1
Sáng sớm, theo thói quen cũ, tôi chuẩn bị cho người chồng “thân yêu” của mình món sandwich anh ta thích nhất và ly cà phê xay thủ công anh ta mê mẩn.
Sau đó, tôi thắt cà vạt, cài khuy măng sét, rồi tiễn anh ta ra khỏi cửa.
Đứng ở ngưỡng cửa, nhìn theo chiếc xe dần khuất bóng, một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu tôi. Những ký ức từng bị lãng quên giờ đây ùa về không sót một mảnh.
Khoảnh khắc đó đúng là một cú “giáng trời”, một sự “đại giác ngộ”, như thể tôi vừa bước vào cảnh giới khai sáng vậy!
Mọi chuyện là thế này.
25 năm trước, tôi mang theo ký ức tiền kiếp xuyên thai vào thế giới của cuốn sách này.
Ban đầu, tôi không hề biết mình là người xuyên sách.
Cho đến khi một người đàn ông cười tít cả mắt nói: “Bảo bối, từ nay con có tên rồi, chúng ta gọi là ‘Ôn Mộ Kiều’ nhé. ‘Mộ’ là trong Ôn Trọng Khang ái mộ “‘Kiều’ là trong Kiều Nhã, con thấy sao?”
Ôn Trọng Khang chính là người đàn ông đang đứng trước mặt tôi, tức là bố tôi.
Còn Kiều Nhã, không cần nghĩ cũng biết là mẹ tôi rồi.
Ôn Mộ Kiều (Ôn Trọng Khang ái mộ Kiều Nhã).
Nói sao nhỉ… nghe có vẻ hơi sến!
Mặc dù cái tên Ôn Mộ Kiều nghe hơi quen quen, nhưng tôi cũng không nghĩ sâu. Bởi lẽ, một cái tên vô vị như vậy thì tỷ lệ trùng lặp quá cao.
Sau đó, ông lại nói tiếp: “Con gái của bố thật xinh đẹp. Mới hôm qua, lão Nhị nhà họ Thẩm còn ngỏ ý muốn đặt Kiều Kiều cho con trai lão làm vợ đấy. Hừ, lão ta mơ mộng đẹp thật!”
Lúc này, một giọng nữ dịu dàng cất lên: “He he, em lại thấy ‘Tiểu Khoanh Tròn’ rất tốt. Hai nhà mình hiểu rõ nhau, sau này không lo con gái bị bắt nạt.”
“Ai dám! Bố xem ai dám ức hiếp con gái bố, bố sẽ liều mạng với hắn!”
Những lời sau đó, tôi không còn nghe rõ nữa.
Trong đầu tôi chỉ còn vang vọng cái tên “Tiểu Khoanh Tròn”.
Thẩm.
Tiểu Khoanh Tròn.
Thẩm Khoanh Tròn.
Thẩm Khoanh Tròn?!
Thẩm Khoát!!!
Chỉ trong tích tắc, tôi cuối cùng đã biết cảm giác quen thuộc với cái tên Ôn Mộ Kiều đến từ đâu.
Đây chẳng phải là nhân vật trong cuốn sách tôi vừa đọc trước khi xuyên không sao?
Đó là một cuốn Tiểu thuyết Tổng tài Sủng Ngọt điển hình.
Cốt lõi của thể loại này là: một bên là Tổng tài, một bên là Sủng ngọt.
Trong cuốn sách đó, Tổng tài là Thẩm Khoát, một CEO lạnh lùng, khó gần, ít cười.
Còn cô gái Sủng ngọt là Tập Noãn Noãn, một cô thư ký nhỏ tràn đầy năng lượng, ấm áp và hướng dương.
Là một tân binh vừa bước chân vào chốn công sở, cô ta gặp vô số trở ngại và đả kích trong công việc.
Nhưng dù vậy, cô ta vẫn giữ trọn nhiệt huyết và kỳ vọng vào cuộc sống. Chính sự đơn thuần và kiên trì này đã khiến Tổng tài đại boss phải “nhìn bằng con mắt khác”.
Anh ta không những không trách mắng những sai sót của cô ta mà còn giúp đỡ cô ta rất nhiều.
Cứ như thế, từ sự tò mò ban đầu, đại boss dần dần chuyển thành tình yêu sâu đậm dành cho cô thư ký nhỏ. Từ đó, hai người bắt đầu một chuyện tình lãng mạn.
Nhưng một tình yêu đẹp muốn bền vững, phải có một vài chướng ngại vật không biết điều đến để thêm “gạch thêm vữa” cho nó.
Ôn Mộ Kiều chính là cái “chướng ngại vật không biết điều” đó.
Ôn Mộ Kiều và Thẩm Khoát lớn lên bên nhau như thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã được định hôn ước. Đến tuổi hợp pháp, họ kết hôn và đăng ký.
Ôn Mộ Kiều yêu Thẩm Khoát sâu sắc, nhưng tình cảm của Thẩm Khoát dành cho cô thì trách nhiệm lớn hơn tình yêu.
Hay nói đúng hơn, trước khi gặp Tập Noãn Noãn, Thẩm Khoát căn bản không biết tình yêu là gì.
Sự nghiệp, tình yêu của anh ta dường như đã được sắp đặt sẵn, anh ta chỉ cần đi theo đúng lộ trình.
Thế nhưng, sự xuất hiện của Tập Noãn Noãn như một tia nắng, xé toạc sự tĩnh lặng của một vũng nước đọng, khơi dậy niềm đam mê chưa từng có trong Thẩm Khoát.
Mặc dù giữa hai người đầy ắp “bong bóng tình yêu”, nhưng họ vẫn giữ ranh giới đạo đức, hoàn toàn trong sạch.
Để đẩy mạnh cốt truyện, đã đến lúc Ôn Mộ Kiều phải xuất hiện.
Với tư cách là vợ, cô ta nhanh chóng nhận ra sự khác thường của chồng.
Sau đó, cô ta “bóc tách” từng lớp và tìm ra Tập Noãn Noãn.
Và rồi là chuỗi hành động đàn áp, bắt nạt cô thư ký nhỏ…
Mọi hành vi của cô ta không những chẳng gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Tập Noãn Noãn, mà trái lại còn khiến Thẩm Khoát nhận ra rõ ràng tình cảm của mình dành cho cô thư ký.
Đến đây, tôi chỉ muốn thốt lên một câu: “Làm tốt lắm!”
Cứ như vậy, sau những lần “tự mình gây chuyện” hết lần này đến lần khác, Thẩm Khoát càng lúc càng chán ghét Ôn Mộ Kiều, thậm chí còn đề nghị ly hôn.
Ôn Mộ Kiều đời nào chịu đồng ý! Cô lập tức thuê người bắt cóc Tập Noãn Noãn, muốn hủy hoại cô ta.
Hành động này đã chạm đến vảy ngược của Thẩm Khoát. Anh ta dùng thủ đoạn sấm sét đánh sập Ôn gia, rồi dùng chính cách mà cô ta đối xử với người khác, ném Ôn Mộ Kiều cho vài tên côn đồ.
Và cứ thế, Ôn Mộ Kiều chết đi không tiếng động.
Còn Thẩm Khoát thì sống hạnh phúc bên Tập Noãn Noãn, sau này còn sinh một cặp song sinh.
Kết thúc có hậu!
Cái quái gì thế!
Khi biết mình là người xuyên sách, trong đầu tôi chỉ có một niềm tin duy nhất: Trân trọng sinh mạng, tránh xa Thẩm Khoát!
Và tôi đã làm đúng như vậy…
Ờ, trước năm ba tuổi!
Trước năm ba tuổi, tôi đã thể hiện sự ghét bỏ Thẩm Khoát một cách triệt để:
Thấy anh ta, nhất định phải khóc!
Lại gần anh ta, nhất định phải cắn!
Có sữa, tôi nhất định phải giữ lại để phun vào người anh ta!
Có tè, tôi nhất định phải đợi để tè vào người anh ta!
Cứ thế, “Thẩm Khoanh Tròn” thấy tôi là chạy trốn.
Tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện, tin rằng chỉ cần mình tiếp tục nỗ lực, tôi và Thẩm Khoát nhất định sẽ trở thành người xa lạ.
Nhưng ông trời lại muốn đối nghịch với tôi.
Vào đúng sinh nhật lên 3 của tôi, “Pằng!” như thể có thứ gì đó va mạnh vào đầu. Trong tích tắc, tôi quên sạch mọi chuyện về việc xuyên sách.
Trong mắt, trong tim tôi, giờ đây chỉ còn lại khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta phải chảy nước miếng của Thẩm Khoát.
Suốt 22 năm sau đó, tôi trở thành một fan cuồng não tàn của Thẩm Khoát, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau anh ta. Và anh ta dường như cũng vui vẻ chấp nhận sự “quấy rầy” này, chưa từng từ chối.
Điều này không chỉ làm tăng sự ngạo mạn của tôi, mà không thể nghi ngờ gì nữa, chúng tôi đã cùng nhau bước vào lễ đường hôn nhân.
Không, phải là nấm mồ mới đúng!
Đứng bên ngoài biệt thự, tôi nhéo mạnh vào đùi mình, nhéo đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Mẹ kiếp, đúng là họa từ sắc mà ra!
Bước vào biệt thự, trên bàn ăn phòng khách vẫn còn đặt đĩa sandwich tinh xảo và ly cà phê xay thủ công đang bốc hơi nghi ngút.
Không hề động đến.
Ngẫm kỹ lại, đã 4 ngày rồi, Thẩm Khoát bỗng nhiên không ăn bữa sáng tôi làm nữa.
Lý do anh ta đưa ra là: “Quá sớm, chưa đói!”
Tôi đã không nghĩ nhiều, vẫn dậy sớm làm cho anh ta mỗi ngày.
Tôi luôn nghĩ: Biết đâu hôm nay anh ta đói? Nếu anh ta đói mà không có gì ăn thì sao?
Nhưng giờ đây, khi ký ức đã hồi phục, tôi cuối cùng đã hiểu nguyên nhân.
Không phải anh ta không đói, mà là anh ta phải để bụng đến công ty ăn bữa sáng Tập Noãn Noãn mang đến.
Tập Noãn Noãn nói: Sáng sớm uống cà phê không tốt.
Tập Noãn Noãn nói: Sandwich không có “hơi ấm nhân gian”
Tập Noãn Noãn nói: “Em thích ăn đậu nành và quẩy nhất, cả món cháo kê em tự nấu nữa, Thẩm tổng, anh nếm thử đi!”
“Hít… Thở ra!”
Tôi xoa xoa ngực, hơi đau, phải làm sao đây?
2
Ngồi trước bàn ăn, cắn miếng sandwich mình tự làm, tôi thấy nó vô vị như nhai sáp.
Ông trời già khốn nạn, không làm chuyện tử tế!
Nếu tôi nhớ chuyện xuyên sách ngay từ đầu, tôi đã không đến gần Thẩm Khoát.
Rõ ràng biết sau này anh ta sẽ thích người khác mà vẫn lao vào, đó chẳng phải là tự làm mình khổ sao?
Nếu tôi vừa mới xuyên đến lúc này, tôi chắc chắn sẽ ly hôn ngay lập tức, cắt đứt mọi mối quan hệ với Thẩm Khoát và những chuyện lộn xộn kia.
Thế nhưng, 22 năm trời! Tôi đã quỵ lụy theo Thẩm Khoát 22 năm, tôi thực sự yêu anh ta.
Thẩm Khoát đối với tôi là đặc biệt.
Tôi luôn tin rằng Thẩm Khoát yêu tôi, dù không sâu đậm như cách tôi yêu anh ta, nhưng tôi vẫn là người duy nhất, là duy nhất vô nhị.
Đó là lý do tôi có thể theo đuổi anh ta suốt bao nhiêu năm.
Giờ thì bảo tôi, anh ta không yêu tôi, còn có tình yêu đích thực khác.
Muốn gì đây?
Muốn đẩy tôi vào chỗ chết sao?
Đúng lúc đó, người giúp việc mở cửa bước vào.
Thấy tôi, dì hỏi: “Phu nhân, trưa nay cô muốn ăn gì? Tôi đi chợ ạ!”
Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, tôi bật mạnh dậy: “Dì Trương, nấu mấy món mà Thẩm Khoát thích ăn đi, trưa nay tôi đến công ty anh ấy.”
“Được.”
“Dì cứ chuẩn bị trước, tôi ra ngoài một lát.”
“Vâng.”
Tôi lái chiếc xe thể thao màu đỏ rời khỏi biệt thự, rồi thẳng tiến đến bệnh viện.
Kỳ kinh nguyệt tháng này của tôi đã trễ một tuần. Vốn dĩ tôi không bận tâm, vì chu kỳ của tôi từ trước đến nay không đều.
Nhưng khi ký ức sống lại, tôi nhớ đến một chuyện.
Trong nguyên tác, Ôn Mộ Kiều đã có một đứa con, nhưng cô ta không hề biết.
Có lần cô ta đến công ty tìm Thẩm Khoát, vừa đẩy cửa ra đã thấy Tập Noãn Noãn đang thắt cà vạt cho anh ta.
Thực ra giữa họ không có gì cả.
Chỉ là Tập Noãn Noãn vô tình làm đổ cà phê lên người Thẩm Khoát, mà Thẩm Khoát, người luôn được Ôn Mộ Kiều thắt cà vạt, hoàn toàn không biết làm việc này, nên Tập Noãn Noãn đành làm thay.
Nhưng Ôn Mộ Kiều không biết.
Cô ta như phát điên, lao đến túm tóc Tập Noãn Noãn, giơ tay định đánh.
Thẩm Khoát làm sao để cô ta ra tay được? Anh ta túm lấy Ôn Mộ Kiều và đẩy cô ra.
Chính cú đẩy này đã khiến đứa con trong bụng Ôn Mộ Kiều bị mất.
Và vì mất con, lòng thù hận của Ôn Mộ Kiều dành cho Tập Noãn Noãn càng sâu sắc.
Thẩm Khoát hiếm hoi cảm thấy chút áy náy, nên đã điều chuyển Tập Noãn Noãn khỏi phòng thư ký.
Tuy nhiên, tình tiết này không phải vì Ôn Mộ Kiều, mà là để thúc đẩy tình cảm của Thẩm Khoát và Tập Noãn Noãn.
Xét cho cùng, một ngày không gặp tựa ba thu mà!
Tôi lái xe ổn định về phía bệnh viện.
Tôi và Thẩm Khoát kết hôn hai năm, nhưng luôn dùng biện pháp bảo vệ, ngầm hiểu rằng không vội vàng chuyện con cái.
Tôi không biết Thẩm Khoát nghĩ gì.
Còn tôi, tôi chỉ muốn được sống thêm vài năm thế giới hai người với anh ta.
Rất nhanh, bệnh viện đã đến.
Một cách vô cảm, tôi lấy số và đi đến khoa sản.
Rồi chờ số, gặp bác sĩ, đóng tiền, làm xét nghiệm, chờ kết quả.
Toàn bộ quá trình mất hai giờ.
Suốt hai giờ đó, đầu óc tôi trống rỗng, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, không thể nghĩ về bất cứ thứ gì.
Bác sĩ nhìn tờ xét nghiệm và nói: “Từ kết quả cho thấy, cô quả thực đã mang thai.”
Tim tôi khẽ run lên, tay tôi vô thức chạm vào bụng.
Nơi đây thật sự đã có một sinh linh bé bỏng!
Con của tôi và Thẩm Khoát!
Dù không hề chuẩn bị tâm lý, nhưng đây tuyệt đối là một niềm vui bất ngờ.
Thế nhưng, ngay lúc này, tôi lại thấy lòng mình đầy mông lung.
Bác sĩ hỏi: “Cô có dự định giữ lại đứa bé này không?”
Tôi ngẩng phắt lên.
Có dự định giữ lại không?
Đây là câu hỏi gì vậy?
Không, không ngờ đây thực sự là một câu hỏi.
Bởi vì tôi đã do dự.
Mãi đến khi bước ra đến cổng bệnh viện, tôi mới thoát khỏi trạng thái mơ hồ.
Nhìn dòng người qua lại bên ngoài, tôi hít sâu một hơi, rồi lái xe quay về.
22 năm tình cảm, 2 năm hôn nhân, và đứa con trong bụng.
Tôi không muốn vì kịch bản của một cuốn sách mà kết án tử cho cuộc đời mình.
Thẩm Khoát, làm ơn, đừng để tôi thất vọng.
Về đến nhà, dì Trương đã nấu xong bữa trưa.
Bà vừa sắp xếp hộp thức ăn vừa cười nói: “Bây giờ những cặp vợ chồng ân ái như phu nhân và ông chủ không còn nhiều đâu, nhìn mà khiến tôi ghen tị.”
Ngày trước, tôi chắc chắn sẽ cười rạng rỡ, nhưng giờ đây, tôi thậm chí không còn sức để nhếch mép.
Biệt thự cách công ty Thẩm Khoát nửa giờ lái xe.
Khi tôi đến dưới tòa nhà công ty anh ta, vừa đúng 12 giờ trưa.
Lễ tân nhận ra tôi, không cần thông báo, tôi đi thẳng thang máy dành riêng, thông suốt lên tầng 32.
Người đầu tiên nhìn thấy tôi là Từ Nhiên, trợ lý của Thẩm Khoát.
Khoảnh khắc thấy tôi, mặt anh ta cứng đờ, thoáng qua tia hoảng loạn trong mắt, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ bình thường.
“Phu nhân, sao cô lại đến đây?”
Tôi khẽ cười: “Thẩm Khoát đâu?”
Từ Nhiên nói: “Tổng giám đốc đang ở văn phòng. Tôi đi thông báo.”
Tôi kéo anh ta lại: “Không cần, tôi tự đi.”
Dù không thường xuyên đến, nhưng tôi vẫn thuộc đường đi đến văn phòng Tổng giám đốc.
Đến cửa văn phòng, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Văn phòng này có ánh sáng rất tốt. Đúng 12 giờ trưa, ánh nắng chói lòa xuyên qua tấm kính trong suốt, rọi một màu vàng ấm áp khắp căn phòng.
Ngược sáng, tôi nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi trước bàn làm việc.
Trước mặt họ là những hộp cơm hình mèo xinh xắn.
Hai người ngồi rất gần nhau, đang ăn uống ngon lành.
Cô gái dường như đang kể chuyện gì đó, trên mặt nở nụ cười.
Người đàn ông ngước lên, lắng nghe rất chăm chú.
Không rõ có phải do ánh nắng không, mà người đàn ông lúc này dường như đặc biệt dịu dàng, một vẻ dịu dàng mà tôi chưa bao giờ được chứng kiến.
Sợ mình nhìn lầm, tôi rút điện thoại ra, chĩa vào cảnh tượng đó và nhấn nút chụp.
“Cạch!”
Tôi khẽ “chậc” một tiếng.
Chết tiệt, quên tắt tiếng rồi.
Phá hỏng khoảnh khắc này, đáng chết thật.
Cả hai người dường như vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi, biểu cảm của họ sững sờ mất vài giây.
Nhìn thấy vẻ mặt đó trên khuôn mặt Thẩm Khoát không khỏi khiến tôi thấy hả hê.
Không nhịn được, tôi “phụt” cười thành tiếng.
Thẩm Khoát cau mày nhìn tôi, sắc mặt tỏ vẻ không hài lòng với sự có mặt của tôi.
Haizz, Thẩm Khoát à, anh đúng là làm người ta tổn thương.
Mặt Tập Noãn Noãn tái mét, cô ta bỗng đứng bật dậy.
Động tác quá nhanh khiến chiếc hộp đựng canh bên cạnh đổ ụp.
“A!”
Nước canh nóng đổ lên đùi cô ta, khiến cô ta kêu lên vì bỏng rát.
Thẩm Khoát nhanh chóng đứng dậy, kéo cô ta lùi lại bằng một tay.
Tôi quay lưng bỏ đi, không muốn xem tiếp những gì sẽ xảy ra sau đó.
Dù sao thì chúng ta đều là người có thể diện, tôi không muốn làm những chuyện thất thố như trong nguyên tác.
Từ Nhiên đang đứng phía sau với vẻ mặt căng thẳng.
Tôi nhét hộp thức ăn trong tay vào lòng cậu ta: “Cậu ăn đi.”
Từ Nhiên vẻ mặt hoảng sợ.
Tôi không rời đi mà đi thẳng đến phòng thư ký.
Thấy tôi bước vào, mấy cô thư ký đều đứng dậy.
Xem ra họ đều biết tôi.
Thế thì tốt, đỡ phải giải thích nhiều.
“Ai là Giang Phương Ninh?” Tôi hỏi.
Một người phụ nữ quyến rũ vội vàng đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi: “Phu nhân, là tôi, cô tìm tôi có việc gì ạ?”
Tôi lấy danh thiếp từ túi xách ra, đưa cho cô ta: “Tôi rất hứng thú với thứ cô đang giữ. Nhớ liên lạc với tôi.”
Giang Phương Ninh lộ rõ vẻ ngơ ngác.
Khi tôi bước ra khỏi phòng thư ký, Thẩm Khoát đã đứng chờ bên ngoài.
Tôi thu lại mọi cảm xúc trên mặt, lạnh lùng lướt qua anh ta.
Nhưng anh ta không có ý định bỏ qua cho tôi, mà vươn tay tóm chặt lấy tay tôi.
Anh ta hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Tôi đáp: “Buông ra.”
Có lẽ vì giọng điệu của tôi quá lạnh lùng, dù sao tôi chưa từng nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu này, Thẩm Khoát siết chặt tay tôi hơn.
“Kiều Kiều, đừng làm loạn.”
Tôi “phù” một hơi: “Thẩm Khoát, buông tay. Tạm thời tôi không muốn nói chuyện với anh, nên, đừng có mà tự làm mình mất giá.”
Mặt Thẩm Khoát trở nên khó coi, ánh mắt nhìn tôi bốc hỏa.
Tôi không hề yếu thế đối diện với anh ta.
Ôn Mộ Kiều tôi chưa bao giờ là người dễ tính.
Sở dĩ tôi dịu dàng và nhỏ nhẹ với anh ta, chẳng qua là vì tôi yêu anh ta mà thôi.
Giờ đây tôi nhận ra, điều đó không còn cần thiết nữa.
Hất tay Thẩm Khoát ra, tôi rời khỏi công ty mà không ngoảnh đầu lại.
3
Rời công ty, tôi không về nhà mà thuê một phòng khách sạn.
Giang Phương Ninh không làm tôi thất vọng.
Chỉ sau một tiếng rưỡi, cô ta đã liên lạc với tôi.
Trong nguyên tác, Giang Phương Ninh là một “bia đỡ đạn” nhỏ.
Cô ta cực kỳ tự tin vào nhan sắc của mình, sự tự tin này khiến cô ta có phần tự cao.
Thế nên, khi Tập Noãn Noãn được Thẩm Khoát để ý, Giang Phương Ninh vô cùng ghen tị.
Và giác quan thứ sáu của phụ nữ lại rất nhạy bén.
Có thể nói Giang Phương Ninh là người đầu tiên phát hiện ra sự mờ ám giữa Tập Noãn Noãn và Thẩm Khoát.
Xuất phát từ đủ loại tâm lý phức tạp, cô ta đã chụp lại tất cả những khoảnh khắc riêng tư, mập mờ của họ.
Những bức ảnh này sau đó đã đến tay Ôn Mộ Kiều, trở thành ngòi nổ cho sự “hắc hóa” của cô ta.
Với chuyện hắc hóa, tôi không hứng thú.
Nhưng với tin tức động trời này, tôi lại quá thích.
Tôi dùng một khoản tiền mua lại tất cả những thông tin chấn động mà Giang Phương Ninh đang giữ.
Phải nói là cô ta rất có tâm, không chỉ có ảnh mà còn có cả video.
Tôi chăm chú nhìn những thứ này gần hai giờ đồng hồ, cho đến khi mắt cay xè và bụng đói cồn cào.
Tôi day day thái dương.
Dù không có khẩu vị, không muốn ăn, nhưng nghĩ đến hạt giống nhỏ trong bụng, tôi vẫn gọi đồ ăn.
Không biết bây giờ để nó đói, có tính là bạo hành gia đình không.
Vừa cúp điện thoại khách sạn, điện thoại của tôi đã đổ chuông.
Là Thẩm Khoát.
7 giờ 27 phút tối.
Đúng giờ anh ta tan làm và về đến nhà.
Tôi không nghe, trực tiếp cúp máy.
Anh ta không gọi lại.
Đó mới chính là Thẩm Khoát.
Sau khi cúp điện thoại của Thẩm Khoát, tôi gọi cho luật sư Hồng.
“Ôn tổng, cô có chuyện gì cần tôi giúp không?”
“Giúp tôi soạn thảo một bản Thỏa thuận Ly hôn, tôi cần có nó vào ngày mai.”
Đầu dây bên kia có vẻ bị dọa sợ, im lặng hồi lâu không đáp lời.
Tôi cứ tưởng điện thoại có vấn đề.
“Alo? Luật sư Hồng?”
Luật sư Hồng cuối cùng cũng hoàn hồn: “Cô, cô nói gì cơ? Thỏa thuận ly hôn của ai ạ?”
Tôi bật cười, chẳng lẽ tôi lại nhờ anh ta soạn thảo thỏa thuận ly hôn của người khác?
“Của tôi, của tôi và Thẩm Khoát.”
Lần này, luật sư Hồng phản ứng nhanh chóng: “Vâng, tôi hiểu rồi. Tài sản của hai vị sẽ phân chia thế nào ạ?”
Tôi nói: “Của tôi vẫn là của tôi, của anh ta vẫn là của anh ta. Phần tài sản chung, tôi không cần.”
Dù tôi và Thẩm Khoát đều có cơ nghiệp riêng, nhưng tài sản chung cũng không ít.
Suốt nhiều năm qua, các khoản đầu tư, bộ sưu tập… nếu đem ra chia nhỏ, tách bạch, không thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Luật sư Hồng: “Vậy… cô ra đi tay trắng không mang theo gì sao?”
Tôi không thích từ “ra đi tay trắng” này.
“Vậy thì, phần tài sản chung đó, anh ta không cần, tất cả giao cho tôi.”
Thẩm Khoát anh ta vẫn có được chút lòng dạ đó.
“Vâng, tôi sẽ soạn ngay lập tức và gửi cho cô sau khi hoàn thành.”
Luật sư Hồng làm việc vô cùng hiệu quả.
Chỉ nửa tiếng sau, anh ta đã hoàn tất và gửi thẳng cho tôi.
Tôi còn phải kinh ngạc, tốc độ này, tôi còn chưa ăn xong bữa cơm của mình nữa.
Quyết định rồi, cuối năm phải lì xì thật lớn cho luật sư Hồng mới được.
Ăn xong, tôi chuẩn bị xuống lầu in bản “Thỏa thuận Ly hôn”, đồng thời rửa luôn đống ảnh kia.
Vừa mở cửa, một bóng đen đã bao trùm lấy tôi.
Tôi giật mình, vội vàng ngước lên.
Là Thẩm Khoát.
Anh ta cau chặt hai hàng lông mày, sắc mặt u ám.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, giọng gằn lên đầy khó chịu: “Anh muốn hù chết tôi à?”
Tôi không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Thẩm Khoát.
Anh ta là một người rất có trách nhiệm.
Chừng nào tôi còn là trách nhiệm của anh ta, anh ta sẽ không bỏ mặc tôi.
Tôi đã không nghe điện thoại, nên anh ta chắc chắn sẽ tìm đến.
“Sao em không về nhà?” Anh ta trầm giọng hỏi.
Tôi nói: “Đến đây vừa hay, anh vào ngồi một lát. Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Vừa nói tôi vừa định bước ra ngoài.
“Em đi đâu?” Anh ta hỏi.
“Đi in vài thứ.”
“Anh đi cùng em.”
Tôi đẩy anh ta ra, nhìn thẳng vào mắt anh ta và nói với giọng không cho phép nghi ngờ: “Không cần. Cứ chờ đi.”
Thẩm Khoát nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn buông tay tôi.
Vừa vào thang máy, tôi thở phào một hơi dài, siết chặt bàn tay vẫn còn hơi run, tự mắng mình một câu: “Đồ vô dụng.”
Khi tôi in xong đồ và quay về, Thẩm Khoát đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.
Anh ta luôn luôn là vậy, chỉnh tề không chút sai sót, cứ như một cỗ máy không cảm xúc.
Nhưng chiều nay, khi nhìn những bức ảnh kia, tôi mới biết, thực ra không phải.
Tôi liếc nhìn anh ta một cái rồi cúi đầu.
“Thỏa thuận Ly hôn” có hai bản, tôi lấy bút trong túi ra ký tên, rồi đưa cho Thẩm Khoát.
Thẩm Khoát nghi hoặc nhận lấy, anh ta nhìn lướt qua những dòng chữ trên tài liệu, thần sắc chấn động mạnh, rồi ngẩng đầu nhìn tôi không thể tin được: “Ly hôn? Em muốn ly hôn với anh?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Khoát nhìn tôi đăm đăm, tôi bình tĩnh đối diện với ánh mắt anh ta.
Nửa ngày sau, anh ta quăng tài liệu xuống bàn: “Lý do.”
Tôi lấy những bức ảnh đã rửa sạch ném xuống trước mặt anh ta.
Bức trên cùng là bóng lưng anh ta và Tập Noãn Noãn đứng trên sân thượng nhìn ra xa.
Góc chụp bức ảnh này rất tuyệt, vừa vặn bắt được khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, mỉm cười.
Thẩm Khoát lật từng tấm ảnh một.
Vẻ mặt anh ta bình thản, không chút xao động, ngay cả bàn tay cầm ảnh cũng không hề run rẩy.
Tôi “hừ lạnh” một tiếng, so với phản ứng của tôi ban chiều, quả là kẻ mạnh kẻ yếu rõ ràng.
“Em theo dõi anh?” Xem xong ảnh, Thẩm Khoát ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn và giấu giếm sự tức giận.
Phản ứng của Thẩm Khoát khiến tôi tức đến bật cười: “Vậy nên, xem xong những thứ này, điều duy nhất anh nghĩ đến là đổ lỗi ngược lại? Thẩm Khoát, giỏi lắm! Anh đã thành công cho tôi thấy cái tài đánh trống lảng của mình.”
“Nhưng tôi cũng phải làm rõ với anh, không phải tôi theo dõi anh, chỉ là vừa hay có người chụp được những thứ này, và tôi đã bỏ tiền ra mua thôi. Có vấn đề gì không? Hay là anh muốn kiện tôi xâm phạm quyền hình ảnh của hai người? Nếu vậy, tôi xin sẵn lòng đi cùng anh đến cùng!”
Thẩm Khoát cau mày thật chặt, “Anh không có ý đó. Anh và cô ấy chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, chúng tôi không có gì cả. Nếu em giận dỗi vì cô ấy, thì hoàn toàn không cần thiết.”
“Hừ!” Tôi cười lạnh một tiếng, “Tất nhiên, tôi biết mà. Các người không có gì cả. Không nắm tay, không ôm, không hôn, không lên giường.”
“Nhưng thì sao chứ? Ôn Mộ Kiều tôi hèn mọn đến mức, phải chờ đến khi thấy cảnh khó coi hơn, bị người ta tát thẳng vào mặt rồi mới chịu đứng lên phản kháng à? Xin lỗi nhé, giới hạn chịu đựng của tôi không nằm ở mức đó.”
Ánh mắt Thẩm Khoát lạnh băng.
Anh ta đứng dậy tiến sát đến tôi, “Ôn Mộ Kiều, rốt cuộc em đang làm loạn cái gì? Anh đã nói anh và cô ta không có gì, em còn muốn thế nào nữa?”
Tôi nhíu mày, lùi lại vài bước, “Không hiểu tiếng người sao? Tôi nói là tôi muốn ly hôn. Tôi không thể sống cùng một người có thể ngoại tình bất cứ lúc nào.”
Thẩm Khoát lộ vẻ bực dọc, gầm lên, “Ôn Mộ Kiều, đừng làm loạn nữa, thu dọn đồ đạc về nhà với anh. Anh có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Tôi cũng nổi nóng, “Chưa có chuyện gì xảy ra sao? Dựa vào đâu mà chưa có chuyện gì xảy ra? Anh tự mình làm cái chuyện vô liêm sỉ, còn dám hùng hồn đến đây giở thói ngang ngược với tôi sao? Ly hôn, ly hôn, tôi muốn ly hôn, ngay lập tức, lập tức!”
“Im miệng!” Thẩm Khoát lớn tiếng, tôi giật mình.
Trong mắt anh ta bùng lên ngọn lửa dữ dội, “Ôn Mộ Kiều, đừng để anh nghe thấy hai từ đó nữa. Em không phải trẻ con, em phải chịu trách nhiệm với lời mình nói.”
Câu nói này đã chọc giận tôi hoàn toàn.
Chịu trách nhiệm? Anh ta lấy tư cách gì để nói với tôi hai từ đó? Tôi không kịp nghĩ, vơ lấy chiếc túi xách của mình và quăng thẳng về phía anh ta.
Tôi xông đến, lôi ra một tấm ảnh và quất vào mặt anh ta.
Trong ảnh, Thẩm Khoát đang ăn bánh bao mà Tập Noãn Noãn mua, trên tay còn cầm một ly sữa đậu nành.
Ngày tháng trên ảnh chính là hôm kia.
“Tôi mỗi sáng dậy sớm hơn anh một tiếng để xay cà phê, làm sandwich cho anh, chưa từng ngủ nướng một buổi nào. Tôi nuôi anh ăn ngon mặc đẹp, kết quả người ta ném cho anh một khúc xương mục mà anh lại xem là mỹ vị nhân gian? Đồ không biết điều!”
Ngực tôi phập phồng, bị anh ta chọc cho tức điên.
“Bàn chuyện trách nhiệm với tôi? Thẩm Khoát, anh xứng sao?”
Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)
