27
Cố Hoài trở về biệt thự, liền thấy dì Trương đang lau nước mắt.
Trong lòng dì ôm Tuế Tuế đang khép mi.
Anh đưa tay nhéo gáy Tuế Tuế, nhưng phát hiện nó không phản kháng như thường lệ.
Ngoại trừ Khương Nhiễm, Tuế Tuế tính cách ương ngạnh không cho phép bất cứ ai nhéo gáy nó, nếu không sẽ xù lông ngay lập tức.
Ngày trước anh tức giận muốn ném Tuế Tuế, con mèo đã cào rách mu bàn tay anh, nhưng Khương Nhiễm vẫn ôm Tuế Tuế cười nói, Tuế Tuế là của cô ấy, và cô ấy cũng là của Tuế Tuế.
Vì chuyện này, suốt một tháng sau đó, anh cạnh tranh với con mèo béo ú đó mỗi ngày.
Mãi đến khi Khương Nhiễm nói cô là của Cố Hoài, anh mới chịu buông tha cho cô.
Tuế Tuế biết sự thù địch của anh dành cho nó, nên cố tình cào rách áo vest của anh, vứt lông mèo lên quần áo của anh.
Nhưng bây giờ, nó bất động.
Cố Hoài xoa mũi Tuế Tuế, “Đi tìm cô ấy đi, chắc chắn mày nhớ cô ấy lắm. Hãy chôn nó bên cạnh Khương Bảo nhé.”
Dì Trương đáp lời, ôm Tuế Tuế rời đi.
28
Cố Hoài tỉnh giấc vì đau.
Suốt ba năm, anh dùng công việc tê liệt bản thân, mới có thể thoát khỏi nỗi đau mất Khương Nhiễm.
Anh ngồi dậy, lấy thuốc đau dạ dày từ trong tủ ra.
Lại thấy một hộp thuốc đã ngả vàng bên cạnh. Đó là một lọ vitamin B9.
Cố Hoài sững sờ, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay.
Thì ra, Khương Nhiễm từng muốn giữ đứa bé này.
Nếu không, sẽ không uống loại thuốc này.
Cố thị là doanh nghiệp nghiên cứu dược phẩm, anh đương nhiên hiểu công dụng của những loại thuốc thông thường này.
Cố Hoài như nghĩ ra điều gì, lao vào thư phòng mở cuốn nhật ký.
Anh lướt qua từng trang giấy trắng, ngón tay dừng lại ở trang cuối cùng.
Nét chữ thanh tú của Khương Nhiễm hiện rõ mồn một trên giấy.
Ngày 12 tháng 8.
Bác sĩ nói con đã đến thế giới này.
Mặc dù Cố Hoài làm mẹ đau lòng, nhưng mẹ sẽ không vì anh ấy mà trút giận lên con.
Trong khoảng thời gian sinh mệnh có hạn của mẹ, sự xuất hiện của con khiến mẹ vô cùng vui mừng.
Mặc dù anh ấy không yêu mẹ, nhưng, ít nhất anh ấy sẽ yêu con. Mẹ tin chắc điều đó.
Điều may mắn là, dù mẹ chỉ còn khoảng 8 tháng để sống, nhưng đủ để đưa con đến thế giới này.
Em bé 12 tuần tuổi. Con có mong chờ thế giới này không? Mặc dù thế giới này, không có mẹ.
Ngày 14 tháng 8.
Có lẽ mẹ đã nghĩ sai rồi.
Nếu không có ai yêu thương con, thì chuyến đi này của con, đáng thương biết bao?
Mẹ xin lỗi…
Cố Hoài nhớ lại, ngày 13 tháng 8, là lễ kỷ niệm 80 năm Thịnh Mẫn, và cũng là… ngày Tô Nghệ say rượu.
Và hôm đó anh đã làm gì?
Vì giận dỗi Khương Nhiễm, anh đã đỡ Tô Nghệ.
Nhưng Tô Nghệ giả vờ say đã bất ngờ hôn lên môi anh.
Anh đã nhìn thấy Khương Nhiễm với khuôn mặt đầy nước mắt ở phía đối diện.
Nghĩ đến đây, anh đau đớn quỳ sụp xuống đất, đưa tay ôm mặt.
Nước mắt tràn qua kẽ tay.
Anh không thể tưởng tượng được lúc đó Khương Nhiễm đã đau lòng và thất vọng đến mức nào.
Thất vọng đến nỗi, cô đã từ bỏ đứa bé mà cô vô cùng mong chờ.
Khương Nhiễm bị ung thư, đã một mình đến bệnh viện, chọn từ bỏ đứa bé đó như thế nào?
Cô ấy, chắc chắn rất hối hận, hối hận vì đã cứu anh, hối hận vì… đã yêu anh.
Cơ thể cao lớn của người đàn ông run rẩy, phát ra tiếng gào thét đau đớn như mãnh thú.
Giây tiếp theo, anh gục xuống sàn nhà vì chứng tim tái phát, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cơ thể gầy gò, cao lớn khẽ cuộn tròn.
Nhưng không ai phát hiện, cho đến khi ý thức tan biến.
Người trợ lý không liên lạc được với Cố Hoài đành phải lái xe đến biệt thự.
Lúc đó, anh ta mới thấy người đàn ông nằm lạnh cóng trên sàn phòng làm việc.
Khóe môi anh ta vẫn nở một nụ cười giải thoát.
Cố Hoài cũng không ngờ rằng, mình lại trọng sinh về đúng ngày anh gặp Khương Nhiễm.
Cô gái trẻ mặc váy ngắn màu trắng, dung mạo xinh đẹp, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.
Đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra, dưới chân là một đôi giày thể thao trắng.
Nhìn thấy anh, cô gái dừng bước.
Và cùng lúc đó, một chiếc xe tải lớn đang lao nhanh về phía Cố Hoài.
Giống hệt kiếp trước.
Nhưng anh lại thấy cô gái siết chặt cuốn sách trong tay, đứng sững tại chỗ.
Cố Hoài đã không kịp né tránh.
Lần này, Khương Nhiễm đã không đẩy anh ra.
Cố Hoài nằm trên giường bệnh, cảm nhận được cơn đau dữ dội truyền đến từ chân, và cười.
Thì ra, Khương Bảo của anh, cũng trọng sinh rồi.
Anh đã mất đi cơ hội để hối lỗi từ lâu.
Vài năm sau, Khương Nhiễm đứng trên sân khấu, cầm chiếc cúp trên tay, bước ra khỏi biên giới quốc gia.
Còn anh, vì bất tiện trong đi lại, chỉ có thể ở lại A thành.
Ngày Khương Nhiễm rời đi, anh đứng bên ngoài sân bay, nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô gái, và khóc.
Rất lâu sau, Cố Hoài đóng cửa kính xe lại.
“Đi thôi.”
Chiếc Maybach đen từ từ lăn bánh rời khỏi sân bay, ánh đèn neon buổi chiều tà xuyên qua cửa kính, chiếu lên mặt Cố Hoài.
Bên đường, một ca sĩ trẻ đang hát, “Cuối cùng Trang Chu đã mơ thấy bướm, em là ơn trời ban, cũng là tai kiếp, chim bay và cá bơi khác đường, từ nay sơn thủy… bất tương phùng.”
(Hết)
Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)
