Góc Của Chan

NGƯỜI TRONG TIM ANH KHÔNG PHẢI EM- CHƯƠNG 5

“Thứ Hai, đơn kiện ly hôn của tôi sẽ gửi vào email của anh.”



19

Không thể quay về nhà chồng, tôi đành xách va li trở về nhà mẹ đẻ.

Mẹ tôi thấy tôi, vẻ mặt chẳng có gì gọi là vui mừng vì gặp lại con gái sau thời gian dài xa cách.

“Mày lại cãi nhau với Cố An à?”

“Không phải cãi nhau. Là ly hôn.”

Bà đang rửa bát. Nghe vậy liền dừng tay, vội vàng lau khô, bước ra từ trong bếp với gương mặt không giấu được vẻ sửng sốt.

“Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?”

“Không có gì cả.”

“Không có gì mà nói ly hôn là ly hôn? Hừ, con trai nhà họ Cố mà để mày tự tiện làm loạn thế à?”

“Con làm loạn gì chứ… Con có làm loạn cái gì đâu…”

Vừa nói đến đó, nước mắt tôi không kìm được nữa, trào ra từng dòng.

Mẹ nhìn tôi khóc, dường như cũng tin rằng tôi không đùa, liền bước tới vỗ nhẹ lưng tôi.

“Thôi nào, lớn rồi còn khóc lóc cái gì nữa?”

“Từ bao giờ mẹ bắt đầu quan tâm đến chuyện của con vậy hả?!”

“Mà… Cố An có bắt nạt mày không?” Mẹ nhìn tôi chằm chằm vài giây, giọng hạ xuống.

“Nó… có người khác à?”

Tôi im lặng.

“Thật sao?”

Thấy mẹ định quay vào bếp, chắc là để lấy dao thật, tôi vội kéo tay bà lại.

“Mẹ đừng nghĩ linh tinh nữa… để con yên tĩnh một lúc. Đây là chuyện của con mà.”

Tôi nằm dài trên chiếc giường cũ trong phòng mình.

20

Bao năm qua, mẹ vẫn để lại căn phòng này như cũ. Bà nói, lỡ một ngày nào đó tôi không còn nơi để đi, ít nhất vẫn có thể trở về đây.

Tôi nhìn lên trần nhà, cảm thấy mỏi mệt đến mức không còn chút sức lực nào nữa.

Khu phố cũ dưới chân chung cư vẫn ồn ào như mọi khi, tiếng trẻ con tan học, tiếng leng keng xe đạp, tiếng rao hàng từ các quán ăn nhỏ lẻ như kéo dài từng khoảnh khắc một cách lê thê.

Tôi bảo mẹ đừng xen vào, và bà cũng thật sự để tôi một mình.

Bà xuống phố nhảy múa với mấy người hàng xóm, chẳng buồn để tâm đến đứa con gái chuẩn bị ly hôn.

Tôi vốn không ngại cô đơn, vậy mà không hiểu sao, cơn đau dạ dày bắt đầu âm ỉ.

Lúc đầu chỉ hơi nhói.

Tôi vốn quen với bệnh này rồi, liền lục lọi tủ thuốc của mẹ, lấy vài viên, uống nước nóng rồi nằm im.

Nhưng cơn đau chẳng những không giảm, mà còn càng lúc càng dữ dội hơn.

Tôi chưa từng đau đến thế này, đau tới mức không thể đứng dậy nổi.

Hồi cấp ba giảm cân, dạ dày từng đau dữ dội, nhưng cũng không bằng bây giờ.

Tôi định gọi mẹ, nhưng điện thoại vừa cầm lên đã trượt khỏi tay, rơi xuống gầm giường.

Tôi ôm bụng, khuỵu xuống sàn, toàn thân run rẩy vì đau đớn.

Trong cơn hoảng loạn, tôi lần mò mở danh bạ.

Tên đầu tiên hiện ra là “aCố An”.

Cái tên vốn dĩ phải ở cuối, nhưng anh từng mượn điện thoại tôi, thêm chữ “a” vào trước để nó luôn ở đầu tiên.

Tôi cười khổ.

Hôm nay là thứ Bảy, có lẽ anh đang tham gia buổi họp lớp do cô ta tổ chức.

Tôi nhấn gọi.

Chuông chỉ vang lên hai tiếng, anh bắt máy rất nhanh.

Nhiễm Nhiễm?”

Âm thanh đầu dây bên kia ồn ào. Tiếng cười nói hỗn loạn, tiếng chai bia va chạm, tiếng ai đó gọi tên anh… rõ ràng đến mức tôi cảm giác mình đang đứng ngay giữa cuộc vui đó.

Tôi cắn môi, lặng im không nói gì.

Cuối cùng, tôi tắt máy.

Điện thoại rơi khỏi tay.

Lúc đó, chỉ có hai điều lướt qua tâm trí tôi:

Thứ nhất — tại sao cơn đau lại khủng khiếp đến thế này?

Thứ hai — làm thế nào để rời xa Cố An cho thật sạch sẽ?

21

“Nhiễm Nhiễm, tỉnh lại đi, em thấy đau ở đâu?”

Tôi nghe tiếng ai đó gọi khẽ, mở mắt trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng xoa gáy tôi, nhưng cơn đau vẫn dai dẳng.

“Để anh cõng em.”

Tôi không nói gì, chỉ gật đầu yếu ớt.

Anh cúi người, đỡ tôi lên lưng rồi vội vã bước xuống nhà.

Gió đêm lùa qua, tôi rùng mình co người lại.

Ánh đèn đường phản chiếu mái tóc anh, tôi chợt nhận ra… tóc anh đã cắt ngắn đi rồi.

“Cố An?”

“Ừ.”

“Sao anh biết tôi ở đây?”

“Em chỉ có vài chỗ có thể đến thôi mà, hồi nhỏ bị tổn thương, em cũng chỉ thích trốn trong phòng khóc.”

“Tôi thật sự hối hận rồi, Cố An.”

“Anh cũng hối hận rồi, Lâm Nhiễm.”

“Nếu ngày xưa tôi biết mình yêu anh sớm hơn, liệu có bớt rắc rối thế này không?”

“Chỉ có trẻ con mới nói thích thôi.”

Anh cười khúc khích, đỡ tôi lên một chút.

“Em nhớ dai thật.”

“Cố An…”

“Ừ?”

“Đừng giả vờ ngốc nữa, anh biết rõ mà, tôi không thích Bạch Tố Y, sao anh vẫn đi tham gia buổi họp lớp do cô ta tổ chức?”

Anh im lặng.

Ánh đèn đường kéo dài tít tắp, thực ra tôi cũng biết anh không thể trả lời được.

Tôi tỉnh dậy vì tiếng người chạy qua.

Tựa người vào hành lang bệnh viện, tay đeo kim truyền, từng giọt thuốc nhỏ từ chai truyền xuống.

Cố An ngồi bên cạnh tôi.

“Lâm Nhiễm, anh là thằng khốn.”
Anh bỗng nói câu đó một cách bỗng dưng.

“Tới lúc này nói vậy cũng vô ích, Cố An, ly hôn thì vẫn phải ly hôn.”

Anh cười nhẹ.

“Em biết không, Lâm Nhiễm, anh sợ đến mức nào việc em nhất quyết đòi ly hôn với anh.”



22

Tôi im lặng.

Anh cũng không nói gì, chúng tôi cùng nhìn dãy hành lang bệnh viện, dòng người qua lại, ồn ào phồn hoa dần dần bao quanh lấy chúng tôi.

“Bạch Tố Y đại diện cho công ty họ đến bàn chuyện với công ty của bọn anh, là một dự án khá lớn.”

Anh bỗng nói với giọng rất nhẹ.

“Lâm Nhiễm, anh thừa nhận mình là một thằng tồi.”

“Đăng ảnh lên mạng xã hội, tham gia họp lớp, tất cả chỉ là chiêu trò để anh câu kéo cô ta.”

“Dự án này đã kéo dài mà chưa xong, bố anh còn có một đứa ‘con trai ngoan’ khác cũng đang để ý đến dự án đó, anh phải tìm cách gần gũi với họ.”

“Bức hình đăng hình lên mạng xã hội, anh không có ý gì khác, chủ yếu là để đối thủ thấy anh và người phụ trách dự án này có chút ‘quan hệ cũ’.”

“Họp lớp cũng vậy, anh tham gia, uống rượu với cô ta, để cô ta phải mềm lòng trong hợp tác.”

“Anh thừa nhận… hồi trung học, đúng là anh không thích em.”

“Nhưng sau khi ở bên em, anh mới phát hiện mình thực sự thích em, hơn cả những gì anh tưởng tượng. Anh không thể kiềm chế được nữa, anh không muốn rời xa em.”

“Anh đã quen với việc em luôn ngoan ngoãn, không gây chuyện, không cãi nhau, không hờn dỗi, rồi sau này anh mới biết, hóa ra là em luôn nhẫn nhịn.”

“Bây giờ anh không thể giữ em lại nữa đúng không?Vậy, em có thể chờ anh không? Chờ anh từng bước vươn lên, chờ anh không phải lúc nào cũng cười để lấy lòng người khác, không phải giả vờ vui vẻ ở bàn rượu, chờ anh ngồi vào vị trí khiến tất cả mọi người phải ngước nhìn, rồi anh sẽ đến cưới em một lần nữa, được chứ?”

Anh nhìn tôi thật lâu, ánh mắt ấy vừa tuyệt vọng lại vừa bình yên đến lạ.



23

“Nói thật lòng đi, Cố An, cuối cùng thì anh chọn sự nghiệp thay vì tôi đúng không?”

Anh nhìn tôi hồi lâu.

Đôi mắt đẹp ấy ngày trước luôn chứa đựng thứ dịu dàng khó tả, nhưng giờ đây chẳng còn thấy gì nữa, chỉ là làn sương mờ đục, phủ đầy vẻ chán chường, như đã buông xuôi.

Bỗng anh giơ tay, ôm lấy gáy tôi và hôn thật sâu.

Nụ hôn đó vừa mãnh liệt lại vừa nhanh chóng rút lui.

Anh như chinh phục, rồi rút quân trước khi tôi kịp phản ứng.

Anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, rồi hôn vội lên khóe môi tôi lần nữa.

“Cố An!” Lần này tôi đẩy anh ra.

“Ừ.”

Đôi mắt anh khép lại, gió thổi qua hành lang, giọng nói của anh nhẹ nhàng, như sắp bị cuốn trôi theo làn gió ấy.

“Anh sẽ chọn sự nghiệp.”

“Được, xem ra chuyện ly hôn cuối cùng cũng đã được định sẵn rồi.” Tôi gật đầu, trong lòng thực sự muốn rút ống truyền và rời khỏi đây ngay lập tức.

“Nhưng có một điều, Cố An, tôi sẽ không đợi anh nữa, tôi không bao giờ đợi anh nữa.”

….

CÒN PHẦN GÓC NHÌN KHÁC VÀ NGOẠI TRUYỆN NỮA NHA, CỐ GẮNG HOÀN TRONG MAI NHÉ <3

error: Content is protected !!