Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

KINH TỪ- Chương 4

11

Tôi đã mơ một giấc mơ, mơ thấy bố mẹ của Đoàn Kinh Từ.

Trong giấc mơ, dì Đoàn gọi tên tôi một cách dịu dàng:

“Khanh Khanh, ăn cơm chưa? Sao không đến nhà dì ăn?”

Khi nhìn thấy dì, nước mắt ngay lập tức làm cho mắt tôi mờ đi.

Tôi chạy đến ôm lấy dì, dì mở vòng tay ra đón tôi và nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Cảm giác như thật làm tôi cảm thấy như mọi thứ đã trải qua trong những năm qua chỉ là một giấc mơ.

Khi tôi rời khỏi vòng tay của dì, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một chiếc bàn ăn, trên bàn có ba người: bố, mẹ và chú Đoàn.

Khi thấy tôi, họ đều mỉm cười, gọi tôi lại gần.

Cảm giác hạnh phúc trào dâng, tay tôi không kiểm soát được mà run rẩy.

Tôi ngồi xuống bàn ăn, nhưng ngay giây tiếp theo, những món ăn ngon lành bỗng biến mất, mọi thứ xung quanh tôi cũng tan biến.

Tôi vội vàng giơ tay ra muốn nắm bắt điều gì đó, nhưng thứ nắm được chỉ là không khí.

Nỗi hoảng loạn dâng lên trong lòng, những âm thanh xung quanh dần xa cách, cuối cùng chỉ còn lại tiếng vọng cô đơn của chính mình.

“Không! Đừng đi!” Tôi gào lên, nhưng đáp lại tôi chỉ có một màu đen vô tận.

Nước mắt mờ đi tầm nhìn, tôi gọi tên cậu ta: 

“Đoàn Kinh Từ…”

Cậu ta không đáp lại, chỉ để lại cho tôi bàn tay nắm chặt và những mạch máu nổi lên trên trán.

12

“Khanh Khanh.”

Trong cơn mê man, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình.

Tôi cố gắng rất lâu, cuối cùng cũng thoát ra khỏi cơn ác mộng.

Tôi hé mắt ra một chút, nhưng ánh sáng trước mặt quá chói, đành phải nhắm chặt mắt lại.

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

Tôi cảm nhận được, mình đã hôn mê rất lâu.

“Một tuần rồi. Cậu có cảm thấy không ổn không? Cần tôi gọi bác sĩ không?”

Tôi lắc đầu, mở mắt ra lần nữa.

Trần nhà bệnh viện trắng toát, nhưng trong mắt tôi lại nở ra hàng triệu đóa pháo hoa.

Sau một lúc lâu, tôi nhìn quanh, chỉ thấy Đoàn Kinh Từ.

“Mẹ tôi đâu? Bà ấy không có ở đây sao?”

Nói xong, tôi nhìn về phía Đoàn Kinh Từ.

Tôi thấy cậu ta cúi đầu.

Trong lòng tôi dần dần dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến tôi rùng mình.

“Mẹ tôi đâu?”

Tôi ngồi dậy trên giường, nắm chặt vạt áo của Đoàn Kinh Từ.

“Bà ấy ở đâu?”

Có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của tôi, Đoàn Kinh Từ nâng mắt đỏ ngầu lên, hai tay đặt lên vai tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

“Khanh Khanh, cậu hãy bình tĩnh đã…”

“Cậu nói đi.”

Tôi vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm soát của cậu ta, gào lên.

“Khanh Khanh, dì…”

“Khi biết cậu bị hôn mê, dì đã vội vàng tới đây…”

“Trên đường đi, dì đã gặp tai nạn…”

Cả người tôi lập tức cứng lại, cổ họng như bị một bàn tay lớn siết chặt, không thể thở nổi.

Vậy là, tôi thật sự đã mất hết mọi thứ.

Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Có phải điều đó có nghĩa là, tôi cũng sắp ra đi không?

13

Tôi nằm bất động trong bệnh viện suốt một ngày, sáng hôm sau, Đoàn Kinh Từ nói sẽ đưa tôi đi gặp mẹ.

Tôi khá bình tĩnh, không hề có cảm giác tan nát trái tim như mình tưởng tượng, thậm chí cũng không rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng khi tôi bước đến cửa phòng mai táng, đôi chân như bị ai đó đổ đầy chì, mỗi bước đi đều nặng nề.

Giữa phòng mai táng, tôi thấy mẹ nằm dưới một tấm vải trắng.

Khuôn mặt bà không còn chút sức sống.

“Mẹ?”

Tôi gọi tên bà.

Lần này, không ai đáp lại tôi.

Tầm nhìn bị nước mắt làm mờ, nhưng tôi vừa khóc vừa mỉm cười.

Trên đường về, Đoàn Kinh Từ vẫn lặng lẽ đi theo sau tôi.

Tôi bước đi phía trước, nghe tiếng bước chân của Đoàn Kinh Từ, nói với cậu ta:

“Đoàn Kinh Từ, sau này một mình, cậu cũng phải sống tốt nhé.”

Đoàn Kinh Từ không nói gì, nhưng tôi biết cậu ta đã nghe thấy.

Tôi nghe thấy nhịp bước chân của cậu ta trở nên lộn xộn.

“Ban đầu tôi nghĩ rằng, khi tôi đi, mẹ tôi sẽ chăm sóc cậu.”

Tôi thở dài:

“Nhưng bây giờ thì không thể rồi, bà cũng đã rời xa thế giới này rồi.”

14

Sau hai ngày nằm viện, Lý Châu đến thăm.

Cậu ấy mang theo rất nhiều đồ.

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười hỏi:

“Cậu đi siêu thị cướp giật đấy à?”

Nghĩ đến đây, tôi cười càng lớn hơn.

Nhưng Lý Châu lại khóc.

Cậu ấy đặt đồ xuống, vừa khóc vừa mắng:

“Khanh Khanh, cậu đang đùa với tôi à?”

Thấy cậu ấy khóc, tôi cảm thấy hơi lo lắng.

“Cậu sao vậy?”

Cậu ấy lau nước mắt, cuối cùng cũng không nói gì.

Khi sắp đi, Lý Châu, người mà luôn giữ khoảng cách với tôi, đột nhiên tiến lại gần, cúi người ôm nhẹ lấy tôi.

Tôi hơi bất ngờ, giơ tay đẩy cậu ấy ra.

Nhưng bờ vai bỗng có một giọt nước rơi xuống.

Tôi đứng như trời trồng, nghe cậu ấy thì thầm:

“Khanh Khanh, hãy sống thật tốt nhé, được không?”

“Tôi không muốn mất cậu.”

Tôi chớp mắt, không trả lời cậu.

Bởi vì yêu cầu này, đối với tôi bây giờ, quá khó khăn.

15

Đoàn Kinh Từ nói, cậu ta sẽ trả tiền cho tôi hóa trị.

Tôi nói không có tiền.

Cậu ta nói cậu ta có, có rất nhiều tiền, có thể đưa hết cho tôi.

Tôi sững người lại.

Người bố mà tôi từng yêu thương, vì vài đồng bạc, đã g/iết chết bố mẹ của cậu ta. 

Nhưng giờ đây, cậu ta lại muốn dùng tiền của bố mẹ mình để chữa bệnh cho con gái của kẻ thù.

Có phải thật nực cười không?

Quá nực cười.

Tôi hỏi cậu ta rằng tại sao, tôi mắng cậu ta là tên điên, nói rằng trước đây cậu ta đã hành hạ tôi chỉ vì muốn tôi chết đi, tại sao bây giờ, khi tôi sắp chết, cậu ta lại muốn cứu tôi.

Đoàn Kinh Từ nghe xong những lời tôi nói, cậu ta rơi nước mắt.

Tôi đã rất lâu không thấy cậu ta khóc rồi.

Nói thật, tôi hơi hoảng.

Đoàn Kinh Từ đã khóc rất lâu, tôi ngồi bên cạnh, nhìn cậu ta khóc ướt nửa tay áo của tôi.

Khi cơn buồn ngủ ập đến, sắp chìm vào giấc ngủ, tôi nghe thấy Đoàn Kinh Từ nói:

“Khanh Khanh, giờ chỉ còn lại tôi với cậu thôi.”

“Hứa với tôi, đừng rời bỏ tôi.”

Nước mắt rơi xuống khóe mắt, trong dạ dày tôi lại cuộn lên một cơn đau dữ dội, khiến mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán.

Tôi không còn buồn ngủ nữa, nhưng vẫn không dám mở mắt.

Tôi không dám trả lời cậu ta.Đoàn Kinh Từ, tôi thật sự không thể làm được.

Chương sau có pass, nhận pass tại ĐÂY nhé~


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!