Góc Của Chan

HUYẾT PHƯỢNG TRIỀU – NGOẠI TRUYỆN

Ta từng nghĩ, Tướng quân là người như ánh trăng trên trời.

Không vấy bẩn mà cô cao.

Quyền thế là sóng dữ, là cát điên, là bão tố.

Giết người cũng cám dỗ lòng người.

Nhưng những thứ này dù mãnh liệt dù ngập trời, cũng chỉ là vật chất phàm trần, không thể chạm đến ánh trăng sáng trên trời, càng không thểvấy bẩn sự trong sạch của nó.

Nữ nhi hồng của Tướng quân đã cất mười năm.

Năm đầu tiên chôn xuống cát vàng, kinh thành có hỷ sự, quân doanh cũng có.

Đại tướng quân Tây Bắc Thu Kỵ, gả độc nữ vào Duệ Vương Phủ, kèm theo món hồi môn truyền thuyết nặng như núi Thái Sơn.

Ta năm đó mười tuổi.

Tân nương trải mười dặm trang sức đỏ, là nữ tướng quân từng cõng ta từ đống xác chết trở về, Tiểu thư Thu gia Thu Dư.

Môi đỏ của nàng ngày đó rực rỡ như nhuốm máu, như ánh chiều tà muộn màng, như lá cờ trên thành lầu, như dải lụa đỏ quấn quanh những vò rượu của Tướng quân.

Mà ngày đó Tướng quân uống đến say mềm như bùn, tan chảy trên cát đá vàng.

Thều thào lẩm bẩm, oán giận, mê muội rót rượu từng vò từng vò vào trong, như thể bụng không có đáy.

Sau này hắn thật sự không uống nổi nữa, liền rưới rượu ngon thơm nồng vào cát vàng bay trời, như thể như vậy, có thể chôn vùi cái gì đó người không nỡ từ bỏ vào mảnh đất này.

Lúc ta đỡ người trở về, người nặng hơn bùn, cũng nát hơn bùn.

Hóa ra môi của Thu Dư, còn giống khóe mắt rách toạc của người, đều là sắc máu bất cam.

Lúc đó ta còn quá nhỏ.

Nhỏ đến nỗi ta phải kéo người, cũng khó mà di chuyển người một chút.

Cuối cùng ta mệt mỏi, ta ngồi bệt xuống, hỏi người vì chuyện gì, mà đáng để uống say đến vậy.

Tướng quân không trả lời ta.

Ta lại hỏi người, món hồi môn trị giá liên thành mọi người nói là gì.

Ta trước đây không hề biết trong quân doanh có bảo vật như thế.

Tướng quân nói, là binh phù của ba mươi vạn quân Tây Bắc.

Ồ, giờ ta đã hiểu.

Hóa ra Tướng quân vì binh phù, mới uống say đến vậy, thất thố như vậy.

Lúc đó ta là nữ tử mồ côi học y thuật trong quân doanh, là thôn dân bị lãng quên của Vãn Sa Thôn. Hồi môn của ta tự nhiên sẽ không phong phú như vậy, cũng tự nhiên không đáng để người ta mở rượu Nữ Nhi Hồng nhiều năm, chỉ để mua một đêm say mèm.

Nhiều năm sau, Tuân Ương mang theo mười hai rương hồi môn đến Tây Bắc. Ta nhìn thấy vài chiếc ly dạ quang Thu Dư tinh tế chọn lựa, chỉ cảm thấy nó quá đắt đỏ, lại quá rẻ tiền.

Rẻ tiền đến nỗi nó không xứng để đựng rượu Nữ Nhi Hồng năm đó của Tướng quân, không xứng dùng nó uống đến say mèm.

Ta nhớ sâu như vậy, là vì năm đó thật sự quá đặc biệt.

Sau khi Tiểu thư xuất giá, kinh thành nhanh chóng xảy ra biến cố.

Lão Hoàng đế băng hà, Duệ Vương đăng cơ.

Thu Dư trở thành Hoàng hậu Mộ Châu nắm đại quyền.

Năm đó, lương thảo và quân lương được vận chuyển đến Tây Bắc.

Lão quân y không cần lấy cớ ta còn phải lớn, nhường chút sữa dê hiếm hoi cho ta chống đói nữa.

Các tướng sĩ cũng không cần ba người đắp chung hai chiếc chăn, áo bông rách vá đi vá lại qua mùa đông thứ sáu nữa.

Năm đó, Tướng quân chôn mười tám vò rượu mới.

Đồng thời, người cũng cầm bản đồ, mặc áo giáp, chuẩn bị cuộc chinh phạt sáu thành Tây Bắc.

Cũng năm đó, ta từng nghĩ ánh trăng trong lòng Tướng quân, là quyền thế thống nhất quân Tây Bắc.

Sau này ta mới biết, ánh trăng trong lòng Tướng quân, chưa bao giờ là những điều ta từng nghĩ tới.

Chỉ là ánh trăng sáng tỏ đó, lại nhuốm máu trong cuộc chém giết ở kinh thành năm đó, bị phủ bụi trong cát vàng Tây Bắc.

Ta lần đầu tiên nghe Tướng quân bày tỏ sự khao khát quyền thế, cách năm đó lại thêm mười năm.

Người dẫn theo binh mã, vội vã từ Tây Bắc về kinh thành, rồi lại lủi thủi trở về từ kinh thành.

Người đào vò Nữ Nhi Hồng cất giấu mười năm lên. Giống như ngày Thu Dư thành thân, người ngồi giữa cát vàng bay trời, uống đến thân thể ngày càng mềm ngày càng nặng.

「Mã Nhĩ, nếu ta nắm giữ trọng quyền, thì tốt biết bao.

「Mã Nhĩ, ta giờ đây không cầu gì không muốn gì. Nhân nghĩa, trung dũng, hiếu đạo, ta giữ gìn cả đời, nhưng ngươi xem, giữ được gì.

「Mã Nhĩ, ta tự lừa dối chính mình đến nỗi tin là thật. Mười năm rồi, ta luôn nghĩ, nếu có ngày Ly Ly giương cờ khởi nghĩa, ta sẽ cắt đầu nàng, hai tay trả lại cho Hoàng thượng. Ta sẽ múc máu nóng của nàng, rưới cho Lão Tướng quân đã khuất.

「Mã Nhĩ, ta có điên rồi không? Ngươi xem ta đã làm gì, ta dẫn binh về kinh thành, ta vây Hoàng cung. Ta mới là kẻ bất trung bất nghĩa, là nghịch tặc hủy hoại danh tiết trăm năm của Thu gia.

「Mã Nhĩ, có quyền thế thật tốt. Nếu ta có quyền thế, nếu ta có quyền thế….」

Người cũng giống như ngày đó, ở đó thều thào lảm nhảm, như lời nguyền rủa, như tiếng than thở, như khúc ngâm, như lời cầu nguyện.

Mười năm trước ta không hiểu, giờ đây ta cũng không hiểu.

Nhưng ta biết người đang đau khổ, đang hối hận, đang oán giận như thường lệ.

Mười năm trước chàng có thể oán giận Ly Ly, nhưng trong mười năm đó, người luôn oán giận chính mình.

Ta ôm lấy thân thể người.

Ta đã lớn quá nhiều, có thể vòng tay ôm lấy cổ người, có thể cảm nhận sự run rẩy của người.

Ta hỏi người: 「Tướng quân nếu có quyền thế, thì sẽ làm sao?」

Biên độ run rẩy của người ngày càng lớn, làm lòng ta lạnh đi từng chút một.

「Thì sẽ ép Người…」 Người nói: 「Thì sẽ ép Người, trả lại thi thể của Ly Ly cho ta.」

Ta bỗng chốc hiểu ra.

Hóa ra, hóa ra mười năm trước, thứ đáng để chàng uống say mềm, hoàn toàn không phải ba mươi vạn binh phù, không phải quyền thế thống lĩnh quân Tây Bắc, mà là Ly Ly, là Ly Ly.

Nỗi sầu trong rượu là Ly Ly, ánh trăng trên trời cũng là Ly Ly.

Mười năm trước là Ly Ly, giờ đây cũng là Ly Ly.

Ta bước đi.

Trong cơn say của người, không nên có ta.

Ta nhét thứ cuối cùng có thể cho người vào tay người, quay người bước vào cát vàng sau lưng người.

Tướng quân vẫn nói những lời không nghe rõ.

「Nàng không chịu để lại một đứa con cho Hoàng thượng, nhưng cũng không chịu để lại gì cho ta. Tây Bắc lớn như vậy, không có một chút gì nàng để lại cho ta…」

Rất lâu sau, người mở lòng bàn tay ra.

Bên trong nằm đôi hoa tai đó, đính hai viên châu, Ly Ly cũng không phải không để lại gì cho người.

Ta không biết sau khi Tướng quân đến kinh thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

May mắn thay, cuối cùng, Hoàng thượng không trách tội hành động loạn xạ vây kinh thành của Tướng quân.

Sau khi Thu Dư chết, Hoàng thượng nói binh mã của thống lĩnh Trung Nguyên Chu Thành Quang cũng sẽ điều đến Tây Bắc, để Tướng quân tiếp tục công phá Lan Lương, trấn giữ sáu thành Tây Bắc.

Hoàng thượng lại nói, trước đây Ái khanh dùng mưu, dẫn dắt họ Thu về Tây Bắc, không chỉ giúp Trẫm trừ khử thế lực loạn thần, mà còn khiến họ Thu tổn thương nguyên khí trên chiến trường, gần như mất mạng.

Thật sự có dũng có mưu, đại công một việc.

Hoàng thượng lại nói, lần này Phế hậu Thu thị mưu nghịch, Tướng quân lại không ngại ngàn dặm từ Tây Bắc đến giúp Trẫm trừ khử nịnh tặc.

Lòng trung dũng đáng soi xét, nên được gia phong ban thưởng.

Hoàng thượng cuối cùng nói, Tướng quân về đi.

Tất cả đây đều là ý của Ly Ly.

Tướng quân ngước mắt nhìn Hoàng thượng.

Một lúc lâu, người hành đại lễ quỳ lạy.

Từ Ly Ly này, khiến hai nam nhân bỗng nhiên thông hiểu tâm ý của nhau.

Như thể Tây Bắc và kinh thành, ngẩng đầu lên, nhìn thấy đều là vầng trăng cô độc duy nhất đó.

「Tuân đại nhân lúc sinh thời, luôn nói cả đời hắn thua, muốn thắng một lần.」

Ngày tiễn biệt, không có Ly Ly, chỉ có Tướng quân và Hoàng thượng hai người.

Tướng quân nói: 「Thần đoán, Tuân đại nhân cuối cùng vẫn thua. Chẳng qua lần này, cuối cùng cũng khiến hắn tâm phục khẩu phục mà thua.」

「Vậy Tướng quân có tâm phục không?」

Tướng quân gật đầu lại lắc đầu: 「Thần chỉ có một chuyện không phục, Ly Ly tính toán mọi người rõ ràng rành mạch, vì sao lại không thể tính toán cho mình một con đường sống.」

「Có lẽ con đường sống này nên để Trẫm và Tướng quân giúp nàng tính toán.」 Hoàng thượng cười khổ bi ai: 「Nhưng chúng ta, tính toán không lại nàng.」

Tướng quân đạp bàn đạp ngựa.

Lần này, sau lưng người sẽ không có Hoàng hậu nương nương tính kế người mà ngã xuống.

Sẽ không có Đại tiểu thư Thu gia dặn dò người nhất định phải tàn sát Dạ Nhung.

Sẽ không có Ly Ly khiến người không dám ngắm nhìn kỹ vài lần.

Sẽ không có gì cả.

Sau lưng người không có ai nữa, con đường trước mắt người vẫn phải tiếp tục bước đi.

Ly Ly cũng không phải không để lại gì cho người.

Sau trận chiến Quế An Sơn, Tướng quân giấu quá kỹ, ngoài Tuân Ương, không một ai biết kế hoạch của người, bao gồm cả ta.

Không ngờ ngay cả ta, nữ tử mồ côi không đáng nhắc đến của Vãn Sa Thôn, cũng là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch của người, phụ trách diễn cảnh nước mắt như mưa trước mặt Thu Dư một cách chân tình.

Trong kế hoạch của người có ta, nhưng trong lòng người thì không.

Sau khi Thu Dư trở về kinh, người thành công đại công cáo thành, nơi đầu tiên người đến là Dạ Nhung Thành.

Vết dao trên tường thành khiến người không thể rời bước.

Tướng quân sờ vết tích đó, nhặt những viên đá vụn.

Trong mắt khởi đầu là sự ngạc nhiên trước sức sống sinh sôi của cả thành, là sự kinh ngạc trước việc Thu Dư từ bỏ tàn sát thành.

Sau đó là sự thờ ơ, sự mơ hồ, cho đến khi người đột nhiên nhận ra, nhận ra mình không hiểu Ly Ly đến mức nào, không hiểu những hành động của nàng suốt những năm qua đến mức nào.

Tướng quân nhìn vết dao trên tường thành Dạ Nhung từ ban ngày đến ban đêm.

Trong đêm, ánh trăng Tây Bắc dâng lên.

Người nhìn xuống đất, rồi lại nhìn lên trời.

「Hàm quang hỗn thế quý vô danh, cần gì cô cao hơn mây trăng…」 Người lẩm nhẩm một câu, rồi từng bước từng bước, đi về hướng ngược lại với Dạ Nhung Thành.

Sau này người thường xuyên đến đó.

Đó là thứ duy nhất Ly Ly để lại cho người.

Năm đó Hoàng hậu hỏi người, Ly Ly là ai.

Người không đáp lời.

Mà giờ đây, không còn ai hỏi nữa.

Nhưng ta và Tướng quân đều biết.

Ly Ly là một vò rượu nhạt, mãi mãi say trong lòng, cũng say trên trời.

Tướng quân lần này không uống quá nhiều rượu.

Ánh trăng trong lòng người, vẫn còn vương máu, nhưng đã hoá bụi trần.

Chẳng bao lâu, Tướng quân lại cầm bản đồ, mặc áo giáp.

Lan Lương vẫn chưa công hạ.

Cuộc chinh phạt sáu thành Tây Bắc của người, vẫn phải tiếp tục hoàn thành.

Trận chiến này phải đánh đến cùng.

Sự bình yên của Tây Bắc, cũng phải bảo vệ cho đến khi người chết mới thôi.

Giờ đây ta mới biết, Ly Ly mới chính là người như ánh trăng trên trời.

Không vấy bẩn mà cô cao.

Những đêm tối đó, Tướng quân ngẩng đầu lên, liền sẽ nhìn thấy.

(HOÀN)

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK ACB Bank:  
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!