Góc Của Chan

BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA CHỒNG VỀ NƯỚC, TÔI PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI RỒI. – CHƯƠNG 1

1

Tôi và Mộ Xuyên đến với nhau qua một cuộc hôn nhân sắp đặt của gia tộc.

Anh ta là Ảnh đế lừng danh trong giới giải trí, còn tôi chỉ là một bình hoa di động vô tích sự, chỉ có nhan sắc, diễn xuất bằng không, và đầy rẫy scandal bẩn thỉu.

Vì tôi quá đẹp, rất nhiều nữ minh tinh trong giới đều kiêng dè tôi, hợp sức ngầm công khai bài trừ tôi. Điều đó khiến danh tiếng của tôi trong giới luôn ở mức tệ hại.

Tôi và Mộ Xuyên kết hôn bí mật, sau khi cưới vẫn giữ quan hệ khách sáo, tôn trọng nhau như khách. Nhưng một lần ngoài ý muốn đã khiến tôi và anh ta ngủ cùng nhau.

Và chính sự cố bất ngờ đó lại khiến tôi mang thai!

Nhìn tờ kết quả khám thai trong tay, tôi dụi mắt vì không thể tin nổi.

Cái gã này nhắm mục tiêu chuẩn đến mức này ư?!

Tôi đưa tay lên xoa bụng. Dù mới chỉ một tháng, nhưng khi biết trong bụng có một sinh linh bé bỏng, tâm trạng tôi đã thay đổi một cách kỳ diệu.

Tôi rút điện thoại ra, chuẩn bị báo tin này cho Mộ Xuyên, nhưng ngay lập tức, một loạt tin tức giải trí dồn dập tràn đến:

#Ảnh hậu Vân Nùng Nguyệt về nước, Ảnh đế Mộ Xuyên đích thân đón tại sân bay

#Đúng là một đôi trai tài gái sắc! Ảnh đế Mộ Xuyên và Ảnh hậu Vân Nùng Nguyệt, quả thực quá xứng đôi! 

Tôi nhấp vào xem.

Có một bức ảnh, trong đó, chồng tôi, Mộ Xuyên đang sánh bước cùng một người phụ nữ trẻ.

Cô ấy xinh đẹp, mái tóc dài buông xõa sau lưng, gương mặt trắng trẻo, mềm mại nở một nụ cười dịu dàng.

Hàng ngàn cư dân mạng bình luận rằng họ rất xứng đôi và tha thiết mong cả hai thành đôi!

Tôi biết Vân Nùng Nguyệt này.

Cô ta là học muội cùng môn với Mộ Xuyên, và nhiều cư dân mạng luôn gán ghép họ thành một cặp.

Nhìn bức ảnh và những bình luận đó khiến tôi vô cùng khó chịu.

Trong đầu tôi chợt nhớ đến lịch trình công bố công khai của Mộ Xuyên.

“Đi công tác” ư?

Cái gọi là “đi công tác” trong miệng anh chính là đi đón người phụ nữ khác sao?!

Dù tôi và anh ta giữ thái độ khách sáo, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta có quyền phản bội tôi!

Cơn giận bốc lên ngùn ngụt.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, kéo suy nghĩ tôi trở lại.

“Alo? Tiêu Tiêu à, có một chương trình show hẹn hò này, em có muốn tham gia không? Tuy chỉ là một show nhỏ, nhưng với tình hình hiện tại của chúng ta, cũng chẳng nhận được cái gì tốt hơn…”

Chị You, người quản lý, dường như sợ tôi không đồng ý, đang chuẩn bị khổ sở khuyên nhủ thì tôi đã thẳng thừng mở lời: “Nhận.”

“Hả?” Chị You mất một lúc mới phản ứng lại.

Tôi lặp lại: “Nhận. Show hẹn hò thì có gì mà không nhận? Tuyệt vời thế cơ mà?”

Một nụ cười thoáng hiện trên mặt tôi, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười.

Tôi tắt hết những tin tức lá cải về Mộ Xuyên, nhét tờ kết quả khám thai vào túi xách.

2

Chị You nói show hẹn hò lần này kéo dài nửa tháng.

Tôi thu dọn vài món đồ đơn giản, rồi cùng chị bay đến chỗ đoàn làm phim.

Nghe nói show hẹn hò lần này có tổng cộng sáu khách mời, ba nam ba nữ, và sẽ phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình.

Để tạo sự thu hút, đoàn làm phim không công bố danh sách khách mời cụ thể, nghĩa là chỉ đến tận nơi mới biết có những ai.

Để tạo ấn tượng tốt, tôi đã đến khá sớm, tưởng rằng mình là người đến đầu tiên.

Ai ngờ, ngay khi tôi vừa xuất hiện, một máy quay đã chĩa thẳng vào tôi.

Sau đó, giọng đạo diễn vang lên: “Chúng ta hãy cùng chào đón khách mời cuối cùng, Tiêu Tiêu!”

Tôi: “…”

Trong lòng tôi thầm đổ mồ hôi hột, nhưng ngoài mặt vẫn giơ tay làm bộ làm tịch chào hỏi mọi người.

“Ôi, khuôn mặt nữ thần Tiêu Tiêu tôi mê quá!”

“Nhìn thấy ghê! Đúng là cái bình hoa, ngoài cái mặt ra thì còn gì nữa? Sao đoàn làm phim lại mời loại người này chứ!”

Thị lực của tôi rất tốt, liếc mắt một cái đã bắt được bình luận trên màn hình.

Nhưng vẻ mặt tôi vẫn không hề thay đổi.

Tôi vốn đến với giới giải trí này là để rèn luyện tâm chí mà thôi.

Tôi bước vào căn nhà nhỏ đã được chương trình chuẩn bị.

Trong phòng có sáu chiếc ghế, và đã có năm người ngồi.

Tiểu thịt tươi hạng B, Phương Thiên Vũ, từng đóng chung phim với tôi, có khuôn mặt cún con, cười lên lộ hai cái răng khểnh.

Tiểu thư ngọt ngào, Trì Nhiên, xuất thân từ chương trình tuyển chọn, mặc một chiếc váy dài màu hồng, búi tóc củ tỏi, trông ngọt ngào, duyên dáng.

Khi nhìn thấy hai người này, sắc mặt tôi vẫn bình thản.

Nhưng khi nhìn thấy ba người còn lại, mắt tôi không khỏi mở to.

Thần tượng đang hot , Tô Dịch đang nháy mắt với tôi.

Bên cạnh cậu ta là Ảnh đế hàng đầu Mộ Xuyên và Ảnh hậu Vân Nùng Nguyệt.

Đây chẳng phải là một show hẹn hò nhỏ bé của tuyến hai, tuyến ba thôi sao?

Tại sao ba người này lại ở đây?!

Ngay khoảnh khắc tôi nhìn về phía Mộ Xuyên, tôi đã chạm phải đôi mắt đen láy, sâu thẳm, ẩn chứa một cảm xúc khó hiểu.

Chưa kịp nhìn kỹ, một bóng hình trắng muốt đã che khuất tầm nhìn của tôi.

“Vì mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu thôi.”

Vân Nùng Nguyệt đứng giữa tôi và Mộ Xuyên, như thể vô tình.

Cô ta nhếch môi nở nụ cười, trông rất dịu dàng.

“Ôi, Nguyệt Nguyệt đẹp quá! Nụ cười này ngọt ngào thấm tận tim tôi!”

“Nói về nhan sắc, tôi nghĩ Tiêu Tiêu vẫn hơn một bậc.”

“Tiêu Tiêu chỉ là bình hoa di động, làm ơn đừng đặt cô ta ngang hàng với Nguyệt Nguyệt của chúng tôi, OK?!”

Tôi thu ánh mắt khỏi Mộ Xuyên, nén lại sự sốc nặng trong lòng.

Dù tôi có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, một Ảnh đế đường đường lại đi tham gia cái show nhỏ này?

Nhưng tôi nhận ra một vấn đề: Mộ Xuyên đã kết hôn, vậy mà anh ta lại tham gia show hẹn hò! Hơn nữa lại đi cùng Vân Nùng Nguyệt!

Lẽ nào hai người này muốn công khai hẹn hò sao?!

Mặt tôi sa sầm lại.

3

Đến phần chia nhóm, chương trình sử dụng hình thức bốc thăm.

Tô Dịch tiến đến bên tôi.

Tôi nghe thấy cậu ta hạ giọng hỏi: “Tình hình dạo này thế nào?”

Mặc dù lời cậu ta nói không bị mic thu vào, nhưng hành động của anh ta vẫn bị camera ghi lại.

“Á á á! Anh Dịch đang làm gì vậy! Sao anh ấy lại nói chuyện với Tiêu Tiêu!”

“Con tiện nhân này! Tao biết ngay nó quen thói mồi chài người khác mà!”

“Anh Dịch, tránh xa người phụ nữ đó ra!”

Là một thần tượng đang hot, Tô Dịch có rất nhiều fan nữ cuồng nhiệt. Ngay khi cậu ta chủ động tiếp cận tôi, phòng livestream như nổ tung.

“Sao cậu lại tham gia chương trình này?” Tôi hạ giọng hỏi lại.

“Chẳng phải là vì thấy chị nên tôi mới đến sao? Chị, chị và anh rể thật biết cách chơi, muốn hẹn hò bằng tiền công à?”

Tô Dịch nháy mắt, nháy mày với tôi.

À, quên mất, tên đầy đủ của tôi là Tô Tiêu, còn Tiêu Tiêu là nghệ danh.

Tôi liếc xéo Tô Dịch một cái.

Rõ ràng điều này không thể nào xảy ra.

Mộ Xuyên quả thực tham gia show hẹn hò là để hẹn hò, nhưng người đó không phải là tôi.

Việc bốc thăm bắt đầu.

Tôi thầm cầu nguyện trong lòng đừng bốc phải Mộ Xuyên.

Nhưng có lẽ, bạn càng không muốn điều gì, ông trời càng muốn trao điều đó cho bạn.

Phương Thiên Vũ và Trì Nhiên một nhóm, Tô Dịch và Vân Nùng Nguyệt một nhóm, còn tôi và Mộ Xuyên cùng một nhóm.

“Trời ơi! Ảnh đế sao không được chung nhóm với Nguyệt Nguyệt! Tôi không phục kết quả bốc thăm này!”

“Lạy Chúa, nam thần Mộ Xuyên lại phải chung nhóm với cái bình hoa Tiêu Tiêu kia? Chẳng phải cô ta sẽ vui sướng chết đi sao?”

Tôi ở gần màn hình nhất, liếc mắt là thấy được nội dung bình luận.

Trong lòng tôi đã nén một cục tức vô cớ suốt, có lẽ vì đang mang thai nên tính khí cũng nóng nảy hơn một chút.

Tôi không kìm được, thẳng thừng lên tiếng đáp trả: “Cái gì mà ‘chung nhóm với Mộ Xuyên tôi sẽ vui sướng chết đi’?! Sao không nói là anh ta chung nhóm với tôi thì anh ta mới là người vui sướng chết đi?”

Lời này của tôi vừa dứt, không chỉ tại trường quay mà cả phòng livestream cũng im lặng tuyệt đối.

Nhưng ngay sau đó, một làn sóng bình luận mới, mạnh mẽ hơn bùng nổ.

“Trời ơi, con ranh này đang nói cái trò đùa gì vậy! Nó bị ma nhập à?”

“Tiêu Tiêu, cô có biết ba chữ ‘không biết xấu hổ’ viết như thế nào không?”

“Mộ Xuyên chung nhóm với cô, trong lòng anh ta chắc đang thầm niệm ‘xui xẻo tám đời’, làm sao mà ‘vui sướng chết đi’ được?”

Tôi chỉ cần liếc qua là thấy hàng loạt bình luận đang chửi rủa tôi.

Trước đây, vì giữ danh tiếng, tôi luôn tỏ ra thận trọng, dè dặt trước ống kính, rất nhiều ấm ức đều phải nuốt vào.

Nhưng giờ đây, sau khi phản pháo xong, lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Dù sao tôi cũng không cần lăn lộn trong giới giải trí để kiếm cơm, chỉ đến đây chơi cho vui.

Nếu cuối cùng không trụ được nữa, tôi sẽ về nhà thừa kế gia sản!

Hơn nữa, tôi đang mang thai, giữ cục tức trong lòng là điều cực kỳ không tốt cho bà bầu!

Nghĩ thông suốt điều này, tâm lý của tôi trở nên thoải mái, buông thả.

Chỉ là điều tôi không ngờ tới, một giọng nói trầm thấp lại phụ họa theo lời tôi: “Đúng vậy, tôi vui sướng chết đi.”

Không chỉ tôi đứng sững lại, ngay cả nụ cười trên mặt Vân Nùng Nguyệt cũng cứng đờ giây lát.

Tôi thấy Mộ Xuyên dùng đôi mắt đen thẳm, sâu hun hút nhìn chằm chằm vào tôi, bên trong ánh lên những cảm xúc khó hiểu.

Cái gã này đang giở trò gì?!

Chưa kịp hoàn hồn, tôi đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng, thỏ thẻ vang lên bên tai: “Xuyên vẫn như xưa, thích giúp người khác gỡ rối.”

Tôi nhíu mày.

Cách xưng hô quá đỗi thân mật của Vân Nùng Nguyệt khiến tôi cảm thấy chướng tai.

Ai thèm sự “gỡ rối” của Mộ Xuyên!

4

Sau khi bốc thăm xong, đội ngũ đạo diễn bắt đầu giao nhiệm vụ.

Để thúc đẩy sự ăn ý và bồi dưỡng tình cảm giữa các khách mời, chỗ ở và thức ăn của chúng tôi trong thời gian tới đều phải kiếm được thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ.

Đoàn làm phim dẫn chúng tôi đến đầu một ngôi làng.

Nhiệm vụ đầu tiên là vào rừng cây nhỏ giúp dân làng nhặt củi.

Nhóm nào nhặt được nhiều củi nhất sẽ được ưu tiên chọn nhà ở, giới hạn thời gian một giờ.

Cuộc thi bắt đầu.

Tôi xông thẳng vào rừng, Mộ Xuyên thong thả theo sau tôi.

Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, liền cúi xuống bắt đầu nhặt củi. Tuy nhiên, vì đang mang thai, tôi không dám cử động quá mạnh, và mỗi lần cũng không lấy quá nhiều.

“Em ra nghỉ đi, để tôi nhặt. Chỗ này hơi bẩn.”

Đúng lúc tôi đang tập trung nhặt củi, giọng Mộ Xuyên vang lên bên tai.

Tôi đứng thẳng người dậy nhìn quanh.

Tôi thấy Phương Thiên Vũ và Trì Nhiên đang hăng hái làm việc.

Nhưng nhóm của Tô Dịch thì chỉ có mình cậu ta.

Vân Nùng Nguyệt đang ngồi trên một tảng đá ngắm cảnh xung quanh, hoàn toàn không có ý định cúi xuống nhặt củi.

“Sao Vân Nùng Nguyệt không xuống nhặt củi? Cô ta ngồi đó làm gì?”

“Nhặt củi bẩn thỉu như vậy, sao bắt Nguyệt Nguyệt nhà tôi làm chứ?”

“Nguyệt Nguyệt nhà tôi đã nói là cơ thể không khỏe, nghỉ một lát thì có sao?”

“Hai nữ minh tinh kia đều đi nhặt được, sao Vân Nùng Nguyệt lại không được? Cứ để mỗi anh Dịch nhà tôi làm thôi sao? Làm đỏm quá thể.”

“Tham gia được thì tham gia, không tham gia thì cuốn xéo.”

Tôi lướt qua bình luận trên livestream.

Fan của Tô Dịch và fan của Vân Nùng Nguyệt đã xé nhau tơi tả.

Tôi liếc nhìn Mộ Xuyên, châm biếm: “Làm gì? Muốn tôi giúp Vân Nùng Nguyệt hút bớt hỏa lực à?”

Cái gã này thật đáng ghét! Sao trước đây tôi không phát hiện ra anh ta lại xấu xa đến thế!

Mộ Xuyên: “?”

Tôi quay người đi, không nhìn anh ta nữa, tiếp tục tập trung vào việc nhặt củi.

Củi ở rìa rừng đã gần như hết, tôi dần dần đi sâu vào bên trong.

Một tiếng động phát ra từ bụi cây phía trước, tôi lập tức cảnh giác.

Mọi người đều nói rừng cây nhỏ thường có thú hoang, chẳng lẽ là sói, hổ, báo gì đó sao…

Tôi nhìn xung quanh, ở đây chỉ có mỗi mình tôi.

Ôi trời, tôi sợ quá…

Đúng lúc tôi chuẩn bị cắm đầu bỏ chạy thì một bóng người chui ra khỏi bụi rậm.

“Chị!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tôi giật mình một cái, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi vừa định mở lời thì thấy Tô Dịch giơ tay chỉ vào chiếc mic đang cài trên ngực áo tôi.

Tôi hiểu ý, vội vàng tắt micro thu âm.

“Chị, tất cả cái này cho chị.”

Tô Dịch đi tới trước mặt tôi, nhét hết số củi cậu ấy nhặt được cho tôi.

“Hả? Cậu đưa hết cho tôi rồi, cậu làm sao đây?”

Cả nhóm cậu ta chỉ có mình cậu ấy nhặt.

“Em không sao đâu, em ở đâu cũng được, nhưng chị em không thể chịu thiệt.”

Vừa nói, Tô Dịch vừa liếc mắt đưa tình với tôi, còn tiện thể thổi một nụ hôn gió.

Cái điệu bộ nháy mắt nhíu mày đó khiến tôi thấy cậu ta ẻo lả quá mức.

Phải biết rằng, nhân vật mà tên này xây dựng trước mặt fan là chàng trai lạnh lùng, trong sáng cơ đấy. Thế mà trước mặt tôi lại diễn trò!

Tôi chịu không nổi, đấm thẳng một cú: “Nói chuyện tử tế đi.”

Tô Dịch kêu gào một tiếng rồi trở lại bình thường.

Nhưng cậu ta vẫn kiên quyết đưa củi cho tôi.

Nghĩ đến cảnh em trai mình đang nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, còn Vân Nùng Nguyệt ngồi đó ngắm nhìn, trong lòng tôi cũng vô cùng bất mãn.

Tôi không từ chối nữa, nhận lấy số củi đó.

Thời gian thi đấu sắp hết, tôi trở về khu căn cứ, lượng củi khổng lồ trong vòng tay đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Đạo diễn quay cận cảnh tôi.

Tôi dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.

“Không ngờ Tiêu Tiêu lại tài giỏi đến thế, nhiều củi như vậy, quán quân chắc chắn là cô ấy!”

“Ban đầu tôi cứ tưởng Tiêu Tiêu là cái khung hoa, ai dè, hừm hừm, khung hoa lại là người khác.”

“Người ở lầu trên, tôi đã nói Nguyệt Nguyệt nhà tôi không được khỏe mà.”

“Tôi có nói Nguyệt Nguyệt nhà cô đâu, cô tự nhận vơ à?” “…”

Trên đường quay về, Tô Dịch cũng nhặt được một ít, nhưng không nhiều.

Vân Nùng Nguyệt nhìn tôi rồi nhìn cậu ta, sắc mặt không được tốt, theo bản năng mở lời hỏi: “Sao em chỉ nhặt được có chút xíu thế?”

Câu nói trách móc này lập tức khiến fan Tô Dịch trong phòng livestream phẫn nộ cực độ.

“Vân Nùng Nguyệt có biết xấu hổ không! Dám nói Dịch Dịch nhà tôi nhặt được ít?”

“Hà hà hà! Bản thân chẳng làm gì cả, mà còn có mặt mũi chê bai Dịch Dịch nhà tôi? Vân Nùng Nguyệt này đê tiện chưa?”

Vân Nùng Nguyệt nói xong cũng nhận ra mình lỡ lời.

Cô ta vội vàng chữa lời: “Dịch Dịch, chị không có ý gì khác, chị ở nhà nào cũng được…”

Tôi đứng một bên nghe mà đảo mắt liên tục.

Tôi tìm kiếm bóng dáng Mộ Xuyên, và phát hiện không biết từ lúc nào, anh ta cũng đã nhặt được nhiều củi kinh khủng.

Củi của tôi có thêm phần của Tô Dịch, còn anh ta là tự mình nhặt, vậy mà còn nhiều hơn tổng cộng của tôi và Tô Dịch.

Kết quả cuối cùng không ngoài dự đoán, nhóm chúng tôi đứng đầu, Phương Thiên Vũ và Trì Nhiên thứ hai, Tô Dịch và Vân Nùng Nguyệt thứ ba.

Có tổng cộng ba loại nhà: Loại một là nhà lầu nhỏ, loại hai là nhà cấp bốn nhỏ, loại ba là nhà gỗ nhỏ.

Đứng nhất đương nhiên là phải ngủ ở chỗ tốt.

Tôi chọn nhà lầu nhỏ, Phương Thiên Vũ và Trì Nhiên chọn nhà cấp bốn nhỏ.

Tô Dịch và Vân Nùng Nguyệt không có quyền chọn, đành phải nhận nhà gỗ nhỏ.

Cái nhà gỗ nhỏ đó không có gì ngoài một chiếc giường.

Ngược lại, nhà lầu nhỏ của tôi có hai chiếc giường.

Đương nhiên tôi sẽ không để em trai mình và người phụ nữ kia ngủ chung giường.

Đúng lúc tôi định nói với Tô Dịch bảo cậu ta tối nay qua đây, tôi thấy Vân Nùng Nguyệt mắt rưng rưng đi đến trước mặt Mộ Xuyên.

“Xuyên, tối nay anh có thể nhường cho em một phòng được không? Dạo này em hơi không được khỏe, nhà gỗ đó lộng gió, em sợ bị cảm lạnh.”

Vân Nùng Nguyệt vừa nói vừa ho khan vài tiếng.

Sắc mặt tôi lập tức lạnh đi khi nghe những lời của cô ta.

Nếu hôm nay Mộ Xuyên dám đồng ý, tôi sẽ gói cả anh ta cùng cô ta ném ra ngoài!

5

“Xin lỗi, tôi không có quyền quyết định.”

Tôi hơi ngạc nhiên.

Mộ Xuyên lại từ chối sao?

Khi tôi nhìn về phía anh ta, Mộ Xuyên cũng đang nhìn lại tôi.

Tôi nghe anh ta nói: “Cô có thể hỏi ý kiến người đồng hành của tôi.”

Mộ Xuyên lại để Vân Nùng Nguyệt hỏi tôi ư?

Tôi kinh ngạc.

Hai tay Vân Nùng Nguyệt buông thõng bên hông siết chặt lại, mặt cô ta lúc trắng lúc xanh.

Bên ngoài đều đồn đại mối quan hệ giữa cô ta và Ảnh đế Mộ Xuyên tốt đẹp đến mức nào, thậm chí còn có tin đồn họ là người yêu của nhau.

Chỉ có Vân Nùng Nguyệt biết, cô ta và Mộ Xuyên hoàn toàn không có quan hệ gì. Những tin tức lá cải kia chỉ là do một mình cô ta tự tạo tin đồn mà thôi.

Nhưng vì Mộ Xuyên và cô ta xuất thân cùng một trường, anh ta chưa từng công khai từ chối hay khiến cô ta mất mặt.

Thế mà bây giờ, anh ta lại đánh thẳng vào mặt cô ta!

Vân Nùng Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc.

Tôi thấy cô ta bước về phía tôi.

Trước khi cô ta kịp mở lời, tôi đã nhanh chóng nói với Tô Dịch: “Tô Dịch, tối nay cậu qua nhà lầu nhỏ của chúng ta đi?”

“Được thôi.” Tô Dịch đồng ý ngay lập tức.

Vân Nùng Nguyệt đứng cứng đờ tại chỗ.

“Tiêu Tiêu có biết xấu hổ không! Cô ta làm vậy là ý gì!”

“Trời ơi, cái chiêu trò gì đây? Cô ta không muốn Nguyệt Nguyệt ở chung sao?”

“Tiêu Tiêu làm sao? Tôi thấy Tiêu Tiêu rất tốt mà. Đây là phần thưởng cô ấy giành được, cô ấy muốn mời ai thì mời chứ.”

“Đúng thế đúng thế. Mời anh Dịch nhà tôi, Tiêu Tiêu có mắt nhìn đấy. Có người nào đó, chẳng làm gì mà lại muốn được ăn ké miễn phí.”

Trong phòng livestream, fan của Vân Nùng Nguyệt muốn chửi tôi, nhưng đều bị fan của Tô Dịch phản bác lại.

“Tôi thừa nhận lúc trước tôi có ý kiến về Tiêu Tiêu, nhưng giờ xem ra Tiêu Tiêu rất có con mắt, biết cách chọn lựa.”

Người quản lý của Vân Nùng Nguyệt luôn chú ý đến động thái bình luận.

Thấy có quá nhiều người chửi Vân Nùng Nguyệt, anh ta liếc mắt cảnh cáo cô ta.

Mọi chuyện đã được định đoạt, tối nay Vân Nùng Nguyệt chỉ có thể tự mình ở trong căn nhà gỗ nhỏ đó.

Nhiệm vụ tiếp theo là kiếm thức ăn.

Có kinh nghiệm từ lúc nãy, Vân Nùng Nguyệt biết mình không thể ngồi yênđược nữa. Nếu không, cô ta sẽ bị chửi nặng hơn.

Cô ta ban đầu muốn xây dựng hình tượng mỏng manh yếu đuối, không vướng bụi trần, được mọi người cưng chiều, nhưng không ngờ không thành công mà sụp đổ luôn.

Hiện tại, rất nhiều fan của Tô Dịch đã bắt đầu ghét Vân Nùng Nguyệt.

Phải biết rằng Tô Dịch là thần tượng đang hot, đang ở thời kỳ đỉnh cao, lượng người hâm mộ không hề ít.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK ACB Bank:  
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!