Góc Của Chan

ĐỢI ANH Ở MÙA XUÂN THỨ MƯỜI MỘT – CHƯƠNG 1

1

Trần Việt xưa nay chẳng bao giờ thích đồ ngọt. Ngày trước, mỗi khi tôi thèm thuồng mấy chiếc bánh kem nhỏ xinh, anh lại hay cười trêu tôi như một đứa trẻ.

Thế mà giờ đây, tôi nằm rạp bên mép bàn, nhìn anh cứ thế ăn lấy ăn để cả chiếc bánh to đùng, tôi vẫn thèm đến chảy cả nước miếng dù không thể.

Đồ khốn nạn!

Tôi uất ức nhìn anh, ghé sát vào tai anh và hét thật to lên để tố cáo: “Này! Rõ ràng là bánh sinh nhật của em cơ mà, sao em lại chẳng được ăn một miếng nào thế hả!”

Trần Việt làm ngơ như không nghe thấy, cứ thế tiếp tục ăn những cánh hoa kem bơ.

Tôi chợt nhớ ra, mình đã chết rồi, anh ấy không thể nghe thấy lời ma quỷ nói.

“Thôi vậy, lần này cũng nhường cho anh hết đó,” Tôi lầm bầm một tiếng, rồi nhìn sang mu bàn tay anh.

Người kia vừa nãy mang theo dao bấm, Trần Việt giết hắn, tốn không ít sức lực, mà còn bị thương.

Lúc này, trên mu bàn tay anh hằn lên một vết thương ghê rợn, máu tươi tranh nhau tuôn ra từ bên trong, chảy dọc xuống cánh tay, tí tách nhỏ giọt xuống thảm.

Tôi nhấc ngón tay bán trong suốt của mình lên, chạm vào vết thương của anh, khẽ hỏi: “Đồ ngốc Trần Việt… Có đau không?”

Trần Việt không đáp lời tôi, vẫn chuyên tâm ăn hết chiếc bánh.

Nuốt xuống miếng kem cuối cùng, anh bước vào phòng ngủ, đi lấy chiếc váy mới mua ngày hôm qua.

Tôi vui mừng khôn xiết, khoái chí xoay một vòng trên không trung.

Lại có váy mới để mặc rồi!

Vừa bước ra khỏi phòng, Trần Việt khựng lại, rồi đột ngột quay trở vào.

Không lâu sau, anh bước ra với đôi giày múa màu đỏ, và đặt nó vào trong chậu sắt.

Tôi còn vui hơn nữa, dính chặt lấy người Trần Việt, líu lo không ngừng nói vô số câu: “Anh thật tốt!”

Trong phòng khách, Trần Việt châm lửa đốt váy và giày.

Giữa ánh lửa từng tấc, từng tấc bừng cháy, chiếc váy trắng đã mặc lên người tôi, đôi giày múa đỏ cũng được mang vào một cách chỉnh tề.

Tôi hài lòng gật đầu, đi chân không mười năm, cuối cùng cũng có giày để mang.

Trần Việt vốn thô vụng, cứ cách vài bữa lại đốt váy cho tôi, nhưng lại quên béng việc đốt giày. May mà tôi là ma, có thể lơ lửng, chứ không thì đi bộ mệt biết bao nhiêu!

Đôi giày múa đỏ này, tôi đã thích từ mười năm trước, thế nhưng Trần Việt mua về mười năm, đặt ở đầu giường ngắm nhìn mười năm, vẫn nhất quyết không chịu đốt cho tôi mang.

Tôi bay đến vai anh, nằm rạp xuống, không nhịn được mà làu bàu thật khẽ: “Đồ keo kiệt, uống nước lạnh đi, hừ!”

Trần Việt đột nhiên cười một tiếng.

Tôi giật bắn mình, còn tưởng anh nghe thấy tôi mắng, hốt hoảng lén lút tuột khỏi người anh.

“Nhất Nhất.”

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, anh gọi tên tôi, giọng nói bình tĩnh, ấm áp, chất chứa nỗi nhớ nhung sâu kín.

Anh nói: “Nhất Nhất, từ nay về sau, anh sẽ không đốt váy cho em nữa.”

Tôi vừa định làm nũng, giở trò, thì nghe thấy tiếng còi xe từ xa vọng lại, khu chung cư bị xe cảnh sát chặn kín mít, nhiều người đã lên lầu, họng súng đồng loạt nhắm thẳng vào Trần Việt.

Họ đến rồi.

Trần Việt không hề có ý phản kháng, anh bị còng tay, áp giải xuống lầu.

Tôi lơ lửng phía sau, theo anh lên xe cảnh sát.

Trôi nổi suốt đường đến phòng thẩm vấn, viên cảnh sát lớn tuổi có quen biết Trần Việt.

Với ánh mắt phức tạp, ông lấy ra một bức ảnh, đặt trước mặt Trần Việt: “… Rốt cuộc, anh và cô ấy có quan hệ gì?”

Trần Việt im lặng nhìn tấm ảnh, hồi lâu không nói.

Nửa khắc sau, anh mỉm cười, ánh mắt hoàn toàn thành thật: “Cảnh sát Hà, chúng tôi không có bất kỳ quan hệ gì.”

“Nói dối!”

Viên cảnh sát trẻ tuổi lạ mặt đập bàn, vô cùng bất mãn với thái độ của Trần Việt: “Không có quan hệ gì, vậy tại sao anh lại giết năm người đó?!”

Anh không nói dối.

Tôi lặng lẽ tựa vào vai Trần Việt, xuyên qua hư vô, nhìn vào cô gái mười tám tuổi trong bức ảnh.

Là do tôi rời đi quá sớm.

Sớm đến mức, chúng tôi còn chưa kịp trở thành người yêu của nhau.

2.

Tôi và Trần Việt, quen nhau vào một buổi chiều mười hai năm trước.

Khi ấy, tôi đang đổ mồ hôi trong phòng tập múa, một cú cúi người bất chợt, qua ô cửa sổ sát đất trên tầng hai, tôi nhìn thấy thiếu niên nhặt ve chai cao lớn, trầm mặc kia.

Anh đứng dưới lầu, người phủ đầy bụi bặm, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại trong trẻo và sáng ngời.

Thực ra, trước đó, tôi đã nhìn thấy anh rất nhiều lần rồi.

Nhưng vào buổi chiều hôm đó, lần đầu tiên tôi bước xuống lầu, mang giày múa đi đến bên cạnh anh, chìa bàn tay phải ra, nghiêng đầu nhìn anh: “Chào anh, em tên là Dư Ức.”

Dường như không ngờ tôi sẽ xuống lầu, Trần Việt ngây người vài giây.

Đến khi hoàn hồn, anh theo bản năng chà mạnh tay vào quần áo mấy lượt, rồi mới nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, chạm rồi buông ngay.

“Chào, Trần Việt!”

Anh có vẻ kích động và căng thẳng, đến nỗi quên cả chủ ngữ.

Hành động bối rối đó khiến tôi bật cười khúc khích, lần này anh càng lúng túng hơn, cả người đều trở nên kỳ quặc.

Làn gió ấm áp thổi qua, tôi vén những sợi tóc lòa xòa bên tai, tò mò nhìn anh: “… Chúng ta đã quen biết nhau rồi phải không?”

Trần Việt cũng cười, anh kiên định gật đầu với tôi: “Tất nhiên rồi!”

Quen biết rồi, tức là bạn bè.

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt trong sáng, chân thành ấy, và cùng anh mỉm cười dưới nắng chiều.

Câu chuyện bắt đầu từ mùa xuân năm đó.

Cô gái múa ballet, gặp gỡ thiếu niên nhặt ve chai.

Cô gái bước xuống lầu vào một buổi chiều, thế là ánh sáng rọi lên người thiếu niên. Cô và anh trịnh trọng bắt tay, cả hai đều quyết định trở thành bạn bè của nhau.

3.

Hôm đó, chúng tôi đã ngồi dưới gốc cây rất lâu.

Trần Việt kể với tôi, anh là trẻ mồ côi, được ông nội nhặt ve chai nuôi lớn, dựa vào việc nhặt rác mà cho anh đến trường cấp ba.

Ông nội đã lớn tuổi, người nhặt ve chai giờ là thiếu niên.

“Đợi kiếm đủ tiền, tôi sẽ lập tức đưa ông đi bệnh viện khám tổng quát!”

Mặt bên của Trần Việt lấm tấm mồ hôi, đôi mắt anh sáng lên một cách kinh ngạc.

Anh ngồi cách tôi khá xa.

Anh không nghĩ việc nhặt rác là đáng xấu hổ, nhưng anh không muốn làm bẩn chiếc váy trắng của tôi.

“Anh giỏi thật đấy!”

Tôi chống cằm, cảm thấy Trần Việt siêu siêu giỏi: “… Không chỉ học giỏi, mà còn tự nuôi sống được bản thân.”

So với anh, tôi chẳng khác nào con sâu gạo trong nhà.

Trần Việt nghe xong, gương mặt non nớt, tuấn tú thoáng chút ngượng ngùng, anh gãi đầu, ngại ngùng nói: “Có gì đâu, tôi chỉ là thằng nhặt ve chai thôi mà.”

“Nhưng Trần Việt, anh sẽ không mãi mãi nhặt ve chai đâu.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Em thấy, người như anh, làm gì cũng sẽ thành công. Ưm, câu đó nói thế nào nhỉ?”

Vỗ tay một cái, tôi đứng dậy, lắc lư đầu và đọc thuộc lòng bài khóa cấp hai: “Trời sắp giao nhiệm vụ lớn cho người này, ắt phải làm khổ cái tâm chí, nhọc cái gân cốt, đói cái thân xác, làm cho thân thể nghèo khổ…”

Trần Việt bị tôi chọc cười, anh ra vẻ nghiêm túc gật đầu: “Tôi thấy… em nói rất đúng!”

Tôi và anh cùng cười, cười xong lại không nhịn được mà thở dài.

“Lần nào anh thi cũng đứng nhất.”

Tôi nhìn anh, vô cùng ngưỡng mộ, không kìm được mà cảm thán: “Ước gì em múa cũng được như anh, luôn luôn đứng nhất thì tốt biết mấy.”

“Em đã múa rất đẹp rồi.”

Thấy tâm trạng tôi chùng xuống, Trần Việt vụng về an ủi: “… Thật đấy, em múa đẹp lắm!”

“Nhưng múa đẹp và múa giỏi là hai chuyện khác nhau mà.” Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, rầu rĩ nói, “Hơn nữa, em múa cũng không đẹp lắm đâu.”

Trần Việt lo lắng đến toát mồ hôi.

Anh không giỏi an ủi người khác, nên giữ mãi trong lòng, cuối cùng mới thốt ra được một câu: “Không sao đâu, trong lòng tôi, em là số một!”

“Em không phải là Ức Ức, em là Nhất Nhất!”

Đáp lại anh là tràng cười dài của tôi, người này sao mà ngốc nghếch thế, an ủi người ta mà cứ cứ như đang kể chuyện cười vậy.

Trần Việt thoải mái hẳn lên có thể nhìn thấy rõ.

Da anh bị nắng làm cho rám đen, khiến cả người anh toát lên vẻ mộc mạc, chất phác lạ lùng.

Cười một lúc lâu, tôi cuối cùng cũng dừng lại.

“Nhất Nhất.”

Nhẹ nhàng lặp lại hai chữ đó, tôi nhìn sang thiếu niên bên cạnh, nét mặt nghiêm túc nói: “Trần Việt, em thích cái tên này vô cùng.”

Trần Việt nở một nụ cười ngượng nghịu nhưng sảng khoái, để lộ hàm răng trắng: “Vậy sau này tôi gọi em là Nhất Nhất nhé, được không?”

Hoàng hôn chiếu vào người anh, ánh mắt anh trong trẻo và thuần khiết.

Tôi khẽ gật đầu, nói “Được”.

4.

Sau này tôi kể với Trần Việt, thực ra tôi là đứa con tái sinh sau khi bố mẹ mất đi đứa con đầu lòng.

Từ nhỏ tôi đã biết, bố mẹ mình già hơn bố mẹ các bạn cùng lớp gần hai mươi tuổi.

Tôi từng có một người chị.

Chị ấy thông minh, xinh đẹp, múa giỏi.

Nhưng vào năm mười tám tuổi, chị mắc một căn bệnh hiểm nghèo.

Trước khi mất, chị nói: “Bố mẹ, hãy sinh thêm một đứa nữa đi.”

Thế là hai năm sau, tôi ra đời.

Tôi là sự lặp lại và tiếp nối cuộc đời của chị.

Chị là nguyên nhân, tôi là kết quả.

Vì chị tên là Dư Ức, nên tôi cũng phải tên là Dư Ức.

Vì chị để tóc dài, nên tôi cũng phải để tóc dài.

Vì khóe mắt chị không có nốt ruồi lệ, nên khóe mắt tôi, cũng không được phép có nốt ruồi lệ đó.

Việc múa cũng vậy.

Thực ra tôi chẳng có tí năng khiếu nào với việc múa, nhưng vì chị giỏi múa, nên tôi cũng bị đưa vào phòng tập, học môn ballet mà chị yêu thích nhất.

Bố nói, mẹ đang bị bệnh, chỉ khi tôi trở thành chị, mẹ mới khỏe lại.

Vì thế, tôi chỉ có thể là Ức Ức.

Tôi hiểu điều đó, nên mỗi khi về nhà, tôi đều cẩn thận đóng vai người chị.

Nhưng tôi là một sản phẩm lỗi.

Tôi không thông minh bằng chị, không xinh đẹp bằng chị, càng không giống chị mà giỏi múa từ nhỏ.

Tôi không thích món ăn chị thích, cũng không thích màu sắc chị yêu.

Chị trầm tĩnh, còn tôi lại hoạt bát.

Tôi và chị, mãi mãi là hai con người khác biệt.

Những sơ suất này thường bị người mẹ tinh tế của tôi phát hiện.

Mỗi khi bà nhận ra tôi không phải là chị, bà lại đột ngột suy sụp và khóc nức nở.

Bà hoảng loạn xô tôi ra, điên cuồng lắc đầu: “Con không phải là Ức Ức, con không phải Ức Ức của mẹ! Ức Ức của mẹ đâu rồi? Chồng ơi, Ức Ức của chúng ta đâu rồi?!”

Bố tôi rất thất vọng.

Ông nói: “Ức Ức, sao con không cố gắng hơn nữa.”

Cố gắng hơn nữa, con sẽ giống chị hơn một chút.

Tôi biết bố rất vất vả.

Năm xưa chữa bệnh cho chị, nhà đã dùng hết mọi khoản tiết kiệm.

Tinh thần của mẹ không ổn định nên bà không thể đi làm, chỉ có thể ở nhà, mà việc cho tôi học múa lại là một khoản chi không nhỏ.

Công việc bận rộn, tóc bố tôi đã sớm bạc trắng.

Tôi không muốn ông thất vọng, nên tôi đã rất cố gắng muốn trở thành chị, nhưng rồi tôi lại nhận ra, tôi không thể làm được.

Tôi là một đứa trẻ ngốc nghếch.

Tôi mãi mãi không thể trở thành chị.

Mười sáu năm qua, tôi luôn bị giam cầm trong chiếc kén mang tên “Dư Ức”, không thể nào thoát ra.

Cho đến khi Trần Việt xuất hiện, cười rạng rỡ và gọi tôi một tiếng “Nhất Nhất”.

Thế giới u ám bỗng hé ra một khe hở ánh sáng.

5.

Trường tôi ở phía Đông thành phố, còn trường Trần Việt lại ở phía Tây.

Thế nên, việc gặp nhau dưới gốc cây vào hai ngày cuối tuần đã trở thành lời hẹn ước không cần nói giữa tôi và anh.

Hai ngày này mỗi tuần, cả tôi và anh đều rất bận rộn.

Tôi ở phòng múa ép dẻo, xoay vòng, còn anh mang bao bố đi nhặt ve chai bán tiền.

Anh luôn chờ tôi tan học bên cạnh gốc cây lớn, vì chúng tôi đã hẹn là cùng nhau ăn bữa trưa.

Học múa cần kiểm soát cân nặng. Mẹ xem tôi là chị nên chuẩn bị khẩu phần ăn rất nhỏ, và luôn là những món chị tôi yêu thích.

Tôi bị dị ứng nấm hương, nhưng trong hộp cơm của tôi, lúc nào cũng có nấm hương.

Tôi gắp nấm hương sang cho Trần Việt, rồi thèm thuồng nhìn món khoai tây trong hộp cơm của anh.

Trần Việt im lặng ăn hết phần nấm hương đó.

Sau này, hộp cơm của anh luôn đầy ắp.

Anh sẽ gắp hết những món tôi không thích ăn, rồi chia phần thức ăn tự làm của mình cho tôi.

Con nhà nghèo sớm phải tự lập.

Trần Việt anh ấy dường như biết làm mọi thứ, có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân, luôn đứng đầu các kỳ thi, mà món ăn làm ra lại ngon đến thế.

Ban đầu tôi còn thấy ngại, nhưng sau quen thân rồi, tôi bắt đầu giành khoai tây trong hộp cơm của anh để ăn, ăn xong còn thẳng thừng ra yêu cầu: “Trần Việt, tuần sau em vẫn muốn ăn khoai tây nữa!”

Cậu bạn Trần Việt hiền lành gần như đồng ý ngay lập tức, nhưng lại không thể hiểu nổi, sao lại có người thích khoai tây đến vậy?

“Ăn mãi món này, không thấy ngán sao?”

“Tất nhiên là không rồi!” Tôi chống cằm, nghiêm túc nói, “Nếu em đã thích gì, em sẽ mãi mãi thích nó, không bao giờ thấy ngán đâu!”

Trần Việt chỉ nhìn tôi cười, trông ngốc nghếch vô cùng.

Anh ngồi gần tôi hơn trước.

Tôi có thể nhìn rõ hàng mi dài và đôi mắt trong veo của anh.

Nhặt ve chai là một công việc rất vất vả.

Trần Việt thường xuyên mệt nhoài, mồ hôi đầm đìa, toàn thân dính đầy bụi bặm, nhưng anh không muốn đến gặp tôi với vẻ ngoài dơ bẩn, nên anh luôn thay quần áo sạch sẽ trước khi tôi tan học.

Đó là một nghi thức kỳ lạ, nhưng tôi rất thích.

Giống như mỗi lần gặp anh, tôi đều mang theo một viên kẹo chanh, lén lút nhét vào túi anh.

Tôi cứ nghĩ những viên kẹo đó đã được Trần Việt ăn hết, nhưng sau khi biến thành linh hồn lơ lửng, tôi mới phát hiện: Anh ấy không ăn một viên kẹo chanh nào tôi đưa, tất cả đều được cất giữ cẩn thận trong một chiếc lọ thủy tinh xinh xắn.

Mỗi khi nhớ tôi đến cồn cào, anh sẽ mở chiếc lọ đó ra, đổ kẹo ra đếm đi đếm lại mấy lượt, rồi lại cất vào.

Anh ấy luôn như vậy.

Rõ ràng là một người rất thông minh, nhưng lại luôn làm những chuyện ngốc nghếch vô cùng.

Tôi sẽ mãi mãi không quên, Trần Việt thời niên thiếu nâng hộp cơm, ánh mắt thận trọng, lúng túng và căng thẳngnói với tôi: “Nhất Nhất, em ăn phần của anh đi.”

“Hộp cơm anh đã rửa đi rửa lại mấy lần rồi, không bẩn đâu!”

Lúc đó, tim tôi nặng trĩu, không rõ là cảm giác gì, sau này thấy Trần Việt đếm kẹo tôi mới hiểu.

Thì ra, cảm giác nặng trĩu ấy, gọi là thương xót.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!