20
Vừa xuống máy bay, Cố Hoài bước đi vội vã, sải chân dài bước lên chiếc xe đậu bên cạnh.
Anh không kìm được quay lại thúc giục trợ lý đặc biệt:
“Nhanh lên.”
Trợ lý gật đầu, ngồi vào ghế phụ lái.
Chiếc xe rời khỏi thành phố, đi đến một thị trấn nhỏ.
Cố Hoài làm theo địa chỉ đã điều tra được, gõ cửa.
Anh có chút căng thẳng nhìn cánh cửa gỗ đậm chất nước ngoài trước mặt, trong đầu cuồng loạn sắp xếp ngôn từ.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải đưa Khương Nhiễm về nước điều trị.
Anh muốn nói với cô, anh sẽ luôn ở bên cô.
Còn muốn nói với cô, Tô Nghệ đã bị phong sát, trở về quê kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi ở huyện, nhưng người đó có khuynh hướng bạo lực.
Anh muốn nói với Khương Nhiễm, Tô Nghệ đã phải trả giá.
Muốn nói với Khương Nhiễm, anh yêu cô, anh đã sai rồi, anh không nên giận dỗi cô, không nên cố chấp để cô rời đi.
Anh muốn cô trở về, đánh anh, mắng anh cũng được.
Mặc dù trên máy bay, anh đã gọi điện cho giám đốc bệnh viện đó, xác nhận tình trạng bệnh của cô.
Dù không thể chấp nhận được, nhưng anh chỉ muốn nhìn thấy cô ngay lập tức.
Anh cảm thấy mình sắp bị sự hoảng loạn đó làm cho nghẹt thở.
Anh muốn nhìn thấy Khương Nhiễm, ngay lúc này.
21
Nghe thấy tiếng bước chân bên trong cánh cửa, Cố Hoài căng thẳng chỉnh lại áo khoác và cà vạt hơi rối.
Người trợ lý phía sau lần đầu tiên thấy Cố Hoài trong bộ dạng này.
Cánh cửa được mở ra.
Nhưng người mở cửa, không phải là Khương Nhiễm.
“Lẽ nào nhầm địa chỉ?” Cố Hoài nhíu mày. Chưa kịp mở lời, Hứa Ý mặc đồ trắng đã lên tiếng trước:
“Tôi biết anh là ai, là gã chồng tồi tệ của Tiểu Nhiễm.”
“Không cần hỏi, Tiểu Nhiễm đã sống ở đây cho đến khi mất.”
Trong mắt Cố Hoài tràn ra một tia giận dữ, vừa định cất lời, nhưng anh chú ý đến…
chiếc hộp gỗ đàn hương trong tay Hứa Ý.
Một cơn hoảng loạn tột độ ập đến.
Mặt anh tái mét ngay lập tức, đôi môi mỏng run rẩy, anh thăm dò hỏi, “Cái… cái này là gì?”
Anh chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ bé đó.
Hứa Ý nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh lúc này, trong lòng lóe lên một tia khoái chí, cô cười lạnh một tiếng. “Anh không đoán ra rồi sao? Đây là… Khương Nhiễm đó.”
Tiểu Nhiễm, cô thấy không? Hắn đang đau khổ đấy.
Nhưng cô chắc chắn không còn bận tâm nữa, kiếp sau, đừng cứu hắn nữa, hãy sống cuộc đời của riêng cô đi.
Cố Hoài gần như không đứng vững, ngón tay siết chặt tay nắm cửa chạm khắc, các khớp xương trắng bệch.
“Không… không thể nào.”
Hứa Ý nhướng mày, “Sao lại không thể? Anh chẳng phải đã biết về bệnh tình của cô ấy rồi sao? Ban đầu cô ấy có thể chống đỡ được lâu hơn, nhưng thật tiếc, sau khi sảy thai, cơ thể cô ấy càng thêm yếu ớt, ra đi sớm hơn cả dự đoán của bác sĩ.”
Cố Hoài gào lên như điên, hoàn toàn mất hết vẻ phong độ thường ngày, “Không thể nào, cô lừa tôi, Khương Bảo nhất định vẫn còn giận. Khương Bảo, anh sai rồi, em đừng dọa anh có được không?”
Hứa Ý cười khẩy, dường như đã đoán trước được, cô lấy ra giấy chứng nhận tử vong từ bên cạnh.
Tay Cố Hoài run rẩy đến mức gần như không thể cầm được tờ giấy mỏng manh.
Sau khi nhìn rõ những dòng chữ trên đó, anh siết chặt tờ chứng nhận, nhưng vẫn cứng đờ người nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay Hứa Ý.
“Khương Bảo, anh đưa em về nhà nhé?”
Hứa Ý không ngăn cản anh, chỉ đưa ra một tờ giấy, trên đó là địa chỉ Khương Nhiễm đã để lại.
Cô ấy đã tự mình sắp xếp mọi thứ… Nghĩ đến đây, mắt Hứa Ý đỏ hoe, “Cô ấy nói, muốn đi bên cạnh… đứa bé.”
Cố Hoài mắt đỏ ngầu, chăm chú nhìn những nét chữ quen thuộc trên tờ giấy.
Anh cẩn thận ôm chiếc hộp nhỏ rời đi.
Nhưng bước chân lại chậm chạp đến kinh ngạc, như thể có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
22
Về đến nước, theo địa chỉ đó, Cố Hoài nhìn thấy tấm bia mộ nhỏ bên cạnh.
Trên đó chỉ có vài chữ: [Mộ con gái Khương Nhiễm.]
Cố Hoài quỳ sụp trước mộ, ôm mặt khóc nức nở.
Người trợ lý phía sau cũng không kìm được sự xót xa.
Không dám tưởng tượng, cô gái đôi mươi đã tự tay chuẩn bị những điều này như thế nào.
Chỉ biết rằng, Cố Hoài khó mà thoát ra khỏi nỗi đau này.
Anh không dám quấy rầy.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, sau khi mọi việc của Khương Nhiễm được sắp xếp, theo ý nguyện của cô, cô cứ thế ở bên cạnh bảo bối của mình.
Cô gái trong ảnh cười rạng rỡ như hoa.
Đúng lúc trợ lý định bước tới nhắc nhở, Cố Hoài đứng dậy đi về phía anh ta, giọng nói khô khốc, như thể đã mất hết sinh khí.
“Về thôi.”
..
23
Đêm khuya.
Phòng làm việc của biệt thự không bật đèn.
Ánh trăng rải trên chiếc ghế da đen, Cố Hoài ngồi ở đó, siết chặt chiếc nhẫn cưới nữ trong tay.
Dưới áp lực, những viên kim cương nhỏ đính quanh chiếc nhẫn cắt vào lòng bàn tay Cố Hoài.
Máu tí tách nhỏ xuống tấm thảm.
Cố Hoài nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký bằng da màu hồng đơn giản trước mặt.
Anh không hiểu vì sao, anh lại có chút sợ hãi khi mở nó ra.
Anh biết Khương Nhiễm có thói quen viết nhật ký.
Anh từng tinh quái ghé sát đầu vào muốn xem khi cô gái đang tập trung ghi chép cuốn sổ nhỏ màu hồng này.
Nhưng Khương Nhiễm đã giận dỗi đuổi anh đi, tiện thể khóa cửa lại.
Anh đứng ngoài cửa, chột dạ xoa xoa mũi.
Và không dám chạm vào nó nữa.
Cho đến bây giờ, anh vẫn không thể chấp nhận sự thật Khương Nhiễm đã ra đi.
Rõ ràng cô mới chỉ hai mươi sáu tuổi, trẻ trung như một bông hoa đang hé nở.
Một lúc lâu sau, chiếc đèn bàn kiểu Tây trên bàn được bật lên.
Cố Hoài cẩn thận lau khô vết máu trên tay, lo lắng sẽ làm bẩn cuốn nhật ký của Khương Nhiễm.
Sau khi đặt chiếc nhẫn kim cương vào hộp nhung, anh mới lật mở cuốn nhật ký.
Đôi mắt vốn đã vằn tia máu của anh ngay lập tức đỏ hoe.
Ngày 14 tháng 2.
Tôi nhận được thư mời từ Sydney, vui quá trời. Mẹ nói sẽ mua cho tôi một chiếc đồng hồ làm phần thưởng.
Ngày 15 tháng 2.
Bố mẹ gặp tai nạn xe hơi trên đường đi mua quà cho tôi.
Tôi mất hết người thân. Cảnh sát nói, một đứa trẻ chạy ra từ trước đầu xe, để tránh đứa bé, bố đã bẻ tay lái, nhưng lại xảy ra tai nạn.
Không ai cứu họ, họ chết vì mất máu quá nhiều.
Ngày 2 tháng 4.
Chuẩn bị mang theo kỳ vọng của bố mẹ, một mình đi đến Sydney.
Ngày 27 tháng 5.
Ngày mai là ngày đi thi đấu nước ngoài rồi, tập luyện thật vất vả, hy vọng lúc đó có thể phát huy bình thường.
Ngày 5 tháng 6.
Tôi đã không đến Sydney tham gia cuộc thi, để cứu người, tôi… đã trở thành người tàn phế.
Người anh khoá trên được cứu ấy, ngày nào cũng đến chăm sóc tôi. Tôi đã nói rồi, hy vọng anh đừng xem tôi là gánh nặng. Cũng không cần phải bồi thường cho tôi.
Ngày 30 tháng 7.
Anh ấy tỏ tình với tôi… Tôi đã từ chối. Nhưng tôi cảm thấy khó chịu quá.
Ngày 1 tháng 8.
Anh ấy lại tỏ tình với tôi, anh nói anh sẽ không từ bỏ, bị từ chối một lần thì sẽ tỏ tình mỗi ngày một lần. Tôi vẫn từ chối, nhưng thấy anh ấy thất vọng rời đi, tôi lập tức không nhịn được mà khóc òa lên. Thế mà anh ấy lại quay lại, vén chăn lên, nói tôi là đồ mít ướt. Vậy… thử một lần xem sao, được không?
Ngày 30 tháng 12.
Chúng tôi kết hôn rồi. Họ đều nói, Cố Hoài yêu bạch nguyệt quang của anh ấy, đến với tôi chỉ vì trách nhiệm mà thôi. Vì tôi đã cứu anh ấy. Tối hôm đó, tôi hỏi Cố Hoài.
Tình yêu trong mắt anh ấy dào dạt như muốn tràn ra ngoài.
Anh ấy nói, anh ấy yêu tôi.
Ngày 15 tháng 1.
Cố Hoài rất cưng chiều tôi, anh ấy rất yêu tôi.
Gần như chăm sóc tôi như một đứa trẻ, rõ ràng tôi còn lớn hơn anh ấy một tuổi, nhưng anh ấy lại kiên định muốn chiều hư tôi như vậy. Nhưng…… Anh ấy yêu tôi, nhưng lại không hiểu được lối thoát của linh hồn tôi. Tôi bị giam cầm trong biệt thự, nhìn những vũ công nhảy múa uyển chuyển trên màn hình, tôi đã khóc. Biệt thự thật lớn, và cũng thật lạnh, tôi rất sợ sẽ mất Cố Hoài.
Ngày 1 tháng 5.
Tôi thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Tô Nghệ. Cô ấy về nước rồi, trở thành thư ký của Cố Hoài.Tôi rất sợ hãi, nhưng anh ấy cứ an ủi tôi hết lần này đến lần khác. Nhưng tôi lại trở nên đa nghi một cách điên cuồng, tôi nghĩ, bộ dạng này của mình thật xấu xí.
Nhưng tôi không thể kiềm chế được.
Ngày 3 tháng 6.
Anh ấy nói, em đừng quên, em là một người tàn tật. Tôi không hiểu, tôi chỉ thấy những bức ảnh Tô Nghệ thân mật cùng anh ấy khi tham gia tiệc tùng, tôi cảm thấy hoảng sợ. Khi tôi đưa ảnh cho anh ấy xem, anh ấy bất mãn nói tôi đa tâm. Chẳng phải chỉ sợ không làm được bà hoàng sao?
Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại kích động đến vậy.
Ngày 15 tháng 6.
Tôi nghe thấy anh ấy nói. Giống như tay đang xách một cái túi rác đen kịt, vĩnh viễn không thể vứt bỏ được. Thì ra, là như vậy.
Vậy Cố Hoài, chúng ta ly hôn được không?
Sau đó, là những trang giấy trắng…
Từng câu từng chữ trong cuốn nhật ký như đâm sâu vào tim Cố Hoài.
Căn biệt thự rộng lớn nơi đâu cũng là dấu vết Khương Nhiễm để lại.
Nhưng, cô ấy đã rời đi.
Cố Hoài khóa chặt cửa biệt thự, không ai biết anh đã làm gì bên trong.
Cho đến vài ngày sau.
Người đàn ông với chiếc cằm lún phún râu bước ra khỏi cửa, người nồng nặc mùi rượu.
Anh dường như đã quên Khương Nhiễm, lái xe trở lại Cố thị, lạnh lùng xử lý công việc, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
25
Trở lại công ty, Cố Hoài liên tục ký vài hợp đồng, rồi mới chú ý đến một bản hợp đồng đầu tư trên bàn, là dự án sản xuất thuốc đặc trị chống ung thư.
Thuốc đã được nghiên cứu thành công, chỉ là khâu sản xuất tiếp theo cần một khoản vốn lớn.
Phòng thí nghiệm nộp hợp đồng này cho Cố thị, là vì Cố thị giàu có, có thể xử lý việc xoay vòng vốn sau này.
Mặc dù hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.
Nhưng để lấy được một liều thuốc, thì không thành vấn đề.
Cố Hoài nhìn thấy tập tài liệu, thẫn thờ ngồi trước bàn làm việc.
Nếu Khương Nhiễm không đi Sydney.
Nếu anh chăm sóc Khương Nhiễm tử tế, có lẽ, cô ấy đã chờ được đến ngày thuốc nghiên cứu thành công này?
Nếu ngày đó, anh giữ Khương Nhiễm lại… Nhưng… không có nếu như.
Cố Hoài tựa vào ghế làm việc, cười gượng.
Nước mắt lại chảy dài từ khóe mắt xuống quai hàm rồi rơi xuống cằm.
“Anh cứ tưởng, em sẽ không đi.”
Dù sao, anh biết tình yêu của Khương Nhiễm dành cho anh nồng nhiệt và chân thành đến nhường nào.
Ngay cả khi giữa họ xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy, anh vẫn nghĩ cô sẽ không rời đi.
Rõ ràng suốt ba năm, bất kể anh làm sai điều gì, Khương Nhiễm đều tha thứ cho anh.
Ngay cả khi anh tức giận vì bị Tuế Tuế cào, đuổi Tuế Tuế ra ngoài, dưới lời van xin đáng thương của anh, Khương Nhiễm vẫn chọn tha thứ cho anh.
Người trợ lý vừa mở cửa bước vào nghe thấy, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Thế nhưng, cô ấy cứ ngỡ anh sẽ giữ lại.
Ngày hôm đó, anh đứng bên cạnh cửa xe, rõ ràng nhìn thấy tia đấu tranh cuối cùng trong mắt Khương Nhiễm.
Đây là lần đầu tiên Cố Hoài giận dỗi Khương Nhiễm.
Và cũng là lần cuối cùng.
26
Ba năm sau.
Nghĩa trang.
Người đàn ông mặc vest đen, ngón tay xương xẩu nắm chặt cán ô đen.
Bàn tay còn lại cầm một bó hồng phấn tươi rói, trông nổi bật một cách cô độc dưới chiếc ô và bộ vest đen.
Giày da giẫm trên mặt nước mưa.
Anh dừng lại trước mộ bia, giọng nói hơi khàn đặc, “Khương Bảo, anh đến thăm em đây.”
Cố Hoài gầy hơn ba năm trước, trông trầm ổn hơn, vẻ ngông nghênh và kiêu ngạo trước kia đã biến mất không còn dấu vết, xương quai hàm sắc nét, mái tóc đen lòa xòa che một chút trán.
Nhìn cô gái xinh đẹp trong ảnh, anh mím chặt môi, “Bạn thân của em, Hứa Ý, đã kết hôn rồi. Hôm qua là đám cưới của cô ấy, anh đã gửi một món quà dưới danh nghĩa của em. Tuế Tuế dường như sắp đi rồi. Sau khi em rời đi, nó đã không ăn không uống một thời gian, dì Trương phải cho nó ngửi mùi của em thì nó mới chịu ăn. Khương Bảo, anh cũng muốn ở bên em rồi.”
Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)
