Góc Của Chan

ÁNH TRĂNG SÁNG NƠI ÁNH HỒ SÂU- CHƯƠNG 5

24

Ánh trăng chầm chậm leo lên khung cửa sổ.

Cốt truyện trong sách không biết đã thay đổi từ lúc nào.

Tôi trăm mối vẫn không có lời giải.

Ngồi trước bàn án, nhớ lại Tiêu Tịch Ngọc ngày hôm nay, tôi không khỏi lẩm bẩm: “Đại tướng quân.”

Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm.

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh.

Tôi nín thở, quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng thể làm được bất kỳ hành động nào tiếp theo.

Thiếu niên mái tóc đen nhánh được búi cao, khoác lên mình chiếc áo choàng tay hẹp màu đen.

Gương mặt quen thuộc của hắn ẩn hiện giữa ánh nến chập chờn.

Tiếng giày thêu bằng gấm của hắn giẫm trên nền đất vang vọng rõ mồn một bên tai tôi.

Cùng với nhịp tim tôi, một tiếng, rồi lại một tiếng.

“Giao Giao.”

Giọng hắn trầm thấp, lạnh lùng như băng.

Hơi thở của tôi khựng lại trong chốc lát, theo bản năng lùi lại một bước, nhưng không ngờ lưng lại chạm vào bàn.

Hắn đã đứng trước mặt tôi.

Bàn tay lạnh buốt của hắn chạm vào đầu ngón tay tôi, rồi không dừng lại, trượt dần lên cánh tay, cuối cùng dừng ở cổ tôi, khẽ vuốt ve.

Tôi run lên nhè nhẹ.

“Nàng sợ ta sao.”

Tiêu Tịch Ngọc rũ mi mắt, ánh mắt u ám đến rợn người.

Không biết là hắn nghĩ đến điều gì, ngón tay bỗng nhiên dùng sức hơn, khoảng cách giữa tôi và hắn không còn lại chút nào.

“Đã đi đâu?” Hắn hỏi.

Lực ở tay hắn càng mạnh hơn, cảm giác khó chịu nơi cổ họng khiến tôi không nhịn được đưa tay nắm lấy cổ tay của hắn.

Chuỗi Phật châu vang lên tiếng “leng keng”, tua rua chậm rãi quấn quanh giữa tôi và hắn.

Ánh mắt hắn chợt lóe lên, rồi buông lỏng tay.

“Giao Giao.” Hắn khẽ thì thầm bên tai tôi, “Trâm cài tóc đâu?”

“Ngươi…” Tôi khó khăn mở lời, nhưng lại bị hành động của hắn cắt ngang.

Hắn vùi mặt vào cổ tôi khẽ hít hà.

Hơi thở ẩm ướt, nóng hổi khiến tôi không ngừng run rẩy.

“Giấu nàng đi.”

“Có được không?”

Giọng nói của hắn khẽ run lên, mang theo một sự thích thú kỳ lạ.

Tôi có chút hoảng sợ.

Tôi đưa tay ấn vào ngực hắn, nhưng không thể đẩy đi chút nào.

Hắn bật cười khẽ, nắm lấy tay tôi, chạm vào chuỗi Phật châu trên cổ tay tôi, rồi khẽ mân mê.

Một hạt Phật châu cọ xát vào lớp da mềm mại trên cổ tay tôi, chà đi chà lại.

“Đáng lẽ ra, nên giấu nàng đi từ sớm, thì sẽ không thể chạy thoát được nữa.”

Hắn khẽ lẩm bẩm, tựa như nói cho tôi nghe, lại cũng tựa như nói cho chính mình.

Hơi thở của hắn dần dồn dập, cơ thể run rẩy như thể đang cực kỳ vui sướng.

Nhìn hắn trong trạng thái bất thường như vậy, tôi khẽ thở dài một tiếng.

“Tiêu Tịch Ngọc.” Tay tôi bị hắn nắm chặt, đành đưa mặt mình khẽ áp lên cổ hắn.

“Ngày hôm đó, ta đã tắm rửa, xông hương, dùng chiếc trâm cài tóc búi một búi tóc thật đẹp, đeo chuỗi Phật châu bạch ngọc mà ngươi tặng, rồi đến Đại Chiêu Tự.”

“Ngươi đoán xem ta đã thấy gì?”

Thân hình hắn cứng đờ lại. Cuối cùng, hắn cũng đã bình tĩnh hơn.

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt có chút hoang mang của hắn, rồi lại mở lời: “Ta thấy thiếu nữ cầm đèn lồng tựa hoa đào, thấy thiếu niên thiếu nữ khoác lên mình màu trắng của hoa lê. Họ khẽ thì thầm bên nhau, còn ta chỉ thấy khắp người mình là cái lạnh buốt giá của mùa xuân.”

Hắn định mở lời, nhưng tôi lại khẽ ngắt lời.

“Ta đã đi Giang Nam.”

“Sau này, ta mới hiểu ra, ta tự ti, ta sợ hãi.”

“Ta sợ tình yêu của ta sẽ hóa thành hư không.”

Tôi không thể nói ra cốt truyện trong sách, đành mở lời: “Ta sợ bạch nguyệt quang cuối cùng lại chẳng thể sánh bằng nốt chu sa trong lòng.”

Tiêu Tịch Ngọc ngây người nhìn tôi, có chút bối rối.

Một lát sau, hắn dường như đã hiểu ra.

“Thiếu nữ trò chuyện cùng ta đêm hôm đó là Thất Vương phi, nàng ấy chỉ đến hỏi ta có nguyện ý đứng về phe Thất hoàng huynh không.”

Hắn đưa tay nâng khuôn mặt tôi, cúi đầu xuống và hôn.

“Giao Giao.” Hắn vừa hôn vừa thầm thì, giọng nói đầy tha thiết, “Bạch nguyệt quang của ta là nàng, mà nốt chu sa cũng là nàng.”

“Sự cố chấp của ta, từ đầu đến cuối, đều là nàng.”

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi đầy trời, nhưng nhiệt độ trong phòng lại không ngừng tăng lên.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Tịch Ngọc cuối cùng cũng chịu buông tôi ra.

Tôi vô thức há miệng, cố lấy lại hơi thở.

Hắn tựa trán vào trán tôi, ánh mắt sâu thẳm.

“Đừng bỏ ta lại nữa.”

25

Sau ngày hôm đó, Tiêu Tịch Ngọc trở nên càng ngày càng bám người.

Mỗi ngày sau khi cha tôi vào cung, hắn luôn xuất hiện đúng giờ ở sân của tôi, gần như không rời nửa bước.

Chỉ là Quốc Yến cuối năm sắp đến, dường như hắn cũng trở nên bận rộn hơn.

Hôm nay tuyết cuối cùng cũng đã ngớt. Tôi ngồi trên ghế đá trong sân, nghịch tuyết mịn phủ dưới đất.

“Giao Giao.” Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Tiêu Tịch Ngọc bước vào từ vòm cổng trong sân. Hắn thay chiếc áo tay hẹp thường ngày, khoác lên mình cẩm bào huyền sắc, thắt lưng bằng đai ngọc trắng.

Tay áo thêu hoa văn chìm bằng bạc, đôi môi đỏ, răng trắng, phong thái tuấn tú phi phàm.

Không còn vẻ gầy gò, ốm yếu như hai năm trước, giờ đây hắn địa vị cao, quyền lực lớn, vẻ quý phái chẳng ai sánh bằng.

Giữa lúc tôi còn đang ngẩn ngơ, Trân Châu đang pha trà nóng bên cạnh đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào.

Tiêu Tịch Ngọc đã ngồi xuống bên cạnh tôi.

Những ngón tay thon dài của hắn khẽ cong lại, gõ nhẹ lên bàn đá. Động tác không quá cố ý, nhưng vừa vặn để lộ một đoạn cánh tay.

Trên cánh tay có vài vết lằn đỏ nhạt, đặc biệt nổi bật trên làn da trắng hơn tuyết của hắn.

Mí mắt tôi giật thót, trực tiếp vén tay áo hắn lên.

Ngoài mấy vết lằn đỏ mới, còn có không ít vết thương cũ và vết bầm tím, trải dài khắp cánh tay.

Tôi nhíu mày, nhìn những vết sẹo đáng sợ này, lạnh giọng hỏi: “Ngươi lại bị người ta bắt nạt nữa sao?”

Người trước mặt im lặng không nói một lời.

Tôi càng tức giận hơn.

Ngước mắt lên, lại bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của thiếu niên.

Tôi sững lại, rồi đẩy tay hắn ra, khẽ hừ một tiếng: “Cũng phải, ai còn dám bắt nạt Đại tướng quân nữa chứ?”

Tiêu Tịch Ngọc lại đặt cánh tay trước mặt tôi, thều thào: “Đau.”

Hắn rũ mi, để lại một mảng bóng mờ trên làn da trắng lạnh, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn, hệt như trước đây.

Lòng tôi lại mềm nhũn.

Tôi gọi Trân Châu mang thuốc mỡ đến, cẩn thận bôi thuốc cho hắn từng chút một.

Tôi vẫn không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Tiêu Tịch Ngọc mím môi, rồi cũng ngoan ngoãn đáp: “Bị thương lúc luyện võ ở thao trường.”

“Bên đó không có y quán sao?” Tôi thắc mắc.

Thế là thiếu niên lại chìm vào im lặng.

Lần nữa ngước mắt lên, hắn bỗng chớp mi, “Đau.”

Đến nước này, sao tôi có thể không biết chàng thiếu niên đang giả vờ đáng thương chứ.

Tôi đóng hộp thuốc mỡ lại, nhét vào tay Tiêu Tịch Ngọc: “Tự bôi lấy đi.”

Tiêu Tịch Ngọc cười tủm tỉm nhận lấy thuốc, kéo tay áo xuống, không bôi thuốc nữa.

“Tiêu Tịch Ngọc.” Tôi khẽ gọi tên hắn.

“Ừm.”

“Ngươi…”

Tôi ngừng lời, nghiêng người ghé sát tai hắn thì thầm: “Ngươi thật sự không cần ngôi vị hoàng đế nữa sao?”

Tiêu Tịch Ngọc lắc đầu.

“Tại sao?”

“Trên con đường tranh đoạt quyền lực sẽ mất đi rất nhiều thứ.” Tiêu Tịch Ngọc ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, đầy chăm chú: “Điều ta sợ nhất, là đánh mất nàng.”

Mặt tôi nóng ran: “Ngươi không hối hận?”

Đôi mắt của hắn sâu thẳm, thần sắc nghiêm túc: “Ta sẽ không hối hận.”

Tôi định ngồi lại ghế đá, nhưng hắn lại đột nhiên vươn tay ôm eo tôi, đặt tôi lên trên bàn đá.

Tôi chống hai tay ra phía sau, nhìn hắn đầy khó hiểu.

Những ngón tay thon dài của hắn vuốt ve tóc mai tôi, rồi hỏi với một chút cố chấp: “Trâm cài tóc đâu?”

Nhớ lại hành động của hắn đêm hôm đó, tôi chớp chớp mắt, khóe môi từ từ cong lên, cố ý trêu chọc: “Vứt rồi.”

Sắc mặt Tiêu Tịch Ngọc không đổi, gật đầu vẻ đã hiểu, rồi từ từ ghé sát vào tai tôi, cắn giọng nói: “Vậy thì ta sẽ khắc cho nàng một cái nữa.”

Hắn ấn nhẹ gáy tôi, đột ngột cúi xuống hôn.

Một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, tuyết rơi lất phất, mang theo hơi lạnh ẩm ướt quen thuộc.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!