyết ngước nhìn trời, mặc cho những bông tuyết lạnh buốt rơi trên mặt.

“Lục Hoài Xuyên,” tôi gọi tên cậu ấy, “thực ra cậu chẳng giống ai cả.”

“Ừ.”

“Sau khi tôi chết, hãy rải tro cốt của tôi xuống biển nhé. Tôi không muốn nằm trong một cái hộp nhỏ xíu.”

“Được.”

“Lần trước câu chuyện kể dở, để tôi kể lại cho cậu nghe nhé.”

Trong một tháng của thời kỳ “hạ nhiệt ly hôn,” Lục Hoài Xuyên đã đưa tôi đi rất nhiều nơi.

Nhưng số lần tôi phải vào viện cấp cứu cũng ngày càng nhiều, có khi phải hôn mê hai ba ngày mới tỉnh lại.

Vào ngày hết hạn “hạ nhiệt ly hôn”, tôi đã gầy gò, không thể đi lại bình thường, phải dùng đến xe lăn.

Quần áo cũ mặc trên người tôi đã trở nên rộng thùng thình, may mà đang là mùa đông, những chiếc áo dày có thể che giấu được sự thật.

Tôi đội mũ, đeo khẩu trang, ngồi trên xe lăn, đợi Tống Lãng ở Cục Dân chính.

Anh ta đến muộn, gương mặt tiều tụy.

Trên người mặc chiếc áo khoác đôi mà tôi đã tặng khi chúng tôi còn hẹn hò.

Hôm đó là tuyết đầu mùa, tôi bị kẹt xe nên đến muộn rất lâu.

Khi tới điểm hẹn, đã trễ một tiếng đồng hồ.

Tống Lãng cứ đứng ngu ngốc trong tuyết như vậy, trên người phủ một lớp tuyết mỏng.

Tôi mắng anh ta: “Sao không tìm chỗ nào mà tránh?”

Anh ta ngây ngô cười với tôi: “Những gì em thích, tôi sẽ không tránh.”

Rồi lấy một lớp tuyết mỏng trên đầu mình đặt lên đầu tôi:

“Cùng nhau bạc đầu nhé, Từ Niệm.”

Trước đây, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc này, tôi đều cảm thấy chua xót.

Bây giờ, đã không còn chút gợn sóng nào nữa.

“Vào thôi.” Tôi khẽ nói.

Tống Lãng vẫn đứng yên, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi: “Từ Niệm, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Tôi cười nhẹ nhõm:

“Tống Lãng, anh thật đáng thương.”

Cầm giấy chứng nhận ly hôn trên tay, tôi nhìn lên trời, một màu trong xanh.

Sau đó, tôi bắt đầu chìm vào những cơn hôn mê bất tận.

Đến cả xuống giường đi lại cũng khó khăn, không thể tự ăn uống, chỉ có thể duy trì sự sống bằng dịch truyền.

Sau nhiều ngày hôn mê, tôi mơ màng tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Lục Hoài Xuyên, tuyết rơi rồi phải không?”

Cậu ấy khựng lại một chút: “Rơi rồi.”

“Đưa tôi ra ngoài xem đi.”

Tôi ngồi trên xe lăn, ngước lên, cảm nhận từng bông tuyết lạnh buốt rơi trên mặt.

“Tuyết rơi rồi.”

“Ừ.”

“Lục Hoài Xuyên, hãy quên tôi đi nhé.”

“Ừ.”

–Dự báo thời tiết, hôm nay trời quang.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!