Góc Của Chan

HUYẾT PHƯỢNG TRIỀU – CHƯƠNG 3

Ta thấy thế cười lớn, nửa vầng mặt trời ở phương Đông đã nhô lên, trời sắp sáng rồi.

Ta trọn đêm không ngủ.

Hoắc Giang Trầm cũng thế, e rằng hắn cũng thức trắng.

Hoàng hậu của mình và bề tôi của mình trai đơn gái chiếc cùng trải qua một đêm lương, quả là chuyện xưa nay chưa từng có!

Cơn tức này, hắn làm sao nuốt trôi?

Thế nên, sáng sớm hôm sau, xe ngựa đưa Vệ Ngôn Khanh ra khỏi cung đã bị Chương Bằng, tâm phúc của Hoắc Giang Trầm, chặn lại.

Hắn nói Hoàng thượng thưởng thức tài năng của Vệ công tử, muốn giữ hắn lại làm Nội Quan.

Ý là muốn tịnh thân thật sự.

Phượng giá của ta theo sau quan sát, xa giá của Hoắc Giang Trầm đứng phía trước lắng nghe, còn Vệ Ngôn Khanh thì yếu ớt đối phó.

“Chương đại nhân, hãy để Vệ công tử xuất cung đi.” Ta nhìn đến chán, bèn cất tiếng.

“Nương nương, đây là ý chỉ của Hoàng thượng.” Chương Bằng cúi mình hành lễ, cung kính không tả xiết.

“Người Hoàng thượng muốn giữ, Bổn cung lại không muốn giữ đâu.” Ta ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt Hoắc Giang Trầm từ xa: “Vệ công tử này thật sự chướng mắt Bổn cung, lẽ nào Hoàng thượng cứ muốn làm thần thiếp khó chịu hay sao?”

Nửa câu sau là nói cho Hoắc Giang Trầm nghe, hiếm hoi lắm ta mới dùng một đại từ tự xưng khiêm nhường.

Im lặng một thoáng, Hoắc Giang Trầm phất tay, ý bảo cho Vệ Ngôn Khanh rời đi.

“Vệ công tử.” Ta lớn tiếng gọi từ phía sau: “Chuyện đêm qua, chớ để lộ với người ngoài.”

Vệ Ngôn Khanh bỏ đi như chạy trốn.

“Hoàng hậu quả thật biết cách làm Trẫm khoái chí!” Bỏ lại một câu nói hiểm độc, Hoắc Giang Trầm cũng rời đi.

Ta đương nhiên không chê Vệ Ngôn Khanh chướng mắt, giai nhân nào có chuyện nhìn mãi mà chán.

Đêm đêm bầu bạn mới là chuyện chính đáng.

Đêm đầu tiên là bản đồ vận chuyển lương thảo quân lương, đêm thứ hai chính là danh sách bè phái của Lưu Thừa Mưu trong kinh đô.

Vệ Ngôn Khanh ấp úng nói ra ba cái tên, bao gồm cả phụ thân của hắn.

Ta nghiêng mình dựa trên giường, lim dim mắt, thì thầm một câu: “Chưa đủ.”

Nghe nói sáng sớm hôm nay, Vệ Ngôn Khanh bình an vô sự trở về Vệ phủ, Vệ Minh mừng đến mức nghẹn một hơi ngất xỉu lần nữa.

Khi tỉnh lại, lão sờ nắn nhi tử yêu quý từ trái sang phải, còn trước mặt mọi người vạch quần áo ra xem xét.

Lão hồ ly này lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, bảo toàn được mạng sống của nhi tử, lại giữ được cái lưỡi của mình.

Lão tự nhiên biết ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cha con họ.

Thế nên thứ ta muốn, trước khi Vệ Ngôn Khanh lần thứ hai vào cung, Vệ Minh đã chuẩn bị sẵn, chỉ là không đưa được thì cố gắng không đưa, bớt được thì cố gắng bớt.

Tai mắt của Lưu Thừa Mưu trong kinh đô ít nhất cũng mười mấy người, Vệ Minh nhiều lắm chỉ chịu khai ra bảy, tám người.

Ta vừa nói “chưa đủ”, Vệ Ngôn Khanh lập tức quỳ xuống.

“Đừng động một chút là quỳ, nam tử hán phải có chút phong thái kiên cường chứ.” Ta đá nhẹ vào vai hắn, Vệ công tử yếu ớt lập tức ngã vật xuống đất.

Quên mất bản thân là một kẻ vũ phu, ta cười khẩy một tiếng: “Nếu Vệ công tử đã quỳ rồi, thì xoa bóp chân cho Bổn cung đi.”

Hắn ban đầu vẫn là bộ dạng sĩ tử thánh hiền “không dám”, “xin thứ tội”, “tuyệt đối không được”.

Nhưng cuối cùng, dưới sự im lặng và nhìn chằm chằm của ta, hắn vẫn đưa tay ra, cẩn thận cách lớp áo mà xoa bóp.

Không hề thoải mái chút nào.

Ta lười nhắc nhở hắn, lại nhắm mắt: “Tiếp tục, người tiếp theo.”

“Cố Phò mã Lý Vân Dạng…” Hắn nín thở thật lâu.

Ta lạnh lùng cười: “Nói điều Bổn cung chưa biết.”

Mồ hôi lạnh của Vệ Ngôn Khanh tuôn ra.

Nếu không, hắn nghĩ vì sao Lý Vân Dạng lại chết thảm đến vậy?

Động đến nguồn cung cấp lương thảo cho ta thu phục Tây Bắc, mặc kệ là Phò mã hay Công chúa, giờ chỉ có thể là oan hồn.

Trước khi trời sáng, hắn đã nói ra tên sáu người, thế là đủ rồi.

Đêm thứ ba là phân bố và danh sách các hương thân phú hộ trong địa phận An Dương.

Đêm thứ tư là các quan viên đã nhận bạc của Lưu Thừa Mưu, trừ kinh đô ra.

Có những điều Vệ Minh thật sự không muốn nói, có những điều Vệ Minh thật sự không thể nói.

Dù sao ta đã cho hắn cơ hội, không muốn nói thì về sau đừng nói gì nữa.

Ngày thứ năm, ngoài việc Vệ công tử đã trở về Vệ phủ, một chiếc kéo cũng được gửi đến đó.

Ta ghét nhất là làm bài tập trắc nghiệm, nhưng lại thích bắt người khác làm.

Cắt bỏ vật quý của con trai, đoạn tuyệt huyết mạch của Vệ gia, hay cắt lưỡi của chính mình?

Vệ Minh không chút do dự chọn vế sau.

Làm Thái Học Bác Sĩ bây giờ thật không dễ dàng, một văn quan cũng phải tự mình xuống tay, tự kéo lưỡi mình ra, tự đưa kéo vào miệng.

Nghe nói cảnh tượng lúc đó rất máu me.

Khi Tuân Ương kể cho ta nghe, ta đang bóc một quả nho, nghe xong nuốt chửng vào, bị nghẹn phải vỗ ngực liên tục.

Tuân Ương nói ta quá vội vàng, Vệ Minh vẫn còn điều chưa khai ra.

Hừm, Vệ Minh đâu phải thường dân, lưỡi mất rồi tay chẳng phải còn đó sao?

Không nói được thì có thể viết, huống hồ hắn đã khai ra hơn mười người, làm sao không thao túng được thế cuộc?

Đương nhiên, ta quả thật rất vội.

Trong lòng ta ngày đêm chỉ nghĩ đến một việc, không thể chậm trễ, phải tấn công Dạ Nhung.

Sau khi Vệ Minh mất lưỡi, Vệ công tử đã cầu xin bảy ngày, muốn vào cung gặp ta.

Trong bảy ngày ấy ta cũng không rảnh rỗi, ta đã điều tra khắp lượt những người trong danh sách của hắn.

Điều tra xong người cuối cùng, ta cho Tuân Ương đón Vệ công tử vào cung.

“Nhớ Bổn cung đến vậy sao?”

Trong Tiêu Phòng Điện, ta nâng cằm hắn lên, đối diện với đôi mắt sáng ngời đầy thù hận của hắn.

Hắn cắn răng, từng chữ từng câu thốt ra: “Xin Nương nương cho Tuân đại nhân ra ngoài, hạ quan có lời muốn nói riêng với Nương nương.”

“Không sao, Tuân đại nhân cũng là một con sói giống như ngươi.” Ta ghé sát hắn, cảm nhận hơi thở gấp gáp phả thẳng vào mặt ta: “Đều muốn cắn chết ta.”

“Tiểu thư, năm trăm bảy mươi bảy lần rồi, thần không muốn đâu.” Tuân Ương không đúng lúc xen vào một câu.

“Ồn ào quá, ngươi ra ngoài đi.” Ta liếc hắn một cái.

“Vâng.” Hắn lảo đảo bước ra cửa: “Tiểu thư đâu có sợ sói, Tiểu thư là một con Sư Tử đực, thích nhất là cắn chết những con sói rình rập bên cạnh.’

Hôm nay Tuân Ương nói quá nhiều.

Khi đi ngang qua Vệ Ngôn Khanh, hắn còn không quên đưa tay làm động tác cắt ngang cổ, nhắc nhở: “Tiểu Vệ công tử nên bảo trọng cái cổ của mình.”

Cánh cửa đóng lại.

“Được rồi, không còn ai nữa. Ngươi muốn nói gì với Bổn cung?”

Lời vừa dứt, Vệ Ngôn Khanh quả nhiên rút ra một cây kéo.

Ta ngậm nụ cười lạnh, trơ mắt nhìn hắn đâm thẳng về phía ta.

Ta không muốn né tránh.

Thế là cây kéo từng cắt lưỡi cha hắn đã đâm vào xương bả vai ta.

Trong khoảnh khắc, máu đỏ sẫm quằn quại chảy dọc theo cán kéo, làm ướt đẫm hoa thêu đầu phượng trên ngực ta.

Thấy mình thực sự đã đâm trúng, Vệ Ngôn Khanh lập tức buông lỏng đôi tay đầy mồ hôi lạnh.

「Mãng phu à.」 Ta thốt khẽ quở trách: 「Phụ thân của ngươi giữ được mạng sống cho ngươi, chỉ để ngươi làm chuyện diệt cả cửu tộc này sao?」

Chậc chậc, không ngờ lại đau thật.

Làm Hoàng hậu lâu ngày, cơ thể ta cũng trở nên yếu ớt như vậy.

「Nương nương…」 Vệ Ngôn Khanh lại quỳ xuống: 「Nương nương đã hứa bảo toàn sự bình an cho gia tộc thần, thần và phụ thân đã khai ra tất cả, vì sao Nương nương còn dùng cực hình này?」

「Ha, Vệ Minh lấy công chuộc tội là không sai, nhưng nếu chiêu hàng người khác là có thể toàn thân rút lui, thì chốn triều đình này chẳng phải sẽ noi gương làm theo, tố cáo lẫn nhau thành phong trào hay sao! Lưu Thừa Mưu nắm giữ vùng đất trù phú Giang Nam, lại phân chia ruộng đất không công bằng, mưu đồ lợi riêng, trì hoãn lương thảo, làm lỡ chiến cơ, Bổn cung đã muốn xử lý hắn từ lâu.」

「Phụ thân của ngươi tiếp tay kẻ ác, một mặt cùng hắn cấu kết làm điều xấu nhận tiền tài, một mặt cố ý trì hoãn lương thảo quân lương Tây Bắc, mưu toan để tướng sĩ của Bổn cung vô cớ hy sinh, hầu làm suy yếu thế lực của Bổn cung.」

Ta bóp cằm hắn, dùng lực mạnh thêm chút nữa là có thể bóp nát, đáng tiếc máu tươi trên ngực cũng chảy ra nhiều hơn.

Hắn hiểu gì chứ, đám người này hiểu gì chứ, chẳng qua chỉ quan tâm đến tiền bạc, an nguy và quan lộ của bản thân.

Trong mắt họ, Thu Dư ta là kẻ chỉ hươu bảo ngựa, chim khách chiếm tổ, thao túng thiên tử để lệnh chư hầu, quả thật là kẻ bất trung bất nghĩa bất nhân.

Ai ai cũng muốn lấy kéo đâm vào tim ta, cứ như thể trên đời này chỉ có bọn họ là thanh sạch nhất.

Ta khinh thường sự tự phụ và sát ý của đám người này, nhưng đừng cản đường ta.

Bằng không, mất lưỡi hay mất mạng, tổng phải chọn một.

Máu chảy hơi nhiều rồi, ta buông tay, ngồi xuống: 「Trên chiến trường Tây Bắc là bảy vạn hài cốt và anh hồn, Bổn cung chỉ lấy đi một cái lưỡi của phụ thân ngươi, chẳng lẽ vẫn chưa tính là tha mạng cho Vệ gia các ngươi sao?」

「Nương nương…」

Ta nhìn xuống Vệ Ngôn Khanh, nếu không phải hắn đẹp trai, lại dám đâm ta, thì những lời này ta cũng lười nói với hắn.

Ánh mắt Vệ Ngôn Khanh nhìn ta thêm vẻ hoảng hốt và khiêm nhường: 「Nương nương, hạ quan đi gọi Ngự y…」

「Thôi, thôi đi.」 Ta phất tay, gọi lớn ra cửa: 「Tuân Ương, ngươi mau vào đây, ta bị đâm rồi!」

Tuân Ương là tay lành nghề trong việc xử lý vết thương, nhỏ thì ta luyện công tự làm mình bị thương, lớn thì trúng tên lén trên sa trường, hắn đều có thể băng bó ổn thỏa cho ta.

「Tiểu thư bị thương ở xương bả vai, thần không dám nhìn.」 Nói rồi, Tuân Ương tìm một mảnh khăn tay, bịt kín mắt mình lại.

「Ngươi còn không mau ra ngoài làm gì? Đợi xem sao?」 Ta liếc nhìn chiếc cổ trắng trẻo sạch sẽ của Vệ Ngôn Khanh.

Tuân Ương nói nhảm, chiếc cổ đẹp thế này, ta mới không thèm cắn đâu.

Vệ Ngôn Khanh thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm ta, hồi lâu sau quỳ xuống dập đầu ba cái, không nói một lời lui ra ngoài.

Ngày ba mươi tháng tám, Tông Tử Kỳ phải trở về Tây Bắc luyện binh.

Ta ra lầu thành tiễn đưa.

Những lần trước Tử Kỳ xuất chinh, Ly Ly của hắn đều phải đuổi theo mười dặm đường.

Nhưng Ly Ly có thể đuổi theo, Duệ Vương Phi thì không thể, Hoàng hậu Mộ Châu cũng không thể.

Huống hồ lần này ta cũng hơi khó mà đuổi theo.

Nhát đâm của Vệ Ngôn Khanh sâu hơn ta nghĩ, thời tiết nóng bức, vết thương chậm lành, ta lại phải tự mình bôi thuốc thay băng mỗi ngày, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã khiến ta khá là suy yếu.

「Tây Bắc khí hậu khắc nghiệt, Tướng quân hãy bảo trọng nhiều. Trẫm ở kinh đô nhất định sẽ luôn tưởng nhớ sự vất vả của Tướng quân.」 Hoắc Giang Trầm đi cùng, trước hết khách sáo với hắn.

Tông Tử Kỳ quỳ lạy cáo biệt Hoàng đế, nhưng không quỳ lạy ta, cũng chẳng nhìn ta.

Ta biết hắn hận ta, ghét ta.

Phụ thân ta sinh thời chỉ dặn dò hắn một điều duy nhất: chớ phá vỡ lòng trung thành của Thu Gia Quân, chớ làm hoen ố sự trung liệt đời đời của Thu gia. Tông Tử Kỳ giữ trọn tấm lòng son sắt ấy, còn ta, ta lại hủy hoại tất cả của Thu gia.

Ta là Yêu Hậu trong miệng trăm quan, là Nịnh thần ai ai cũng muốn trừ khử cho nhanh, là Họa thủy không có Lễ, Nghĩa, Liêm, Sỉ, Trung, Hiếu, Nhân, Nghĩa, là nỗi nhục của Thu gia.

Dẫu vậy, một góc tâm hồn ta, vẫn còn giữ lại Ly Ly của hắn.

「Bổn cung vẫn đợi Tướng quân sớm ngày dưỡng thương thỏa đáng, rồi lại ra trận chiến Dạ Nhung!」 Ta vừa cất lời, Tông Tử Kỳ đang quỳ liền đứng dậy.

「Nương nương。」 Hắn cúi đầu:「Chấp niệm trên đời hại người hại mình, có những chuyện, Nương nương nên buông bỏ sớm thì hơn.」

Ta không tiếp lời hắn, cứ tự mình nói:「Mọi hậu cần, quân lương thảo mộc, Bổn cung nhất định sẽ chuẩn bị chu toàn, Tướng quân cứ chuyên tâm luyện binh thôi.」

Tông Tử Kỳ không đáp lời ta nữa, quay lưng lên ngựa, chắp tay bái biệt Hoắc Giang Trầm.

Móng ngựa giẫm lên bụi hồng, ta ôm ngực, một trận hoa mắt và đau nhói.

Hai đầu gối mềm nhũn, ta khụy xuốngđất.

「Hoàng hậu? Hoàng hậu!」 Giọng Hoắc Giang Trầm vang vọng bên tai, nhưng tầm nhìn ta đã nhòe đi, không thấy rõ mặt Người:「Hoàng hậu làm sao thế?」

Nhưng ta nghe thấy tiếng móng ngựa phía xa dừng lại.

Ta hôn mê hai ngày, tỉnh lại vào giờ Dậu khắc thứ ba.

Mây tía bên ngoài tường cung nhuộm đỏ nửa bầu trời, hòa quyện thành một màu máu, bám víu lấy vòm trời phía Tây, dần dần tối sầm, tựa như ánh mắt đỏ ngầu vì sát phạt, lại giống như một vũng bùn chôn vùi xương cốt.

Ta mò mẫm mép giường, rón rén đến bên bàn, tìm được chút nước, miễn cưỡng làm ẩm đôi môi tái nhợt khô nứt.

Hoắc Giang Trầm bước vào, thấy bộ dạng loạng choạng của ta, liền vội vàng lao đến đỡ lấy.

「Hoàng hậu chậm rãi thôi, cẩn thận vết thương lại nứt ra。」 Giọng hắn vẫn trầm ổn và xa cách như thường lệ, như thể dù không nhiều không ít, vẫn cách ta nửa trượng.

Dù cả hai cùng đưa tay ra, nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới đối phương, dẫu cho lúc này hắn đang nửa ôm lấy ta.

Thật ra, ta có chút yêu thích tiểu Hoàng đế.

Không phải yêu thích phu quân ta, mà là yêu thích một vị Đế Vương.

Yêu thích hắn kính trọng ta, sợ hãi ta, hận thù ta, nhưng lại cần ta hơn bất kỳ ai, lại càng hiểu cách lợi dụng ta.

Lúc lão Hoàng đế băng hà, ta vào ở Trung Cung, Trần Tần Nương Nương, ái thiếp của Tiên Đế, đã chặn đường Hoắc Giang Trầm trước Triều Huy Cung, đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Lúc đó, hắn vừa khoác lên long bào, còn chưa biết nên giấu tay hay lộ tay ra ngoài.

「Hôm đó thiếp đã nhìn thấy hết, nghe thấy hết! Là nàng ta, là nàng ta sai người phóng hỏa, là nàng ta hại chết Hoàng thượng!」 Bà ta lao xuống dưới chân Hoắc Giang Trầm khóc lóc, ngón tay run rẩy nghiến răng nghiến lợi chỉ vào ta, hận không thể xé xác ta nhai nuốt cho hết.

Vốn nghe nói Trần Thái Tần đối với lão Hoàng đế tình chân ý thiết, xem ra là thật.

Yêu đến mức mê muội, không màng sống chết của bản thân, thật khiến người ta hâm mộ a.

「Hoàng thượng đang ở đây, ngươi nguyền rủa Hoàng thượng chết sao?」 Ta bóp cằm bà ta, buộc bà ta ngước đầu nhìn thẳng vào vân rồng trên ngực Hoắc Giang Trầm: 「Ngươi nói, hôm đó ngươi nhìn thấy gì?」

Trần Tần lắc đầu kịch liệt, thoát khỏi xiềng xích của ta, đột ngột cắn mạnh vào ngón trỏ ta, dùng hết sức lực, để lại hai vết răng rõ mồn một và vài vệt máu tươi.

Ta cười.

Mặc cho bà ta dùng hết sức, thật đáng thương.

Bà ta chỉ có thể dùng cách này để tấn công không đau không ngứa kẻ sát phu thù hận đến tận xương tủy.

Cắn mệt buông ra, bà ta nhổ một ngụm máu vào mặt ta, rồi tiếp tục mắng chửi:「Tiện nhân nhà ngươi, ngươi hại chết Tiên Đế, ngươi sẽ chết không được tử tế! Ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!」

「Trần Thái Tần đã mệt rồi, đưa Thái Tần về nghỉ ngơi đi.」 Hoắc Giang Trầm cuối cùng cũng mở lời.

Rồi hắn đưa bàn tay vốn giấu trong ống tay áo ra, nắm lấy lòng bàn tay ta, cẩn thận xoa nắn vết máu mới.

「Hoàng thượng, có người đã nhìn thấy, nên làm gì đây?」 Giữa tiếng gào thét khi Trần Thái Tần bị kéo đi, ta hỏi tiểu Hoàng đế của ta.

Hoắc Giang Trầm chú tâm vào vết thương sắp lộ ra xương trắng kia: 「Trẫm tin Hoàng hậu.」

Ta rút tay ra:「Hoàng thượng sao cứ thích làm bẩn tay thiếp vậy.」

Hắn không hề biện bạch.

Tay hắn giấu trong ống tay áo, nhưng lại lộ ra đôi tay này của ta.

Hoắc Giang Trầm quan tâm đến vết thương này như quan tâm đến giang sơn của hắn.

Hắn sai mang đến thuốc tốt nhất, cử Viện phán Thái Y Viện ngày ngày vấn an. Hắn như mong chờ xuân về, lặng lẽ chờ nó lành lặn.

Cho đến lần đầu tiên ta triệu kiến Tuân Ương vào cung, nói rằng ta làm Hoàng hậu đến mức đao cũng sắp cầm không nổi, muốn hắn vào cung so tài với ta, để ta vận động gân cốt. Cuối cùng, khi thanh kiếm trong tay ta kề lên cổ hắn, Hoắc Giang Trầm đứng một bên mới thở phào nhẹ nhõm.

Thứ hắn muốn chưa bao giờ là một đôi tay ngọc ngà mịn màng như mỡ đông, mà là đôi tay cầm đao nắm kiếm, hô phong hoán vũ này.

Hắn quá sợ hãi, sợ sau này nó không nhấc nổi kiếm, không giết được người, không thể dùng cho hắn.

Cũng như thứ hắn muốn không phải là Hoàng hậu của hắn, mà là Thu Dư nắm giữ binh phù, có thể giúp hắn ngồi vững giang sơn.

Trần Thái Tần sau đó được tìm thấy trong một giếng nước. Nghe nói bà ta mắt hạnh mở to, cái miệng anh đào vốn mềm mại bị nhét đầy đá cuội, làm rách lưỡi dài và dây thanh quản.

Ta cuối cùng cũng giúp bà ta một lần, chỉ khi làm quỷ, bà ta mới thật sự không tha cho ta. Còn sống, bà ta chỉ có thể mặc ta ức hiếp.

Khi linh cữu của Trần Thái Tần được khiêng ra, Hoắc Giang Trầm đứng trên lầu cung nhìn theo.

「Chỉ xử lý một người.」 Hắn nói trầm tĩnh:「Hoàng hậu nhân từ quá rồi.」

「Trần Thái Tần chết trước đã chịu chút đau đớn, cũng đủ để giết gà dọa khỉ, không cần tiệt đường sống đâu.」 Ta nói.

Hắn muốn ta xử lý sạch sẽ gọn gàng, ta lại cố tình không làm.

Việc làm dở dang, những người còn lại hầu hạ Trần Thái Tần, giờ không biết bị ta đưa đi đâu, đối với hắn là mối đe dọa nửa đời.

「Hoàng hậu luôn thắng Trẫm một nước cờ.」

Chúng ta nhìn nhau mỉm cười.

Mọi chuyện nhanh chóng mất kiểm soát.

Hoắc Giang Trầm đã nhận ra điều này trên long ý, ta không còn chỉ là một đôi tay của hắn, mà thật sự là chủ nhân hô phong hoán vũ trong giang sơn của hắn. Ta không phải thắng hắn một nước cờ, mà là người lập ra luật lệ của ván cờ này.

Cũng như hắn trơ mắt nhìn ta giết Trường Dương, lại bất lực.

Cũng như lúc này, hắn nhẹ nhàng xoa vết thương trên vai ta, dù có muốn đâm vào sâu hơn để moi tim ta ra, cũng chỉ có thể mong mỏi nó sớm ngày bình phục.

Ta ho khan hai tiếng, kéo tay hắn, giọng khàn khàn hỏi: 「Tông Tướng quân đi rồi sao?」

Trong mắt ta, hắn tìm thấy ba phần lo lắng, bảy phần hy vọng, có lẽ còn có chút yếu ớt hiếm thấy. Nhưng hắn chán ghét sự lo lắng này, chán ghét sự hy vọng này, càng chán ghét vẻ yếu đuối đáng thương này.

Hắn bế ngang ta đặt trở lại giường, trả lời không ăn nhập:「Trẫm đã tống giam Vệ Ngôn Khanh rồi.」 Nói xong còn không quên châm chọc:「Hoàng hậu thích nuôi sói bên mình, cuối cùng cũng bị cắn rồi.」

「Vậy Hoàng thượng sao không giết con sói nhỏ này?」

「Hoàng hậu nếu muốn giết, đã giết từ sớm rồi.」

Ta cười khổ không thể tin được:「Nói vậy, Hoàng thượng vẫn là đang giúp Bổn cung giữ lại giai nhân sao?」

「Vậy Trẫm sai người ban dải lụa trắng!」 Hoắc Giang Trầm nói rồi định đứng dậy rời đi.

Ta kéo tay hắn lại, ngồi dậy, vặn khuôn mặt hắn đối diện mình: 「Con sói con chưa mọc răng mới thích cắn người. Nhìn Hoàng thượng xem, giờ răng nhọn rồi, vuốt sắc rồi, ngược lại không cắn người nữa.」

Hoắc Giang Trầm nhìn chằm chằm ta, lặng im một lúc, đột nhiên cắn mạnh vào môi ta. Vị tanh ngọt của máu tức thì nở rộ trên đầu lưỡi, như thể báo thù cho sự tác oai tác quái bấy lâu nay ta cưỡi trên cổ hắn.

「Ai nói Trẫm không cắn người?」 Hắn chùi miệng.

Rồi chúng ta nhìn nhau mỉm cười.

Sau này ta nghe Tuân Ương nói, Hoắc Giang Trầm đã canh giữ ta trọn hai ngày rưỡi, ngay cả triều hội buổi sáng cũng gác lại. Dù sao, các văn võ quan chỉ biết nói suông trong triều, làm sao sánh bằng ta, vị Hoàng hậu thật sự giúp hắn đánh xuống giang sơn này.

Hoắc Giang Trầm thật đáng thương, hận ta thấu xương, muốn mạng ta hơn bất kỳ ai, nhưng lại buộc phải bảo vệ ta, che chở ta, cẩn thận canh giữ mạng sống của ta, ít nhất phải canh giữ đến ngày ta, người nắm giữ binh phù và Thu Gia Quân Mã, thu trọn sáu thành Tây Bắc vào trong tay.

Tuân Ương nói tiểu Vệ công tử thật đáng thương, một kẻ văn yếu, chịu hai mươi roi do chính tay Hoắc Giang Trầm quất, bị hành hạ đến chỉ còn nửa hơi tàn, quăng vào nhà lao lạnh lẽo ẩm thấp.

Tuân Ương còn nói, Tướng quân cũng đáng thương.

「Tướng quân đáng thương điều gì?」 Hắn lải nhải một lúc lâu, cuối cùng cũng có một câu lay động ta.

「Tiểu thư nhẫn tâm, ngay cả Tướng quân cũng toan tính。」

Ta ném bản đồ Tây Bắc đã xem đến cũ nát trong tay xuống, vội vàng truy hỏi: 「Tướng quân quả thật chưa đi sao?」

「Tiểu thư ngã xuống ngay trước mặt Tướng quân, sống chết chưa rõ, Tướng quân làm sao bước đi được.」 Tuân Ương thở dài:「Tướng quân đáng thương thay, dù biết bị Tiểu thư toan tính, cũng chỉ đành tự nhận xui xẻo mà bị toan tính mà thôi.」

Ta lạnh lùng nhìn hắn: 「Ta chỉ là giúp Tướng quân. Chuyện Tướng quân không muốn làm, tổng phải có một lý do để không làm được chứ.」

「Vậy Tiểu thư đối với Tướng quân thật tình quá rồi.」 Thứ chó chết Tuân Ương này, nói mãi lại châm chọc ta: 「Thân thể quý giá của Tiểu thư, vì để giữ Tướng quân ở kinh thành, lại cam lòng chịu cú đâm này. Trên chiến trường cũng chưa từng chảy nhiều máu đến thế nhỉ.」

Ta ném bản đồ vào mặt hắn: 「Sớm muộn gì ta cũng xé rách miệng ngươi. Cút ra ngoài!」

Tuân Ương đã quá quen với việc bị ta sai bảo, hắn lùi lại hai bước rồi lại quay vào, nhặt bản đồ dưới đất, kính cẩn đưa trả: 「Đã cũ rồi, thần sẽ trọng vẽ cho Tiểu thư một bức khác vào hôm khác.」

Ta đã toan tính Tông Tử Kỳ, đã cố ý chịu nhát đâm của Vệ Ngôn Khanh, nhưng ta cũng thật sự là đang giúp Tử Kỳ.

Tông Tử Kỳ không muốn ta công đánh Dạ Nhung. Nếu ta cứ thế thả chàng về Tây Bắc, trời cao Hoàng đế xa, hắn có vạn vạn lý do để không xuất binh. Ta muốn Dạ Nhung, nhưng cũng không muốn ép hắn làm điều chàng không tình nguyện.

Thế nên ta giữ hắn lại, để hắn không thể quay về mảnh đất hắn đã chinh chiến nhiều năm, không thể về cố thổ của chúng ta.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK ACB Bank:  
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!