Góc Của Chan

ÁNH TRĂNG CỦA KẺ PHẢN BỘI – CHƯƠNG 1

1

“Anh, đây là chị dâu sao? Xinh thật đấy.”

Lương Thần dịu dàng xoa đầu cô em gái, nói: “Mặc váy đẹp thế này mà vẫn cứ như con khỉ hoang ấy.”

Lương Tiểu Ngư lè lưỡi: “Tại có anh cưng chiều em mà.”

Hôm nay là kỷ niệm ba năm tôi và Lương Thần bên nhau.

Anh ta đưa tôi về nhà ra mắt gia đình, ngỏ ý muốn đính hôn.

Nói câu này, anh ta cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi, giọng nói trầm ấm và dịu dàng.

Tôi theo Lương Thần đi gặp bố anh ta.

Bố Lương Thần là Tổng giám đốc tập đoàn Phương Đình, một người nghiêm nghị, ít cười.

Ông ta cũng không nhận ra tôi.

Ngày xưa, chính ông ta đã đứng trong phòng hiệu trưởng, giọng điệu gay gắt: “Tôi chỉ có một cô con gái cưng, con gái cưng của tôi bị bắt nạt, tôi sẽ rút lại khoản tài trợ hàng năm cho trường.”

Và thế là, dù là thủ khoa toàn khối, tôi vẫn bị đuổi học.

Bố Lương Thần mời chúng tôi vào dùng bữa.

Trong bữa ăn, ông ta hỏi dò một cách khéo léo về gia cảnh của tôi.

Lương Thần cười đáp: “Kiều Kiều là trẻ mồ côi, không còn bố mẹ nữa, em ấy chỉ có duy nhất mình con thôi.”

Câu sau, Lương Thần nói rất dứt khoát, vô tình để lộ nét kiên định và lạnh lùng giống hệt bố mình.

Bố Lương Thần khựng lại một chút, không nói gì thêm.

Ăn tối xong, dì giúp việc vào rửa bát, Lương Thần đưa tôi về nhà.

Trong lúc anh ta đi xuống gara lấy xe, Lương Tiểu Ngư mỉm cười với tôi: “Chị dâu, sau này chị là chị ruột của em rồi nhé, em đang thèm có một người chị gái đây.”

Vừa nói cô ta vừa bá vai tôi thân mật: “Chị dâu, thứ Bảy này mình cùng đi Chanel nha, em ngắm được một cái túi rồi.”

Tôi bình tĩnh gạt tay cô ta ra và đáp:

“Không đi.”

2

Khi Lương Thần đi tới, Lương Tiểu Ngư vẫn còn bĩu môi làm nũng: “Anh, chắc chắn là do anh đã dạy cho chị dâu tính keo kiệt rồi.”

Ánh mắt Lương Thần sâu hun hút, không hề tiếp lời Lương Tiểu Ngư.

Trên đường về, anh ta vừa lái xe vừa cẩn thận nghiêng đầu quan sát sắc mặt tôi.

“Tiểu Ngư có nói gì khó nghe phải không? Con bé đó luôn vô tâm vô tính, em đừng giận.” Lương Thần đắn đo một lát rồi mở lời.

Làm sao tôi có thể nổi giận vì những lời đó được, những câu nói của Lương Tiểu Ngư bây giờ còn quá nhẹ nhàng.

Lương Tiểu Ngư nổi tiếng là một tiểu thư giàu có và xinh đẹp.

Bố cô ta đã quyên góp hai mươi vạn tệ cho trường học.

Thế nên cô ta mới ngang ngược, không kiêng nể gì, chỉ vì nam thần mà cô ta ngưỡng mộ đưa cho tôi một ly trà sữa, cô ta đã ghì chặt tôi trong ký túc xá.

Sau đó đổ hết ly trà sữa chưa mở nắp đó lên người tôi.

“Không phải thích uống trà sữa sao? Uống ly này chưa đủ, ly sau tôi mời.” Cô ta cười lên thật ngây thơ và đáng yêu.

Tôi sẽ không bao giờ quên được, cái sàn nhà lạnh lẽo, dòng trà sữa sệt dính chảy nhỏ giọt từ mái tóc tôi xuống.

Cùng với những giọt nước mắt của tôi rơi tí tách xuống đất.

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng quặn lên một nỗi xót xa.

Lương Thần nhận ra sự không vui của tôi.

Anh ta dừng xe, nghiêng người qua, nhẹ nhàng búng vào mũi tôi.

“Bà xã đại nhân, sao thế này? Hay là chồng đưa em đi mua sắm, tiêu xài một chút nhé.”

Lương Thần cố ý nhấn cao giọng câu này, dường như muốn kéo tôi vào bầu không khí vui vẻ.

Tôi im lặng một lát rồi nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Lương Thần làm như không nghe thấy, ánh mắt anh ta sâu thẳm, nở một nụ cười: “Bà xã không vui, về nhà anh sẽ bóp vai cho em.”

“Chúng ta chia tay.” Tôi nhấn mạnh lại lần nữa.

“Về nhà em cứ tháo giày nằm lên ghế sofa đi, anh đi xả nước bồn tắm cho em.”

Lương Thần cố tình đánh trống lảng, mặt không đổi sắc.

“Tôi nói, chúng ta chia tay.” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Lương Thần, nói từng chữ một.

Lương Thần cuối cùng không thể trốn tránh được nữa.

Nụ cười vừa treo trên mặt anh ta tức khắc biến mất, anh ta vừa căng thẳng vừa hoang mang hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Chỉ là về nhà anh một chuyến thôi, tại sao lại đòi chia tay?”

Tôi không nói, tự mình tháo dây an toàn và bước xuống xe.

Lương Thần như một con báo săn nhanh nhẹn, anh ta lao ra khỏi xe, chụp lấy cổ tay tôi và hỏi:

“Kiều Kiều, em phải cho anh một lý do, em đừng đi!”

Tôi không khóc, tôi nhìn vào đôi mắt đang ẩn chứa cơn thịnh nộ của anh ta.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện.

Cái ‘Kế hoạch Tiêu diệt Con khốn’ kinh thiên động địa năm xưa, cái âm mưu lớn đã đẩy tôi vào chốn vạn kiếp bất phục, buộc tôi phải nghỉ học.

Kẻ chủ mưu đứng sau đó chính là người anh trai yêu chiều em gái mà Lương Tiểu Ngư đã nhắc tới.

Chính là Lương Thần.

3

Thời còn đi học, người ta thường có một sự tôn kính nhất định đối với con nhà giàu.

Con nhà giàu làm gì thì đó hẳn là điều đúng đắn, nếu có sai đi chăng nữa, nhà người ta có tiền, và có tiền là lẽ phải.

Thế nên khi Lương Tiểu Ngư nhắm vào tôi.

Tất cả mọi người đều cho rằng, nhất định là tôi đã làm sai điều gì đó ở bản thân.

Bởi vì Lương Tiểu Ngư vừa giàu vừa đẹp, cô ta không hơi đâu mà nhắm vào tôi.

Lương Tiểu Ngư ngưỡng mộ Yến Thanh.

Yến Thanh là một chàng trai trắng trẻo, hiền lành, là lớp trưởng lớp A.

Yến Thanh hội tụ mọi điều tốt đẹp: thành tích học tập xuất sắc, đứng trong top ba toàn trường, bố là Thị trưởng thành phố, gia thế vững mạnh.

Bản thân cậu ta cũng ôn hòa, tao nhã, thanh khiết như ánh trăng.

Lương Tiểu Ngư thường xuyên tan học là chạy đến bên cạnh Yến Thanh, cầm những bài tập khó để hỏi cậu ta, ngắm nhìn những ngón tay thon dài của cậu ta xoay bút giảng bài.

Tất cả những chuyện đó đều không liên quan đến tôi.

Tôi luôn để mái tóc dày che khuất mặt, ngồi ở bàn đầu chuyên tâm học hành.

Nhưng một sự việc đã khiến cuộc sống của tôi chệch khỏi quỹ đạo bình thường.

Sau kỳ thi tháng, trường xếp lại chỗ ngồi.

Là thủ khoa toàn khối, giáo viên muốn tôi giúp Yến Thanh bổ sung môn học yếu, nên đã xếp tôi ngồi cùng bàn với cậu ta.

Bài toán lớn cuối cùng là điểm yếu của Yến Thanh, trong khi tôi luôn đạt điểm tuyệt đối môn Toán.

Thế là Yến Thanh thường hỏi bài Toán tôi.

Tôi biết Yến Thanh được nhiều người yêu thích, nên mỗi lần giảng bài tôi đều nói rất nhanh, và cố gắng viết ra giấy mọi thứ cần thiết.

Nhưng dù vậy, vẫn có những lời đồn đại xì xào lan truyền, nói rằng tôi cố tình tiếp cận Yến Thanh.

Đó chỉ là tin đồn.

Tôi không có tư cách để nghĩ đến chuyện tình cảm lãng mạn, trong đầu tôi chỉ có gia cảnh nghèo khó, tôi phải nỗ lực để làm rạng danh gia đình.

Nhưng những lời đồn thổi không hề tan biến đi chỉ vì sự cố ý né tránh của tôi.

Một ngày nọ, Yến Thanh đi thi Olympic về, tiện tay đưa cho tôi một ly trà sữa.

Ly trà sữa ngọt ngào đó đã trở thành liều thuốc độc khát máu.

Ly trà sữa đó tôi còn chưa kịp uống, đã bị đổ tất cả lên người tôi.

Chừng đó vẫn chưa đủ hả dạ, Lương Tiểu Ngư gọi một cuộc điện thoại, và người anh trai cưng chiều em gái đã mang đến hai mươi ly Starbucks.

Lương Tiểu Ngư nói muốn “rửa sạch mùi hôi hám” trên người tôi.

Tôi vẫn nhớ cô ta đã làm nũng với người ở đầu dây bên kia, giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ: “Anh, em muốn mời một con đàn bà đê tiện uống trà sữa nè.”

Người ở đầu dây bên kia không hỏi gì thêm, chỉ cười khẽ một tiếng rồi nói: “Ai dám chọc Lương tiểu thư đây không vui chứ? Anh sẽ thay em trút giận.”

Sau đó, hai mươi ly trà sữa sệt dính và nóng bỏng đã được mang đến.

Hôm đó tôi đã khóc đến khản cả giọng, rõ ràng là các phòng ký túc xá xung quanh đều có thể nghe thấy, nhưng không một ai dám ra ngăn cản hay đi tìm giáo viên.

Trên lưng tôi có một vết đỏ nhỏ, đó chính là dấu tích bị bỏng rát do cà phê nóng bị dội đi dội lại hôm đó.

Lương Thần đã từng thấy vết bỏng ấy, tôi nói dối là bị nước nóng khi tắm làm phỏng.

Lương Thần còn từng xót xa vuốt ve nó và nói: “Vợ à, lẽ ra anh nên xuất hiện sớm hơn mới phải, lần sau anh sẽ xả nước tắm cho em, đảm bảo không bao giờ bị bỏng nữa.”

Vết đỏ đó chỉ là sự khởi đầu của cơn ác mộng.

Lương Tiểu Ngư đe dọa tôi: “Triệu Thu Thu, ăn chút khổ là đủ rồi, mày mà dám làm lớn chuyện, tao sẽ khiến mày không được đi học nữa. Tình cảnh nhà mày ai cũng biết mà, mẹ mày bị liệt, bố mày chỉ còn một cánh tay phải không?”

Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó, tôi đã cố gắng gượng nở một nụ cười còn xấu xí hơn cả khóc.

Tôi dùng giọng điệu cầu xin, thỏ thẻ với Lương Tiểu Ngư:

“Tôi không kể cho ai đâu, cô đừng làm hại tôi nữa được không?”

Cô ta hài lòng nhéo má tôi rồi nói: “Vậy thì mày đi tìm giáo viên để đổi chỗ ngồi đi.”

Tôi xin giáo viên đổi chỗ, thầy nói sẽ xem xét kỹ.

Nhưng lời xem xét đó sau này không hề có hồi âm.

Tôi viết một mẩu giấy nhỏ cho Yến Thanh, bảo cậu ấy đừng nói chuyện với tôi nữa.

Đôi mắt Yến Thanh, vốn luôn ngập tràn sắc xuân dịu dàng, có vẻ hơi bối rối, nhưng cậu ta cũng không hỏi nhiều.

Khi cần hỏi bài, cậu ta chuyển sang hỏi tôi bằng cách viết giấy.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, không hiểu sao, ông trời lại muốn trêu đùa tôi.

Đến kỳ Hội thao của trường, tôi lại bị xếp vào đội chơi đôi ba chân với Yến Thanh.

Ngày nhận được thông báo của giáo viên chủ nhiệm, tôi như bị sét đánh ngang tai.

Tôi khóc lóc van xin thầy, nói rằng tôi không có tí năng khiếu thể thao nào, không muốn tham gia.

Thầy giáo lại lộ vẻ khó xử nói: “Thu Thu, em là Thủ khoa toàn trường, Yến Thanh là Á khoa, từ khi hai em ngồi cùng bàn, thành tích đều tăng lên. Thầy Hiệu trưởng muốn nhân dịp này để phát biểu. Hơn nữa, em đang cống hiến cho cả lớp, đây là việc tốt, em là một đứa trẻ hiểu chuyện, đừng làm loạn nhé?”

Tôi là một đứa trẻ hiểu chuyện và nhút nhát, sự động viên của thầy khiến tôi không thể từ chối.

Tôi rụt rè kể chuyện này cho Lương Tiểu Ngư.

Lương Tiểu Ngư lúc đó đang mân mê chiếc kẹp tóc pha lê, món quà anh trai cô ta mua khi đi du lịch về.

Cô ta nở nụ cười dịu dàng nói: “Có gì đâu, không sao, mày cứ đi đi.”

Chỉ sau khi Lương Tiểu Ngư đồng ý, tôi mới dám tham gia.

Màn chơi đôi ba chân diễn ra không hề suôn sẻ.

Yến Thanh và tôi ban đầu khá ăn ý, bước đi rất nhanh.

Vì quá căng thẳng, toàn thân tôi căng cứng theo từng bước chân của Yến Thanh, tôi chỉ muốn mọi chuyện kết thúc thật nhanh.

Sắp đến đích, Yến Thanh đột nhiên vấp chân, cậu ta ngã, kéo theo cả tôi ngã xuống.

Ngay khoảnh khắc cả hai sắp đổ rạp, Yến Thanh bất ngờ vòng tay ôm lấy eo tôi.

Tôi ngã vào người Yến Thanh.

Khoảnh khắc đó, tôi không hề nghĩ đến sự e thẹn hay mơ hồ nào, tôi chỉ có duy nhất một cảm giác:

Xong rồi, tôi tiêu đời rồi.

Khi Yến Thanh ôm tôi, tôi gần như run rẩy vì sợ hãi.

Tôi ngước nhìn về phía Lương Tiểu Ngư, cô ta đang cười ngọt ngào, xé toạc chiếc vỏ kẹo trên tay.

Trong ký túc xá, tôi đã quỳ xuống khóc lóc cầu xin Lương Tiểu Ngư, đám tay sai của cô ta bắt tôi tự vả vào mặt mình để xin lỗi.

Căn phòng ký túc xá yên ắng chỉ vang lên những tiếng “bốp bốp”.

Cú này rồi cú nữa.

Nhưng Lương Tiểu Ngư vẫn chưa tha thứ cho tôi.

Cô ta không biết tìm đâu ra một con rắn.

“Triệu Thu Thu này, tao thích xem người và rắn nhảy múa lắm. Con rắn này không có độc đâu, mày ngủ với nó một tuần đi, tao sẽ tha thứ cho mày.”

Vừa sơn móng chân, cô ta vừa liếc xéo tôi một cái.

Con rắn nhỏ to bằng ngón tay út màu vàng đang cuộn tròn trong hộp nhựa.

Tôi gần như có thể hình dung được sự trơn tuột và lạnh lẽo của nó.

Sau này, tôi thường xuyên giật mình tỉnh giấc trong mơ.

Da thịt Lương Thần lạnh lẽo, chỉ cần vô tình chạm vào tôi một chút, tôi sẽ tỉnh dậy ngay lập tức, khóc thét lên và đá văng hết chăn mền xuống đất.

Về sau, mỗi lần Lương Thần muốn chui vào chăn với tôi, anh ta đều phải làm nóng cơ thể trước, sợ tôi bị lạnh.

Lương Thần làm sao có thể nghĩ được, nỗi sợ lạnh lẽo, nỗi kinh hoàng của tôi, tất cả đều là do em gái anh ta gây ra.

Lương Thần lúc này vẫn đang nắm chặt tay tôi không cho tôi về.

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt gần như là hằn học, thù hận.

Lương Thần bị ánh mắt tôi đâm xuyên, đôi mắt anh ta đỏ hoe, các gân xanh trên nắm đấm nổi cộm lên, anh ta hỏi tôi: “Tại sao phải chia tay, Kiều Kiều, cho anh một lý do. Làm ơn, cho anh một lý do!”

Tôi nghiến răng nói ra từng chữ: “Lương Thần, anh tự đi tìm câu trả lời đi, tôi hận anh, hận cả nhà anh!”

Tôi dứt khoát tung một cú đá thật mạnh vào người Lương Thần.

Khi anh ta đau đớn buông lỏng tay, tôi thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta, lên taxi rời đi.

Về đến nhà, tôi lập tức đổi mã khóa vân tay, và liên hệ với chủ nhà để trả phòng.

Lương Thần đứng ngoài cửa, anh ta gõ cửa nhưng tôi không mở.

Tình yêu ngày xưa ngọt ngào bao nhiêu, sự thù hận bây giờ sâu đậm bấy nhiêu.

Qua mắt mèo, tôi thấy anh ta không ngừng dùng tay áo lau nước mắt, anh ta liên tục gửi tin nhắn cho tôi.

“Kiều Kiều, rốt cuộc là có chuyện gì, em để anh vào đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

“Kiều Kiều, em biết anh yêu em nhiều thế nào mà, tại sao lại rời bỏ anh?”

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!