Góc Của Chan

NĂM THÁNG DƯỚI TÁN LINH LAN – CHƯƠNG 5: END

23.

Sau khi tỉnh dậy, tôi nhốt mình trong phòng, không ăn không uống suốt gần ba ngày.

Mắt tôi khô rát.

Dạ dày đau quặn.

Trình Nguyệt Minh gõ cửa bên ngoài: “Anh cậu không sao rồi, cậu ra ngoài xem đi.”

Tôi ôm đầu gối, nước mắt cứ tuôn trào không ngừng.

Làm sao có thể không sao chứ.

Tôi tận mắt nhìn thấy… Khi Trình Tấn đạp tung cửa, tôi đã nằm bệt bên giường, kiệt sức.

Anh ta kéo mạnh cánh tay tôi: “Đừng tự hành hạ mình nữa, chuyện này không liên quan đến cô!”

Bàn tay anh ta bóp chặt vai tôi đến đau điếng: “Tôi đưa cô đi gặp cậu ta!”

Trong mắt anh ta đầy những cảm xúc phức tạp, có xót xa, có kiềm nén.

Và còn có thứ gì đó, mà tôi không thể hiểu.

Tôi quỳ xuống đất, nói: “Tôi không đi, cầu xin mọi người, đừng quan tâm đến tôi nữa.”

Tôi sợ nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy, tôi sẽ phát điên mất.

Tôi thường xuyên gặp ác mộng.

Trong mơ, Châu Trạch Xuyên ngồi bên cây đàn piano, đầu ngón tay lướt nhẹ, vẻ mặt điềm tĩnh, tao nhã.

Đôi bàn tay thon dài xinh đẹp ấy, đã từng giúp tôi đỡ roi, giúp tôi buộc dây giày, cũng từng cầm bút vẽ đi vẽ lại khuôn mặt tôi.

Cảnh tượng chuyển đột ngột, là bố tôi cầm dao, hung hăng chém xuống người anh ấy.

Tôi hét lên tỉnh giấc, người ướt đẫm mồ hôi.

Tôi bắt đầu khóc lóc vô cớ.

Trong chiếc hộp sắt trong phòng vẫn còn giữ tờ giấy nợ tôi viết.

Thật kỳ lạ, tôi là người nợ, đáng lẽ tờ giấy nợ phải nằm trong tay anh ấy mới phải.

Bao nhiêu năm nay, tôi luôn cảm thấy mình mắc nợ anh.

Vì vậy, tôi cứ có thời gian là đi làm thêm bên ngoài, tìm mọi cách kiếm tiền.

Chỉ muốn, giữa tôi và anh ấy có thể sòng phẳng.

Nhưng giờ làm sao có thể sòng phẳng được nữa.

Cả đời này, tôi cũng không thể trả lại cho anh ấy một bàn tay.

24.

Mùa đông đến, tuyết bắt đầu rơi.

Phương Đình thỉnh thoảng đến trường tìm tôi, cô ta ném thẳng bức ảnh Châu Trạch Xuyên đeo găng tay, với vẻ mặt tiều tụy vào mặt tôi.

“Cô hại anh ấy thê thảm như vậy, sao cô không chết đi.”

“Ngón tay anh ấy mất rồi, sự nghiệp piano cũng hủy hoại rồi.”

Lượng người hâm mộ giảm mạnh, buổi biểu diễn bị hủy bỏ, tất cả những người quen biết anh ấy đều dần chuyển từ ngưỡng mộ sang thương hại và chế giễu.

“Anh ấy hận cô chết đi được, tốt nhất cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.”

“Anh ấy nói điều hối hận nhất trong đời này, chính là đã gặp cô!”

“Tôi sẽ kết hôn với anh ấy, chăm sóc anh ấy cả đời.”

Nói xong, cô ta bước đi trên đôi giày cao gót.

Tôi không kịp khoác áo khoác đã đi theo ra ngoài, mặt mũi đỏ bừng vì lạnh.

“…Có chuyện gì tôi có thể giúp không?”

Cô ta nhìn tôi đầy chế giễu: “Cô còn chưa thấy hại anh ấy đủ sao?”

Tôi không còn đủ tự tin để nói chuyện với cô ta.

Khi Châu Trạch Xuyên bị thương, tôi không có khả năng ngăn cản.

Sau khi anh ấy bị thương, tôi cũng không thể như Phương Đình, dốc hết tài lực và nguồn lực để cứu anh.

Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một người vô dụng.

25.

Mẹ Châu lâm bệnh nặng, đến nay vẫn chưa khỏi.

Tôi mang trái cây đến thăm bà, bà chỉ thẳng vào cửa bảo tôi cút đi.

Tôi cúi đầu: “Mẹ giữ gìn sức khỏe.”

“Câm miệng! Đừng để tao nhìn thấy mày nữa!”

Bà ôm mặt khóc, “Nếu không phải Trạch Xuyên sợ mày không có bố mẹ che chở mà bị người ta bắt nạt, cầu xin tao giúp đỡ mày, mày nghĩ mày dựa vào cái gì…”

“Tao không nên nuông chiều nó, không nên nuông chiều nó.”

Rời khỏi phòng, tôi trốn trong góc tường khóc rất lâu.

Đến trước phòng bệnh của Châu Trạch Xuyên, tôi lén lút nhìn vào bên trong.

Anh ấy nằm trên giường, chàng trai phong độ ngày nào giờ như bị gãy cánh.

Tôi không dám bước tới gần, ngay cả một lời xin lỗi cũng không thể thốt ra.

26.

Năm thứ ba đại học, tôi chọn đi dạy học tình nguyện ở vùng núi.

Trình Nguyệt Minh chỉ vào mũi tôi mắng: “Cậu điên rồi, tình trạng sức khỏe của cậu có thể đi dạy người khác sao?”

Tôi cười nói: “Tôi đã tốt hơn nhiều rồi.”

Cô ấy ôm tôi khóc: “Tốt cái gì mà tốt, người cao một mét sáu lăm mà gầy như cái que rồi.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức vặn vặn vạt áo. “Cậu cứ để tôi đi đi, nếu không… tôi không biết mình còn có thể làm được gì nữa.”

27.

Điều kiện ở vùng núi rất khó khăn, nhưng tôi lại cảm thấy rất thoải mái.

Ánh mắt những đứa trẻ nơi đây ánh lên niềm khao khát về tương lai, khao khát được sống.

Tôi rất thích chơi trò chơi với chúng.

Tôi dạy chúng kiến thức, và cùng chúng chơi chuyền khăn, trốn tìm.

Nửa tháng sau, trường học đột nhiên có người đến quyên góp vật tư giảng dạy.

Tôi nhìn thấy ký hiệu quen thuộc, mới biết là Trình Tấn đến.

Anh ta lúc nào cũng vậy, đi đến đâu cũng phải phô trương một phen.

Khi trò chuyện với anh ta, anh ta nói: “Châu Trạch Xuyên sắp kết hôn rồi.”

Tôi cứng đờ người ngay lập tức.

Anh ta lại hỏi: “Có muốn quay về không?”

Tôi lắc đầu.

Tôi không muốn làm phiền anh ấy nữa.

28.

Lớp học của tôi có tổng cộng 30 học sinh, Nhị Đản là đứa nghịch ngợm nhất trong số đó.

Sau này tôi mới biết, bố mẹ thằng bé hay đánh nó.

Càng đánh, nó lại càng nổi loạn.

Đêm mưa, sấm sét ầm ầm.

Có người tìm đến nói, Nhị Đản bỏ nhà đi, giờ không thấy bóng dáng đâu.

Tôi vội vàng mặc quần áo, cùng mọi người đi tìm.

Tôi tìm thấy nó dưới chân vách đá.

Nó bất tỉnh, trán nóng ran.

Tôi cẩn thận trượt xuống theo sườn núi, nhưng không ngờ, ngay lúc đó, một tảng đá lớn lại lăn mạnh xuống phía tôi.

Một cơn đau dữ dội truyền đến lồng ngực, tôi đau đến ngất lịm, nhưng mười mấy phút sau, lại kỳ diệu tỉnh lại.

Tôi ôm Nhị Đản đang bất tỉnh chạy một mạch đến trạm xá.

Vừa chạy, tôi vừa không ngừng lải nhải bên tai nó: “Nhị Đản à, lần sau mà bỏ nhà đi nữa, chị đánh nát mông em đấy.”

Trạm xá lúc một giờ sáng đèn đuốc sáng trưng.

Điều kỳ lạ là, các bác sĩ và y tá đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh hoàng.

Tôi giải thích với họ: “Tôi là giáo viên tình nguyện, học sinh này bị dính mưa, bị sốt rồi.”

Tay cô y tá run rẩy: “C… cô, cô, cô…”

Tôi dụi mặt, đột nhiên phát hiện có chất lỏng không ngừng chảy ra từ mắt và mũi.

Sau cơn mưa, mùi máu tanh gây buồn nôn càng lúc càng nồng nặc.

Trương Mộng, người bạn cùng đi tình nguyện với tôi, hét lên chạy tới: “Mục Tư Tư, cậu không sao chứ, có ai không, cứu cô ấy! Cứu cô ấy!”

Tôi ngẩn người một lát, nói: “Không sao, chỉ bị đá đập vào một cái thôi.”

Tôi tưởng mình không sao.

Làm gì có bệnh nhân nào như tôi, vừa chạy vừa nhảy, đầu óc tỉnh táo đến không ngờ.

Tôi bước thêm vài bước, nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên tường.

Một người phụ nữ ướt sũng, quần jean dính đầy bùn đất, chiếc áo cộc tay màu xanh lam đã bị nhuộm thành màu đỏ sẫm.

Bên ngoài tiếng mưa gầm gào, bóng cây lay động.

Lồng ngực rung lên, trái tim tôi đột nhiên đau nhói, hai chân mềm nhũn, tất cả các cơ quan dường như suy kiệt trong tích tắc.

Mấy người đưa tôi lên giường phẫu thuật, bác sĩ bên cạnh lẳng lặng lắc đầu.

“Liên hệ với gia đình cô ấy đi.”

Tôi nắm chặt tay cô y tá, bừng tỉnh: “Đừng.”

Tôi chợt nhận ra, mình có lẽ sắp chết rồi.

Một nhóm người với những khuôn mặt xa lạ vây quanh giường tôi, ánh mắt đầy sự thương hại.

Tôi bỗng nhiên rất, rất nhớ Châu Trạch Xuyên.

Thực ra, tôi vẫn luôn nhớ anh, lúc ăn cơm nhớ, lúc chạy bộ nhớ, lúc ngủ cũng nhớ.

Nhưng vào lúc này, nỗi nhớ ấy hoàn toàn đạt đến đỉnh điểm, không thể kìm nén được nữa.

Tôi lảo đảo chạy xuống khỏi giường, đau đớn đến tê dại cả người.

Trương Mộng khóc lóc chạy đến đỡ tôi: “Đừng động nữa, cậu sẽ chết đấy!”

Tôi muốn đi tìm Châu Trạch Xuyên, nhưng tôi nhớ ra, nơi đây cách anh khoảng hai nghìn kilomet.

Đi tàu hỏa thì quá chậm, đi máy bay có lẽ không qua được khâu kiểm tra an ninh.

Tôi nắm chặt điện thoại, muốn gọi video cho anh ấy, nhưng lại sợ dáng vẻ này của mình sẽ làm anh ấy sợ hãi.

À, đúng rồi, anh ấy sắp kết hôn với Phương Đình rồi.

Nếu thấy máu, chắc là không may mắn đâu nhỉ.

Cuối cùng, tôi chỉ gửi hai tin nhắn. “Anh trai…”

“Chúc anh hạnh phúc.”

Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh là anh trai.

Một lát sau, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi chợt bật khóc nức nở.

Cổ họng vừa đau vừa ngứa, tôi nắm tay Trương Mộng.

“Có thể… giúp tôi đi tìm một người tên là Châu Trạch Xuyên không…”

29.

Chiếc đồng hồ treo tường, mới chỉ quay được nửa giờ.

Nhưng tôi lại cảm thấy như đã trôi qua rất lâu rồi.

Lâu đến mức tôi nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại anh ấy nữa.

Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có người đẩy cửa bước vào.

Trong cơn mơ màng, tôi như thấy bóng dáng của Châu Trạch Xuyên.

Anh ấy ôm tôi vào lòng, ngay cả đôi tay cũng đang run rẩy.

Thì ra, tôi vẫn còn có thể gặp anh ấy lần cuối.

Anh ấy đang lẩm bẩm điều gì đó, tôi cũng không nghe rõ. “Châu Trạch Xuyên…”

Tôi nắm lấy bàn tay ấm áp của anh ấy, cười một cái, nói: “Nơi tôi ở, dưới gối có một cái thẻ, là, là tiền tôi muốn trả lại anh, mật khẩu là sinh nhật của anh.”

Đau quá, toàn thân đều đau.

Nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm hẳn.

Số tiền này, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng, cứ như một cây cầu ngăn cách giữa tôi và anh ấy suốt những năm qua.

Thực ra tôi còn rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo.

Tôi biết, tôi phải đi rồi.

Tôi cố gắng hết sức, nói ra lời cuối cùng. “Em thực ra, một chút cũng không muốn làm em gái của anh…”

Câu nói này.

Tôi đã giấu kín trong lòng rất lâu rồi.

30.

“Mục Tư Tư, cô nhìn rõ đi, tôi là ai?”

Trình Tấn sững sờ rất lâu, mới nhận ra người trong vòng tay đã không còn hơi thở.

Cô ấy đã nhận nhầm anh hai lần.

Một lần là lúc mới gặp, một lần là lúc vĩnh biệt.

Mắt anh đỏ hoe, nhìn sang Trợ lý Trần đang lau nước mắt bên cạnh: “Chuẩn bị xe.”

Người trợ lý giật mình: “Tổng giám đốc Trình?”

Trình Tấn cẩn thận bế cô lên, giọng nói nhẹ như những hạt mưa vỡ vụn: “Chúng ta đến bệnh viện thành phố.”

Anh lẩm bẩm: “Cô ấy sẽ không sao đâu.”

Đoạn đường đi ra cửa chỉ dài vỏn vẹn trăm mét.

Nhưng anh lại cảm thấy rất xa, rất nặng.

Cô gái nhỏ bé trong vòng tay anh đây.

Từ đầu đến cuối, chưa từng đặt anh vào trong tim.

Thực ra cũng chẳng sao, nếu có thời gian, anh có thể ở bên cô ấy rất lâu, rồi sẽ có ngày bước vào trái tim cô.

Chân phải mềm nhũn, anh quỳ xuống đất, không thể kiềm chế được mà ôm chặt cô vào lòng.

“Mục Tư Tư, em tỉnh lại đi, đừng ngủ.”

“Đừng ngủ…”

Nhưng cô ấy vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa.

31.

Bị nhốt trong nhà, đã không biết bao nhiêu ngày.

Ngay cả điện thoại cũng bị tịch thu.

Mẹ lấy mạng sống ra uy hiếp, anh không còn cách nào khác với bà.

Thực ra anh hiểu, mẹ làm như vậy, chẳng qua là không muốn anh gặp Mục Tư Tư.

Nhưng anh chưa từng trách cô.

Từ đầu đến cuối, người đáng hận chỉ có Mục Lực, và ông ta đã vào tù rồi.

Châu Trạch Xuyên vươn vai.

Anh luôn là người biết chấp nhận và buông bỏ.

Mất hai ngón tay, ít nhất vẫn còn lại tám ngón.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ, hệt như mùa hè anh gặp Mục Tư Tư.

Một cô gái 13 tuổi, đáng lẽ phải được làm nũng trong vòng tay bố mẹ. Nhưng cô ấy không như vậy, bướng bỉnh đến đáng thương.

Ai có thể ngờ, cô gái này, trong một đêm mưa đã từng cứu mạng anh.

Lúc đó anh đã thề, nhất định phải đối xử tốt với cô.

Khi ở nước ngoài, anh đã mua rất nhiều đồ cho cô.

Nhờ mẹ gửi qua, nhưng lại nhận được tin “cô ấy tập trung ôn thi, không muốn người khác làm phiền”.

Cũng tốt, cô ấy vốn nên có một cuộc đời rực rỡ và tươi sáng thuộc về riêng mình.

Mục Tư Tư, em nhất định, nhất định phải, trở thành một cô gái nhỏ hạnh phúc nhé…

(Hết)

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK ACB Bank:  
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!