Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TRÙNG SINH, TÔI TRỞ VỀ TRẢ THÙ NỮ CHÍNH TRUYỆN ĐOÀN SỦNG- Chương 1

1

Tôi ch*t vào ngày Đặng Ương Ương và trúc mã của tôi kết hôn

Linh hồn tôi lơ lửng trên không trung, tôi đã vô thức đến địa điểm tổ chức đám cưới của họ.

Tiệc cưới được tổ chức tại khách sạn năm sao, với trang trí ngập trong sang trọng và thơ mộng.

Phải nói rằng, bố mẹ tôi thực sự sẵn lòng chi tiền cho cô ta

Trong không khí thoải mái và vui tươi đó, tôi thấy bố mẹ ruột và anh trai lần lượt lên sân khấu, nói những lời chúc ấm áp và cảm động đến cặp đôi mới cưới.

Họ trò chuyện, chụp ảnh và uống rượu cùng nhau…

Cho đến khi anh trai tôi – Cố Dực Chu nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát.

Hai phút sau, anh ta nói “Tôi hiểu rồi” một cách vô cảm rồi cúp máy.

“Anh, ai gọi thế?”

Đặng Ương Ương mặc một bộ váy cưới màu trắng, vẻ đẹp đầy tinh khiết mộng mơ xinh đẹp, giọng điệu có chút nũng nịu.

“Không có ai.”

Cố Dực Chu nhẹ nhàng lắc đầu, trìu mến nhìn cô ta

Để không ảnh hưởng đến tâm trạng của Đặng Ương Ương, anh ta thậm chí còn giấu tin tôi qua đời với cô ta

Trên thực tế, điều này là hoàn toàn không cần thiết.

Bởi vì trước tôi khi ch*t, Đặng Ương Ương đã gọi điện cho tôi.

Chính cô ta đã cho người điên cuồng chạy theo để đâm ch*t tôi

Làm sao con kh/ốn này lại không biết tôi đã ch*t chứ

Đặng Ương Ương ngước mắt lên, mỉm cười rạng rỡ vui vẻ với Cố Dực Chu:

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh và bố mẹ vì tất cả những gì đã làm cho em. Em yêu mọi người nhiều lắm.”

FucK! Ngay cả khi là một hồn ma, tôi cũng không thể kiềm chế được việc chửi thề.

Sao Đặng Ương Ương có thể luôn làm bộ dạng đáng thương và ghê tở.m này nhỉ

Dù sao không cần dùng tiền mà lại có thể dụ dỗ những kẻ ngốc này một lòng một dạ với mình, vậy thì tại sao lại không?   

Cố Dực Chu thật sự cảm động, ôm chặt Đặng Ương Ương, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ta:

“Không cần cảm ơn, Ương Ương, em xứng đáng với những điều này”   

Tôi tức giận đến mức không nhịn được nữa, lúc tôi muốn lao tới đ.á thật mạnh vào Cố Dực Châu thì cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, giống như đang chiếu một bộ phim. 

Sau một hồi choáng váng, tôi đã sống lại. 

2

Tôi sống lại vào năm tôi mười sáu tuổi, ngày gia đình tôi chuyển đến khu biệt thự Riverview

Đặng Ương Ương là con gái của bạn thân bố tôi.  
 
Cha mẹ ruột của cô ta qu.a đời trong một vụ tai nạn ô tô, và vì không ai sẵn lòng nhận cô ta làm con nuôi nên cô ta đã sống trong trại trẻ mồ côi ở địa phương vài năm. Sau đó, cô ta được cha tôi tìm thấy

Cô ta có hoàn cảnh đáng thương nhưng lại rất mạnh mẽ và kiên cường. 
  
Cô ta cô đơn và tội nghiệp, nhưng tốt bụng và đáng yêu.  
 
Không có ai là không yêu thích cô ta   

Chỉ trong vòng ba tháng kể từ khi cô ta đến nhà tôi, vì không muốn để Đặng Ương Ương sống trên gác mái suốt nên bố mẹ tôi đã lên kế hoạch đổi nhà và mua một căn biệt thự Riverview
  
Và tôi đã được sống lại vào thời điểm này.
  
Giọng nói hào hứng của bố vang lên bên tai tôi: “Được rồi các con hãy tự chọn phòng đi. Ngoại trừ phòng ngủ chính của bố mẹ, còn lại mọi thứ đều được. ”   

Vào ngày chúng tôi chuyển đến nhà mới, bố mẹ cho chúng tôi mỗi người chọn một phòng.   

Đặng Ương Ương và tôi đều thích căn phòng quay mặt về hướng Nam trên tầng hai.   

Không chỉ có bồn tắm sang trọng mà còn có cửa sổ kính nhìn ra bờ sông lấp lánh ở phía đối diện. 
  
Nghĩ đến đây, tôi dứt khoát bước lên tầng hai.”Con muốn căn phòng này.”
  
Sau khi tôi nói điều này với bố tôi, Đặng Ương Ương cũng bước vào.  
 
Vẻ mặt cô ta lập tức rạng rỡ. 

“Wow, căn phòng này đẹp quá.  
 
“Mẹ ơi, con có thể ở căn phòng này được không?”   

Bố tôi sửng sốt.   

Tôi đã đoán trước được phản ứng của Đặng Ương Ương, lạnh lùng nói: “Cô điếc à? Tôi nói tôi muốn căn phòng này.”   

Nghe tôi phản bác không khách khí, Đặng Ương Ương lập tức lộ ra vẻ hoảng hốt: “Xin lỗi chị, em thật sự không nghe thấy” 

“Chị ấy thích căn phòng này vậy thì để chị ấy ở. Thực ra con sống ở đâu cũng được. So với căn phòng ở trại trẻ mồ côi trước đây, thì thật sự rất tốt rồi”

“Bố mẹ đối xử với con tốt như vậy, con thật sợ sau này không có khả năng báo đáp cho bố mẹ.”   

Lại là giọng trà xanh đó

Nghe có vẻ giả tạo nhưng có một số người lại rất cảm động.   

“Hinh Nghiên, nếu không… con nhường căn phòng này cho Ương Ương, con sống ở tầng dưới đi.” 

Bố do dự một chút rồi nói với tôi. 

Mẹ cũng nói giúp: ”Đúng vậy, Hinh Nghiên, kỳ thực phòng trên cùng phòng dưới cũng không khác nhau bao nhiêu, con xem con bé thật đáng thương.” 

Tình huống giống y như kiếp trước, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. 

“Bố mẹ, hai người phải nhìn rõ, con mới là con ruột của bố mẹ” 
Hai người nhìn nhau. 

Sau đó, bố nói: “Hinh Nghiên, mẹ và bố đã quyết định chính thức nhận Ương Ương. Từ hôm nay trở đi, hai con đều là con gái ngoan của bố.”

Đặng Ương Ương che miệng không thể tin được, nước mắt rưng rưng trên mi: “Thật sao? Bố mẹ, bố mẹ thật sự muốn nhận nuôi con à” 

Cố Dực Chu cũng rất ngạc nhiên: “Bố mẹ nhận nuôi Ương Ương rồi?”   

Đôi mắt mẹ đong đầy yêu thương, kiên quyết gật đầu: “Ương Ương, lần này mẹ đã thật sự trở thành mẹ của con rồi” Đặng Ương Ương nhào vào lòng bà ấy, nước mắt lớn nhỏ chảy dài trên má. 

“Huhu, mẹ ơi, cảm ơn mẹ, cảm ơn bố, con thực sự yêu bố mẹ nhiều lắm.” 
  
“Ọe..” Tôi nôn ọe không kiềm chế được. 

Vì âm thanh quá lớn nên mọi người đều nhìn tôi. Cố Dực Chu cau mày, cảm thấy rất không vui: “Cố Hinh Nghiên, em làm làm gì vậy?”

“Xin lỗi.” Tôi xua tay xin lỗi, “Có lẽ em đang mang thai.”

Vừa nói xong, mọi người đều mở to mắt.

Đột nhiên nhớ tới lúc này mình mới mười sáu tuổi, bực bội vỗ trán:

”Nói sai rồi, ý của con là có thể là con đói bụng.”

Vẻ mặt của cha mẹ có chút khó giải thích.

Đặng Ương Ương đang rơi nước mắt nửa chừng, cảm xúc của cô ta đột nhiên bị tôi xóa sạch, trông cô ta rất kỳ lạ.

“Nếu mọi người đã muốn nhận Đặng Ương Ương làm con nuôi, vậy con liền dọn ra ngoài, con không cần căn phòng này nữa. ”   

Vị trí này con sẽ nhường lại. Cô ta sẽ là con gái ruột của bố mẹ, sau này có duyên gặp lại.”

Thế là tôi đẩy vali chuẩn bị rời đi.

“Cố Hinh Nghiên.” Bố tức giận ngăn cản, “Con đừng quá tùy hứng.”

Tôi chỉ không muốn trở thành một nữ phụ làm bia đỡ đạn nữa, cũng không muốn đời này sẽ bị mọi người cô lập

”Bố, con nghiêm túc đấy, nếu có Đặng Ương Ương thì sẽ không có con, có con thì sẽ không có Đặng Ương Ương, bố và mẹ có thể tự mình quyết định.”

”Hinh Nghiên, con bé có đụng chạm gì đến con sao? Sao con lại trở nên ích kỷ như vậy?”

Mẹ cũng cúi mặt mắng.

Có sự giúp đỡ của tôi, cảm xúc của Đặng Ương Ương đã quay trở lại. Đôi mắt cô ta lập tức đỏ hoe, bật khóc:

“Bố mẹ, hai người đừng vì con con mà cãi nhau với chị, con không xứng đáng đâu.

”Đủ rồi, Cố Hinh Nghiên ” Cố Dực Chu ôm Đặng Ương Ương vào lòng và hét lên với tôi: “Xin lỗi Ương Ương ngay lập tức.”

Tôi trợn mắt.
  
Cô ta đúng là nữ chính trong văn đoàn sủng chỉ với một lời nói, anh trai tôi đã trở thành tay sai của cô ta.

Chẳng trách kiếp trước tôi lại không phải đối thủ của cô ta

Đời này, lão nương không làm nữa

Vậy còn vai nữ phụ làm bia đỡ đạn thì sao? Chẳng lẽ nào tôi không thể đình công được à?

Tôi không thể tránh xa gia đình này sao?

Tôi không thể đi tìm mùa xuân của riêng mình sao?

Đường này không đi được thì có thể chọn đường khác

“Bái bai nha, anh. Nếu anh muốn xin lỗi thì anh từ từ mà xin lỗi đi. Em sẽ không nghe lời anh nữa đâu.”

Thấy tôi nghiêm túc, bố tôi cau mày

“Cố Hinh Nghiên, con vẫn chưa trưởng thành. Bố mẹ vẫn còn có quyền giám hộ đối với con”

Quả thực, tôi vẫn chưa trưởng thành

Nếu tôi trưởng thành, việc đầu tiên tôi sẽ làm là chuyển hộ khẩu, mới không cần cùng họ dông dài

“Muốn con ở lại cũng được. Thứ nhất, con không đồng ý việc bố nhận nuôi Đặng Ương Ương. Cô ta chỉ có thể tạm thời ở trong nhà chúng ta.”

“Thứ hai, căn phòng này nhất định phải giao cho con, không cần thương lượng nữa”

Bố tôi không nói gì và im lặng quan sát tôi.

Một lúc sau, ông mới bình tĩnh nói:

“Bố và mẹ con đã quyết định nhận nuôi Ương Ương rồi nên sẽ không thay đổi nữa.”

”Về phần phòng, Hinh Nghiên, từ trước đến giờ con vẫn luôn có đủ nhiều rồi, tại sao con cứ muốn tranh giành với Ương Ương?”

3

Dù kết quả đúng như dự đoán nhưng tim tôi vẫn đập rộn ràng không thể kiểm soát

Tôi có cái gì?

Hóa ra tôi đã từng có cha mẹ ruột và một người anh trai yêu thương tôi.

Nhưng hiện tại đã không còn nữa rồi, bị Đặng Ương Ương c.ướp đi rồi

Nếu như tôi không thay đổi, tôi sẽ có kết cục giống như kiếp trước

Tôi bất lực nhìn Đặng Ương Ương cướp đi bố mẹ, anh trai và trúc mã của tôi.

Ngày mà nữ chính trong cuốn tiểu thuyết đoàn sủng có một kết thúc có hậu cũng chính là ngày tôi ch*t trên đường phố.   

Tôi thở dài:

“Vậy thì không cần nói nữa. Con xin lỗi bố, là bố không cần con trước, vậy sau này cuộc sống của con cũng không liên quan gì đến bố nữa.”

Cuối cùng bố tôi cũng nổi giận, nói với giọng nghiêm nghị

“Cố Hinh Nghiên, bây giờ bố nói gì con cũng không chịu hiểu đúng không? Nếu hôm nay con bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng bao giờ quay lại nữa.”

“Hinh Nghiên, con nhanh chóng xin lỗi cha con đi, nếu không mẹ cũng không giúp được con đâu”

Mặt mẹ tôi đen lại, nhìn chằm chằm vào tôi

Đặng Ương Ương nghe vậy nhẹ nhàng tựa vào trong lòng Cố Dực Chu mở to đôi mắt mờ mịt nhìn sang bên này, trong mắt hiện lên nụ cười đắc thắng.

Cô ta thậm chí còn không che giấu.

Ở kiếp trước, tôi thường nhìn thấy nụ cười đó trên khuôn mặt cô ta

Khi tôi cố gắng tranh cãi để giành căn phòng mà mình thích nhưng lại không được, cô ta cũng cười như thế này với tôi

Đến nỗi tôi vẫn còn nhớ sự phấn khích và vui mừng của Đặng Ương Ương khi cô ta chuyển đến căn phòng này.

“Chị ơi, cảm ơn chị đã tốt với em như vậy, wow, em thật sự thích ở đây quá đi mất.”

Mặc dù cô ta đang cảm ơn nhưng tôi có thể thấy rõ sự đắc ý trong mắt cô ta

Đó là sự đắc ý mà bạn cảm thấy sau khi chiến thắng một trận chiến.

Cha mẹ tôi đã đưa cô ta và Cố Dực Chu đi du lịch nhưng lại không đưa tôi đi cùng.

Sau khi trở về, Cố Ương Ương bưng trà và mỉm cười với tôi:

“Chị, bố mẹ không dẫn chị theo là vì sợ tuần sau chị sẽ trễ giờ kiểm tra tiếng Anh. Chị sẽ không thể tức giận chứ”

Cũng không phải có mình tôi kiểm tra, cô ta và Cố Dực Chu cũng phải kiểm tra.

Sự thật là vì chỉ có thể đặt được bốn vé máy bay nên bố mẹ ruột của tôi đã chọn đưa con gái nuôi đi du lịch thay vì tôi.

Sau đó, tôi buồn bã hỏi mẹ tại sao bà lại làm như vậy. “Hinh Nghiên, không phải con đã đến Bắc Hải rồi sao, Ương Ương trước giờ lại chưa được đến, con không cảm thấy con bé đáng thương sao?”

Lại là câu nói này

Đặng Ương Ương có đáng thương không thì liên quan gì đến tôi?  
 
Đâu phải tôi khiến cô ta trở thành trẻ mồ côi. 

“Vậy còn Cố Dực Chu thì sao? Anh ấy cũng đã đến đó.”

Mẹ tôi nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy lần sau đi du lịch, bố mẹ sẽ bù đắp cho con được không”

Tôi đã thật sự tin vào điều đó

Trên đời này, Làm gì có bậc cha mẹ nào lại yêu thương con gái nuôi hơn con gái ruột của mình?

Nhưng sự thật đã chứng minh điều đó là có.

Và tôi còn là người đã gặp điều đó

Cha mẹ tôi bắt đầu quên tôi thường xuyên.

Bọn họ dẫn Cố Dực Châu và Đặng Ương Ương cùng nhau đi xem phim, mãi đến buổi tối mới về.

Một gia đình bốn người lái xe đi dã ngoại và nhiều tuần sau đó tôi mới nghe họ nói về chuyện đó. 

Đặng Ương Ương ngày càng thích làm nũng trước mặt bố mẹ tôi vì nó có tác dụng.

Hôm nay cô ta nói muốn có một chiếc iPad, hôm sau bố tôi đã mua nó cho cô ta

Buổi sáng cô ta nói rằng muốn một chiếc túi nào đó, buổi tối mẹ tôi đã lập tức đưa nó cho cô ta

Địa vị của cô ta trong lòng bố mẹ tôi đã vượt qua tôi từ lâu, tiền tiêu vặt của cô ta cũng nhiều hơn tôi rất nhiều.

Cố Dực Chu thậm chí còn trở thành một kẻ cuồng em gái

Tất nhiên, người đó không phải là tôi

Anh ấy đã dẫn Đặng Ương Ương đi làm quen với các bạn cùng lớp và bạn bè của mình.

Mỗi lần đi chơi bóng về, anh đều sẽ mang về một cốc trà sữa trân châu yêu thích của cô ta

Chi tiền để đưa Đặng Ương Ương tới concert của thần tượng.

Bởi vì Đặng Ương Ương không thích mèo con nên anh ấy đã đem những con mèo con mà tôi đã nuôi mấy năm ra ngoài và vứt đi mà không nói một lời.

Tôi đau lòng tuyệt vọng, nhưng người anh tốt của tôi chỉ bình tĩnh nói:

“Nuôi tụi nó làm gì? Lần trước còn suýt làm xước tay Ương Ương, lẽ
ra tao nên vứt nó đi từ lâu rồi.” 

Trên thực tế, mấy chú mèo của tôi luôn rất ngoan. Nếu người khác không làm phiền nó, nó sẽ không tấn công người khác.

Tôi càng ngày càng ghét Đặng Ương Ương, nhưng những thành viên khác trong gia đình lại càng thích cô ấy.

Ở kiếp trước, tôi chưa bao giờ hiểu được tại sao điều này lại có thể xảy ra.

Tôi đã không phát hiện ra điều đó cho đến khi tôi sắp chết.

Thì ra Đặng Ương Ương là nữ chính trong truyện đoàn sủng, còn tôi là nữ nhân vật phụ đỡ đạn. Mọi việc diễn ra suôn sẻ suốt mười lăm năm, mọi việc đều đang mở đường cho sự xuất hiện của cô ta

Đời này tôi sẽ không bao giờ chịu đựng nữa

Dù gì cũng có một kết cục đó là ch*t, nhưng tôi muốn xem liệu cô ta, nữ chính của truyện đoàn sủng, có thể có một kết thúc có hậu nếu không đi theo cốt truyện hay không.

“Xin lỗi là chuyện không thể nào, đời này con sẽ không bao giờ xin lỗi. Bố, mẹ bảo trọng.”


Bình luận

Một bình luận cho “TRÙNG SINH, TÔI TRỞ VỀ TRẢ THÙ NỮ CHÍNH TRUYỆN ĐOÀN SỦNG- Chương 1”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!