
Thật sự tôi không thể ngờ được, ngay sau khi tôi nếm mật nằm gai, cuối cùng cũng theo đuổi được anh, thì anh lại mất trí nhớ.
Cảm giác mệt mỏi và bất lực cuộn trào ập đến, móng tay tôi ghim chặt vào lòng bàn tay.
Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng của Tạ Tuy, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Anh quên rồi sao?”
Tạ Tuy ngước nhìn tôi, không một chút biểu cảm nào, chỉ có một chút áy náy trong ánh mắt: “Ừ.”
Thật nực cười làm sao.
Từ nhỏ tôi đã âm thầm giấu kín tình cảm với anh, mãi đến ba năm trước, tôi mượn rượu tỏ tình, rồi không còn giữ kẽ nữa, theo đuổi anh, hay nói đúng hơn là cầu xin, hết lần này đến lần khác, và hết lần này đến lần khác bị từ chối.
Trái tim đã chịu đựng đến cực hạn, đúng lúc tôi sắp sửa buông xuôi, anh lại quay đầu lại.
Trớ trêu thay, ký ức của anh bây giờ lại quay về thời điểm sau khi tôi mượn rượu tỏ tình, trước khi chúng tôi yêu nhau.
“Dù anh có tin hay không, thì anh đã ở bên tôi được một thời gian rồi.”
Tôi lấy điện thoại ra, cố gắng tìm bằng chứng về mối quan hệ của chúng tôi cho anh xem.
Khi lướt qua những tin nhắn trò chuyện, nước mắt tôi cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống.
Tác giả: Mười Lạng Nhớ Thương
Dịch: -rqz-
Tổng số chương: 4