4
Tối về nhà, tôi thấy mẹ đang ngồi trên sofa, ngay khi nhìn thấy tôi, mẹ tôi nhanh chóng bước tới.
“Hôm nay Kinh Từ có ăn uống đàng hoàng không?”
Tôi để cặp xuống, mỉm cười với mẹ, vừa đáp vừa lấy ra hai chai sữa đã hết.
“Có ạ, mẹ, hôm nay chúng con ăn sườn xào ở căn tin.”
Mẹ nhận lấy chai sữa, vuốt đầu tôi.
“Khổ cho con quá, sức khoẻ không tốt mà vẫn còn phải lo lắng cho nó.”
Tôi lắc đầu cười, kéo quần đồng phục xuống, không muốn mẹ thấy chân mình bị sưng tím, nhanh chóng đi về phòng.
Do dự một hồi, cuối cùng tôi cũng lấy từ đáy tủ ra một con heo đất, đó là một con heo màu hồng nhỏ xinh.
Tôi đặt heo đất lên giường, nhìn nó thật lâu, cuối cùng mạnh tay đập nó vào đầu giường.
Heo đất vỡ vụn, những tờ tiền màu đỏ cùng với những mảnh tiền lẻ năm mươi, hai mươi lập tức trào ra từ bên trong.
Tôi từ từ nhặt những mảnh heo lại, bỏ vào một cái hộp giày.
Khi chắc chắn rằng tất cả mảnh vỡ đã nằm gọn trong hộp, tôi bắt đầu đếm số tiền rơi ra.
Tôi trải từng tờ tiền ra cho ngay ngắn.
Ở góc mỗi tờ tiền, đều viết chữ cái cuối cùng trong tên tôi và Kinh Từ.
Khi đã sắp xếp xong, tôi đếm lại số tiền, tổng cộng được hai ngàn một trăm tệ, vẫn thiếu hai ngàn chín.
Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định gõ cửa phòng mẹ.
“Có chuyện gì vậy, Khanh Khanh?”
Tôi kéo kéo vạt áo, nhỏ giọng nói với mẹ: “Mẹ, trường cần nộp tiền học bổ sung.”
Mẹ không do dự, mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong có một đống tiền mặt được gói trong giấy.
Mẹ hành động rất chậm rãi, bà đếm từng tờ, tôi ghi nhớ từng tờ, cho đến khi cuối cùng chồng tiền chỉ còn lại vài tờ lẻ.
“Mẹ cho con ba nghìn tệ, nộp xong tiền học bổ sung rồi ăn một bữa thật ngon nhé.”
Tôi do dự một lúc, cuối cùng cũng nhận tiền từ mẹ.
Tôi không dám nhìn vào mắt mẹ, liền nhanh chóng quay người rời đi.
Tối đó, tôi đã gục xuống trước cửa phòng mẹ đến nửa đêm, tiếng nức nở từ trong phòng vang lên cho đến tận khuya.
5
Sáng hôm sau, vừa đến cổng trường, tôi đã thấy mấy cô gái hôm qua.
Bọn họ lại vui vẻ ôm tôi vào lòng giống như người thân quen đã lâu.
“Thế nào, em gái?”
Cô gái tóc đỏ giơ hai ngón tay ra vẫy vẫy, tôi gật đầu, cô ta cười nói:
“Đêm nay gặp nhau ở chỗ cũ nhé~”
Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, tôi một mình đi đến quán bi-a.
Mở cửa ra, tôi lập tức bị mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mặt, theo phản xạ, tôi ho khẽ hai tiếng.
Sau khi quen với ánh sáng mờ ảo, tôi nhìn thấy người con gái đó.
Bên cạnh cô ta là một nhóm thanh niên hư hỏng, còn trong góc, chàng trai không hòa hợp với họ chính là Đoàn Kinh Từ.
Khi nhìn thấy tôi, cô ta đứng dậy khỏi ghế sofa.
Cô gái tóc đỏ thì thầm một tiếng huýt sáo, nhóm nam sinh bên cạnh cũng bắt đầu chế giễu.
“Này, cô em mới trông trong sáng đấy.”
“Chị Tuyết, cô em mới này giá bao nhiêu? Trông cũng được đấy.”
Tôi bị dọa, lùi lại hai bước.
Người con gái mà bọn họ gọi là chị Tuyết cười tươi, nghe thấy mấy câu nói chế giễu của bọn con trai, cô ta hắng giọng một tiếng.
“Đừng làm cô em sợ chứ.”
Cô ta tiến lại gần tôi, đưa tay ra định sờ vào người tôi, nhưng lại bị tôi né tránh, bàn tay của cô ta đành đứng yên ở đó.
Tôi không chần chừ, mở cặp lấy ra một xấp tiền mặt, đặt lên bàn trà.
“Năm nghìn tệ, không thiếu một xu.”
Nói xong, tôi kéo Đoàn Kinh Từ trong góc, định đưa cậu ta rời đi, nhưng tôi không thể lôi được cậu ta.
“Đoàn Kinh Từ, đi theo tôi.”
Tôi tiếp tục kéo cậu ta với đôi mắt đỏ hoe, nhưng cậu ta vẫn thờ ơ.
Hạ Tuyết mỉm cười, ung dung đẩy tôi ra, ngồi cạnh Đoàn Kinh Từ.
“Này em gái, ai dạy em nắm tay bạn trai của người khác thế?” Nói xong, cô ta nháy mắt với đám đông, ngay lập tức tôi bị mấy người đàn ông đè xuống đất.
Trong phút chốc, tôi bị đẩy đến trước mặt Hạ Tuyết, đôi chân mang giày cao gót màu đen của cô ta giẫm lên đầu tôi.
Hạ Tuyết châm một điếu thuốc, hơi cúi đầu sát gần mặt tôi, thổi khói ra trước mặt tôi.
“Bạn trai tôi nói anh ấy rất ghét em, nhưng tại sao em lại vô liêm sỉ như vậy, còn muốn đến gần anh ấy.”
Tôi không đáp lại cô ta, thấp giọng hét lên: “Thả tôi ra.”
Hạ Tuyết giống như không nghe thấy, cô ta nhếch môi cười: “Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết, kết cục của trà xanh sẽ như thế nào.”
Vừa dứt lời, tôi đã bị đá mạnh vào lưng.
“Đoàn Kinh Từ.”
Tôi dùng hết sức lực còn lại, gọi tên cậu ta.
“Chưa ăn cơm à? Ra tay mạnh hơn chút đi.”
Đoàn Kinh Từ lên tiếng, giọng nói của cậu ta khiến trái tim tôi như chết lặng.
Trước khi ý thức mờ dần, tôi lần cuối nhìn về phía của cậu ta.
“Đây là lần cuối cùng, Đoàn Kinh Từ.”
Hình như nghe thấy tôi gọi tên của mình, cậu ta nhíu mày lại, bước đến bên cạnh tôi.
Khi cậu ta cúi xuống, tôi mở miệng:
“Tôi không còn nợ cậu nữa.”
6
Tôi không nhớ mình đã đến bệnh viện như thế nào, chỉ biết rằng khi tỉnh lại, Đoàn Kinh Từ ngồi bên cạnh tôi.
Cậu ta không có biểu cảm gì, chỉ khi thấy tôi tỉnh thì mới có chút phản ứng.
“Khương Khanh.”
Cậu ta gọi tên tôi, nhưng tôi lại quay mặt đi:
“Cậu về đi.”
Toàn thân tôi đau đớn, giọng nói cũng yếu ớt, giống như sắp tan biến.
Đoàn Kinh Từ nghe thấy, ngẩn người ra một lúc.
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đã không còn ánh đèn nào sáng cả.
Tim tôi chợt thắt lại, tôi kéo chăn ra, định ngồi dậy rời khỏi chỗ này, nhưng vừa mới mở chăn, Đoàn Kinh Từ đã kéo tôi lại.
Lực của cậu ta mạnh đến nỗi khiến cánh tay tôi đau nhói.
“A—”
Tôi vô thức phát ra âm thanh, Đoàn Kinh Từ mới nhận ra trên cánh tay tôi còn vết thương, vội vã buông tay ra.
“Xin lỗi.”
Tôi không thèm để ý đến cậu ta, quay người định rời đi.
Đoàn Kinh Từ thấy vậy cũng vòng sang bên kia.
“Tôi muốn về nhà, tiền thuốc men tôi sẽ trả lại cho cậu sau.”
Tôi cúi đầu xỏ giày, nói với Đoàn Kinh Từ một cách bình thản.
“Tôi đã nói với mẹ cậu, tối nay cậu phải ở lại giúp tôi ôn bài, sẽ không về nhà.”
“Tiền thuốc men cũng không cần trả.”
Đoàn Kinh Từ đáp, nhưng tôi vẫn tiếp tục làm việc của mình.
“Tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Nói xong, tôi buộc chặt dây giày, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh rồi đi thẳng ra ngoài.
Đoàn Kinh Từ bị tôi đẩy ra, đứng im tại chỗ.
Tôi lướt nhìn cậu ta một cái, thấy cậu ta không nhúc nhích, lòng tôi cũng cảm thấy thoải mái.
Tôi quay lưng rời đi, khi nắm tay kéo cửa bệnh viện, Đoàn Kinh Từ đột nhiên lên tiếng: “Lần này đi rồi, sau này đừng tìm tôi nữa.”
Nghe thấy lời nói của cậu ta, tôi dừng lại một chút, rồi kéo cửa phòng bệnh: “Được.”
Khi đóng cửa phòng bệnh lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như gánh nặng trong lòng đã biến mất.
Nhìn lên, đèn LED trong hành lang bệnh viện hiện lên thời gian: 00:00.
“Một ngày mới.” Tôi lẩm bẩm, “Mình cũng phải sống tốt thôi.”
Về đến nhà, mẹ tôi đã ngủ.
Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng, nhưng vẫn vô tình đánh thức bà.
“Khanh Khanh?”
Giọng nói mẹ rất nhẹ nhàng, tôi cũng đáp lại bằng giọng nhỏ: “Vâng.”
“Không phải nói tối nay sẽ cùng Kinh Từ ôn bài, không về sao?”
Tôi rót một cốc nước ấm đưa cho mẹ, bà nhận lấy và mỉm cười dịu dàng.
“Ôn bài xong thì con về, không thể ở nhà cậu ta mãi được.”
Mẹ uống xong nước, đưa cốc lại cho tôi, rồi nói: “Việc đó có gì đâu, sau này cũng sẽ làm vợ Kinh Từ mà.”
Nếu là hai năm trước, khi nghe thấy câu nói này, tôi sẽ ngại ngùng cúi đầu.
Nhưng bây giờ thì khác, khi nghe mẹ nói, sau này tôi sẽ lấy Đoàn Kinh Từ, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi.
“Mẹ, con không muốn…””Tôi do dự rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng.
Mẹ tôi nghe thấy lời tôi, khẽ thở dài: “Có phải nó bắt nạt con không?Khanh Khanh?Cho dù Kinh Từ có tức giận, thì con cũng phải chịu đựng.”
“Đây là chúng ta đã nợ nó.”
Câu nói đó lại vang lên.
Chính từ này khiến cho tôi bị ràng buộc chặt chẽ bên Đoàn Kinh Từ.
Mỗi khi tôi muốn chống đối, nó lại xuất hiện đúng lúc: “Đó là con nợ nó, con phải chăm sóc cho nó, phải vô điều kiện nghe lời nó.”
Tôi muốn khóc, nhưng lại không thể.
Những cảm xúc vừa nguôi ngoai lập tức quay trở lại: “Mẹ, như thế còn chưa đủ hay sao? Con thực sự, thực sự mệt mỏi…”
“Bụp”
Một cái tát xuống mặt tôi, khiến cho khuôn mặt của tôi lệch sang một bên.
Mẹ tôi cau mày, giơ ngón tay lên giận dữ chửi rủa: “Kể từ khi bố con g/iết cả gia đình Kinh Tử, chúng ta đều mắc nợ nó. Đây là điều chúng ta đáng phải chịu!”
Trong phút chốc, những ký ức chôn giấu trong lòng tôi như ùa về.
Lòng tôi đau thắt, tôi kìm lại những lời sắp thốt ra khỏi môi.
Ban đầu tôi muốn nói với mẹ.
Muốn nói với mẹ rằng, tôi đã mắc bệnh ung thư dạ dày, không còn nhiều thời gian nữa. Nhưng giờ phút này đây, đột nhiên tôi không thể nói được.
Có phải là, chỉ có ch/ết, thì tôi mới có thể được giải thoát hay không?
Để lại một bình luận