Góc Của Chan

ÁC MỘNG – CHƯƠNG 3

11

“Làm sao vậy?” Hắn nhìn tôi với vẻ thích thú.

Ánh mắt đó giống như đang nhìn một người xa lạ.

“Không phải…” Lục Phong hít một hơi thật sâu, “Không phải chị dâu.”

“Ồ, thấy hai người đứng gần nhau thế, tôi cứ tưởng đây là chị dâu đấy.”

Hắn mặc vest, tỏ vẻ lịch thiệp, nhưng sự lạnh lẽo trong lời nói lại khiến tôi run rẩy không thôi.

“Đây là em trai anh, Lục Hàng, không cần sợ.” Lục Phong kéo tay tôi.

“Không phải tháng sau em mới về sao, sao đột nhiên lại về vậy?” Lục Phong lại hỏi hắn.

“Có chút việc.”

“Việc gì?”

“Dỗ phụ nữ.” Nói xong, hắn lướt mắt nhìn tôi một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt.

Trong khoảnh khắc đó, tôi sợ hãi đến run rẩy toàn thân.

“Lục Phong, có thể đưa tôi lên phòng anh một lát được không?” Tôi run rẩy cầu xin.

Lục Hàng không nói gì, dõi mắt nhìn Lục Phong đưa tôi đi.

Lục Phong dẫn tôi vào phòng, nói với tôi rằng đó là em họ của anh ta.

“Từ nhỏ đến lớn đều là học bá, sau cấp hai thì đi nước ngoài rồi.”

Tôi lắp bắp kể cho anh nghe.

“Miến Bắc gì cơ?” Lục Phong nhìn tôi, nghĩ rằng tôi bị hoang tưởng.

“Cậu ấy luôn ở Mỹ, học hành ở bên đó. Mỗi tháng đều gọi video với bố mẹ, làm sao có thể đến Miến Bắc chứ?”

Tôi không nói với anh ta rằng Lục Hàng trông giống hệt tên điên Lộc Thành ở Miến Bắc.

Vì chính bản thân tôi cũng rất sốc.

Lộc Thành đã chết rồi mà, tôi đã tận mắt thấy ngọn lửa thiêu rụi tất cả, kết quả giám định DNA cũng cho thấy người đó là hắn.

Hơn nữa anh ta nói người em trai này luôn học ở Mỹ, vậy làm sao có thể là Lộc Thành, kẻ lớn lên ở Miến Bắc chứ?

Lục Phong không có lý do gì để lừa dối tôi.

Chẳng lẽ trên đời này thực sự có hai người giống hệt nhau sao?

Đầu óc tôi rối bời.

Sau một lúc trấn tĩnh, bố mẹ tôi trở về nhà riêng, Lục Phong lái xe đưa tôi về.

Chiếc xe vừa ra khỏi ga-ra, Trương Thiến đã gọi điện nói rằng dạ dày khó chịu, muốn Lục Phong nấu cho cô ấy chút nước vỏ quýt.

“Chờ một lát, anh đưa Trần Nhiễm về trước đã.”

“Anh đừng có vô lý như vậy được không?”

Anh ta và Trương Thiến cãi nhau qua điện thoại.

“Anh đi xem cậu ấy đi.” Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ấy khi ngước lên lầu, tôi bỗng thấy buồn cười, “Tôi tự bắt taxi về.”

“Ở đây làm sao mà bắt taxi được.” Lục Phong hiếm khi nổi nóng, khăng khăng đòi đưa tôi về, “Nhiễm Nhiễm, anh có rất nhiều chuyện… muốn nói với em.”

“Lục Phong, Trương Thiến đang mang thai con của anh đấy!” Tôi nhắc nhở anh ta.

“Nhưng đó không thể trở thành lý do để cô ấy uy hiếp anh!” Nói xong, anh ta đập mạnh vào vô lăng.

Đang lúc hai chúng tôi giằng co, có người gõ cửa kính xe –

“Để tôi đưa cô ấy về giúp anh nhé?” Lục Hàng mặc vest, lịch sự nhã nhặn, “Tôi cũng phải đi vào thành phố.”

Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.

“Vậy thì cảm ơn em trai nhé, nhớ phải đưa Nhiễm Nhiễm về đến tận cửa, con gái một mình không an toàn.”

Không biết từ lúc nào Trương Thiến đã xuống lầu, cô ấy khoác tay Lục Phong.

“Không thành vấn đề.” Lục Hàng cầm chìa khóa xe đi mở cửa.

“Nhiễm Nhiễm, xin lỗi nhé, tớ thật sự hơi khó chịu, cậu không phiền chứ?” Trương Thiến dựa vào lòng Lục Phong vẻ đau khổ.

Tôi đứng đờ ra đó, cuối cùng vẫn lên chiếc Mercedes-Benz đen của Lục Hàng.

Tôi không ngồi ghế phụ, mà mở cửa ghế sau.

Suốt quãng đường, tôi cầm chặt điện thoại, luôn bật màn hình danh bạ khẩn cấp.

“Cô trông có vẻ căng thẳng?” Hắn nhìn tôi qua gương chiếu hậu.

Ánh mắt chạm nhau, tôi sợ hãi vội cúi đầu.

“Không có.”

“Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?” So với sự lo lắng của tôi, hắn lại tỏ ra bình thản.

Một câu hỏi khiến tôi rùng mình.

“Chưa.” Tôi không muốn nói chuyện với hắn.

“Chưa sao?” Hắn cười nhạt, “Nhìn ánh mắt của cô, tôi cứ tưởng tôi giống một cố nhân nào đó của cô.”

Tôi cúi đầu không nói, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.

Một lúc sau, tôi thử gọi một tiếng.

“Lộc Thành.”

Hắn không hề quay đầu lại, thậm chí biểu cảm trong gương chiếu hậu cũng không thay đổi.

Hắn quả nhiên không phải Lộc Thành, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Lộc Thành là ai?” Hắn nhẹ nhàng hỏi tôi.

Tôi buột miệng: “Một tên khốn.”

Đầu ngón tay hắn đang đặt trên vô lăng khẽ nhúc nhích.

“Vậy sao?” Hắn cười nhạt, “Được cô ghi hận cũng là vinh hạnh của hắn.”

Trong lúc trò chuyện, chiếc xe đã đến cửa nhà tôi.

Tôi nhìn cổng khu chung cư, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Sao cậu biết tôi sống ở đây?”

Sau khi lên xe, tôi bồn chồn lo lắng nên hoàn toàn quên không nói địa chỉ cho hắn.

Hắn đỗ xe, xuống xe mở cửa cho tôi: “Anh tôi gửi định vị.”

Thì ra là vậy.

“Còn muốn hỏi gì nữa không?” Hắn cười hỏi.

“Không, cảm ơn.”

Chào tạm biệt hắn, tôi nhanh chóng đi lên lầu.

Chạy lên đến nơi, tôi khóa trái cửa rồi đi vệ sinh.

Khi kéo rèm cửa, tôi thấy chiếc Mercedes-Benz đen đó vẫn đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài khu chung cư, bên cạnh cửa xe có một người đang đứng hút thuốc.

Hắn không nói là sẽ đi vào thành phố sao?

Sao vẫn chưa đi?

Với sự nghi ngờ đó, tôi đã không thể ngủ ngon suốt đêm.

Tối hôm đó tôi lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ, Lộc Thành và tôi bị phục kích.

Chân tôi bị thương, không thể đi được.

Tôi nghĩ hắn sẽ giết tôi, một kẻ vướng víu.

Nhưng hắn lại bế tôi vào một hang núi.

Chúng tôi đói suốt ba ngày ba đêm.

Những con rắn trong hang đều bị hắn bắt ăn sống, còn ép tôi cũng phải ăn.

Tôi không thể chấp nhận được.

Tôi thà chết đói còn hơn.

“Có ký sinh trùng.” Tôi vừa khóc vừa từ chối.

“Người sắp chết rồi, còn sợ sâu bọ?” Hắn tức đến mức muốn đập chết tôi, “Ăn một chút đi, tiểu thư.”

“Không, dù sao có tôi, anh cũng không chạy được, anh giết tôi đi.” Tôi nhất quyết không chịu.

Hắn tức giận đến mức không thể kiềm chế, gầm lên: “Biết mình là gánh nặng rồi còn giả vờ à?”

Sau đó, hắn đi ra ngoài, bất chấp nguy hiểm bị giết, đến bên suối bắt vài con cá về.

Sau khi sơ chế đơn giản, hắn ném chúng trước mặt tôi một cách hung tợn.

“Rửa sạch rồi, nội tạng cũng làm sạch rồi, không có sâu.”

“Tôi… tôi chưa ăn đồ sống bao giờ, tanh.” Tôi cảm giác nếu tôi nói thêm một câu, hắn sẽ giết tôi.

“Vậy có phải tôi còn phải đi tìm mù tạt cho cô không?”

Tôi cầm con cá, vừa khóc vừa nhét vào miệng.

Hắn đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa, cuối cùng ngồi xổm xuống nhìn tôi.

“Khóc gì chứ. Sống sót ra khỏi đây, cô muốn ăn gì tôi cũng mua cho cô. Cô muốn mặt trăng trên trời, ông đây cũng hái xuống cho cô.”

Hắn hiếm khi dịu dàng dỗ dành tôi, nói với tôi rằng ăn cá sống có thể nhanh chóng hồi phục sức lực.

“Chúng ta còn sống sót ra ngoài được không?” Tôi nhìn hắn.

“Sao, còn muốn chết ở đây với tôi, chôn cùng nhau à? Thích tôi đến thế sao?”

“Không phải.” Tôi vừa nức nở vừa nói, “Tôi sợ bố mẹ tôi cả đời không tìm thấy nơi tôi bị chôn.”

Hắn im lặng, chỉ thẫn thờ ngồi một bên.

“Lộc Thành, anh không có bố mẹ sao? Tại sao anh lại bắt tôi đến đây?” Nghĩ rằng dù sao cũng sắp chết, tôi dứt khoát hỏi hắn tại sao lại đối xử với tôi như vậy.

“Không có.” Hắn rất tức giận.

“Mỗi người đều có bố mẹ, sao anh lại không có?” Giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi thậm chí còn muốn khuyên hắn hướng thiện, “Bố mẹ anh biết anh làm những chuyện này sẽ đau lòng đến thế nào.”

“Tôi khuyên cô câm miệng.” Ánh mắt hắn bắt đầu trở nên đáng sợ.

Nhưng tôi không sợ hắn.

“Anh có biết mình đã làm tan vỡ bao nhiêu gia đình không? Anh không thể vì mình không có bố mẹ mà hại tất cả mọi người ly tán, nhà tan cửa nát được.”

“Bây giờ cô đang dạy tôi làm người à? Làm một người tốt?” Hắn bóp chặt mặt tôi, “Có phải bình thường tôi quá nuông chiều cô, nên cô trèo lên đầu tôi rồi không?”

Sau đó tôi đã cãi nhau với hắn, vừa cãi vừa khóc.

Hắn tức đến không chịu được: “Tôi đúng là mắc nợ, để cô ăn no rồi chọc tức tôi.”

“Có giỏi thì sống sót ra ngoài rồi cãi nhau với tôi này.”

Cuối cùng hắn cõng tôi vượt núi băng rừng, chân bị cứa chảy máu.

Sợ hãi, tôi lại khóc.

“Khóc gì?” Hắn dừng lại nhìn tôi, “Sống sót ra ngoài, tôi cho phép cô về gặp bố mẹ một lần, được chưa?”

Hắn tưởng tôi nhớ bố mẹ, nhưng không biết tôi khóc vì vết thương trên chân hắn.

“Anh chảy máu rồi.” Tôi khóc to hơn, “Được.”

Nhưng hắn là một kẻ nói dối.

Sau đó, thuộc hạ của hắn tìm thấy chúng tôi, chúng tôi sống sót, nhưng hắn lại không hề nhắc đến chuyện cho tôi về gặp bố mẹ nữa.

Quả nhiên, lời của một tên khốn nạn không thể tin được.

12

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy chiếc gối đã ướt đẫm nước mắt vì giấc mơ đêm qua.

Đáng buồn hơn, đó không phải là mơ.

Tôi không biết mình đã trải qua sự sụp đổ đó như thế nào, cái khoảnh khắc tôi tràn đầy hy vọng, rồi nhận ra mình đã bị hắn lừa.

Tôi rời giường, đi đến cửa sổ.

Chiếc Mercedes-Benz đen đã đi rồi.

Nhưng, những bông hoa trên bệ cửa sổ lại được thay, từ hoa ly thành hoa hồng trắng.

Tôi: !

Tên biến thái đó đêm qua đã vào phòng tôi ư?

Thậm chí còn ở lại cả đêm?

Nhìn tôi suốt đêm?

Tôi vội tìm đến cảnh sát đã cứu tôi ở Miến Bắc năm đó, kể lại hết những chuyện kỳ lạ gần đây.

“Cô nói Lục Hàng trông giống hệt Lộc Thành ư? Không thể nào, thi thể của hắn đã được tìm thấy rồi, không thể có chuyện giả mạo.

“Với lại, chưa từng có ai chụp được ảnh hắn trông như thế nào, những gì cô nói sẽ không ai tin đâu.

“Người bạn QQ mà cô nói không thể tra ra địa chỉ.

Anh ta không tin.

Ngay cả anh ta cũng không tin, những người khác càng không thể tin.

Anh ta đã sắp xếp cho tôi một bác sĩ tâm lý.

Thế là tôi vừa đi học, vừa đi gặp bác sĩ tâm lý.

Không ngờ chuyện này lại đến tai Trương Thiến.

Trong bữa ăn ở nhà ăn, cô ấy nửa đùa nửa thật hỏi tôi:

“Nhiễm Nhiễm, cậu đi gặp bác sĩ tâm lý, có phải là vẫn chưa buông bỏ được Lục Phong không?”

Lục Phong đang gắp thức ăn thì khựng lại, ngước mắt nhìn tôi.

“Không phải.” Tôi hít sâu một hơi, “Là vì dạo này tớ gặp ác mộng, bên đó khuyên tớ nên can thiệp tâm lý.”

“Nghiêm trọng vậy sao?” Trương Thiến nhìn tôi với vẻ đồng cảm, “Có phải tên khốn đó đã làm gì cậu không? Ba năm đó hắn có làm nhiều chuyện tàn bạo không?”

“Đừng hỏi nữa.” Lục Phong ngăn Trương Thiến lại.

“Anh không quan tâm đến Nhiễm Nhiễm gì cả. Cậu ấy chịu nhiều ấm ức như vậy, kể cho chúng ta nghe một chút thì có sao?” Trương Thiến mắng Lục Phong.

“Tôi không muốn nói.” Tôi ngượng ngùng cắm đầu ăn, chỉ muốn ăn xong rồi đi ngay.

“Được rồi, Nhiễm Nhiễm. Nếu sau này cậu buồn thì nhất định phải nói cho tớ biết nhé, chúng ta là bạn thân mà. Lần này cậu trở về hình như đã thay đổi rồi, chẳng còn tâm sự với tớ nữa.”

“Bận.” Tôi trả lời qua loa một chữ.

“Lục Phong này, em trai anh, có phải vẫn độc thân không? Hay là giới thiệu cho Nhiễm Nhiễm đi, có người bảo vệ cậu ấy…”

“Trương Thiến!” Tôi không thể chịu đựng được nữa, “Không phải ai cũng nhất thiết phải yêu đương đâu. Tôi có nhiều lớp, nhiều việc phải làm, tôi không muốn yêu.”

Trương Thiến có lẽ chưa bao giờ thấy tôi tức giận như vậy, cô ấy sững sờ, mắt đỏ hoe, tủi thân nép vào lòng Lục Phong.

“Nhiễm Nhiễm, cậu sao vậy? Sao tự nhiên lại giận rồi?”

“Sau này không cần rủ tôi đi ăn cùng nữa.” Tôi bưng đĩa thức ăn lên, quay lưng bước đi.

13

Buổi tối, Trương Thiến đến tìm tôi xin lỗi.

Tôi thực sự không muốn mở cửa cho cô ấy.

“Nhiễm Nhiễm, tớ đang mang trong mình con gái đỡ đầu của cậu đấy. Cậu nỡ lòng nào để tớ đứng ngoài cửa mãi sao?” Cô ấy khóc lóc ở bên ngoài.

Tôi lại mềm lòng.

Tôi thậm chí còn nghĩ liệu mình có quá đáng không, dù sao cô ấy cũng đang mang thai.

“Nhiễm Nhiễm, tớ biết cậu giận tớ và Lục Phong ở bên nhau.” Cô ấy nói thẳng.

Sự hiển nhiên đó khiến tôi không biết phải trả lời thế nào.

“Nhiễm Nhiễm, cậu có biết ba năm qua Lục Phong đã đau khổ thế nào không?”

“Vì cậu, anh ấy mất ngủ mỗi đêm, như bị ám ảnh, đi khắp nơi tìm tin tức của cậu.”

“Anh ấy đã đi Vân Nam hơn một trăm lần, đi khắp các con phố, ngõ ngách để tìm cậu.”

“Cứ tiếp tục như vậy, cậu chưa trở về thì anh ấy đã phát điên rồi.”

Nghe xong, tôi cảm thấy buồn bã và bất lực, “Ý cậu là, tớ bị bắt cóc đã gây ra nỗi đau cho anh ta sao?”

“Không phải sao?” Cô ấy hỏi ngược lại.

Trong phút chốc, tôi vừa tức giận vừa thấy buồn cười, “Là tớ muốn bị bắt cóc sao? Vậy nỗi đau của tớ thì sao?”

“Cậu đau khổ thì cũng phải để anh ấy đau khổ sao? Tại sao cậu lại giận anh ấy ở bên tớ? Anh ấy rất khó khăn mới vượt qua được, rất khó khăn mới có thể sống một cuộc sống bình thường.”

“Bởi vì cậu là bạn thân của tôi, còn anh ta là bạn trai cũ của tôi. Cậu có thể ở bên bất kỳ ai, anh ta cũng có thể chọn người khác, tôi đều chúc phúc. Nhưng đằng này…” Tôi hít một hơi, “Những chi tiết khi anh ta và tôi ở bên nhau, có gì mà cậu không biết? Cậu không thấy ghê tởm sao?”

“Không thấy, dù sao cậu cũng chưa ngủ với anh ấy mà.” Cô ấy cười nhạt.

“Tại sao cậu vẫn chưa chấp nhận hiện thực?”

“Tại sao cậu trở về lại ra vẻ tớ đã cướp anh ấy?

“Tớ đã ở bên anh ấy ba năm, ba năm đau khổ nhất của anh ấy!”

Rầm!

Tôi cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang bùng cháy.

“Cậu về đi. Cậu bảo Lục Phong xóa tớ, chặn tớ đi, thế được chưa?” Tôi kéo cửa, tiễn khách.

Kết quả, vừa kéo ra…

Lục Hàng đứng đó với vẻ mặt âm u.

“Sao cậu đến đây?” Trương Thiến cũng giật mình.

Lục Hàng liếc nhìn cô ấy, rồi lại nhìn tôi.

“Thẻ ăn của cô rơi trên xe tôi.”

Tôi chợt bừng tỉnh.

Thảo nào tôi cứ tìm mãi mà không thấy thẻ ăn đâu.

Tôi đưa tay ra lấy, nhưng hắn lại giấu thẻ đi.

Tôi…

“Lục Hàng, cậu lái xe đến sao? Anh trai cậu có việc không thể đến được, cậu đưa tôi về nhé?”

Trương Thiến với vẻ mặt đắc ý như thể tìm được chỗ dựa.

Lục Hàng thản nhiên nói một câu: “Không rảnh.”

Mặt Trương Thiến sầm xuống, cảm thấy mất mặt, lại nói: “Lục Hàng, tôi là chị dâu của cậu, lại còn đang mang thai. Đưa đi một chút thì có sao đâu?”

“Đứa bé là của tôi?” Lục Hàng hỏi ngược lại.

“Cậu! Của anh trai cậu!” Trương Thiến tức đến nghẹn.

Lục Hàng đã mất kiên nhẫn, kéo dài giọng: “Liên quan-quái-gì-đến-tôi.”

Tôi thực sự bị sốc.

Lục Hàng tuy trông luôn lạnh lùng cấm dục, nhưng theo tôi quan sát, hắn đối với người khác cũng rất khiêm tốn lễ độ. Hôm nay sao lại trở nên nóng nảy như vậy.

“Cậu!” Trương Thiến tức đến nghẹn, định kéo áo Lục Hàng.

Lục Hàng đột nhiên cúi đầu, liếc nhìn cô ấy một cách hung tợn, “Tôi khuyên cô bây giờ nên cút đi.”

Trương Thiến và tôi đều sợ hãi.

Cô ấy ôm mặt bỏ chạy.

Tôi vừa định đóng cửa thì…

Một bàn tay chặn lại.

“Không mời tôi vào ngồi sao? Chị.” Hắn lại trở về dáng vẻ ôn hòa thường ngày.

“Không… không tiện.” Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

Không hiểu sao, dáng vẻ hung dữ vừa nãy của hắn, cứ khiến tôi liên tưởng đến Lộc Thành.

“Có gì mà không tiện?” Hắn cười hỏi tôi, “Tôi đưa cô về nhà, lại còn mang thẻ ăn đến cho cô. Một ly nước trắng cũng không có sao?”

Tôi và hắn giằng co một phút, hắn tự mình đẩy cửa đi vào.

Không còn cách nào, tôi đành rót cho hắn một ly nước.

Hắn lười biếng ngồi trên sofa của tôi, liếc nhìn bệ cửa sổ, “Thích hoa hồng?”

Vì sợ tên biến thái kia lại vào phòng ngủ, tôi đã mang hoa ra ngoài.

“Không thích, chuẩn bị vứt đi.” Tôi cầm bó hoa ném thẳng vào thùng rác.

Hắn khẽ cau mày, “Vậy thích gì?”

“Lục tiên sinh, nước cũng đã uống rồi, cậu nên về đi.” Tôi thẳng thừng ra lệnh tiễn khách.

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Hắn nhìn tôi không chút thay đổi sắc mặt.

“Đó là chuyện của tôi.” Tôi có chút bực bội.

Tôi không có ấn tượng tốt về hắn.

Bất kể hắn có phải là Lộc Thành hay không, tôi đều có chút bài xích.

Hắn cười, đứng dậy, tiến đến gần tôi, “Không thể trở thành chuyện của tôi sao?”

Tôi bị dồn vào góc tường, đành cầm điện thoại lên, loạn xạ bấm nút gọi nhanh.

“Cậu có ý gì?”

“Ý của tôi chưa đủ rõ ràng sao?”

“Rốt cuộc cậu là ai? Nếu tôi không nhầm, hôm nay là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.”

Nếu hắn nói có hứng thú với tôi, thì thật nực cười.

“Vậy sao?” Hắn cười một cách tùy tiện, “Nếu cô thấy gặp ít, sau này chúng ta sẽ gặp nhiều hơn.”

Cảm nhận được sự kháng cự của tôi, hắn lùi lại, lấy thẻ ăn ra, đặt lên bàn tủ phía sau lưng tôi.

Hắn chỉ đến để đưa thẻ ăn thôi sao?

Tôi bỗng thấy mình suy nghĩ quá nhiều, có chút xấu hổ.

Yết hầu hắn khẽ chuyển động, “Tôi đi xử lý một chút việc, lần sau… gặp.”

Nói xong, hắn quay người bước ra khỏi cửa.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!