Góc Của Chan

THÂN PHẬN ÁM VỆ – THẾ THÂN – CHƯƠNG 5: END

12.

Khi ta tỉnh lại, không thấy Nghiêm Huyền Đình, chỉ có Nghiêm Cửu Nguyệt mắt đỏ hoe ngồi bên giường nhìn ta: 「Đại tẩu, tỷ tỉnh rồi.」

Như sợ ta nghi ngờ, nàng bổ sung thêm một câu: 「Đừng sợ, độc của tỷ đã giải rồi, người trong cung đến, đưa giải dược.」

Ta hỏi nàng: 「Ca ca muội đâu?」

Ánh mắt Nghiêm Cửu Nguyệt lảng tránh.

Ta lại hỏi một lần nữa: 「Ca ca muội đâu?」

Giọng nói đã rất nặng.

「Ca ca huynh ấy… để Hoàng thượng mềm lòng, đã uống thuốc, bây giờ đang nằm trong buồng—」

Nghiêm Cửu Nguyệt còn chưa nói xong, ta đã nhảy xuống giường, chạy về phía buồng.

Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc.

Nghiêm Huyền Đình tựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn thấy ta, ánh mắt hắn thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

「Tuyết Tuyết, nàng tỉnh rồi?」

Hắn nói, rồi quay đầu ho hai tiếng, khóe môi rỉ ra một vệt máu đỏ tươi.

Ta nhào đến bên giường hắn, tim thắt lại đau đớn, mở miệng mới phát hiện giọng mình run rẩy.

「Nghiêm Huyền Đình, chàng đã uống thuốc gì vậy?」

Đôi mắt long lanh như gợn sóng của hắn nhìn ta, chớp chớp, nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng.

Rồi hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt ta.

「Tuyết Tuyết, đừng khóc.」

Ta đưa tay nắm lấy tay hắn.

Ngay cả khi lần đầu tiên giết người, tay ta cũng chưa từng run dữ dội đến thế này.

Một cảm giác trống rỗng, bối rối và hoảng sợ dâng lên trong lòng, thứ cảm xúc xa lạ, mãnh liệt này, gần như sắp nuốt chửng ta.

Ta chợt hiểu ra đó là gì.

「Nghiêm Huyền Đình, chàng không được chết.」

Ta nhìn hắn, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi không kìm được: 「Ta yêu chàng, chàng không thể chết…」

Trước khi gặp hắn, ta luôn chìm trong bóng tối, không biết ánh sáng là gì.

Chính hắn đã từng bước đưa ta đến với ánh sáng, cứu rỗi ta, khiến ta nhận ra sự tồn tại của nỗi đau, và ý nghĩa của việc phản kháng.

Làm sao ta có thể cho phép hắn chết.

Nghiêm Huyền Đình dường như muốn an ủi ta, nhưng ho không ngừng được, thế là ta khóc càng dữ dội hơn.

Trong tiếng nấc nghẹn trộn lẫn tiếng ho khan, giọng Sở Mộ cuối cùng cũng truyền rõ ràng vào tai ta.

「Nghiêm phu nhân, người khóc thành ra thế này, ta sẽ tưởng người đang nghi ngờ y thuật của ta.」

Ta ngừng khóc, quay đầu nhìn hắn, đe dọa: 「Ngươi phải chữa khỏi cho Nghiêm Huyền Đình, không thì ta sẽ giết ngươi.」

Sở Mộ khẽ nhếch môi.

「Nghiêm phu nhân võ lực cao cường, giết ta đương nhiên dễ như trở bàn tay.」

Hắn nói: 「Nhưng Thừa tướng đại nhân vốn dĩ không có bệnh gì lớn, ta nên chữa khỏi cho hắn thế nào đây?」

Ta ngây người tại chỗ.

Sở Mộ lại nói: 「Hắn chẳng qua chỉ là để bán thảm trước mặt Hoàng thượng, uống thuốc độc giả do ta đưa, sắc vài thang thuốc uống xuống, chờ độc tính tan hết là không sao.」

Ta nhìn Nghiêm Cửu Nguyệt bước vào cửa từ phía sau hắn.

Nàng ta cười gượng gạo: 「Muội chỉ muốn cho tẩu biết, ca ca vì tẩu mà đã hy sinh rất nhiều thôi…」

Nghiêm Huyền Đình cuối cùng cũng ngừng ho, trách mắng một câu: 「Hồ đồ.」

Ta trơ mắt nhìn hắn uống thuốc Sở Mộ sắc, sắc mặt nhanh chóng hồi phục, còn tưởng hắn thật sự không sao.

Cho đến tối.

Nghiêm Huyền Đình nhét vào tay ta một cuốn sách, nói hắn có chút việc công cần xử lý, đến thư phòng một chuyến.

Ta lén lút đi theo sau hắn, phát hiện hắn đi gặp Sở Mộ.

Và câu đầu tiên khi gặp mặt là: 「Bệnh tình của ta, ngươi không được nói cho Tuyết Tuyết và Cửu Nguyệt biết.」

「Ta biết, nhưng ngươi quả thực không thể lao tâm khổ tứ nữa.」

Giọng Sở Mộ có chút trầm xuống: 「Thuốc tính mãnh liệt, vẫn để lại di chứng, cần phải từ từ tĩnh dưỡng.」

「Ta biết, đợi sau khi chuyện này xong xuôi, ta sẽ chuẩn bị từ quan, cùng Tuyết Tuyết—」

Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt: 「Tuyết Tuyết.」

Ta đứng trong gió đêm, lặng lẽ nhìn hắn: 「Nghiêm Huyền Đình, chàng lừa ta.」

「Chàng nói có chuyện gì đều phải nói cho chàng biết không giữ lại điều gì, nhưng rõ ràng chàng bị bệnh, lại không nói cho ta.」

Sở Mộ rất thức thời rời đi.

Trong đêm tối se lạnh, chỉ còn lại ta và Nghiêm Huyền Đình.

Hắn nhìn ta hồi lâu, cười khổ một tiếng: 「Được rồi, Tuyết Tuyết, ta sẽ nói hết mọi chuyện cho nàng.」

Ta bước đến bên cạnh hắn, Nghiêm Huyền Đình đưa tay ôm lấy vai ta, khẽ thì thầm.

Những loại thuốc độc Thẩm Đồng Văn dùng để kiểm soát ám vệ, ban đầu cũng là từ Hoàng thất.

Tiểu Hoàng đế đồng ý cho hắn giải dược, với điều kiện, Nghiêm Huyền Đình phải hy sinh danh tiếng của mình, giúp hắn giải quyết họa lớn là Kính An Hầu phủ.

「Trước đây Hoàng thượng giáng tước Kính An Vương phủ, thực ra cũng là một hình thức xử lý. Muốn ra tay mạnh hơn, thì không thể bằng thánh chỉ được. Dù sao Thẩm Đồng Văn cũng có quá nhiều thứ không thể công khai trong tay, Hoàng thượng cũng phải cân nhắc hậu quả cá chết lưới rách của hắn.」

「Cho nên, chỉ có thể là ta, ta phải làm ‘gian thần’ này, kẻ vu khống Kính An Hầu, vì lợi ích cá nhân mà cưỡng chế kéo hắn xuống ngựa…」

Hai chữ cuối cùng, hắn nói rất khó khăn.

Ta nắm lấy tay hắn, lắc đầu: 「Sao chàng có thể là gian thần? Rõ ràng chàng hết lòng trung thành với Hoàng thượng.」

Hắn cười tự giễu bên tai ta:

「Tuyết Tuyết, Hoàng thượng không cần trung thần, cũng không cần gian thần, mà cần thần tử dễ dùng. Ta lúc đầu vào triều làm quan, nghĩ là vì sinh dân lập mệnh, vì vạn sự khai thái bình. Nhưng khi bị đẩy lên vị trí quyền khuynh triều chính này, mọi chuyện đã không còn do ta quyết định nữa.」

Giọng Nghiêm Huyền Đình đầy vẻ thất vọng.

Ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Hắn là một người quang phong tế nguyệt đến vậy.

Nhưng giờ đây, không được lên triều, phải suy nghĩ hối lỗi trong phủ.

Trăm quan trong triều cùng nhau dâng sớ, thỉnh Hoàng thượng bãi chức, tống giam vị Thừa tướng tham vọng, lập bè kết phái này.

Im lặng một lát.

Nghiêm Huyền Đình đưa tay, kéo vạt áo cho ta.

「Gió đêm lạnh, Tuyết Tuyết, chúng ta về phòng nghỉ ngơi sớm đi.」

Vừa nằm yên trên giường, ta liền điểm huyệt ngủ của hắn.

Rồi ra khỏi phòng, đạp lên tường viện và mái nhà, dùng khinh công bay thẳng về phía Hoàng cung.

Sau khi uống giải dược, võ công cao cường do thuốc độc mang lại cũng sẽ dần biến mất. Không đầy nửa tháng, chỉ còn lại một hai thành.

Nhưng lúc này, vẫn là đủ.

Đây đã không phải lần đầu tiên ta lẻn vào cung giữa đêm.

Ta quen thuộc đến tẩm cung của Tiểu Hoàng đế, nằm phục trên xà nhà kiên nhẫn đợi rất lâu.

Đợi thái giám dâng trà lui xuống, trong tẩm cung chỉ còn lại một mình hắn, ta lật người xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Tiểu Hoàng đế lập tức sa sầm mặt, nghiến răng nói: 「Cao Dương huyện chúa, gan nàng to thật!」

Ta nhìn hắn, nhếch môi: 「Đây không phải lần đầu tiên ta đến, bệ hạ hà tất phải tức giận như vậy?」

Rõ ràng, nói xong câu này, hắn càng tức giận hơn.

「Ngươi không sợ Trẫm trị tội ngươi sao?」 Hắn lạnh giọng hỏi ta, 「Dù ngươi không sợ, ngươi không lo Trẫm trị tội Nghiêm Huyền Đình sao?」

「Hoàng thượng, người sai rồi. Ta hiện tại không phải đứng trước mặt người với thân phận Cao Dương huyện chúa, hay là thể tử của Nghiêm Huyền Đình, mà là một người giang hồ võ công cao cường.」

Tiểu Hoàng đế há miệng, dường như muốn gọi người vào hộ giá.

Ta kịp thời chặn lời hắn trước khi hắn kịp mở lời.

「Cấm vệ quân trong cung người, thực lực rất bình thường. Ta trước đây đã đến nhiều lần, bọn họ chưa từng phát hiện ra ta. Cho nên, ta khuyên người đừng hành động thiếu suy nghĩ.」

Tiểu Hoàng đế lạnh lùng nhìn ta: 「Ngươi rốt cuộc muốn gì?」

Ta không trả lời hắn.

Chỉ hỏi: 「Chuyện Nghiêm Huyền Đình trúng độc, nhất định là do Thẩm Đồng Văn ra tay. Và chuyện Thẩm Đồng Văn hạ độc hắn, là đã được người ngầm cho phép, phải không?」

13.

Tiểu Hoàng đế im lặng, một lát sau hỏi ta: 「Ngươi không sợ Trẫm hạ chỉ, giết ngươi và Nghiêm Huyền Đình sao?」

Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.

「Sợ.」 Ta gật đầu, 「Người vừa hạ chỉ giam lỏng Thẩm Đồng Văn trong phủ, lại muốn hạ chỉ giết Nghiêm Huyền Đình, Hoàng thượng không sợ thiên hạ chỉ trích, làm lung lay lòng dân sao?」

Tiểu Hoàng đế cuối cùng cũng biến sắc.

Nghiêm Huyền Đình không nói rõ, nhưng ta đoán được, đây là yếu điểm của Tiểu Hoàng đế.

Trăm quan dâng sớ, thỉnh hắn xử lý Nghiêm Huyền Đình. Đây đã là thời điểm tốt nhất, nhưng hắn vẫn chần chừ chưa ra tay.

Chắc là, vì năm xưa Nghiêm Huyền Đình phò tá hắn lên ngôi, tận tâm phò trợ, hắn sợ trăm năm sau, sử sách ghi chép, chỉ trích hắn vong ân bội nghĩa.

「Hoàng thượng, ta giúp người giết Thẩm Đồng Văn, lại giúp người lấy lại những chứng cứ không thể công khai trong tay hắn. Nhưng người không được ra tay với Nghiêm Huyền Đình, còn phải minh oan cho danh tiếng của hắn, có được không?」

Ta nhìn chằm chằm hắn: 「Nghiêm Huyền Đình làm quan mười năm, vì vua vì dân, tận tụy hết lòng, không hề có lòng dạ khác. Hoàng thượng muốn làm minh quân, không nên để trung thần có kết cục như vậy.」

Tiểu Hoàng đế cuối cùng cũng đồng ý với ta.

Còn đưa cho ta một lọ thuốc độc.

Hắn nói ban đầu, loại độc mà Thẩm Đồng Văn định hạ cho Nghiêm Huyền Đình, chính là loại này. Thấy máu phong cổ họng, người trúng độc sẽ chết trong đau đớn tột cùng.

Ta mang theo lọ thuốc đó, lẻn vào Kính An Hầu phủ.

Vì Thẩm Đồng Văn bị giam lỏng, nhiều người trong phủ bị đưa đi, nơi đây lạnh lẽo hơn nhiều.

Đương nhiên, Tiểu Hoàng đế sợ Thẩm Đồng Văn cá chết lưới rách, cũng không dám bức ép quá mức.

Ta thừa nhận ta có một phần đánh cược.

Nhưng dù phải chịu thương tích, chỉ cần còn một hơi thở, ta cũng phải giết Thẩm Đồng Văn.

Cái chết của hắn, không thể dính dáng một chút nào đến Nghiêm Huyền Đình.

Ban đầu tưởng sẽ phải tốn công sức, không ngờ ngoài phòng Thẩm Đồng Văn, lại chỉ có một mình Lôi Vân canh gác.

Võ công của Lôi Vân, không bằng ta.

Ta âm thầm giết hắn xong, mới lẻn vào phòng Thẩm Đồng Văn.

Vào trong ta mới biết tại sao ngoài cửa chỉ có một người.

Thẩm Đồng Văn đang sủng ái nha hoàn thông phòng.

Vừa sủng ái, vừa hỏi người ta xem mình có lợi hại không.

Xem ra chuyện lần trước, quả thực đã gây cho hắn một đòn đả kích lớn.

Ta bỏ thuốc độc vào ấm trà và ly rượu trên bàn, rồi ẩn mình trên xà nhà.

Không lâu sau, Thẩm Đồng Văn áo quần xộc xệch bước ra, thần sắc âm trầm rót một ly rượu uống cạn.

Ly rượu lăn khỏi tay hắn.

Thân thể Thẩm Đồng Văn ầm một tiếng ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, hơi thở dần tắt.

Thậm chí còn không kịp phát ra tiếng động nào.

Trước đây đối với ta, Thẩm Đồng Văn đại diện cho đau đớn, máu tanh, giết chóc… Mọi thứ tiêu cực, ràng buộc ta trong cuộc đời.

Dường như vô cùng mạnh mẽ, khó lòng hủy diệt.

Nhưng giờ phút này, tất cả đều tan biến theo cái chết của hắn.

Quan trọng hơn, trước đây ta chỉ thấy như vậy rất đau, nhưng không nhận ra đau là không đúng, là có thể phản kháng.

Nhưng bây giờ, ta đã trả lại rồi.

Ta thở phào một hơi, rời đi trong tiếng hét kinh hoàng của nha hoàn thông phòng, rồi lại đến thư phòng.

Thẩm Đồng Văn giấu một số chứng cứ quan trọng, trong ngăn bí mật của thư phòng.

Có một lần, hắn say rượu, gọi ta đến, không đề phòng, bị ta nhìn thấy.

Ta lấy những chứng cứ đó về, đưa cho Nghiêm Huyền Đình.

Không ngờ hắn lại lần đầu tiên giận ta.

「Nàng điểm huyệt ngủ của ta?」

「…」

「Một mình lẻn vào cung, thỏa thuận với Hoàng thượng?」

「…」

「Còn tự mình chạy đến Kính An Hầu phủ, giết Thẩm Đồng Văn?」

Hắn dồn ta vào góc giường, nghiến răng nhìn ta: 「Diệp Tuyết Tuyết, nàng không sợ chết, nhưng ta sợ nàng chết!」

Gọi cả họ tên ta, xem ra là thật sự tức giận rồi.

Ta suy nghĩ một chút, quyết định dùng khóc lóc để chiếm được sự đồng tình của Nghiêm Huyền Đình. Nhưng giả khóc là một kỹ năng, ta không có khả năng xuất sắc như Thẩm Mạn Mạn.

Cố gắng rất lâu, mới miễn cưỡng nặn ra hai giọt nước mắt. Ngược lại lại chọc Nghiêm Huyền Đình cười.

Ta thừa cơ nói: 「Vì chàng cười rồi, có nghĩa là không giận nữa đúng không?」

Nghiêm Huyền Đình ôm ta, thở dài: 「Tuyết Tuyết, dù nàng không ra tay, Thẩm Đồng Văn cũng không sống quá ba ngày. Đến bước này, Hoàng thượng sẽ không giữ hắn lại, cũng sẽ không thực sự động đến ta.」

Những gì hắn nói, thực ra ta giết xong Thẩm Đồng Văn đã hiểu ra rồi.

Đâu ra cái chuyện trùng hợp đến thế, ta nói muốn giết Thẩm Đồng Văn, Hoàng thượng liền lập tức đưa thuốc độc ra. Hắn đã tính toán kỹ lưỡng rồi. Không lợi dụng ta, thì cũng lợi dụng Nghiêm Huyền Đình.

May mà người bị lợi dụng là ta.

「Ta biết, chàng nhất định đã có hậu chiêu rồi.」 Ta nói, 「Nhưng ta biết hắn giấu chứng cứ ở đâu, do ta ra tay thì ổn thỏa hơn. Chàng cứu ta, ta cũng phải cứu chàng một lần, mới công bằng.」

Ta ngừng lại: 「Huống hồ, ta cũng không hoàn toàn vì chàng. Thẩm Đồng Văn trước đây đối xử với ta như vậy, ta là trả thù cho cả hai chúng ta.」

Nghiêm Huyền Đình bật cười, ánh mắt trở nên dịu dàng trong chốc lát.

「Tuyết Tuyết, Tuyết Tuyết ngoan, ta thật vui, nàng đã học được cách yêu bản thân.」 Hắn hôn nhẹ lên tai ta, dỗ dành ta, 「Ta thích nghe nàng nói chúng ta, nàng nói thêm hai lần nữa cho ta nghe được không?」

Ta nói: 「Nghiêm Huyền Đình, chàng phải tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, ta còn muốn cùng chàng trải qua quãng đời còn lại mà chàng đã nói.」

Ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt hắn, hắn đưa tay kéo màn trướng xuống.

「Lời tình tứ của phu nhân hay quá, nói thêm hai câu nữa cho ta nghe đi.」

Khi chúng ta dọn dẹp xong xuống giường, đã là buổi trưa.

Nghiêm Huyền Đình bảo Xuân Tuyết mang bữa trưa trực tiếp vào phòng.

Lúc ăn cơm, ta hỏi hắn: 「Nghiêm Huyền Đình, người chàng muốn cưới ban đầu, là Thẩm Mạn Mạn, đúng không?」

Hắn gắp một chiếc bánh há cảo tôm vào bát ta, cười nói:

「Sao lại thế được. Tuyết Tuyết, người ta muốn cưới ban đầu chính là nàng. Nếu người được gả đến không phải nàng, ta cũng sẽ tìm cách để biến nàng ấy thành nàng.」

Ta mở to mắt nhìn hắn.

Nghiêm Huyền Đình kể cho ta nghe về nguyên nhân hắn thích ta, nói hắn đã gặp ta từ rất lâu trước đây.

Nghe xong, ta có chút khó tin.

「Cho nên chàng nhìn thấy ta giết người, rồi thích ta sao?」

Nghiêm Huyền Đình sặc một ngụm chè ngọt trong cổ họng.

「Tuyết Tuyết, sao nàng lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy?」

Hắn cười khổ lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi nói:

「Tuy nhiên, nói vậy cũng không sai hoàn toàn. Khi ta thấy nàng giết người, ta đã nghĩ đến Cửu Nguyệt. Tuy chúng ta từ nhỏ thanh bần, nhưng muội ấy được ta bảo vệ rất tốt, ngay cả giết một con cá cũng không dám.」

「Lần đầu tiên thấy nàng giết người, ta chỉ tò mò, cô gái nhỏ này, sao lại có thể bình tĩnh đến vậy? Sau này nhìn thấy nhiều hơn, dần dần nảy sinh một ý nghĩ ngay cả bản thân ta cũng thấy hoang đường. Ta muốn cưới nàng về nhà, bảo vệ nàng thật tốt, để nàng không phải giết người nữa.」

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay ta, đưa lên môi hôn.

「Ta muốn đôi tay này, không chỉ cầm đao kiếm, mà còn muốn chạm vào bút mực thư họa, son phấn gấm vóc, vàng ngọc trang sức, hoa cỏ nước chảy.」

Bàn tay đó nắm lấy cổ tay ta, kéo ta vào lòng hắn.

「Và, mười ngón đan chặt với ta.」

14.

Ngày hôm sau, Nghiêm Huyền Đình mang những chứng cứ ta đưa cho hắn, vào cung gặp Tiểu Hoàng đế thương lượng.

Không biết đã nói những gì, tối mịt hắn mới trở về.

Ta háo hức nhìn hắn, Nghiêm Huyền Đình cười tiến lại gần, hôn nhẹ lên chóp mũi ta, thân mật nói: 「Tuyết Tuyết yên tâm.」

Được rồi.

Ta yên tâm.

Võ công cao cường của ta, đã mất đi phần lớn sau mười ngày.

Trước đây có thể dễ dàng nhảy lên mái nhà, giờ đây chỉ có thể miễn cưỡng leo cây, trèo lên tường.

Tốc độ xuất kiếm, cũng chậm đi đáng kể.

Cũng vào lúc này, thánh chỉ của Tiểu Hoàng đế đã đến.

Hắn xác định cái chết của Thẩm Đồng Văn là do ân oán giang hồ, không liên quan đến Nghiêm Huyền Đình.

Sau đó bãi chức Thừa tướng của Nghiêm Huyền Đình, ban cho hắn một chức quan mới, gọi là Lễ Tiết Học Sĩ.

Sau khi người tuyên chỉ đi, ta nhìn Nghiêm Huyền Đình, nửa ngày không nói nên lời.

「Sao vậy?」

「Đây là kết quả chàng thương lượng với Hoàng thượng ngày hôm đó sao?」 Ta hỏi hắn, 「Ta hình như… chưa từng nghe qua chức quan Lễ Tiết Học Sĩ này.」

Hắn cười.

「Đương nhiên chưa từng nghe qua, đây là chức quan do Hoàng thượng đặc biệt sáng tạo cho ta, quản lý yến tiệc trong cung và lễ nghi hoàng thành. Phẩm cấp cao, bổng lộc cao, nhưng không có thực quyền. Ta nói với Hoàng thượng, ta còn có phu nhân phải nuôi, cần phải kiếm tiền.」

Hắn đưa tay nắm lấy tay ta: 「Không làm được quyền thần, sau này chỉ có thể làm quan tham thôi.」

Nghiêm Huyền Đình đương nhiên không thể làm quan tham.

Ta luôn nhớ lời hắn nói ngày hôm đó.

Hắn nói hắn làm quan, là vì sinh dân lập mệnh, vì vạn thế khai thái bình.

Việc cuối cùng hắn làm trước khi không còn làm Thừa tướng, là xin Hoàng thượng mở kho bạc, tu sửa đê điều Tịch Giang.

Mà chức quan Lễ Tiết Học Sĩ này, quả thực rất nhàn, lại còn rất nhiều tiền.

Tiểu Hoàng đế có lẽ cũng cảm thấy hơi ngại, ban thưởng không ít vàng bạc.

Nhưng thực ra nhà họ Nghiêm chẳng hề thiếu tiền.

Nghiêm Cửu Nguyệt nghe nói Nghiêm Huyền Đình hết tiền, tiện tay bốc một nắm lá vàng từ trong hộp, nhét vào túi thơm của ta.

「Cứ dùng đi, không đủ lại hỏi muội.」

Nghiêm Huyền Đình cười nói: 「Ta đâu có hết tiền? Chẳng qua là trêu Tuyết Tuyết chơi thôi. Muội giữ lại, để dành làm của hồi môn đi.」

Nghiêm Cửu Nguyệt liếc nhìn Sở Mộ bên cạnh.

Sở Mộ lập tức tự giác nói: 「Ngày mai ta sẽ cho người đến cầu hôn.」

Nàng ta cười khẩy: 「Nghe giọng điệu ngươi miễn cưỡng như vậy, không cần đâu.」

Trước khi hai người họ lại cãi nhau, Nghiêm Huyền Đình kịp thời kéo ta đi.

Rảnh rỗi không có việc gì, Nghiêm Huyền Đình bắt đầu dạy ta đọc sách luyện chữ, thậm chí còn học cả một vài nét vẽ công bút.

Thực ra học thơ học vẽ đều không sao.

Nhưng người này luôn dạy được một lúc, lại chuyển sang dạy những câu thơ kỳ quái.

Ví dụ như 「Phù dung trướng ấm độ xuân tiêu」 (Trong trướng sen ấm áp trải qua đêm xuân).

Ví dụ như 「Trú thặng tình dĩ thư ái, dạ thác mộng dĩ giao quân」 (Ngày bày tỏ tình cảm để bày tỏ tình yêu, đêm nhờ mộng giao hoan cùng quân).

Khi tình cảm nồng nàn, hắn còn thì thầm bên tai ta: 「Chiết liễu phi nhứ bất vấn quân, kim tiêu thấm vũ tổng miên xuân.」 (Bẻ liễu bay tơ không hỏi chàng, đêm nay thấm mưa cứ ngủ xuân).

Vào sinh ra tử rồi, nhưng ta vẫn không thể mang thai.

Sở Mộ đến bắt mạch, nói ta bị hàn độc đã lâu, dù đã giải độc, cũng tổn thương đến căn cốt. Dù có từ từ điều dưỡng, có lẽ cũng phải mất mười năm tám năm mới có chuyển biến tốt.

Nghiêm Huyền Đình nghe xong, rất tùy ý gật đầu: 「Nếu đã vậy, ngươi hãy sớm về chuẩn bị hôn sự của ngươi với Cửu Nguyệt đi.」

Sở Mộ sững sờ: 「….. À?」

「Ta và Tuyết Tuyết không thể có con, đành phải trông cậy vào hai ngươi thôi.」

Mùa xuân năm sau, Nghiêm Huyền Đình và ta lại cử hành hôn lễ một lần nữa, lần này là bái đường, bù đắp cho nghi thức thiếu sót trước đây.

Tiểu Hoàng đế còn đến phủ quan lễ.

Kể từ khi Nghiêm Huyền Đình không làm Thừa tướng, Tiểu Hoàng đế cũng không còn đề phòng hắn như trước nữa.

Thậm chí thấy sức khỏe hắn ngày càng tốt hơn, cũng không tỏ vẻ bất ngờ, còn giả vờ nói: 「Nghiêm khanh trước đây vì Trẫm, vì triều đình và bách tính mà quá sức lao tâm, thân thể mới yếu như vậy. Bây giờ nghỉ ngơi một chút cũng tốt.」

Nghiêm Huyền Đình mỉm cười không thay đổi: 「Hoàng thượng nói phải.」

Tiểu Hoàng đế không chỉ đến, còn mang theo một bức tượng ngọc điêu hình liễu khổng lồ.

Hắn nhìn ta, như thể đêm hôm đó ta chưa từng đe dọa hắn, cười rất ôn hòa.

「Bức tượng ngọc điêu này, rất xứng với phu nhân của Nghiêm khanh, coi như là quà mừng tân hôn Trẫm tặng hai người.」

Xét thấy bức tượng ngọc rất đáng giá, ta cũng không nói gì thêm.

Ngày thứ hai sau hôn lễ, Nghiêm Huyền Đình đưa ta và Nghiêm Cửu Nguyệt đi ngoại ô, du xuân dạo mát.

Ta và Nghiêm Cửu Nguyệt thả diều mệt rồi, bèn ai về chỗ nấy nghỉ ngơi.

Nghiêm Cửu Nguyệt theo Sở Mộ đi chèo thuyền, còn Nghiêm Huyền Đình thì dẫn ta đến một bên bờ hồ khác.

Ta hỏi hắn: 「Đến đây làm gì?」

Nghiêm Huyền Đình không đáp lời ngay, bẻ xuống một cành liễu dài, đang nở rộ, khẽ lắc.

Vô số tơ liễu nhẹ nhàng được gió nâng đỡ, bay lả tả, hướng về phía ánh dương.

Tự do vô câu thúc.

Hắn quay đầu lại, cười nói với ta: 「Tuyết Tuyết, nàng xem, đây chính là nàng.」

(HẾT!)

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!