Góc Của Chan

NĂM THÁNG DƯỚI TÁN LINH LAN – CHƯƠNG 3

11.

Khi học đại học, tôi vẫn luôn mang theo chậu hoa linh lan đó.

Trời lạnh, tôi đặt nó trong nhà.

Trời đẹp, tôi đặt nó ngoài trời phơi nắng.

Bạn cùng phòng Trình Nguyệt Minh trêu chọc: “Ai không biết lại tưởng chậu này là người tình kiếp trước của cậu.”

“Nếu chú nhỏ độc mồm độc miệng của tớ nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói cậu trồng không phải hoa, mà là Na Tra.”

Mùa xuân năm đó, chậu cây đột nhiên nảy mầm.

Tôi mừng rỡ đến mức ba ngày không ngủ được, ngay cả ban đêm cũng phải dậy xem nó có bị thiếu nước không.

Trình Nguyệt Minh ngủ rất nhẹ, cũng vì thế mà ba ngày không ngủ ngon.

Để đền bù cho cô ấy, tôi đi dự tiệc cùng, giúp cô ấy đỡ rượu.

Thực ra, tửu lượng của tôi cũng không tốt lắm, tôi uống hơi choáng váng, rồi say.

Giữa ánh đèn lấp loáng, tôi nhìn thấy một bóng người.

Tôi nhào tới ôm chầm lấy anh ta, khóc lóc tèm lem.

Trình Nguyệt Minh cũng ngớ người.

Cô ấy nhìn Trình Tấn, vẻ mặt khó hiểu: “Chú nhỏ, hóa ra người cô ấy thích là chú à.”

Đây là Trình Tấn, 32 tuổi, diện mạo khôi ngô, toát ra khí chất xa cách, không muốn người khác đến gần.

Tôi ôm lấy chân anh ta, không cho anh ta đi.

Sau đó, tất cả mọi người trong bữa tiệc đều rời đi.

Tôi uống một bát canh, tỉnh táo trở lại.

Trình Tấn ngồi trên ghế xem tài liệu, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ.

Giọng anh ta trầm thấp: “Nghe nói, cô thích tôi à?”

Anh ta cười lạnh một tiếng: “Tôi cho cô 50 vạn, tránh xa tôi ra một chút.”

Tôi ngây người rất lâu, hỏi anh ta: “Tôi nhận tiền ở đâu ạ?”

Tôi nhìn vào số tiền được chuyển vào thẻ ngân hàng, có chút bối rối.

Khoản 50 vạn này khiến tôi lo lắng không yên, chỉ sợ một ngày nào đó cảnh sát sẽ đến bắt tôi đi.

Cuối cùng, tôi vẫn đau lòng trả lại tiền cho Trình Nguyệt Minh.

Dù vậy, tôi luôn ghi nhớ trách nhiệm của mình, tuyệt đối không xuất hiện ở nơi Trình Tấn có mặt.

Nhưng tôi không ngờ, tôi trốn tránh đủ kiểu, lại vì sự sắp đặt cố ý của Trình Nguyệt Minh mà tình cờ gặp Trình Tấn rất nhiều lần.

Càng về sau, ánh mắt Trình Tấn nhìn tôi càng trở nên khác lạ.

12.

Kỳ nghỉ hè, tôi lại lén lút quay về nhà Châu Trạch Xuyên.

Tất cả mọi thứ trong phòng tôi đều không di chuyển, cứ như thể anh ấy vẫn còn ở đây vậy.

Tôi vẫn tiếp tục nuôi dưỡng chậu hoa linh lan đó.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, Châu Trạch Xuyên đã lừa tôi.

Hoa đã nở, mà anh ấy cũng không trở về.

Thực ra, đó là một túi hạt giống đã được rang chín, vốn dĩ không có khả năng nở hoa.

Trình Nguyệt Minh đã lén lút đổi hạt giống của tôi, nên hoa mới nở.

Tôi không ngờ rằng, Châu Trạch Xuyên thực sự đã trở về.

Một buổi sáng nọ, tôi nghe thấy tiếng động lách cách rất rõ ràng từ phòng khách.

Hoa linh lan của tôi vỡ tan tành.

Người phụ nữ mặc chiếc váy hoa nhí màu xanh đứng bên cạnh, hơi bối rối xin lỗi tôi: “Xin lỗi, tôi cầm không chắc.”

Tôi bực bội: “Tại sao cô lại động vào đồ của tôi?”

Cô ta đáp: “Trạch Xuyên sắp về rồi, tôi đến giúp anh ấy dọn dẹp trước. Em là Tư Tư đúng không, anh ấy có nhắc đến em.”

Lúc này tôi mới nhớ ra, cô ta là Phương Đình, người đã đi du học cùng Châu Trạch Xuyên.

Tôi nắm chặt hai tay, ngây ra một lúc lâu mới hoàn hồn.

Anh ấy sắp về rồi ư.

Nhưng tôi chẳng vui vẻ gì, vì chậu linh lan của tôi đã vỡ, chậu hoa tôi nuôi hơn ba năm cứ thế mà tan nát.

Tôi cố chuyển nó sang một chậu khác, nhưng chỉ một ngày sau, nó héo rũ.

Tôi hẹn Trình Nguyệt Minh đi hát karaoke, trong lúc bồn chồn, chân tôi va vào bàn, sưng lên một mảng.

Cô ấy gọi điện cho Trình Tấn: “Chú nhỏ, làm ơn đưa bạn cùng phòng cháu về hộ cái.”

Trình Tấn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng: “Cô ấy không có chân sao?”

Mặc dù nói vậy, cuối cùng anh ta vẫn đến đỡ tôi.

Đi đến cửa, chân tôi vấp một cái, bị anh ta kéo vào lòng.

Bàn tay phải của anh ta siết chặt hơn: “Đừng giở cái trò trẻ con này nữa, loại phụ nữ như cô, tôi gặp nhiều rồi.”

Tôi không có tâm trí để ý anh ta đang nói gì.

Bởi vì xuyên qua đám đông, tôi thấy một bóng hình quen thuộc.

Hơn ba năm không gặp, hình như anh ấy gầy đi, lại hình như cao thêm một chút.

Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chỉ đứng đó thôi cũng vô cùng nổi bật.

Tôi còn chưa kịp bước tới, thì thấy Phương Đình nhẹ nhàng đặt hai tay lên khuỷu tay anh.

“Anh xem, em đã bảo mà, Tư Tư xinh đẹp thế này, chắc chắn đã có bạn trai từ lâu rồi.”

Cách biệt ba năm, tôi gặp lại Châu Trạch Xuyên, nhưng lại không biết phải nói gì với anh ấy nữa.

Tôi siết chặt tay Trình Tấn, nói: “Đi thôi.”

13.

Sau khi Châu Trạch Xuyên về nước, gia đình tổ chức một bữa tiệc rượu, mời đủ loại bạn bè.

Giữa tiệc, mẹ Châu trịnh trọng giới thiệu với mọi người.

“Đây là con gái nuôi mà tôi nhận, em gái của Trạch Xuyên.”

“Tư Tư, ba năm không gặp anh trai, chắc nhớ anh ấy lắm nhỉ.”

Hai tiếng “anh trai” đó, tôi không thể nào thốt ra được.

Mượn không khí náo nhiệt, tôi trốn vào góc khuất uống rượu với mọi người.

Châu Trạch Xuyên đến mời rượu, cả đám người hùa nhau bắt tôi gọi anh là anh trai.

Anh ấy giật lấy ly rượu trong tay tôi, nói: “Cô bé còn nhỏ, không nên uống nhiều, để tôi uống thay cô bé.”

Trong ấn tượng của anh ấy, có lẽ tôi vẫn chưa lớn.

Nhưng tôi đã 19 tuổi rồi.

Tôi tránh mặt anh ấy, đi vào phòng nghỉ, không ngờ anh ấy lại đi theo.

Đóng cửa lại, anh ấy cười với tôi: “Mục Tư Tư, đồ vô lương tâm, em thật sự không nhớ anh sao?”

Anh ấy nói: “Ở nước ngoài anh đã mua rất nhiều quà cho em đấy.”

Tôi phản bác anh: “Có phải anh đã sớm muốn vứt bỏ tôi rồi không?”

Anh ấy sửng sốt: “Sao lại nghĩ như vậy?”

Suốt ba năm, tôi không nhận một cuộc điện thoại nào của anh ấy.

“Vậy tại sao… anh lại cho tôi một gói hạt giống đã hỏng? Anh rõ ràng biết, nó không thể trồng ra bất cứ thứ gì.”

Không thể trồng ra bất cứ thứ gì.

Vậy mà tôi lại coi nó như báu vật, trồng rất lâu.

Anh ấy ngồi xổm xuống nhìn tôi, trầm tư.

Khi anh ấy còn định nói thêm điều gì đó, Phương Đình đã đẩy cửa bước vào.

Cô ta mặc chiếc váy đuôi cá màu xanh, đẹp lộng lẫy như một nàng công chúa.

Khóe môi cô ta cong lên một đường vừa phải: “Em thấy dạ dày hơi khó chịu, anh đưa em về được không?”

Cô ta cười ngọt ngào, nhưng tôi lại thấy được sự thù địch trong đôi mắt xinh đẹp ấy.

Rất lạ, rõ ràng tôi chưa từng đắc tội với cô ta.

Đi đến cửa, mọi người lục tục rời đi.

Châu Trạch Xuyên mở cửa xe, Phương Đình tự nhiên ngồi vào ghế phụ.

Cô ta nhìn tôi một cách thấu hiểu, chỉ vào một chiếc xe ở đằng xa, nói: “Em gái, có người đang đợi em bên kia kìa.”

Sắc mặt Châu Trạch Xuyên hơi nghiêm nghị: “Người đàn ông đó có quan hệ gì với em?”

Anh ấy đang nói đến Trình Tấn đang ngồi trong xe.

Nhưng tôi hoàn toàn không biết tại sao anh ta lại đến.

“Tôi không quen…”

Chưa nói xong, tôi đã bị ngắt lời.

Phương Đình liếc anh ấy một cái đầy vẻ nũng nịu: “Thanh niên yêu đương, anh xen vào làm gì.”

Những người xung quanh cũng hùa theo: “Đúng rồi, cô bé có bạn trai, đâu thể cứ lẽo đẽo theo sau cái anh trai như cậu mãi được.”

Tôi nhìn Châu Trạch Xuyên: “Anh cũng muốn tôi qua đó sao?”

Anh ấy quay đầu đi, giọng trầm xuống: “Anh đưa cô ấy về trước, em đợi anh ở đây.”

Tôi nhìn chiếc ghế sau trống rỗng trong xe anh ấy, không nói gì.

Tôi nghe lời anh ấy, đứng chờ rất lâu ở chỗ cũ.

Cho đến khi khách sạn hoàn toàn im ắng, chỉ còn những con thiêu thân bay quanh ánh đèn.

Vẫn không thấy anh ấy quay lại.

Trình Tấn bước xuống xe, nói: “Nếu cô đủ thông minh, cô nên biết anh ta sẽ không quay lại đâu.”

Tôi nhìn chằm chằm vào mũi giày: “Ai cho anh đến đây?”

Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Ngoài kia đồn ầm lên, nói cô là bạn gái của tôi. Tôi chỉ muốn xem, người bạn gái trong truyền thuyết này, làm thế nào để vương vấn người đàn ông khác.”

Ánh mắt anh ta như một cây kim, đâm thẳng vào tim tôi.

Tôi không thể ngờ, thiên tài thương giới này, lại cũng thích buôn chuyện như vậy.

14.

Bên cạnh Châu Trạch Xuyên đã có Phương Đình.

Việc một cô gái luôn kề cận bên một chàng trai, điều đó có ý nghĩa gì?

Hơn nữa, những chủ đề họ nói chuyện tôi luôn không hiểu, những bản nhạc họ nhắc đến, tôi cũng chưa từng nghe qua.

Mẹ Châu luôn ngầm ám chỉ tôi.

“Đừng làm phiền chị dâu của con.”

“…Cô ấy là chị dâu ạ?”

“Sớm muộn gì cũng sẽ là.”

Tôi cúi đầu vô thức nghịch điện thoại, chợt nghe thấy tiếng còi xe.

Đèn xe chói mắt.

Châu Trạch Xuyên mở cửa xe bước xuống, đi thẳng về phía tôi.

Trình Tấn chắn trước mặt anh, cười khẽ: “Làm gì thế?”

“Tổng giám đốc Trình,” Châu Trạch Xuyên hiếm khi có ánh mắt sắc bén đến vậy, “Tôi phải đưa em gái tôi về nhà.”

Trình Tấn đứng yên không nhúc nhích, anh ta châm một điếu thuốc, ánh lửa yếu ớt in hằn trong đáy mắt.

“Em gái… Cậu cũng biết, cô ấy chỉ là em gái của cậu thôi mà.”

Hai từ “em gái” nghe thật chói tai.

Có lẽ là do sự bướng bỉnh trỗi dậy, tôi khoác tay Trình Tấn, nói: “Anh về đi, anh ấy sẽ đưa tôi về nhà.”

Nói xong câu này, tôi lại thấy hối hận.

Tôi nghĩ, chắc tôi lại không tỉnh táo rồi, nếu không sao có thể nói với anh những lời cứng rắn như thế.

Ánh mắt Châu Trạch Xuyên lạnh đi: “Mục Tư Tư, em rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?”

Anh ấy nói: “Em cần tiền, anh có thể cho em, nhưng anh không cho phép em tự hạ thấp bản thân như vậy.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt của anh.

Trong đó có sự thất vọng, có sự đau lòng.

Thì ra, anh ấy nghĩ tôi vì tiền mà quyến rũ Trình Tấn.

Tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, tùy tiện bắt một chiếc taxi ven đường trở về căn nhà thuê nhỏ bé.

15.

Mấy ngày gần đây, tôi hầu như không nói chuyện với Châu Trạch Xuyên.

Không rõ là vì giận dỗi hay vì lý do nào khác.

Tôi xin nghỉ vài ngày ở tiệm bánh mì nơi tôi làm thêm.

Trình Nguyệt Minh thỉnh thoảng đến chơi với tôi, sau khi ngủ dậy, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt đầy tò mò.

Cô ấy hỏi: “Châu Trạch Xuyên là ai?”

“Sao cậu ngay cả trong mơ cũng gọi tên anh ấy? Cậu không cần chú nhỏ của tớ nữa à?”

Tôi đột nhiên thấy hơi hoảng hốt.

Cứ như thể một bí mật nhỏ sắp bị bại lộ.

Tôi cố gắng không quan tâm đến tin tức của Châu Trạch Xuyên, nhưng lại luôn nghe thấy tên anh từ miệng mọi người.

Ví dụ, anh ấy bắt đầu có người hâm mộ riêng, nổi tiếng trên mạng, thậm chí có người mời anh tham gia các chương trình tạp kỹ.

Ăn trưa xong, tôi chuẩn bị xuống lầu đổ rác, vừa mở cửa, tôi thấy Châu Trạch Xuyên đang đứng cạnh cửa.

Anh ấy đã do dự hồi lâu mà không gõ cửa.

Sau khi nhìn rõ cách bài trí trong phòng tôi, anh ấy hơi cau mày: “Dạo này em sống ở đây sao?”

Đây là căn nhà tôi tìm kiếm và chọn lựa rất lâu mới thuê được, tuy nhỏ nhưng giá rẻ, lại gần chỗ tôi làm thêm, trong khu chung cư còn có nhiều người tìm tôi làm gia sư.

Tôi khẽ “ừ” một tiếng: “Nhà của anh, tôi không tiện ở nữa.”

“Mục Tư Tư.” Anh ấy cười bất lực, “Chuyện tối hôm đó, anh xin lỗi.”

Anh ấy xoa đầu tôi: “Em mới 19 tuổi, nhưng em biết Trình Tấn bao nhiêu tuổi không? Anh ta 32 rồi.”

“…Anh cũng gần 25 rồi, làm tròn là 30 đấy.”

“Anh không giống em.”

Anh ấy giảng cho tôi rất nhiều đạo lý, nào là lòng phòng bị không thể thiếu, rồi lại nói đàn ông đôi khi là một kiểu nói một kiểu làm.

Ý anh ấy là, Trình Tấn không phải người tốt.

Anh ấy còn kể, ở nước ngoài anh ấy đã gặp được rất nhiều chuyện thú vị, những người thú vị.

Và cả, ba năm nơi đất khách quê người, anh ấy và Phương Đình đã nương tựa vào nhau để vượt qua như thế nào.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK ACB Bank:  
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!