16
Tôi vẫn không thể kháng cự lại Đoàn Kinh Từ.
Cậu ta thật sự đã cho tôi tiền chữa bệnh, tiêu tốn rất nhiều tiền, mọi thứ đều là biện pháp tốt nhất.
Nhưng tôi vẫn rất đau, mỗi đêm đều không thể ngủ vì cơn đau.
Đoàn Kinh Từ thấy tôi đau, liền kể cho tôi những câu chuyện.
Những câu chuyện mà cậu ta kể, thực sự khá nhàm chán, toàn là những chuyện hồi nhỏ của chúng tôi.
Dù nhàm chán nhưng lại giúp tôi dễ ngủ.
Mỗi lần nghe cậu ta kể chuyện và thiếp đi, tôi đều có thể mơ về những kỷ niệm thuở nhỏ.
Tôi mơ thấy hồi nhỏ, mỗi dịp Tết, ba mẹ tôi đều mang theo rất nhiều đồ đến nhà Đoàn Kinh Từ.
Dưới ánh trăng, họ cùng nhau uống rượu, khi đã uống vài chén, chú Đoàn lại đùa với bố tôi rằng, muốn tôi gả cho Đoàn Kinh Từ.
Trong giấc mơ, tôi thấy Đoàn Kinh Từ hồi nhỏ ở công viên, bị đám cô gái nhỏ tranh nhau làm cô dâu của cậu ta, nhưng cậu ta chỉ nói rằng, cô dâu của cậu ta chỉ có thể là Khương Khanh.
Tôi cũng mơ đến hồi trung học, khi tôi bị bạn bè cô lập và vu khống, không một ai tin tôi.
Chính Đoàn Kinh Từ đã bước ra từ đám đông, nắm tay tôi và kéo tôi đi, đứng sau lưng tôi làm chứng.
Những giấc mơ ấy thật đẹp, đến nỗi mỗi lần tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của Đoàn Kinh Từ, tôi không khỏi rơi nước mắt.
17
Gần đây, thời gian ngủ của tôi ngày càng dài, nhưng trí nhớ cũng trở nên kém hơn.
Lý Châu vẫn thường xuyên đến thăm tôi.
Tôi biết cậu ấy đã đến, nhưng luôn quên mất những gì cậu ấy đã nói với tôi.
18
Cơn đau dạ dày ngày càng trở nên thường xuyên hơn.
Mà, nhân tiện, tôi đã ngừng dùng thuốc rồi.
Ngày ngừng thuốc, tôi đau đến mức không thể ngủ, còn Đoàn Kinh Từ nằm bên cạnh, trò chuyện với tôi.
Khi tôi sắp thiếp đi, cậu ta hỏi tôi về câu nói mà tôi từng nói — nếu tôi không bị bệnh, liệu tôi có định rời xa cậu ta không.
Tôi ngáp một cái, nhưng không trả lời.
Thực ra, nếu tôi không bị bệnh, tôi sẽ không bao giờ muốn rời xa cậu ta.
19
Đoàn Kinh Từ đôi mắt đỏ bừng.
Tôi cũng ngủ ngày càng lâu hơn.
Khi tỉnh dậy, tôi không thể không nổi giận.
Tôi mắng cậu ta có vấn đề, sao không giữ tiền cho bản thân mà lại dùng để chữa bệnh cho tôi — một người sắp ch/ết.
Mỗi lần nhắc đến đây, Đoàn Kinh Từ đều nhíu mày.
Cậu ta quát tôi im miệng, kiên quyết nói rằng cậu ta làm vậy là vì thích.
Vậy thì cứ thế đi.
Tuỳ cậu ta.
20
Ngày 17 tháng 10 năm 2019.
Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, dạ dày tôi thậm chí không đau nữa.
Đoàn Kinh Từ mang cho tôi một bát cháo kê, trước đây tôi chỉ uống hai ngụm đã nôn, nhưng hôm nay lại uống được gần nửa bát.
Thấy tôi ăn, Đoàn Kinh Từ nói đó là dấu hiệu tôi sắp khỏi bệnh.
Cậu ta rõ ràng là đang cười, nhưng biểu cảm trên mặt lại buồn bã hơn cả khi khóc.
Buổi chiều, Lý Châu lại đến, vẫn như mọi khi, mang theo một đống đồ.
Cậu ấy ngồi trước mặt tôi, gọt táo.
Tôi lắc đầu, nói với cậu ấy rằng tôi vừa uống nửa bát cháo, không ăn nổi nữa.
Động tác gọt táo của Lý Châu khựng lại, cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi từng nghĩ rằng, mình sẽ không bao giờ được yêu thương nữa.
Thật tiếc.
Tại sao bọn họ đều chờ đến khi tôi sắp rời xa mới nói những điều này?
Tôi thật sự rất hận.
Lẽ ra tôi có thể ra đi mà không chút lưu luyến, nhưng lại bất ngờ cảm nhận được tình yêu mãnh liệt vào lúc này.
21
Tôi từ chối Lý Châu, chính xác hơn là Đoàn Kinh Từ đã đuổi cậu ấy ra ngoài.
Tôi không biết nói gì, chỉ có thể nhìn theo Lý Châu khi cậu ấy rời đi.
Sau khi Lý Châu rời khỏi, Đoàn Kinh Từ không biết đã tìm đâu ra một cái xe lăn màu hồng.
Khi cậu ta bước vào, tôi thấy đôi mắt của cậu ta hơi đỏ.
Có vẻ như là cậu ta đã khóc.
Đoàn Kinh Từ không nói gì, chỉ bế tôi đặt lên xe lăn rồi đẩy tôi đi.
Cậu ta đưa tôi đến một nơi, khi tháo băng mắt ra, tôi ngỡ ngàng.
Đoàn Kinh Từ cười dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi tôi:
“Khanh Khanh, cậu còn nhớ không?”
Tôi nhìn xung quanh, đối diện với ánh mắt của cậu ta, cả hai chúng tôi cùng cười.
Nhớ chứ, làm sao quên được.
Đây chính là nơi mà Đoàn Kinh Từ đã cầu hôn tôi khi chúng tôi còn nhỏ.
Để lại một bình luận