SAU KHI TRÙNG SINH, TÔI TỈNH NGỘ RỒI!!!- CHƯƠNG 6

15

Đời này cũng chẳng khác gì.

Họ vẫn tiếp tục nhắm vào căn nhà của tôi.

Chỉ là lần này, vì tôi đã chuẩn bị trước, họ không dám động tới căn nhà nữa.

Nhưng bây giờ, dù có nói ra, liệu có thể cứu vãn được gì không?

Những tổn thương trước kia đã khắc sâu, không cách nào xóa bỏ.

Tôi hiểu rằng, dù có bán nhà đi, tôi cũng không thể trả hết số nợ cờ bạc của anh ta.

Đến lúc đó, họ vẫn sẽ giống như kiếp trước, không chút do dự ra tay tàn nhẫn với tôi.

Vì vậy, tôi thẳng thừng từ chối.

“Em trai, em có công việc ổn định, em có thể làm thẻ tín dụng, có thể vay tiền!”

“Nếu không được, em bảo bạn gái em đưa tiền cho anh đi. Một cái váy của cô ấy đã hơn hai mươi vạn rồi, số tiền này chẳng qua chỉ bằng vài bộ đồ của cô ấy mà thôi!”

Anh trai tôi gào thét một cách điên cuồng: “Nó đã ngủ với mày rồi, tiền của nó chẳng phải là tiền của mày sao? Bảo nó đưa tiền ra đây!”

Mẹ tôi thấy vậy, lại định lao tới cấu xé tôi.

“Thịnh Khai, cả gia đình chúng ta sắp không sống nổi nữa rồi, nếu mày không giúp thì chẳng khác nào dồn cả nhà vào đường chết!”

Tôi lặng lẽ nhìn họ:
“Các người bảo tôi làm thẻ tín dụng, bảo tôi vay tiền, nhưng tiền đâu? Tiền các người lấy đi hết, để tôi gánh khoản nợ này à?”

Trên đời sao lại có những người trơ trẽn đến thế?

Chị dâu tôi đứng bên khóc lóc: “Chúng tôi sẽ trả mà, cậu không thể thấy chết mà không cứu! Tiền quan trọng hơn anh cậu sao?”

Mẹ tôi cũng gật đầu, hoàn toàn đồng ý với những gì họ nói.

“Tiền chỉ là vật ngoài thân, tình thân mới là quan trọng nhất,” bà ra sức khuyên nhủ, “Cũng là anh em ruột thịt mà.”

“Anh em chẳng phải là nên giúp đỡ nhau sao? Với lại, anh mày vừa mới mất con, đã đủ khổ sở lắm rồi.”

“Mày thực sự nhẫn tâm nhìn anh con bị đẩy vào đường cùng vì nợ nần hay sao?”

16

“Sao mày lại nhẫn tâm như thế chứ!”

Mẹ tôi liên tục than khóc, cố dùng nước mắt để gây sức ép buộc tôi phải đồng ý.

“Không thì mày bán nhà đi cũng được mà. Dù sao mày còn trẻ, kiếm lại nhanh thôi.”

Chị dâu tôi tiếp tục bày mưu tính kế.

Tôi nghẹn cả hơi thở.

Thật là cảm ơn chị ta nhiều lắm đấy!

“Mày không thể mặc kệ anh trai mày được…”

Mẹ tôi lại bắt đầu gào khóc thảm thiết.

Tôi không kìm được nữa, bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Dứt khoát từ chối mọi đề xuất ép tôi phải gánh trách nhiệm thay họ.

Mẹ tôi vẫn không chịu bỏ qua.

Bố tôi nói, sinh ra tôi chỉ phí công vô ích.

Anh trai và chị dâu chửi tôi là kẻ vô ơn.

Nhưng họ không biết rằng, kiếp trước…

Người có lương tâm như tôi, đã sớm bị họ hại chết rồi.

Tôi bước ra khỏi căn phòng trọ, đứng dưới gió lạnh một hồi.

Chợt nhớ ra quên mang theo thuốc lá, tôi định quay lên lầu thì nghe tiếng mẹ và anh trai mình.

“Bạn gái nó giàu lắm, chỉ cần con ngủ với cô ta, thì tiền của cô ta sẽ là của con!” – Đó là giọng mẹ tôi.

“Nếu con làm cô ta có thai, thì cả đống tiền nhà ngoại cô ta chẳng phải sẽ rơi vào tay con sao?”

Nghe đến đây, máu tôi dồn lên não, suýt nữa đứng không vững.

“Nhưng cô ta không phải đang đi du lịch sao? Với lại con đâu có cơ hội!” – Anh trai tôi dường như rất bối rối.

“Đến lúc đó tìm cách bảo Thịnh Khai dẫn cô ta về, nói là ra mắt gia đình. Con chuẩn bị ít thuốc, nhất định phải khiến cô ta mang thai!” – Giọng mẹ tôi đầy vẻ tức giận.

“Sau đó quay lại video nữa! Hừ! Cả đời này, cô ta chẳng phải nằm gọn trong tay con sao?”

Tôi đứng một lúc, rồi lặng lẽ rời đi.

Tôi biết, mọi chuyện đã đến lúc phải kết thúc.

Tôi không thể để bạn gái mình bị kéo vào chuyện này.

Về đến nhà, tôi lập tức gửi tin nhắn ẩn danh cho chủ nợ, nói rằng anh trai tôi định bỏ trốn.

Ngày hôm sau, anh trai tôi bị đánh gãy một chân và chặt mất hai ngón tay.

Mẹ tôi lại nhắn tin cho tôi, nói rằng bà đã nấu món thịt kho dưa cải – món mà tôi yêu thích nhất, hỏi tôi có muốn về ăn không.

Thịt kho dưa cải à…

Kiếp trước, đó là món tôi thích nhất.

Kiếp trước, mẹ tôi đã dùng chính món này để lừa tôi.

Lần này, ngay cả lời thoại cũng giống hệt như kiếp trước.

Tôi biết, họ đã nhìn thấy hợp đồng bảo hiểm tai nạn mà tôi cố tình để trên tủ đầu giường trong phòng trọ.

Họ đã đưa ra quyết định giống như kiếp trước.

Quyết định giết tôi, để lấy tiền bảo hiểm trả nợ cờ bạc cho anh trai tôi.

Nhìn tin nhắn mẹ tôi gửi, tôi im lặng hồi lâu rồi đáp:
“Được, mai con về.”

Lúc này, lòng tôi bình thản như mặt nước.

Tôi mở điện thoại lên, kiểm tra camera giấu kín.

Hình ảnh anh trai tôi với chân bó thạch cao dày cộm, nằm chiếm nửa chiếc giường, hiện rõ mồn một.

Trên bàn trà, đúng như dự đoán, là hợp đồng bảo hiểm của tôi.

“Bảy trăm vạn tệ! Mẹ! Nhà mình phát tài rồi!” – Chị dâu tôi mắt sáng rỡ.

“Đến lúc đó mau chóng sinh cho mẹ một đứa cháu, không sinh được thì đừng mong lấy một xu!” – Mẹ tôi thu hợp đồng lại, như thể số tiền ấy đã nằm trong tay.

“Phải mua thêm căn nhà trong thành phố nữa, sống ở thành phố vẫn tốt hơn.” – Bố tôi vừa quấn thuốc lá vừa châm lửa hút.

Hôm sau, tôi đúng giờ quay về làng quê.

Mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn.

Trên bàn, một đĩa thịt kho dưa cải đầy mỡ được đặt ở giữa.

Mẹ tôi bận rộn gắp đồ ăn cho tôi, còn anh trai tôi thì cứng đơ gượng gạo nói:
“Mẹ nấu món này cả buổi sáng, mày ăn nhiều vào.”

Họ không biết rằng, tôi thích thịt kho dưa cải với ba chỉ nửa nạc nửa mỡ, chứ không phải thứ dầu mỡ ngấy ngán thế này.

Tôi đặt đũa xuống, không dám ăn.

Nhưng vốn dĩ, mục đích của họ cũng không phải là mời tôi về ăn cơm.Chỉ vừa bưng bát lên, anh trai tôi đã khóc lóc nói rằng cuộc sống của anh ta khổ cực thế nào, mất con, mất cả ý nghĩa sống, còn tôi thì không đoái hoài gì đến anh ta.

Nói xong, anh ta bỏ chạy ra cửa, bảo muốn nhảy lầu.


Bình luận

Một bình luận cho “SAU KHI TRÙNG SINH, TÔI TỈNH NGỘ RỒI!!!- CHƯƠNG 6”

  1. ❤️❤️❤️

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!