Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

SAO ANH CÒN CHƯA ĐẾN DỖ EM- Chương 1

1

Khi tôi trên đường đến thị trấn ven biển ấy, đội trưởng Vương và các đồng nghiệp luôn cố gắng thuyết phục tôi, nhưng tôi không chịu từ bỏ.

Tôi là người anh đã theo đuổi suốt hai năm, chiều chuộng suốt năm năm, và cầu hôn đến hai lần, làm sao mà anh có thể quên tôi được chứ?

Tôi xoa xoa chiếc vòng trơn trên tay, anh rõ ràng đã cầu hôn tôi rồi, sao lại có thể đi cưới người khác?

Máy bay đổi thành xe buýt, tôi say đến mức nôn mửa suốt năm giờ liền, qua mười tiếng đồng hồ, cuối cùng bốn chúng tôi cũng đến được thị trấn nhỏ ấy.

“Ở đằng kia.”

Đội trưởng Vương chỉ tay về phía một homestay nhỏ tên “Trời nắng”.

Homestay trước giờ luôn bình lặng, không ai biết đến, bỗng nhiên nổi tiếng nhờ một bộ ảnh chụp của du khách.

Trong bộ ảnh ấy, người chủ xuất hiện thoáng qua trong một bức ảnh nghiêng mặt, chỉ vậy thôi mà đã khiến vô số người mê mẩn.

Đội trưởng Vương nhìn tôi một cái, rồi nói:
“Cậu ấy không nhớ gì hết đâu, nhất định phải…”

Tôi chăm chú nhìn vào cánh cửa, cảm giác như tất cả các giác quan đều biến mất.

Khi đội trưởng Vương đẩy cửa bước vào, chiếc chuông gió làm từ vỏ sò vang lên một tiếng trong trẻo.

Trước mắt tôi là một khu vườn rộng lớn, con đường nhỏ lát đá cuội dẫn vào ngôi nhà.

Trong vườn có một chiếc xích đu to tướng, có một chú chó Golden và rất nhiều con mèo.

Tôi ngạc nhiên nhìn lũ động vật nhỏ ấy.

Đột nhiên, một người bước ra từ sau bức rèm làm từ vỏ sò.

Người ấy cao ráo, dáng người thon thả, cánh tay dưới chiếc áo phông đen rắn rỏi, đường nét cơ bắp rõ ràng, khuôn mặt nghiêng sắc sảo, gọn gàng.

Vừa nhìn thấy anh ta, cả cơ thể tôi lập tức cứng đờ, không thể nhúc nhích, sống lưng tê dại, đầu óc ong ong, tất cả các giác quan như bị tê liệt trong một khoảnh khắc, tôi chỉ có thể dùng hết sức lực để nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt.

Tôi đã từng gặp qua những người giống như Thẩm Quan Nam, thậm chí ngay cả nốt ruồi dưới khóe mắt của anh ta cũng y hệt.

Nhưng chỉ cần nhìn một cái, tôi đã biết anh ta không phải Thẩm Quan Nam.

Nhưng, người trước mặt tôi hoàn toàn khác biệt với hình ảnh của cậu thiếu niên năm ấy, gương mặt anh ta trưởng thành hơn nhiều, các đường nét sắc sảo hơn, có chút lạnh lùng, cứng rắn.

Tôi không thể ngừng bước tới lại gần hơn, gần hơn nữa, cho đến khi nhìn thấy nốt ruồi ở khóe mắt của anh ta, sợi dây đỏ quấn trên cổ…

“Thẩm…Quan Nam…” Tôi cố gắng kìm nén nỗi nghẹn ngào của mình, nhẹ nhàng gọi tên anh, sợ rằng, chỉ một tiếng động thôi cũng sẽ làm anh sợ bỏ chạy.

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt xa lạ đến mức không thể quen thuộc hơn.

“Chuyện gì vậy?”

“Thẩm Quan Nam…” Tôi gần như không thể nói ra tên của anh. 

Người kia lạnh lùng nhìn tôi, “Xin lỗi cô, chắc cô nhận nhầm người rồi.”

Cả đời này tôi có thể nhận nhầm nhiều thứ, nhưng tuyệt đối không thể nhận nhầm Thẩm Quan Nam, bởi vì anh là nửa sinh mệnh của tôi.

Đội trưởng Vương vội vàng kéo tôi lại, “Xin lỗi, cho hỏi còn phòng trống không?”

Trần Quan Nam khoanh tay, nhìn chúng tôi một lượt, “Còn, anh cần bao nhiêu phòng?”

“Hai phòng.”

“Vậy xin mời vào.”

Anh ta quay lưng lại, bước thẳng vào trong mà chẳng liếc mắt nhìn tôi lấy một lần.

Tôi ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần anh nhìn thấy tôi, anh chắc chắn sẽ nhớ ra tôi là ai.

Chỉ cần anh nhìn thấy tôi… mọi thứ sẽ thay đổi, tất cả sẽ khác biệt…

Nhưng, ánh mắt anh nhìn tôi lại lạnh lùng, xa lạ, sắc bén, còn mang theo một chút sự khinh bỉ như thể tôi là sự xâm phạm không mời mà đến.

Khi nghe tin anh vẫn còn sống, tôi không khóc.

Khi nghe tin anh kết hôn, tôi cũng không khóc.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt của anh vừa mới đây thôi, trái tim của tôi như bị ai đó siết chặt, đau đớn đến mức suýt vỡ tan, nước mắt bất giác tuôn rơi.

2

“Chứng minh thư.”

Đội trưởng Vương đưa chứng minh thư của chúng tôi cho người kia.

Khi anh ta nhận lấy, tôi rõ ràng thấy ngón út tay trái của anh ta bị thiếu mất một đoạn, rồi anh ta bước đến quầy, chân phải đi hơi khập khiễng.

Tôi phải lấy tay che miệng lại.

Đội trưởng Vương vội vàng lấy thẻ phòng và ra hiệu cho người khác dẫn tôi ra ngoài.

Tôi ngồi trong phòng rất lâu mới lấy lại được giọng nói của mình: “Sao anh ấy sao lại thành ra như vậy?”

Trên đường đến đây, tôi đã thề rằng nếu như gặp lại, tôi nhất định sẽ tát anh một cái thật mạnh, đồ phản bội, sao anh có thể quên tôi mà đi cưới một người khác cơ chứ!

Nhưng khi nhìn thấy anh, tôi bỗng nhiên không nỡ, chỉ muốn ôm chầm lấy anh mà thôi…

Tôi ngồi trong phòng rất lâu, lâu tới mức chị Lý lo lắng tôi sẽ làm liều nên đã kéo tôi ra ngoài.

Mọi người đang ăn nướng ở sân sau, tôi vừa nhìn đã thấy anh đang nướng xiên, đội trưởng Vương đứng bên cạnh, hai người hình như đang nói chuyện rất vui vẻ.

“Niệm Niệm, em ổn chưa?”

Tôi gật đầu.

“A Nam, để tôi giới thiệu với cậu, đây là Niệm Nhất.”

Tôi từ từ giơ tay ra, cố gắng kiềm chế không để cho nó run rẩy, “Tôi là Mạnh Niệm Nhất, chào anh.”

Bàn tay ấm áp, vững chãi của anh chỉ khẽ bắt tay tôi một cái rồi buông ra, “Tôi là A Nam, chào cô.”

Khoảnh khắc đó, giữa chúng tôi như những người xa lạ, tôi bỗng cảm thấy sống mũi mình cay cay, nhớ lại khoảnh khắc ngay sau khi cầu hôn tôi xong, anh ôm tôi vào lòng, dịu dàng như không thể nào dịu dàng hơn được, anh gọi tôi là “Thẩm phu nhân, chào em.”

Cuối cùng vẫn là bỏ lỡ.

Nhìn người trước mặt, tôi có vô vàn câu hỏi muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại chỉ hỏi được một câu đơn giản, “Nơi này rất đẹp, mọi người sống ở đây có tốt không?”

Anh vừa lật vỉ nướng, miệng vẫn thoải mái đáp, “Rất tốt.”

Vậy thì tốt rồi.

Trong lúc đang nói chuyện, một chiếc cánh gà bỗng rơi xuống.

Anh nhìn về phía cửa, lên giọng gọi, “Khoai tây, lại đây.”

“Khoai tây” là tên của chú mèo vàng mà chúng tôi cùng nhau nhận nuôi, cái tên cũng là do anh đặt.

Anh nói, “Nó vừa béo vừa tròn, gọi nó là khoai tây đi.”

Nhìn chú chó Golden vẫy đuôi chạy lại, cổ họng tôi bỗng thắt lại.

“Nó tên là khoai tây sao?”

“Đúng vậy, nó béo tròn như củ khoai tây, không gọi khoai tây thì gọi là gì chứ?”

Tôi quay lưng lại, khẽ đưa tay lau mắt, cái tên tầm thường như vậy chỉ có anh mới có thể nghĩ ra.

Khi thịt xiên nướng được chuẩn bị xong, mọi người tụ tập lại ăn.

Nhìn những lon bia trên bàn, tôi cầm một lon lên rồi uống, vị đắng của nó lan tỏa trong miệng khoang miệng tôi.

Tôi nhìn về phía đối diện, chiếc mụn ruồi mà tôi hay trêu chọc vẫn còn ở đuôi mắt, sợi dây đỏ vẫn đeo trên cổ, chỉ không biết có phải là cái tôi đã tặng hay không.

Mọi thứ như mơ hồ, chẳng có gì là thật cả.

Chị Lý phân chia xiên nướng cho chúng tôi, nấm được đưa vào đĩa của anh.

Anh nhanh tay lấy lên.

“Không được, anh ấy không thể ăn nấm.”

Mọi người trên bàn bỗng dưng nhìn tôi.

Đúng lúc tôi đang lúng túng, một bóng dáng chạy vội tới, nhảy lên lưng của Thẩm Quan Nam, ôm cổ anh rồi dụi mặt vào một cách thân thiết.

“A Nam, em nhớ anh muốn chết!”

Thẩm Quan Nam vội cúi người, tay bảo vệ người ở đằng sau, “Xuống đi.”

Dù là lời trách mắng, nhưng tôi nghe trong giọng nói đó chỉ có sự chiều chuộng.

Người trên lưng anh bị anh kéo vào trong vòng tay, anh mỉm cười giới thiệu cô ấy với mọi người:

“Đây là vợ tôi, Diệp Ninh.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!