VÒNG LẶP ĐỊNH MỆNH- Chương 7: END

21

Sau đó, liên tiếp hai ngày, Mạnh Linh không xuất hiện nữa.

Tiếp theo là một ngày mưa to, hòn đảo nghỉ dưỡng trở nên u ám, du khách được khuyên ở lại trong phòng.

Khi Tề Kiệt bước ra ngoài, anh gặp người cộng sự của mình, người đã bị ướt sũng.

Khi hỏi, mới biết rằng anh ta đã đi vào rừng ở phía nam để thu thập tài liệu, đi cùng còn có Mạnh Linh.

Nhưng Mạnh Linh vẫn chưa trở về, còn anh ta thì đã về trước.

Tề Kiệt nhíu mày lại, mắng người đồng nghiệp của mình: “Cậu thật là một tên khốn.”

Anh quay người, nắm chặt chiếc ô rồi lao ra khỏi khu nghỉ dưỡng, một mạch hướng về phía bắc trong thời tiết khắc nghiệt.

Tôi ngồi im ở ghế phụ, nhìn anh lo lắng quan sát xung quanh, một khi anh tìm được Mạnh Linh, vị trí này sẽ không còn thuộc về tôi nữa.

Đến khi trời tối Tề Kiệt mới tìm được Mạnh Linh.

Cả hai đều trong tình trạng thảm hại, vừa nhìn thấy Tề Kiệt, Mạnh Linh lập tức lao vào lòng anh, lần đầu tiên cô ấy khóc lớn như vậy.

Tề Kiệt đẩy cô ấy ra: “Trở về đi.”

Mặc dù lời nói của anh vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng hành động của anh lại thực sự làm Mạnh Linh ấm lòng.

Cô ấy hoàn toàn bị cuốn vào.

Trên đường trở về, cô ấy đã mở lòng, còn nói về quá khứ bi thảm của mình với Tề Kiệt.

“Năm đầu tiên tôi đi làm, mẹ và bố tôi đã đưa em trai đi du lịch. Tôi đã xin nghỉ để tiễn họ ra sân bay, cũng vào một ngày mưa như thế này. Xe đã đâm vào lề đường, tôi bị dây an toàn kẹt lại và họ không hề quan tâm đến tôi. Sau đó, tôi không dám lái xe nữa, chiếc xe mua về dường như chỉ có em trai tôi sử dụng… Cảm ơn anh, Tề Kiệt, vì hôm nay đã không bỏ rơi tôi.”

Tề Kiệt nhìn chằm chằm vào tình hình giao thông phía trước, giả vờ hoang mang: “Sao cơ?”

“Cảm ơn anh vì đã không vứt bỏ tôi như họ.”

Tề Kiệt không nói gì thêm, không khí trong xe rơi vào trạng thái tĩnh lặng kỳ lạ.

Trở về khu nghỉ dưỡng đã là khuya, cơn mưa to vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Từ chối chia sẻ ô với Mạnh Linh, Tề Kiệt bước đi trong mưa, bất ngờ anh cúi đầu nhìn xuống, sau đó dừng chân lại.

Mạnh Linh tiến lại gần, cuối cùng cũng đứng chung dưới một cái ô với anh, ngẩng mắt hỏi: “Sao vậy?”

Trên khuôn mặt của Tề Kiệt hiện lên sự lúng túng và cứng nhắc, đôi mắt của anh như trẻ thơ, từ vẻ ngây thơ đầy vô tội, đến sự mơ hồ dâng lên, cuối cùng hoảng loạn và đau khổ, khiến các đường nét trên gương mặt anh gần như biến dạng.

“Nhẫn của tôi đâu rồi?”

Tề Kiệt quỳ gối trên mặt đất ướt át, tìm kiếm chiếc nhẫn bạc nhỏ bé, cơn mưa như những cây gậy đánh xuống vai anh.

“Nhẫn đâu rồi? Nhẫn đâu rồi? Nhẫn đâu rồi?”

Đúng vậy, Tề Kiệt, vì tìm kiếm Mạnh Linh mà anh đã làm mất chiếc nhẫn của tôi.

Cái đó không thể nói là một chiếc nhẫn chính thức, dù sao thì anh vẫn chưa cầu hôn tôi, nhưng đó là chiếc nhẫn duy nhất mà anh có thể tìm thấy, là chiếc nhẫn đã từng mang hơi ấm của tôi.

Giờ đây, anh đã làm mất nó.

22

Mạnh Linh nói, nếu đồ vật bị mất, thì đó là dấu hiệu rằng nên buông bỏ nó.

Đúng vậy, tôi thật sự không biết phản bác thế nào.

Sáng hôm sau, Mạnh Linh đã mang bữa sáng đến cho Tề Kiệt.

Anh không ra ngoài, nên cô ấy chỉ đành đặt nó trước cửa phòng anh.

Tôi ngồi trên bậu cửa sổ, nhìn cô ấy do dự mãi mà vẫn không gõ cửa.

Thật không ngờ, lại là nữ chính mở màn trước.
Đến tối, khi mặt trời lặn, Tề Kiệt mới mở cửa phòng của mình.

Mạnh Linh luôn đứng chờ trước cửa nhà anh, khi thấy anh, ánh mắt cô ánh lên niềm vui: “Cuối cùng thì anh cũng mở cửa.”

“Cô điên rồi sao?” Tề Kiệt nhíu mày lại, nhìn cô ấy bằng ánh mắt khó mà tin nổi, “Cô muốn làm bạn gái mới của tôi sao?”

Mạnh Linh không nói gì, vẻ mặt cô phức tạp.

“Cô muốn tôi và kẻ đã giết chết Tiểu An trở thành người một nhà sao, để đến những dịp lễ tết cùng nhau thắp hương cho cô ấy? Hay cô muốn tôi với tư cách là anh rể ra đón kẻ giết Tiểu An ra tù, vỗ vai hắn và nói rằng không sao đâu, tôi không hề bận tâm?Hay là cô đang rất cần một người để cùng nhau trả tiền bồi thường vào cuối tháng cho gia đình mình?”

Câu nói này của Tề Kiệt khiến sắc mặt của Mạnh Linh trở nên xanh mét.

Trong mắt cô tràn đầy căm phẫn đối với Tề Kiệt, niềm vui mừng cũng tiêu tan hết.

“Mạnh tiểu thư, nếu chúng ta trở thành người yêu, thì đó sẽ là bất hạnh lớn nhất của cả hai chúng ta. Vì vậy, hãy giữ khoảng cách với tôi đi.”

Lời đã được nói hết, anh bước qua chiếc khay ở cửa, lướt qua Mạnh Linh.

Tôi quay lại thấy Mạnh Linh cúi đầu, lặng lẽ rời đi, hình bóng cô ấy hoàn toàn biến mất ở góc hành lang, không xuất hiện lần nữa.

Rõ ràng cô ấy không dự đoán được câu chuyện sẽ phát triển như vậy.

Tôi cũng không.

Tề Kiệt tự mình rời khỏi khu nghỉ dưỡng, đến bãi cỏ mà tôi yêu thích nhất, lúc này anh có vẻ như một cái xác không hồn.

Ánh hoàng hôn vàng rực rỡ chiếu thẳng vào bãi cỏ đó.

Khu vực xanh tươi đó giờ đã bị tàn phá đến mức vô cùng thảm hại, nơi nơi là những cái hố đất bị lật lên và những bảng chỉ đường du lịch xiêu vẹo.

Tôi và anh đã đứng ngẩn người ở đó rất lâu.

Anh không thể tiếp tục vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, nhưng tôi có thể cảm nhận rằng, vào lúc này, anh đang nghĩ về tôi.

Qua ánh chiều tà rực rỡ, tôi bất chợt nhìn thấy một đám cưới mà mình đã mơ ước từ lâu, tôi thấy được tà áo cưới lộng lẫy của mình, thấy rõ ràng mâm đỏ ở phía xa, anh vẫn đang mỉm cười với tôi.

Trong hình ảnh đó, chúng tôi đều trẻ trung và tràn đầy sức sống.

Và khoảnh khắc hoàng hôn lặn xuống, chính là biểu tượng cho việc tôi và Tề Kiệt đã tổ chức xong một lễ cưới hoành tráng.

23

Tối hôm đó, Khi Tề Kiệt trở lại khu nghỉ dưỡng, anh đã đưa ra một quyết định.

Tôi có thể hiểu quyết định của anh.

Khi anh hét lên với đối tác của mình: “Rõ ràng anh đã hứa với cô ấy là sẽ không động đến mảnh đất này,”Tôi cảm thấy hơi nghi ngờ.

Rõ ràng đây là lần lặp thứ ba mươi, tôi vì bệnh ung thư mà nằm trên giường bệnh, đã nhờ đối tác của anh ấy đồng ý với tôi điều đó.

Khi Tề Kiệt hét lên câu “Cô ấy sẽ tỉnh dậy vào sáng mai”,Tôi bỗng dưng ngộ ra.

Trong chín mươi chín lần lặp, phải chăng Tề Kiệt luôn ở bên tôi sao?

Tôi đã chết chín mươi chín lần, anh ấy đã đứng nhìn tôi chết chín mươi chín lần?

Anh ấy đã tổ chức chín mươi chín tang lễ cho tôi, cũng đã tê liệt giống như tôi, đến mức không còn nước mắt sao?

Anh ấy biết tôi sẽ thức dậy vào sáng ngày thứ tư, vì vậy không để di ảnh của tôi ở đó, chỉ đơn giản là mỗi ngày đi ngủ sớm, chờ đợi ngày mai để gặp tôi?

Nhưng có lẽ anh ấy không hiểu tại sao tôi lại rơi vào vòng lặp này, cũng không biết tại sao lần này tôi không tỉnh lại nữa.

Tôi đã để anh ấy chờ rất lâu.

Cuối cùng, anh ấy nhận ra rằng tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Vào lúc này, Tề Kiệt đã đưa ra một quyết định.

Khi anh cầm con dao gọt trái cây lên, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Mạnh Linh, cô ấy lại đang kêu anh ra ngoài ăn tối cùng.

Một giọng nói nhẹ nhàng, mang theo sự do dự, cuối cùng đã lấy hết can đảm để gõ cửa.

Hóa ra, cảm tình của cô dành cho Tề Kiệt đã sâu đậm đến vậy.

Nếu Tề Kiệt chọn bước ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ yêu lấy nữ chính của mình, anh sẽ được chữa lành, được phục hồi, và sẽ nhận được hạnh phúc và cả những điều tốt đẹp.

Anh ấy sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc không có tôi, dựa theo những gì được gọi là “thiết lập.”

Anh ấy cũng có thể chọn phớt lờ tiếng gọi bên ngoài vì tôi, người mà anh xem như Bạch Nguyệt Quang mờ ảo.

Anh lặng lẽ chìm vào bồn tắm đầy nước.

Quyết định tất cả, giống như khi anh giành giải chạy dài năm nào, vẫn nhất định kéo tôi lên đứng chung trên bục trao giải.

Máu đỏ ấm áp dần dần xâm chiếm tầm nhìn của tôi.

Ngũ quan của anh ấy trở nên dịu dàng và mờ ảo.

Tôi không khóc, trong trạng thái mơ màng, hình như lại nghe thấy tiếng nói của Tề Kiệt.

Giọng anh ấy trầm xuống, như đang dùng câu chuyện để dỗ tôi.

Anh ấy nói:
“Không biết từ khi nào, tôi đã mơ một giấc mơ, giấc mơ này rất dài.”

“Người mà tôi yêu nhất, trong giấc mơ sẽ rời xa tôi vào một ngày nào đó, sau đó tôi sẽ tỉnh dậy vào sáng ngày thứ tư sau khi họ rời đi.”

“Mỗi khi tôi muốn mở miệng hỏi, thì lại cảm thấy nghẹn ngào. Được thôi, tôi chấp nhận giấc mơ vô lý này, sống như vậy cũng không tệ.”

“Cho đến một ngày, người đáng lẽ phải tỉnh dậy lại không bao giờ tỉnh lại nữa.”

“Tôi muốn trở thành một kẻ xấu để báo thù cho cô ấy, nhưng điều đó rất khó. Mỗi khi tôi nhìn thấy chị gái của kẻ giết người, tôi lại nhớ đến cô ấy.”

“Tôi không có Bạch Nguyệt Quang mờ ảo nào, cũng không có nhân vật nữ chính nào, cũng không muốn hoàn thành kịch bản do người khác viết cho tôi.”

“Tôi chỉ có một người tôi yêu, tên là Trần Nghĩ An, chúng tôi đã quen biết mười ba năm, yêu nhau mười năm.”

“Cô ấy để tóc dài, thỉnh thoảng muốn cắt tóc ngắn.”

“Cô ấy có mắt một mí, nhưng lúc nào cũng chuẩn bị sẵn băng dán hai mí trong hộp trang điểm.”

“Cô ấy thích đội mũ, nói rằng như vậy không cần phải gội đầu, còn tôi thì thích hôn khóe môi của cô, hôn những ngón tay và trán của cô ấy.”

“Cô ấy sẽ không trở thành một hình ảnh mờ nhạt trong ký ức của tôi, cũng sẽ không trở thành bước đệm trong con đường yêu thương của tôi với người khác.”

“… Người anh yêu, em mãi mãi là tình yêu rực rỡ và sống động nhất của anh. Anh không chỉ nhớ đến khuôn mặt em, đôi môi em, mà còn nhớ đến cuộc đời tuyệt vời của chính em.”

“Anh đã chờ đợi rất lâu rồi, nhưng em vẫn không tỉnh dậy, vì vậy, anh chỉ còn cách chìm vào giấc ngủ.”

HẾT!


Bình luận

2 bình luận cho “VÒNG LẶP ĐỊNH MỆNH- Chương 7: END”

  1. Để chọn cái kết này có lẽ bởi vì Tề Kiệt nhận ra mình đã dần thay đổi, đã không còn căm hận Mạnh Linh như lúc trước vì căn bản cô không có lỗi. Anh sợ rằng cứ tiếp tục mình sẽ phát sinh tình cảm mà yêu cô, sẽ phản bội lại tình yêu đã có với Tiểu An. Chi tiết cái nhẫn mất đi trong lúc cứu Mạnh Linh nhắc nhở anh rằng vào một khoảnh khắc nào đó hình bóng Tiểu An đã bị thay thế bởi Mạnh Linh. Buồn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!