Góc Của Chan

HOA TÀN TRONG TIM NGƯỜI – CHƯƠNG 3

14

Khi Tống Tùy về nhà, tôi đã dọn dẹp phòng sạch sẽ.

Anh ta muốn nói chuyện với tôi, tôi ngồi trên ghế sofa nhìn anh ta cười.

Tôi biết anh ta muốn giải thích, nhưng không biết mở lời thế nào.

Tôi đã đồng hành cùng anh ta bốn năm.

Và tôi đã cùng anh ta xoay xở trong giới danh lợi.

Tống Tùy không giỏi ăn nói, nhưng mọi thứ anh ta nói ra đều mạch lạc, rõ ràng, nhưng lạnh lùng.

Là tôi, từng chút một dạy anh ta cách đối nhân xử thế, cách giao thiệp với những người lão luyện đó.

Giờ đây anh ta đã trở nên thành thạo trong những dịp như vậy, chỉ là khi ra khỏi chốn danh lợi này, anh ta vẫn kiệm lời như vàng.

Trước đây tôi nghĩ anh ta thế nào tôi cũng yêu, bây giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là anh ta chẳng có gì để nói với tôi mà thôi.

Tôi cười nói, chặn đứng tất cả những lời anh ta định nói.

“Không sao đâu, em biết Tô Đường vừa về nước, chưa có quan hệ xã giao, anh muốn giúp cô ấy, nên đưa cô ấy đi dự tiệc.”

Sắc mặt Tống Tùy thay đổi: “Là…”

“Không sao,” tôi nhìn anh ta, giọng nói dịu dàng, “Em không để bụng đâu.”

Tống Tùy nhìn tôi mà không nói gì.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tôi luôn nhìn anh ta một cách dịu dàng.

Mãi lâu sau, anh ta cuối cùng cũng quay đi.

Nhưng rồi anh ta đột nhiên ôm chặt lấy tôi, ôm rất chặt, như muốn khảm tôi vào cơ thể anh ta, khiến tôi gần như không thở nổi.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào tai tôi.

“Niệm Niệm.”

Thật thân mật không kẽ hở.

“Em gầy đi rồi.”

Tôi cười khẽ, không trả lời.

Mùi đàn hương hòa lẫn mùi hoa dành dành vây quanh.

Tôi phải cố gắng kiềm chế mong muốn nôn ọe của mình.

15

Sáng hôm sau thức dậy, tôi vẫn tiễn anh ta đi làm như thường lệ.

Tưởng chừng anh ta sẽ đi, nhưng Tống Tùy chợt dừng bước ở phòng khách: “Niệm Niệm.”

Anh ta dịu giọng nói: “Anh quên thắt cà vạt rồi.”

Tôi có chút bất lực, lên lầu lấy đại một chiếc cà vạt đưa cho anh ta.

Tống Tùy không nhận, cúi đầu xuống: “Giúp anh, Niệm Niệm.”

Tôi làm theo, giúp anh ta thắt cà vạt.

Tống Tùy ngoan ngoãn cúi đầu, chờ tôi thắt xong: “Xong rồi.”

Nhưng eo tôi chợt bị ôm chặt, kéo về phía trước, dán sát vào người anh ta.

Tôi ngước nhìn anh ta: “…”

Tất cả lời nói bị chặn lại, môi tôi cảm thấy một sự ấm nóng.

Tống Tùy ôm eo tôi và hôn tôi, rất mãnh liệt.

Xâm chiếm, như một con thú xé toạc lớp ngụy trang, mang theo dục vọng hung hãn.

Khi tách ra, khóe mắt người đàn ông đã vương một chút màu đỏ nhạt.

Tôi nhìn anh ta, không nói gì.

Tống Tùy lại đặt một nụ hôn lên trán tôi, khóe môi khẽ nhếch lên: “Anh đi đây, Niệm Niệm.”

Tôi mỉm cười chào tạm biệt.

16

Tôi hẹn gặp Tô Đường.

Thời gian định vào mười giờ sáng.

Tôi đến đúng hẹn, nhưng vẫn phải đợi cô ta thêm nửa tiếng trong quán cà phê.

Tô Đường rất xinh đẹp.

Thời trẻ, khi bố tôi chưa phá sản, cô ta đã sống trong nhung lụa.

Sau này bố tôi phá sản, cô ta vẫn may mắn, lấy chồng ra nước ngoài.

Bây giờ ly hôn về nước, lại có Tống Tùy hết lòng giúp đỡ.

Thật may mắn biết bao.

Tô Đường ngồi đối diện tôi, trang điểm tinh tế, nụ cười ngọt ngào.

Còn tôi, quầng thâm dưới mắt đậm, gầy gò, sắc mặt cực kỳ tệ.

“Niệm Niệm, sao đột nhiên hẹn tôi ra ngoài?”

Mối quan hệ của chúng tôi không quá sâu sắc, cùng lắm chỉ là cựu sinh viên cùng trường, không hiểu sao cô ta có thể gọi tên tôi thân mật như vậy.

Ly trà trái cây trên bàn tôi chưa uống một ngụm, cảm giác mát lạnh giúp lý trí tôi quay trở lại.

“Cậu đã gọi đồ rồi à,” Ánh mắt Tô Đường rơi xuống bàn, rồi cô ta cười gọi phục vụ, “Một ly Americano đá.”

Cuối cùng cô ta chống cằm nhìn tôi cười: “Tống Tổng nhà cậu cũng thích Americano đá. Trước đây tôi không thích, nhưng gần đây lại mê nó.”

Tôi nhấp một ngụm trà trái cây, không tiếp lời cô ta.

Nụ cười của Tô Đường vừa ngoan ngoãn vừa ngây thơ.

Ban đầu, người báo tin cô ta ly hôn trở về cũng chính là cô ta.

Người nhiều năm không gặp bỗng nhiên thêm WeChat của tôi.

Giọng điệu lịch sự, nhưng không che giấu được sự đắc thắng.

Như thể cô ta đang nóng lòng muốn nói với tôi: Tôi đã trở lại để cướp chồng của cậu đây.

Sau khi hương trà trái cây tan đi, trong miệng chỉ còn lại vị đắng.

Americano đá của Tô Đường vẫn chưa được mang lên, ánh mắt cô ta luôn đặt trên người tôi.

Thấy tôi ngước mắt nhìn cô ta, khóe miệng cô ta cười càng sâu hơn: “Nói đến đây, tôi còn phải cảm ơn nhà cậu…”

Một âm thanh đột ngột và vang dội truyền khắp đại sảnh.

Hai ba vị khách ngồi gần đó đều ngoái cổ nhìn về phía chúng tôi.

Mặt Tô Đường nghiêng sang một bên, trên gò má trắng trẻo lan ra một vệt đỏ.

Dường như bị cái tát bất ngờ của tôi đánh cho ngơ ngác.

Cô ta ôm mặt quay sang nhìn tôi: “Niệm…”

Tôi không muốn nghe cô ta gọi tên tôi, một cái tát vẫn chưa đủ hả giận.

Tôi cầm ly trà trái cây trên bàn, đổ thẳng lên đầu cô ta.

Chất lỏng màu sẫm chảy dọc theo mái tóc cô ta, tí tách rơi xuống mặt bàn, và một phần loang ra trên chiếc áo sơ mi trắng.

Chanh, đào, và các hạt trái cây dính trên tóc, quần áo và túi xách của cô ta.

Lớp trang điểm của cô ta không chống nước tốt.

Phấn mắt bị lem ra một mảng.

Trông thật lố bịch và đáng cười.

Cô ta sững sờ một chút.

Hàng chục con mắt trong quán cà phê đang chăm chú nhìn chúng tôi, theo dõi mọi hành động.

Cô ta chợt đỏ hoe mắt, vẻ mặt như sắp khóc, vô cùng đáng thương: “Niệm Niệm, cậu làm sao vậy…”

“Tô Đường.”

Tôi lạnh lùng cắt ngang màn trình diễn của cô ta.

“Cô tự biết rõ.”

“Đừng diễn trò trà xanh trước mặt tôi.”

Nước mắt cô ấy lưng tròng, chực chờ rơi xuống.

“Cô trở về là vì Tống Tùy. Cô biết Tống Tùy sẽ tốt với cô, cô muốn cướp anh ta đi.”

“Đúng không?”

Tôi thong thả nhìn cô ta, giọng điệu bình tĩnh.

Sắc mặt cô ta trắng bệch trong khoảnh khắc, rồi lập tức lấy lại bình tĩnh, rút khăn giấy ướt từ túi xách ra, từ từ lau đi vết bẩn trên mặt.

“Đúng vậy.”

Tô Đường nhìn tôi, từ từ nở một nụ cười đầy tự tin, giọng nói hạ thấp: “Niệm Niệm, chuyện tình cảm, không thể cưỡng cầu được đâu.”

Mặt nạ đã bị xé toạc rồi.

Tôi nhìn cô ta, rồi chợt cười.

“Cô nói đúng.”

“Tô Đường, cô có muốn đánh cược với tôi một ván không?”

“Nếu cô thắng, anh ta sẽ là của cô.”

“Tôi cam tâm nhường chỗ, cô cũng không cần mang tiếng là kẻ thứ ba.”

Tô Đường lặng lẽ nhìn tôi, rồi mỉm cười quyến rũ.

“Được thôi.”

18

Tống Tùy về nhà khi tôi đang viết nhật ký trong phòng.

Nghe thấy tiếng anh ta mở cửa, tôi đặt bút xuống, nhét cuốn nhật ký vào ngăn kéo.

Gần đây Tống Tùy về nhà rất sớm.

Thỉnh thoảng buổi tối anh ta cũng cùng tôi đi dắt Niên Niên đi dạo.

Tối tôi ngồi trên giường đọc sách, anh ta chợt tiến lại gần, ôm tôi vào lòng.

Tôi tựa vào người anh ta, cảm nhận nhiệt độ cơ thể người khác đang cao hơn bình thường.

Anh ta gác cằm lên đầu tôi, cùng tôi đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình sướt mướt trong tay tôi.

Đọc đến đoạn nam chính đứng ra bảo vệ nữ phụ, nữ phụ tát nữ chính một cái, nữ chính khóc lóc gọi: “Em mới là vợ của anh mà!”

Cánh tay anh ta ôm quanh eo tôi siết chặt hơn một chút.

Tôi thản nhiên lật sang trang tiếp theo.

Đọc tiếp, xem nam chính hết lần này đến lần khác giúp nữ phụ chèn ép nữ chính, nữ chính hết lần này đến lần khác đau lòng, cuối cùng hạ quyết tâm rời xa nam chính.

Nam chính tỉnh ngộ, lập tức bắt đầu hành trình truy thê, sau bao nhiêu vòng vo, hai người có một cái kết Happy Ending.

Đọc xong sách đã gần nửa đêm.

Tôi nhớ đến thuốc ngủ đặt ở phòng khác, bèn cố gắng thoát ra khỏi vòng tay Tống Tùy, nhưng anh ta không buông, giữ chặt tôi trong lòng.

“Tống Tùy?”

Tôi gọi tên anh ta.

“Ừm.”

Anh ta khẽ đáp.

Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng tim anh ta đập.

“Niệm Niệm.”

Anh ta vùi đầu vào vai tôi, giọng nói thoáng chút tủi thân.

“Trước đây, em không gọi cả họ tên anh.”

Tôi chợt muốn cười.

Tống Tùy trước đây cũng không gọi tôi là Niệm Niệm.

Mà chỉ lịch sự gọi tôi là “Cô Tầm”, với thái độ xa cách và xa lạ.

Hóa ra cả hai chúng tôi đều đã thay đổi.

Tôi xoay người lại, đối mặt với anh ta, vòng tay ôm eo anh ta, cười gọi: “A Tùy.”

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt dò xét kỹ lưỡng từng chút cảm xúc của tôi, rồi cúi đầu, kéo khoảng cách giữa chúng tôi gần hơn một chút.

“Niệm Niệm…”

Trước đây tôi không biết Tống Tùy có thể thể hiện sự thâm tình đến thế.

Nhưng nếu anh ta thực sự yêu tôi.

Thì tại sao, lại để tâm đến Tô Đường nhiều như vậy?

19

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày tôi hẹn gặp Tô Đường.

Ngày kỷ niệm cưới sắp đến gần, Tống Tùy càng bám lấy tôi chặt hơn.

Nhật ký viết đến ngày thứ một trăm, ngày này cũng chính là ngày kỷ niệm cưới của chúng tôi.

Một câu tôi lỡ lời nói trước đây đã được Tống Tùy ghi nhớ trong lòng.

Anh ta về nhà sớm, một mình bận rộn trong bếp cả buổi chiều.

Tôi dắt Niên Niên đi chơi rồi quay lại, căn nhà đã được anh ta trang trí xong xuôi.

Món ăn trên bàn tỏa ra mùi hương hấp dẫn, Tống Tùy đứng bên cạnh, khóe môi nở nụ cười, ánh mắt nhìn tôi thật dịu dàng.

“Niệm Niệm, chào mừng em về nhà.”

Hoa hồng và âm nhạc thật sáo rỗng nhưng lãng mạn.

Dưới chai Champagne là hai vé máy bay, ngày khởi hành là hai ngày sau.

Tôi nhìn Tống Tùy, rồi nhìn vé máy bay, mỉm cười.

Kim đồng hồ trên tường chỉ tám giờ.

Mọi thứ thật hoàn hảo.

Cho đến khi điện thoại của Tô Đường gọi đến.

Người đẹp khóc lóc như hoa lê dính hạt mưa, nói rằng cô ta rất khó chịu.

Cô ta gọi bằng cái tên thân mật ngày xưa, chỉ dành cho riêng họ.

“Tiểu Tùy, em thật sự rất khó chịu, ở đây, em không quen biết ai cả.”

“Anh qua giúp em, được không?”

“Tiểu Tùy.”

Không khí lãng mạn đột ngột dừng lại.

Tống Tùy nhìn tôi một cái.

Chỉ cần ánh mắt đó.

Tôi đã hiểu.

“Niệm Niệm… xin lỗi.”

“Anh đưa cô ấy đến bệnh viện rồi về ngay, sẽ rất nhanh thôi.”

Tôi chỉ hỏi anh ta một câu.

“Không thể không đi sao?”

Tống Tùy nhìn tôi, không nói gì.

Không khí lập tức đóng băng.

Tôi thấy nụ cười trên môi anh ta biến mất, lại trở thành Tống Tùy của bốn năm trước.

Lạnh lùng.

Tống Tùy của những ngày còn là người xa lạ với tôi.

Anh ta dời ánh mắt đi, rồi lại cam đoan với tôi: “Anh sẽ về ngay.”

“…Sẽ không bỏ lỡ ngày kỷ niệm cưới đâu.”

Dường như chúng tôi đang giằng co.

Cuối cùng tôi nhượng bộ.

Tôi nói “Được”.

Tống Tùy quay người đi về phía cửa.

Tôi đứng trong phòng khách nhìn theo bóng lưng anh ta.

Thấy anh ta quay đầu lại.

Tôi mỉm cười.

Giống như vô số lần trước đây, giống như một người vợ đủ tư cách đối xử với chồng.

Tôi nói: “Anh đi đường cẩn thận.”

Anh ta nói: “Được.”

Tôi nhìn anh ta biến mất trong màn đêm, tiếng nhạc trong loa vẫn đang chảy.

Tôi tiện tay ném chiếc loa xuống đất.

Sau tiếng động lớn, phòng khách lập tức mất đi mọi âm thanh.

Tôi quay người về phòng.

Tống Tùy hôm nay sẽ không trở lại nữa.

Tôi biết.

Tô Đường đã thắng cược.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!