Góc Của Chan

MỆNH LOAN HOA – CHƯƠNG 2

11.

Mạnh Thanh Châu nuôi một gánh hát trong Thính Vũ Lâu.

Ta thường giả trang nam nhân lén đến đó nghe hát.

Nửa tháng sau, hắn rốt cuộc cũng xuất hiện, trông có vẻ gầy đi không ít.

Lần này hắn không còn đường đột, thấy ta, chỉ gật đầu, khẽ cười, nụ cười mang chút cay đắng.

Ta khẽ đảo mắt, không thèm để ý đến hắn.

Hắn tự mình đến ngồi vào bàn ta, nói rằng trước kia hắn đã đường đột, nhiều lần mạo phạm, mong ta thứ lỗi.

Thần thái quả thực rất chân thành.

Ta nhả một hạt dưa, không lên tiếng.

Cho đến khi một khúc hát kết thúc, đĩa điểm tâm trên tay ta cũng đã hết sạch, ta mới ngước mắt nhìn hắn.

Nửa lạnh lùng, nửa khinh miệt nói: “Chỉ nói bằng miệng thì có ích gì, nếu thực sự thấy có lỗi, ta nghe nói nơi này là của Thế tử gia?”

Ta vẫy tay gọi một người chạy bàn, kiêu căng nói: “Mang cho ta ba bát hạnh nhân lạc, hai đĩa bánh quả giòn, một ấm Long Tỉnh.”

Rồi chỉ vào Mạnh Thanh Châu, ta khẽ hừ: “Tất cả tính vào sổ của người.”

Hắn nhìn đầu ngón tay ta, cười nhẹ lắc đầu, dặn người chạy bàn làm theo lời ta nói.

“Sau này đến đây, đồ ăn thức uống, đều tính vào đầu ta, chỉ cần nàng vui vẻ là được.”

Ta không đáp lời, chỉ nắm một nắm hạt dưa bạc tung lên sân khấu.

Danh ca Liên Sinh đang tạ màn, diễn vài động tác vui đùa, ta cùng mọi người hoan hô reo hò.

“Nàng thích hắn?”

Mạnh Thanh Châu đặt chén trà xuống, đột nhiên ghé sát, nói nhỏ vào tai ta: “Ta dẫn nàng đi gặp hắn, nàng có muốn không?”

12.

Ta và Liên Sinh có thể gọi là tương kiến hận muộn.

Ta muốn hắn dạy ta hai chiêu, tay hắn vừa định nắm lấy, Mạnh Thanh Châu đã ho khan một tiếng thật mạnh.

Liên Sinh rụt tay lại, che mặt cười khẽ: “Thôi đi, cô nương, người mà Thế tử gia chúng ta coi trọng, không thể tùy tiện đụng vào đâu.”

Ta lập tức phản bác: “Ngươi đừng nói bừa, phu quân nhà ta là tân nhiệm Điện Tiền Chỉ Huy Sứ, chẳng lẽ không uy phong bằng Thế tử nhà ngươi sao? Ta cùng Thế tử nhà các ngươi chẳng có chút ràng buộc nào.”

Mạnh Thanh Châu khẽ nhíu mày, mọi người lúng túng đứng sang một bên, nhìn sắc mặt hắn không dám nói lời nào.

Ta chẳng bận tâm nhiều, tự thấy vô vị nói: “Xem ra ta nói sai rồi? Thôi, ta đi đây.”

Ta nhấc chân ra khỏi Thính Vũ Lâu, Mạnh Thanh Châu đi theo ra, trầm giọng hỏi: “Lần sau nàng đến, muốn học gì ta sẽ bảo Liên Sinh dạy nàng.”

Ta không để ý đến hắn, nhấc chân lên xe ngựa.

Qua khe cửa sổ xe, ta thấy thần sắc hắn ảm đạm, hẳn là rất thất vọng.

Ta cân đo thời gian.

Chờ đến khi chàng giãy giụa giữa hy vọng và thất vọng gần như đủ rồi, ta đẩy cửa sổ ra, ngoắc tay với hắn, hệt như đang gọi một con chó.

Mạnh Thanh Châu có lẽ cũng cảm thấy bị làm nhục, hồi lâu hơi ấm ức tiến lại gần.

Ta nằm bò bên cửa sổ, để lộ chút dáng vẻ tiểu nữ nhi, nói với hắn: “Vậy người đi nói với Liên tiên sinh cho kỹ, chuyện ta học hát với hắn, tuyệt đối không được để Phương Tất Hồi biết.”

Ta nhoài đầu về phía trước, nói nhỏ với hắn:

“Đây là bí, mật, nhỏ, của riêng chúng ta.”

Mạnh Thanh Châu cứng đờ tại chỗ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ làm hỏng bầu không khí.

Ta rụt người lại, phẩy tay một cách phóng khoáng, chỉ nói: “Ta đi đây.”

Rồi dứt khoát đóng cửa sổ, khởi hành, bỏ lại hắn một mình, đứng yên tại chỗ hồi vị hương vị khổ lẫn vui của ngày hôm nay.

13.

Sau đó, ta thường xuyên chạy đến Thính Vũ Lâu, nhưng chưa bao giờ báo trước cho Mạnh Thanh Châu.

Hắn không thể đoán được giờ giấc của ta, nên ngày nào cũng phải đến xem một lần.

Ta đối với hắn lúc yêu lúc không, nhưng mà, câu cá thì luôn phải bỏ chút mồi nhử cho hắn thèm thuồng.

Ta tự tay làm điểm tâm, chia cho mọi người, chỉ không cho hắn, nhưng nhất định sẽ dư ra một cái, chỉ một cái, đặt trên bàn.

Để hắn phải đoán, có phải là ta cố ý để lại món quà cho hắn không.

Sau này nghe nói, hắn không thích đồ ngọt, thế là trong món điểm tâm ta làm, ta đã giảm đi rất nhiều mật đường.

Để hắn phải đoán, có phải ta cố ý chiều theo khẩu vị của hắn không.

Cảm giác vui trong cái khổ, gần gũi nhưng lại xa cách này, sẽ khiến người ta nghiện.

Ngày hôm ấy, Liên tiên sinh mời ta thử mặc hí phục của hắn.

Đã nhiều năm ta không chạm vào những xiêm y này, nay cầm lại trong tay, lại có một cảm giác muốn rơi lệ.

Mạnh Thanh Châu cười ta: “Vui mừng đến vậy sao? Xem cái sự không có tiền đồ kia của nàng.”

Bề ngoài hắn tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong mắt hắn rõ ràng có sự kinh ngạc.

Hệt như lần đầu tiên hắn nhìn thấy ta.

Trong cái trấn không lớn không nhỏ kia, trên sân khấu rách nát, ta mặc xiêm y cũ kỹ, chỉ trang điểm nhẹ nhàng.

Và hắn, lúc đó đang gặp nạn, thanh bần nhưng khó che phong thái, không giấu được vẻ cao quý.

Chỉ là vật còn người mất, biển dâu đã đổi thay.

Từng một thời ta nhìn hắn mà nhất kiến chung tình, thề không gả cho ai khác ngoài hắn.

Giờ đây ta nhìn hắn, chỉ còn lại hận, chỉ còn lại sự chán ghét, còn phải nén lại sự kích động muốn dùng dao đâm chết hắn, mà cùng diễn kịch.

Khi giọng nói của Chu Nhược truyền vào, ta hoảng sợ vội vàng trốn vào tủ quần áo, tiện tay còn kéo luôn Mạnh Thanh Châu vào cùng.

“Biểu ca hôm nay không đến sao?”

“Ở đây các ngươi mới chiêu mộ được mỹ nhân nào, câu mất hồn phách biểu ca ta đến nỗi cả ngày không thấy bóng?”

“Là ngươi? Hay là ngươi?”

Ta nghe thấy Chu Nhược đang làm oai làm phúc ở bên ngoài, dùng roi quất lên mặt người khác, tiếng nức nở bị kìm nén nghe thật khó chịu.

Tú ông không dám ngăn nàng ta, chỉ đành cười hòa giải: “Cô nương, mấy người này đều là người cũ rồi, mặt quen cả mà, cầu xin Người giơ cao đánh khẽ, đánh nát mặt rồi, ngày mai các nàng không lên đài được, chúng tôi không tiện ăn nói với Thế tử gia.”

“Ngươi bớt lấy biểu ca ra mà áp chế ta! Chẳng lẽ hắn còn có thể vì mấy con hát thấp hèn mà giận dỗi với ta sao?”

“Ta là thân phận gì, mấy kẻ đó cũng xứng đáng để ta nhớ mặt ư?”

“Đánh! Đánh cho ta thật mạnh! Đừng tưởng ta không biết, ngày thường các ngươi phóng đãng ra sao!”

Chu Nhược ở bên ngoài tác oai tác phúc, ròng rã nửa canh giờ, gánh hát náo loạn đến gà bay chó chạy.

14.

“Nàng trốn thì trốn, kéo ta theo làm gì?”

Mạnh Thanh Châu chẳng hề bận tâm đến bên ngoài, cái tủ không nhỏ, nhưng hắn cố ý chen chúc cùng ta.

Hắn nói lời trách móc ta, nhưng qua khe hở tủ lọt vào ánh sáng, ta thấy rõ mặt hắn đầy ý cười.

“Vậy người cút ra ngoài đi.”

Ta giả vờ muốn đẩy hắn ra, hắn lập tức nắm lấy tay ta, nhịn cười nói nhỏ: “Đừng làm loạn.”

Cứ như thể đây là một trò chơi thú vị.

Tất nhiên, còn có cả sự kích động bị kìm nén bấy lâu của hắn, trong khoảnh khắc này, nhận được chút ít sự an ủi nhờ da thịt chạm nhau.

Hơi thở ta và hắn quấn quýt, đầu ta gần như vùi vào lòng hắn.

Ta có thể nghe thấy nhịp tim hắn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại hoàn toàn mất kiểm soát.

Ta không định phá hỏng chuỗi tưởng tượng miên man của hắn, thậm chí còn cố ý, thể hiện chút căng thẳng mờ ám.

Giống như một thiếu nữ đang e thẹn.

Khiến một nữ nhân đã có bạn đời ưu tú phải động lòng vì mình, nam nhân nào cũng sẽ cảm thấy vô cùng tự mãn.

Trong ánh sáng lờ mờ, ta trơ mắt nhìn Mạnh Thanh Châu áp sát ta, khi đôi môi chỉ còn cách gang tấc, ta nghiêng đầu đi, môi hắn lướt qua tai ta.

“Mạnh Thanh Châu, ta Tùy Tân Ý không phải là thế thân của bất kỳ ai.”

Ta chính là muốn hắn phải đoán, là ta ghét hắn, hay là ghét hắn xem ta như người khác.

Ta gieo cho hắn vô số nghi vấn, khiến hắn ngày qua ngày, trong đầu chỉ còn lại mình ta, không còn dung chứa được bất kỳ ai khác.

“Tùy Tân Ý, ta…”

Lời giải thích của hắn bị ta cắt ngang, những lời muốn nói lại không có cơ hội thốt ra, điều đó sẽ khiến người ta bực bội đến phát điên.

Chu Nhược đã đi rồi, ta đẩy cánh tủ ra, nhìn thấy cả căn phòng lộn xộn, các cô gái thảm hại.

Ta để lại rất nhiều tiền, và nói lời xin lỗi với các nàng.

Ta rời khỏi Thính Vũ Lâu với tốc độ nhanh nhất, Mạnh Thanh Châu chỉ nghĩ ta đang hoảng loạn vì sự mơn trớn vừa rồi.

Hắn mỉm cười đi theo sau ta, rõ ràng rất thích thú khi thấy ta bối rối vì hắn.

Cho đến khi ta lên xe ngựa, cách cánh cửa sổ đóng kín, ta nói với hắn: “Sau này ta sẽ không đến nữa.”

Hắn mới bắt đầu rối loạn, với giọng điệu vô cùng khó hiểu hỏi ta tại sao.

“Nếu là ta mạo phạm…”

“Không phải.”

Ta dùng ba chữ nói với hắn, ta không bận tâm sự mạo phạm của hắn, ta đã đẩy dục vọng chinh phục của hắn lên đến đỉnh điểm.

Nhưng ta tiếp tục nói: “Ta không thể đến nữa, ta không muốn liên lụy những người vô tội bị thương, biểu muội nhà người không phải người dễ chọc, người và ta, chúng ta đều… hãy an phận một chút đi.”

15.

Vài ngày sau, nghe nói Thế tử phủ Mạnh và thiên kim phủ Chu gây gổ rất không vui vẻ, chỉ vì mấy con hát.

Bàn tay Chu Nhược quả thực đã vươn quá dài.

Trong thời buổi này, dẫu nàng ta có gả cho Mạnh Thanh Châu, cũng không thể tùy tiện động đến người của hắn.

Huống hồ, hiện tại nàng ta vẫn còn mang họ Chu.

Chu phu nhân thưởng cho mấy cô gái bị đánh rất nhiều bạc, rồi bắt Chu Nhược xin lỗi Mạnh Thanh Châu, chuyện này coi như kết thúc.

Chim nhạn bay qua để lại dấu, chung quy, cả hai bên đều cảm thấy mất mặt, trong lòng khó tránh khỏi ghim một cái gai.

Việc ta cần làm, chính là để cái gai này đâm sâu thêm chút nữa, để vết thương thối rữa, bốc mùi.

Buổi chiều, ta xách cháo đậu xanh, đi đón Phương Tất Hồi tan làm, vừa hay gặp Mạnh Thanh Châu và Chu Nhược trước cổng cung.

Kỳ kết hôn của hai người họ sắp đến gần, Hoàng đế rất quan tâm, nghe tin chuyện không vui mấy ngày trước, liền triệu họ vào cung trò chuyện, rồi ban thưởng thêm đồ vật, để bày tỏ sự coi trọng.

Mạnh Thanh Châu bước ra với vẻ chán nản, ngẩng đầu thấy ta, ánh mắt hắn sáng lên, còn chút dáng vẻ của thiếu niên mới chớm tình.

Chu Nhược vốn đang vui vẻ, nhưng thuận theo ánh mắt hắn nhìn thấy ta, nụ cười lập tức biến mất.

Rồi thấy chiếc hộp đựng thức ăn trong tay ta, nàng ta sững sờ rồi, dần dần dâng lên sự ghen ghét.

Chiếc hộp của ta là tự tay ta vẽ, Mạnh Thanh Châu từng nói nó vừa xấu vừa kỳ quái, cả kinh thành không tìm ra cái thứ hai.

Chu Nhược nhất định đã nhận ra, hôm đó ở gánh hát, ta đã đặt nó trên bàn, nó có khả năng khiến người ta nhìn qua là nhớ mãi.

Nàng ta lao thẳng về phía ta, ta còn chưa kịp hành lễ, chiếc hộp đã bị nàng ta hất tung, một cái tát giáng xuống.

Ta không né tránh, bị nàng ta đánh lệch đầu, trâm vàng cũng văng sang một bên.

Lời quát mắng của Mạnh Thanh Châu hoàn toàn vô hiệu với nàng ta, nàng ta đã điên tiết lên, biểu ca mà nàng ta yêu quý, quả nhiên chưa quên tiện nhân kia.

Bất kể ta có phải là Mạnh Loan Loan hay không, chung quy, vẫn là gương mặt đó, câu cho Mạnh Thanh Châu hồn vía lạc phách!

“Biểu ca, chúng ta sắp thành thân rồi! Sao người có thể lén lút tư tình với nàng ta, người có lỗi với ta! Tiện nhân này không biết xấu hổ…”

Nàng ta bị Mạnh Thanh Châu ngăn lại, chân vẫn còn đá vào ta, lại hét lớn bảo gia nhân vây lấy ta, nói muốn áp giải ta đi dìm lồng heo.

Trong mớ hỗn độn này, ta thấy Phương Tất Hồi kéo căng cung, một mũi tên dài xuyên qua người lão già đang túm tóc ta.

Đám đông lập tức im lặng, hắn cưỡi ngựa dừng bên cạnh ta, nheo mắt nhìn từ trên cao, hỏi: “Mặt bị thương là do ai làm?”

Chu Nhược cắn răng, mắng: “Ta đánh đấy, thì sao?! Phương Chỉ Huy thật uy phong quá nhỉ, ngươi giết người phủ ta, ta sẽ khiến ngươi không được chết tử tế!”

Phương Tất Hồi không hề bận tâm, cười nói: “Tùy cô nương.”

Hắn lật người xuống ngựa, đứng trước mặt nàng ta, ánh mắt qua lại nhìn chằm chằm tay trái và tay phải của nàng ta, mang theo sự cưỡng chế không tiếng động.

“Ngươi là dùng bàn tay tiện nào, động đến phu nhân nhà ta?”

Lần này, Chu Nhược không dám lên tiếng.

Nàng ta nép trong lòng Mạnh Thanh Châu, co rúm lại.

Phương Tất Hồi lại cười: “Chu cô nương nếu không nói, vậy Phương mỗ, đành phải tự đoán vậy.”

Hắn đột nhiên túm lấy tay phải của Chu Nhược, ta nghe thấy nàng ta hét lên một tiếng chói tai: “Đau! Biểu ca cứu ta!”

Mạnh Thanh Châu nghiêm giọng: “Phương Chỉ Huy, ngươi nhìn cho rõ trước mắt ngươi là thiên kim nhà ai!”

“Phương mỗ mặt mù, không nhận ra, Phương mỗ chỉ biết, trước cổng cung làm ồn náo loạn, cứ thế mà tiền trảm, hậu tấu (chém trước, tâu sau).”

Lực tay của Phương Tất Hồi tăng lên rõ rệt bằng mắt thường, nếu cứ tiếp tục, tay phải của Chu Nhược sẽ bị bẻ gãy.

Ta vốn không muốn gây ra động tĩnh lớn như vậy, mở miệng can ngăn hắn, nhưng hắn làm như không nghe thấy.

Nhưng đột nhiên có một nữ tử gọi hắn: “Phương đại nhân, người đã hứa với ta, phàm chuyện gì cũng sẽ tam tư nhi hành (suy nghĩ kỹ càng).”

Nàng ấy như một dòng suối, mềm mại mát lành, chẳng cần làm gì, một câu nói đã dập tắt mọi lửa giận của Phương Tất Hồi.

16.

Người đến mang tiên khí lượn lờ, là tài nữ nổi tiếng kinh thành, muội muội ruột của Mạnh Thanh Châu, Mạnh Khúc Doanh.

Nàng ấy mang theo vẻ kiêu ngạo thoát tục, nhìn ta với sự bình tĩnh cao quý, không một chút cảm xúc thừa thãi.

Ta nhìn ra nàng ấy thích Phương Tất Hồi, nhưng nàng ấy căn bản không coi ta là đối thủ, không hề để ta vào mắt.

Thấy Phương Tất Hồi buông tay, nàng ấy hài lòng nhếch môi, từ trong tay áo rút ra một chiếc túi thơm đưa tới.

“Lần trước thấy túi thơm của người không đẹp mắt, này, ta tự làm lần đầu, người đừng chê cười.”

Phương Tất Hồi rủ mắt không nhìn nàng ấy, chỉ nói: “Không hợp.”

Hắn quay người ôm ta lên xe ngựa, liếc mắt lạnh lùng nhìn Mạnh Thanh Châu, mắng một tiếng: “Đồ vô dụng.”

Cách cửa sổ xe, ta nghe thấy Chu Nhược bị Mạnh Thanh Châu đẩy mạnh ra, tiếng khóc than chìm dưới vó ngựa.

Phương Tất Hồi mặt mày đen sạm thoa thuốc cho ta, mắng: “Đã bảo nàng đừng xen vào chuyện của lão tử, nàng lại tai này vào tai kia ra!”

“Lão nương thèm quản chuyện của ngươi sao? Lão nương báo thù của riêng mình.”

Ta đầy bụng tức giận, giật chiếc túi thơm ở thắt lưng chàng xuống, cười lạnh: “Chê ta làm xấu, thì đừng dùng!”

Rồi đấm hắn đến mức đầu sưng lên.

Ngày thứ hai, Phương Tất Hồi về phủ muộn.

Vết thương trên mặt hắn đã được người ta cẩn thận bôi thuốc, chiếc túi thơm nơi thắt lưng, cũng đã được thay bằng một kiểu khác.

Chính là chiếc của Mạnh Khúc Doanh làm.

Ta và hắn rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh mà cả hai đều ngầm hiểu.

Ta đã dọn đến Tây Viện được hơn một tháng, Phương Tất Hồi chưa từng đến thăm ta một lần.

Lời đồn bên ngoài bay lả tả, toàn bộ đều nói về sự xứng đôi trai tài gái sắc của hắn và Mạnh Khúc Doanh.

Còn nói ta tính tình cổ quái, đánh cả phu quân, không biết sống chết mà quyến rũ Mạnh Thanh Châu, đắc tội Chu Nhược, nếu bị hưu thì cũng đáng đời.

Ta ngồi bên hành lang, đối diện với ánh trăng tự mình rót rượu uống, nhớ đến Phương Tất Hồi, nhớ đến nỗi không ngủ được.

Sống một mình những ngày này, ta dần đắm chìm vào men rượu.

Mạnh Thanh Châu ngồi xuống bên cạnh ta, ta ngẩng đầu khỏi vòng tay, nhìn bộ y phục đi đêm của hắn, bật cười.

“Lần đầu tiên trong đời, ta vì một nữ nhân mà làm chuyện trộm cắp, cô nương không thưởng cho ta một ngụm rượu sao?”

“Ta cũng không cầu xin người đến, người lại không phải là Phương Tất Hồi chết tiệt kia, người đến, chỉ khiến ta càng thêm thất vọng.”

Ta vùi đầu xuống đất cào đất, hắn đứng dậy quỳ trước mặt ta, nắm lấy tay ta, cẩn thận lau sạch những ngón tay dính bẩn.

“Móng tay đã bị nứt rồi, không đau sao?”

Mọi nỗi ấm ức trong lòng ta, hóa thành nước mắt và phẫn nộ, ta giơ tay tặng hắn một cái tát.

“Cút đi! Bây giờ còn giả nhân giả nghĩa gì nữa, ta bị ngươi hại còn chưa đủ sao? Là ngươi quyến rũ ta, là muội muội ngươi quyến rũ Phương Tất Hồi, dựa vào đâu mà tất cả đều thành lỗi của ta, người nhà họ Mạnh các ngươi, một ổ những thứ xấu xa không biết liêm sỉ!”

Hắn cũng không giận, sờ lên gò má ửng đỏ của ta, cười nhạt nói: “Ai bảo nàng trời sinh có một khuôn mặt, sinh ra là để quyến rũ ta.”

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!