10
Về đến nhà, Diệp Nhiêu cũng có ở đó.
Không khí trên bàn ăn vô cùng quái dị.
Diệp Nhiêu liên tục gắp thức ăn cho tôi, không nói một lời.
Bố mẹ thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn chúng tôi.
Khó khăn lắm mới ăn xong, Diệp Nhiêu đề nghị đi dạo cùng tôi.
Chúng tôi đi lang thang vô định dọc theo phố.
Người qua lại rất đông, chúng tôi hoà vào dòng người, mỗi người một tâm sự, không ai mở lời trước.
Ở góc đường, một cô bé chạy đến, giơ những bông hồng trên tay, cười rạng rỡ đáng yêu: “Anh ơi, mua một bông hồng tặng bạn gái đi ạ.”
Diệp Nhiêu khựng lại một thoáng, nét mặt dịu dàng hơn.
Anh nhận lấy bông hoa từ tay cô bé, chậm rãi nói: “Đây là vợ anh.”
Âm cuối được kéo cao, mang theo chút đắc ý, khiến nhịp tim tôi bất giác tăng thêm một nhịp.
Thật khó khăn biết bao, đã quyết tâm từ bỏ hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn dễ dàng bị anh lay động.
Diệp Nhiêu mạnh bạo nhét bông hoa vào lòng tôi, má anh thoáng ửng hồng: “Tiện tay mua thôi, không thích thì vứt đi.”
Tôi siết chặt bó hoa, suy nghĩ một lát, rồi bước về phía thùng rác bên cạnh.
Cánh tay đột nhiên bị kéo lại.
Tôi quay đầu nhìn, Diệp Nhiêu nhìn tôi với vẻ mặt tổn thương, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường.
“Diệp Nhiêu, anh có thể nói cho tôi biết tại sao không?” Tôi gỡ từng ngón tay anh ra, quay người nhìn thẳng vào anh: “Tôi muốn từ bỏ rồi, nhưng tại sao anh lại cứ muốn tạo cho tôi một loại ảo giác?”
Khóe mắt anh dần trở nên đỏ ngầu, cằm hơi run run: “Tôi…”
Tôi đầy hy vọng nhìn đôi môi mấp máy của anh.
Nhưng rất lâu, rất lâu sau, anh vẫn không cất thêm tiếng nào.
Tôi chán nản thở hắt ra, đi đến bên thùng rác, ném bó hoa vào trong.
Ánh mắt Diệp Nhiêu mất tiêu cự trong chốc lát.
Anh cười: “Lâm Hề Hề, tôi mệt rồi, thôi đi.”
“Thôi cái gì?” Tôi khó hiểu hỏi.
Chúng tôi mới đi được chưa đến mười phút mà.
Anh không trả lời tôi, sải bước lớn đi về nhà, như thể có ai đó đang đuổi theo phía sau.
Nhìn bóng lưng anh, tôi bỗng cảm thấy rất hoang mang.
Tại sao thái độ của anh đối với tôi luôn thất thường, lúc nóng lúc lạnh, lúc tốt lúc xấu như thế?
Khi tôi về nhà, mẹ tôi đang ngồi một mình thẫn thờ, như chìm đắm trong một ký ức nào đó.
Diệp Nhiêu và bố đều biến mất.
Tôi hỏi mẹ họ đi đâu, mẹ giật mình tỉnh lại, biểu cảm có chút kỳ quái, bà né tránh câu hỏi.
Trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Nghĩ đến cảnh bố và Diệp Nhiêu cãi nhau lần trước, tôi hoảng hốt, vừa định gọi cho Diệp Nhiêu thì mẹ ngăn lại.
“Hề Hề, cứ để họ nói chuyện cho rõ ràng.”
Nhìn vẻ mặt phức tạp của mẹ, hình ảnh Tôn Hân Nhiên chợt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi nghĩ cô ta có thể biết điều gì đó.
Tôi lái xe đến căn hộ của Diệp Nhiêu.
Quả nhiên Tôn Hân Nhiên đang ở đó.
Nghe tôi nói rõ mục đích, cô ta hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này cô nên đi hỏi bố mẹ cô thì thích hợp hơn, tránh cho tôi nói ra lời khó nghe, cô lại không chịu nổi.”
“Cô Tôn, xin cô hãy nói cho tôi biết.” Tôi van nài.
Tôn Hân Nhiên duỗi người: “Không. Bây giờ đang là thời điểm then chốt. Nhỡ đâu cô chạy về khóc lóc cầu xin Tiểu Nhiêu quay lại, chẳng phải công sức của tôi đổ sông đổ bể sao?”
Nói rồi, cô ta “Rầm” một tiếng đóng sập cửa.
Đứng ở hành lang, vô số suy nghĩ tồi tệ nảy sinh trong đầu tôi: Cuộc cãi vã giữa Diệp Nhiêu và bố, di sản, cặp vợ chồng đạo đức giả, vẻ mặt phức tạp của mẹ, thái độ ấp úng của Diệp Nhiêu…
Chẳng lẽ…
Mười giờ tối, bố tôi trở về, nhưng Diệp Nhiêu thì không.
Tôi thấp thỏm lo âu chạy đi hỏi bố.
Ông cười hiền từ, nói rằng sự hiểu lầm giữa ông và Diệp Nhiêu đã được hoá giải, không có chuyện gì cả.
Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó tôi chưa biết đằng sau câu chuyện này.
Nhưng tôi không dám hỏi.
Tôi cũng sợ hình ảnh người bố đáng kính trong lòng tôi sẽ sụp đổ.
Chiều hôm sau, khi tôi đang làm thí nghiệm trong phòng lab, Diệp Nhiêu đột nhiên đến tìm tôi.
Anh nheo mắt lại, cười nhạt: “Ăn một bữa chia tay nhé?”
Tôi có chút kinh ngạc, lặp lại: “Bữa chia tay?”
Anh không nói gì, đôi mắt ướt át lặng lẽ nhìn tôi, rồi gật đầu.
Đến nhà hàng, Diệp Nhiêu tự gọi món.
Gọi xong, anh cười hỏi tôi: “Em còn muốn ăn gì nữa không?”
Tôi lắc đầu.
Những món anh vừa gọi, đều là những món tôi yêu thích.
Trong suốt bữa ăn, Diệp Nhiêu ăn rất ít, anh hoặc là gắp thức ăn cho tôi, hoặc là chống cằm lặng lẽ nhìn tôi.
Suốt bữa ăn đó, tôi mơ hồ có cảm giác như đang sinh ly tử biệt.
“Diệp Nhiêu, có phải anh đang giấu tôi chuyện gì không?” Tôi hỏi.
Biểu cảm anh cứng lại trong giây lát: “Tôi muốn giấu em thì em quản được sao? Ăn cho ngon đi, sống tốt cuộc sống của em đi.”
Sự bất an trong lòng tôi dần khuếch đại.
Tôi muốn truy hỏi, nhưng Diệp Nhiêu đã đứng dậy nói có việc, cần phải đi trước.
Lúc chia tay, anh nhẹ nhàng ôm tôi, ghé sát vào tai tôi, giọng khàn đặc: “Hợp đồng ly hôn, ngày mai tôi sẽ gửi cho em.”
Cuối cùng ngày này cũng đến, nhưng tôi lại chẳng vui vẻ chút nào.
Cứ như có một màn sương mù đang che khuất trước mắt tôi.
Diệp Nhiêu đi rồi, tôi lập tức đến căn hộ của anh, muốn gặp lại Tôn Hân Nhiên.
Nhưng Tôn Hân Nhiên không có nhà, không có ai ở đó cả.
Tôi đợi dưới lầu đến hai giờ sáng, cuối cùng thấy cô ta dìu Diệp Nhiêu say khướt bước xuống từ taxi.
“Diệp Nhiêu…” Tôi khẽ gọi.
Diệp Nhiêu mắt say lờ đờ nhìn tôi, đột nhiên phát cáu: “Em đi đi, tôi không muốn nhìn thấy em. Em đi tìm bạn bè bình thường của em đi!”
Anh càng nói càng kích động, Tôn Hân Nhiên suýt không đỡ nổi.
Tôi định bước lên giúp, nhưng lại bị Diệp Nhiêu đẩy ra.
Tôn Hân Nhiên nhìn tôi với vẻ mặt muốn nói lại thôi: “Cô về trước đi, để tôi chăm sóc anh ấy.”
Nhìn bóng lưng họ cùng nhau lên lầu, tôi bỗng thấy thất bại vô cùng.
Ở bên Diệp Nhiêu bao nhiêu năm, nhưng lại không có cả tư cách để chăm sóc anh.
Ngay cả bạn bè bình thường, cũng không nên xa lạ đến mức này chứ.
11
Hợp đồng ly hôn được gửi đến nhà qua đường bưu điện.
Diệp Nhiêu không xuất hiện.
Nhìn chữ ký trên hợp đồng, tôi nhất thời không phân biệt được cảm xúc của mình.
Diệp Nhiêu lại chủ động từ bỏ tất cả tài sản…
Thẫn thờ rất lâu, khi tôi chuẩn bị kể chuyện này cho bố, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Là số lạ: “Lâm Hề Hề, đến quán cà phê số 12 bãi sông gặp tôi đi. Có vài chuyện, tôi nghĩ không thể để Diệp Nhiêu gánh chịu một mình. Tôn Hân Nhiên.”
Đến quán cà phê, Tôn Hân Nhiên ngồi ở góc khuất, dưới mắt cô ta có quầng thâm, rõ ràng là không ngủ ngon.
Tôi ngồi xuống đối diện, cô ta không nói gì, mà ném điện thoại cho tôi.
Bên trong có một đoạn ghi âm.
Tay tôi run rẩy nhấn nút phát.
Giọng nói khàn đặc của Diệp Nhiêu truyền ra từ điện thoại: “Tôi chưa bao giờ quan tâm đến di sản, dù ít hay nhiều, có hay không.”
Anh hít một hơi: “Nhưng tại sao ông lại đối xử tàn nhẫn với chú ấy như vậy?”
“Con là do nhà họ Lâm nuôi lớn, là người của nhà họ Lâm, làm gì có chú nào.” Là giọng bố tôi, ông cười khẩy, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt.
“Đó là một mạng người!” Giọng Diệp Nhiêu cao vút lên.
“Ha, liên quan gì đến ta?” Bố tôi hỏi ngược lại.
“Ngày xưa họ cầu xin ông cho họ mượn một ít tiền di sản của bố tôi, tại sao ông không chịu? Còn đưa tôi ra nước ngoài, khiến tôi không hề hay biết chuyện này. Chú ấy đang chờ tiền để thay gan, nguồn gan cũng đã tìm được rồi.” Diệp Nhiêu càng nói càng kích động: “Ông chính là muốn chú ấy chết, để những người khác hận tôi, không bao giờ nhận lại người thân này nữa, đúng không?”
Bố tôi đáp lại: “Diệp Nhiêu, ta đã nói rồi, con là người của nhà họ Lâm, không có những người thân thích này. Con chỉ có thể làm việc cho nhà họ Lâm, đừng hòng phản bội. Nếu con ly hôn với Hề Hề, ta sẽ cho con một khoản tiền trợ cấp. Nhưng Diệp Nhiêu à, con nghĩ không có nhà họ Lâm, con sẽ làm nên trò trống gì? Con không biết ơn thì thôi, còn bày đặt làm cái trò trẻ con gì ở đây?”
Diệp Nhiêu cười lạnh: “Ông xem những bằng chứng này, đủ để kiện ông tội xâm chiếm tài sản của người khác không? Ông không phải là người coi trọng danh tiếng sao?”
Giọng bố tôi im bặt rất lâu.
Khi vang lên lần nữa, nó đã không còn vẻ bình tĩnh ban đầu: “Nói đi, có điều kiện gì?”
“Đi cùng tôi đến mộ chú ấy xin lỗi, xin lỗi bà ngoại tôi.” Diệp Nhiêu nói từng chữ, rất kiên định.
“Sau khi ta xin lỗi thì sao?” Bố tôi hỏi.
Lần này đến lượt Diệp Nhiêu im lặng.
Rất lâu sau, anh dùng giọng khàn đặc nói: “Tôi và Lâm Hề Hề ly hôn, ra đi tay trắng, và không bao giờ qua lại với nhà họ Lâm nữa.”
“Được.” Bố tôi không hề suy nghĩ, đồng ý ngay lập tức.
Máu toàn thân tôi như ngừng lưu thông.
Một nỗi tuyệt vọng nhấn chìm, không gì sánh bằng, ập thẳng vào tôi.
Tôi muốn ngay lập tức chạy đi chất vấn người bố mà tôi luôn kính trọng có thật sự là như vậy không, tôi cũng muốn hỏi Diệp Nhiêu, rốt cuộc còn chuyện gì mà tôi chưa biết nữa!
Tôn Hân Nhiên giật khóe môi, chế giễu cười, khẽ nói: “Tôi sợ tôi nói cho cô những chuyện này, cô sẽ không tin, nên tôi đã đặc biệt ghi âm lại. Bố cô…”
Cô ta dừng lại, nhìn tôi một cái: “Thôi, tôi đã hứa với Tiểu Nhiêu là không bôi nhọ ông ấy. Trước đây không nói cho cô biết, là vì tôi không biết tên ngốc Tiểu Nhiêu này sẽ từ bỏ việc kiện tụng, tôi sợ cô làm ảnh hưởng đến quyết định của nó. Bây giờ, chúng ta hãy nói về Tiểu Nhiêu đi.”
Vành mắt Tôn Hân Nhiên dần đỏ hoe: “Lâm Hề Hề, Tiểu Nhiêu quả thực không biết cách yêu một người, nhưng nhà họ Lâm các cô có cho nó sự tự tin để yêu không? Nó sống nhờ vả dưới mái nhà này bấy nhiêu năm, sự dày vò trong lòng nó, cô có biết không?”
“Cô không thể nào biết được. Cô có nhiều người vây quanh, chiều chuộng cô như thế, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy những nơi tăm tối.”
Cô ta thở dài thườn thượt: “Diệp Nhiêu say rượu, nói rằng những người bạn bên cạnh cô, người nào cũng ưu tú hơn nó, người nào cũng xứng đôi với cô hơn nó. Lâm Hề Hề, cô cứ luôn miệng nói cô thích nó, nhưng cô chưa bao giờ nhận ra sự bất an của nó.”
“Cô có biết không? Nó là người vô thần, nhưng khi cô lâm bệnh, nó nghe người trong bệnh viện nói Bồ Tát ở đâu đó rất linh thiêng, liền ngốc nghếch chạy đến đó. Cô không nhận ra, kể từ khi cô bệnh, nó đã không còn ăn thịt nữa sao? Cô đã khoẻ rồi, nó vẫn phải định kỳ đến chùa trả lễ, chỉ là không nỡ lấy cô ra mạo hiểm.”
Tôi mất một lúc lâu mới xử lý hết những lời cô ta nói, ngây người gật đầu.
“Chuyện của chú nó, là tôi nói cho nó biết ngay trong ngày cưới của cô.” Tôn Hân Nhiên vội vàng lau khoé mắt: “Nó vừa sống trong sợ hãi, vừa phải giả vờ mạnh mẽ. Tôi còn tưởng nó sống rất thoải mái chứ. Sớm biết thế tôi đã không nói cho nó rồi.”
“Lâm Hề Hề, cô xem những chuyện thất đức bố cô làm, nó đều giấu cô, chẳng phải là sợ cô buồn sao? Tiểu Nhiêu rất thích cô, chỉ là không tìm đúng cách thôi.” Tôn Hân Nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc nói: “Cô thực sự muốn ly hôn với Tiểu Nhiêu sao? Cho nó một cơ hội nữa được không? Tôi không muốn thấy nó đau khổ như vậy.”
Tôi ngây người nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới lấy lại được giọng, hỏi: “Cô và anh ấy rốt cuộc có quan hệ gì?”
Tôn Hân Nhiên tức đến bật cười: “Tôi là dì út của nó, nhỏ hơn nó hai tuổi. Tiểu Nhiêu muốn xem cô ghen, nhưng không ngờ cô lại chúc phúc cho chúng tôi.”
Tôi cúi đầu, nghe rõ bức tường phòng thủ mà tôi đã xây dựng bấy lâu nay sụp đổ tan tành.
Tất cả bụi trần lắng lại, ngưng tụ thành hình bóng của Diệp Nhiêu.
“Tôi thích anh ấy.”
Tôn Hân Nhiên đưa cho tôi một chiếc chìa khóa: “Nó tối qua uống rất nhiều rượu. Đi chăm sóc nó đi, đừng bận tâm đến những ân oán khác nữa.”
12
Tôi vội vã đến căn hộ của Diệp Nhiêu, nhưng bên trong đã không còn ai.
Tôi ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ kỹ càng về những chuyện đã xảy ra trong những năm qua.
Sự thất vọng về bố, sự hổ thẹn với Diệp Nhiêu, dệt thành một chiếc lưới, trói chặt lấy tôi, càng ngày càng siết chặt.
Đến ba giờ sáng, có tiếng mở khoá cửa bên ngoài.
Tôi căng thẳng đứng trong bóng tối, không chớp mắt nhìn cánh cửa.
Một khi đã mong chờ điều gì đó, thời gian dường như trôi chậm lại.
Cuối cùng, Diệp Nhiêu bước vào.
Anh bật đèn, nhìn thấy tôi, trên mặt thoáng qua rất nhiều cảm xúc, nhưng cuối cùng đều ẩn giấu dưới vẻ bình tĩnh.
Nước mắt không kiểm soát được chảy dài.
Tôi bước đến, nắm lấy tay anh: “Diệp Nhiêu, em không muốn ly hôn với anh. Em thích anh.”
Anh ngừng thở, hất tay tôi ra, nhíu mày, khó hiểu nhìn tôi: “Không phải em nói ở bên tôi là lãng phí thời gian sao?”
“Em…”
Khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Nhiêu cúi xuống, chặn đôi môi tôi bằng môi anh.
Tôi vội vàng đáp lại anh, như muốn dùng hành động này để chứng minh quyết tâm của mình.
Rất lâu sau, anh thở hổn hển buông tôi ra, giọng khàn đặc hỏi: “Đơn ly hôn đã đưa cho em rồi, tại sao còn đến tìm tôi?”
“Em biết hết rồi. Chuyện của bố em, chuyện của anh, em đều biết hết rồi.” Tôi kìm nén tiếng khóc, nói.
Anh im lặng một chút, mở album ảnh trong điện thoại cho tôi xem: “Đây là ghi chép về việc ông ấy chuyển nhượng tài sản.”
Nói rồi, anh xoá từng bức ảnh một.
“Lâm Hề Hề, tôi hứa với em, tôi sẽ không kiện bố em, và những điều kiện tôi thoả thuận với ông ấy cũng sẽ được thực hiện. Em có thể đi rồi.”
Giữa chúng tôi có quá nhiều sự dò xét, nhưng lại quá ít lòng tin.
Thích là thích, nhưng sợ hãi cũng là thật.
Tôi chợt hiểu ra ý của Tôn Hân Nhiên khi nói anh: vừa sống trong sợ hãi, vừa phải giả vờ mạnh mẽ.
“Diệp Nhiêu, anh thích em đúng không?” Tôi hỏi.
Anh không né tránh ánh mắt tôi, cũng không nói, cũng không phủ nhận.
“Em đã chuẩn bị một bản hợp đồng.” Tôi mở túi, lấy ra một tập tài liệu.
Đây là bản hợp đồng tôi nhờ Lục Viễn Châu làm gấp.
Khi tôi giải thích rõ mục đích của bản hợp đồng này, vẻ mặt anh ấy thoáng chút buồn bã, lặng lẽ nhìn tôi rất lâu, rồi nghiêm túc nói lời tạm biệt.
Tôi không hiểu, và cũng không còn tâm trí nào để đặt vào anh ấy nữa.
Diệp Nhiêu nhận lấy và đọc.
Sắc mặt anh thay đổi hết lần này đến lần khác, cuối cùng lộ ra vài phần bất lực.
“Nếu anh muốn ly hôn, em sẽ ra đi tay trắng. Nếu không ly hôn, em muốn chuyển đến sống cùng anh.” Tôi hít hít mũi, hơi thở không dám mạnh, sợ lỡ mất bất kỳ biểu cảm nào của anh.
“Diệp Nhiêu, hãy nghe theo trái tim mình. Bất kể anh đưa ra quyết định gì, em đều tôn trọng.”
Từ trước đến nay, Diệp Nhiêu luôn bị buộc phải lựa chọn.
Bây giờ, tôi muốn cho anh một cơ hội để chủ động lựa chọn.
Ly hôn, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho anh.
Không ly hôn, tôi sẽ dùng cả đời để yêu anh.
“Lâm Hề Hề, từ nhỏ đến lớn, tôi luôn cố gắng che giấu việc thích em. Tôi sợ người khác biết sẽ chế giễu tôi, càng sợ họ chế giễu em. Kể từ khi kết hôn, tôi đã chứng thực được suy nghĩ của mình. Tôi không phải là một người yêu đúng nghĩa. Tôi ích kỷ, chiếm hữu mạnh, trẻ con, luôn muốn dính lấy em mọi lúc…” Khóe mắt anh đỏ hoe, anh không dám chớp mắt, dường như sợ nước mắt trong hốc mắt sẽ không kìm được.
“Diệp Nhiêu, em thích tất cả mọi hình dáng của anh.”
Thời gian lại chậm lại.
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Nhiêu giơ tay lên, xoa đầu tôi: “Tôi không thích những người bạn bình thường của em. Sau khi em chuyển đến sống cùng tôi, em có thể đừng ngồi xe của anh ta nữa được không? Tôi cũng có xe mà.”
Tôi lao vào vòng tay anh, một nỗi sợ hãi muộn màng dâng trào trong lòng.
Tôi nói nghẹn ngào: “Đó là luật sư ly hôn của em.”
Anh ôm chặt lấy tôi, như thể muốn nhào nặn tôi vào cơ thể mình: “Vậy thì sau này sẽ không cần đến anh ta nữa.”
“Được.”
“Lâm Hề Hề, em dạy tôi đi.” Anh ghé sát tai tôi nói.
Tôi ngờ vực “Ừm” một tiếng.
“Rốt cuộc tôi nên yêu em như thế nào.” Anh nghèn nghẹn nói.
Tôi siết chặt eo anh: “Chúng ta cùng học.”
“Được.”
(HOÀN!)
Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)
