1.
Ta bị mã tặc lôi đi, vật vã giãy giụa làm rách cả xiêm y, đám nam nhân xô ta ngã nhào trên đất.
Chu Nhược nép trong lòng Mạnh Thanh Châu, cất lời đầy vẻ thương hại: “Nếu ba ngày sau không ai chuộc nàng ta, các ngươi động phòng với nàng ta cũng chưa muộn.”
Ta bị người ta giày vò, trong mắt nàng ta, lại gọi là ‘động phòng’.
Mạnh Thanh Châu lạnh mặt, giơ tay che mắt Chu Nhược.
Hắn nói sẽ sai người mang trăm lượng hoàng kim đến chuộc ta.
Tên thổ phỉ đầu lĩnh thấy có lợi, tạm thời buông tha ta một hồi.
Không ngờ, cái mạng mục nát này của ta, lại còn có chút giá trị.
Khi ta cùng Mạnh Thanh Châu thành hôn, hắn chỉ là một tiên sinh bán chữ nghèo khó.
Cho đến ngày Chu Nhược đến đón hắn, ta mới hay, thân phận thật sự của hắn là Thế tử gia phủ Quốc Công.
Xe ngựa quý giá dừng nơi đầu hẻm chật hẹp, Mạnh Thanh Châu thay vào bộ cẩm y hoa lệ.
Hắn đứng trước mặt ta, rõ ràng chẳng có gì thay đổi, nhưng lại như đã khác biệt muôn phần.
Ánh mắt Chu Nhược một khắc cũng không nỡ rời khỏi hắn, hắn đỡ ta ấy lên xe, rồi cũng chui vào trong ngay sau đó.
Ta theo xa phu ngồi trên trục bánh xe, phấn son trên mặt còn chưa kịp lau sạch, luống cuống tay chân, hệt như một kẻ thừa thãi, ngu ngốc.
2.
Ta bị treo trước ngọn tháp cao của sơn trại, phơi dưới nắng gắt.
Đến ngày thứ ba, thần trí đã chẳng còn tỉnh táo.
Cổ họng ta vừa khô vừa đau, xem ra cái giọng hát này đã bị hủy rồi.
Chợt nhớ Chu Nhược từng nói: “Quả nhiên như biểu ca nói, giọng hát của muội rất hay, mang muội đi đường quả thật giải sầu, bớt buồn chán.”
Lẽ ra lúc đó ta đã phải hiểu, dù có bái thiên địa đi chăng nữa, trong mắt Mạnh Thanh Châu, từ đầu đến cuối ta cũng chỉ là một món đồ chơi.
Chỉ có Chu Nhược, mới xứng được hắn đặt trên đầu tim.
Ta nghĩ, đợi Mạnh Thanh Châu đưa tiền đến, ta sẽ trở về quê cũ, còn hắn cứ quay về nơi phú quý của mình.
Trăm lượng hoàng kim, đổi lấy ân đoạn nghĩa tuyệt.
Đáng tiếc, hắn đã lừa ta.
Ngày hẹn thứ ba, Mạnh Thanh Châu, hắn đã không đến.
3.
Gặp lại Mạnh Thanh Châu, là sau hai năm.
Khi ấy, Phương Tất Hồi giải nguy cho Thánh giá, từ thân phận con cháu tội thần, bỗng chốc trở thành hồng nhân trước ngự tiền.
Sau chuyến tuần du phương Nam trở về kinh, hắn được phong làm Điện Tiền Chỉ Huy Sứ, ban cho phủ Tương Vinh, nhất thời uy danh lẫy lừng.
Phủ Tương Vinh có vườn mai đẹp nhất kinh thành, vừa hay chưa hết mùa đông, chàng mời quý nhân đến thưởng thức, tiện thể kết giao.
Ta đang định đoạt lại quy trình tiệc rượu ở bốn ty sáu cục, quay đầu lại đã thấy Mạnh Thanh Châu đứng sau lưng ta, đăm đăm nhìn tới.
Cuộc hội ngộ này, đã đến sớm hơn ta dự liệu.
Ánh mắt chàng âm trầm, hệt như muốn khoét thủng một lỗ trên người ta.
Song, sự thất thố cũng chỉ trong khoảnh khắc, giây tiếp theo, hắn đã khôi phục vẻ bình thường, quân tử đoan trang, từ tốn thong dong.
Ta khẽ định thần, ánh mắt lướt qua chàng một cách điềm nhiên, rồi dừng lại trên mặt Chu Nhược.
Nàng ta thấy ta, như gặp phải quỷ sống, sợ đến hoa dung thất sắc.
Thật là chuyện bé xé ra to.
Mạnh Thanh Châu vì một kẻ như thế này mà vứt bỏ ta ư? Ánh mắt thật tệ hại đến cùng cực.
Hắn sẽ phải hối hận.
Lúc ta lướt qua, hắn đột nhiên kéo mạnh cánh tay ta.
Ta đau đớn kêu khẽ: “Công tử?”
Vẻ mặt hắn âm tình bất định, hồi lâu, chắc chắn gọi: “Loan Loan.”
Ta chán ghét hai chữ này.
“… Công tử có phải đã nhận lầm người rồi.”
Ta mỉm cười nhíu mày, giật mạnh cánh tay thoát khỏi tay hắn.
Vuốt ve mái tóc, ta hơi ngẩng cằm kiêu ngạo nói: “Ta là thê tử của tân nhiệm Điện Tiền Chỉ Huy Sứ Phương Tất Hồi, xin Công tử hãy tự trọng.”
Đồng tử Mạnh Thanh Châu khẽ co lại, hắn hẳn là không tin, một Loan Loan thân phận thấp hèn, làm sao có thể gả cho người lương thiện.
4.
Phương Tất Hồi bận rộn đến nửa đêm mới về phủ, thấy ta đang gục trên bàn ngủ gật.
Hắn ôm ngang ta lên giường, kéo nhẹ chiếc khăn voan mỏng trên vai ta cười khẽ: “Nửa đêm còn lả lơi cho ai xem, không sợ bị cảm lạnh sao.”
Thật không phải ta cố ý trêu chọc hắn, mà bởi vì đã quen sống trong căn nhà tranh lộng gió, lò sưởi ở đây đốt khiến lòng người nóng nảy.
Ta mềm mại ôm lấy cổ hắn, nửa mê nửa tỉnh lầm bầm: “Hồ đồ, đừng có vu oan cho người khác.”
Miệng nói thế, nhưng tay ta lại dò về phía eo hắn.
Hắn nắm lấy “móng vuốt” của ta, vết chai trong lòng bàn tay cọ vào da thịt vừa đau vừa ngứa.
Hắn áp trán vào trán ta, trêu chọc: “Có phải nàng bị sốt rồi không? Đời này còn có lúc nàng chủ động trêu ghẹo ta ư.”
Khi ở cùng Phương Tất Hồi, luôn là hắn đòi hỏi vô độ, ta ít khi chủ động.
Ta sợ nếu ta quá cuồng nhiệt, hắn sẽ nghĩ ta bản tính phóng đãng, không phải là một nữ nhân tốt.
Nhưng giờ đây hắn đã nổi danh lừng lẫy, chỉ riêng hôm nay ta dạo quanh bên ngoài một vòng, đã nghe vô số cô gái thì thầm tên hắn, nghe đến nỗi tai ta muốn mọc kén.
Ta lại sợ, sợ hắn sẽ vì một nữ nhi nhà quyền quý nào đó, mà bỏ ta đi.
Ta nghi ngờ nhân phẩm hắn như vậy, trong lòng Phương Tất Hồi rất khó chịu.
Như một hình phạt, hắn hành hạ ta thật thỏa thích cả một đêm, gần sáng mới cho phép ta dựa vào lòng hắn mà ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy hắn nhẹ giọng mắng ta.
“Móc cả tim gan ra cho nàng rồi, mà vừa mở miệng ra lại chọc giận ta, cái đồ sói con bạc bẽo.”
5.
Ngày yến tiệc, ta theo Phương Tất Hồi cùng mọi người hành lễ.
Ánh mắt Mạnh Thanh Châu dán chặt trên người ta, vừa đau đớn vừa hận thù, như thể ngày xưa chính ta là người phụ rẫy hắn.
Ta cố ý dựng sân khấu ca kịch ở vườn mai, trên sân khấu diễn vở “Uyên Ương Trái” (Món Nợ Uyên Ương), ta ở dưới cũng khe khẽ ngân nga theo.
Mạnh Thanh Châu đứng gần, hắn chắc chắn nghe thấy.
Hắn rủ mắt không nói lời nào, Chu Nhược vài lần bắt chuyện, đều bị ánh mắt hắn bức lui.
Quá đỗi phiền muộn, hắn đứng dậy rời chỗ, không biết đi đâu.
Chu Nhược sắc mặt bất thiện, nhân cơ hội này, buông lời gây khó dễ cho ta: “Phu nhân ngâm nga khúc hát thật hay, có từng học diễn kịch không?”
Học kịch, là chuyện đê hèn trong mắt các gia tộc quyền quý.
Có người hùa theo: “Sao phu nhân không lên đài trình diễn một khúc, để chúng tôi được mở mang tầm mắt.”
Ta chưa từng vì thân phận con hát mà không ngẩng mặt lên được, ta yêu ca hát lắm, chỉ là bây giờ, ta không thể hát nữa rồi.
Những lời thúc giục vang lên không ngớt, mọi người chờ xem trò cười.
Phương Tất Hồi một bước lên trời, tất nhiên có không ít kẻ không ưa hắn, muốn dằn mặt hắn, muốn hắn biết điều, tìm đủ mọi cách để bôi nhọ hắn.
Hắn chẳng hề bận tâm, cắm mạnh con dao cắt thịt xuống án.
“Đột nhiên muốn ăn lưỡi heo.”
Hắn dùng khăn lau tay, lười nhác nói: “Nhất là loại nói nhiều, thích ồn ào ấy, nhân lúc còn tươi mà cắt xuống, ăn sống sẽ rất dai, các vị lão gia phu nhân cũng muốn thử không?”
Hắn đảo mắt nhìn quanh, mỉm cười hiền hậu vô cùng.
Rồi lại đổi giọng: “Các vị vừa nói chuyện gì, đừng dừng, cứ tiếp tục.”
Bốn bề lại im phăng phắc, chẳng ai dám đáp lời.
6.
Ta đi tắt ra hậu bếp để xem xét thức ăn, lại đột nhiên bị người kéo vào phòng.
Mạnh Thanh Châu mắt đỏ ngầu, hắn đẩy ta dựa vào cửa: “Mạnh Loan Loan, nàng định diễn trò với ta đến bao giờ hả?”
Ta kinh hãi thốt lên: “Lại là người? Buông ta ra! Ta không quen biết Mạnh Loan Loan nào cả, phiền Thế tử gia đừng tìm nhầm người để đòi nợ phong lưu!”
Hiện giờ ta tên là Tùy Tân Ý, Tùy Tâm Tùy Ý (theo ý muốn), là Phương Tất Hồi đặt cho.
“Nhận lầm người…”
Mạnh Thanh Châu cười lạnh: “Hai năm qua ta ngày ngày sai người tìm kiếm nàng, không dám ngừng nghỉ một khắc! Nay nàng đã gả cho người khác, liền bị mất trí nhớ sao? Thế nào, chính thê của một Điện Tiền Sứ nhỏ bé, có thoải mái hơn làm quý thiếp trong phủ Quốc Công của ta không?”
Ta thật muốn xé rách cái miệng của hắn.
Năm xưa ta là chính thất phu nhân được hắn cưới hỏi ba mối sáu sính, nay trong miệng hắn, ta lại chỉ có thể làm thiếp.
Hắn bóp chặt mặt ta, hận thấu xương: “Dù nàng có hóa thành tro tàn, ta cũng nhận ra.”
Ta cắn thật mạnh vào hổ khẩu của hắn, nhân lúc hắn buông tay liền xoay người bỏ chạy.
Hắn nheo mắt, mạnh mẽ túm lấy cổ áo ta: “Mạnh Loan Loan, nàng chính là thiếu đòn.”
Hắn ôm cứng eo ta, đưa tay kéo loạn cổ áo ta.
Trên vai ta có xăm một đóa Loan Hoa nho nhỏ, nếu để hắn nhìn thấy, thì mọi chuyện sẽ bại lộ.
Từ khi ta quen Mạnh Thanh Châu, hắn luôn là một quân tử phong thái văn nhã lễ độ, không ngờ lúc hắn nổi giận, lại cũng khiến người ta sợ hãi.
Trong lúc nguy cấp, ta rút trâm vàng, đâm thủng tay hắn.
Cuối cùng hắn cũng buông ta ra, một vết thương lớn đang rỉ máu, hắn dùng khăn tay che lại.
Ngước nhìn thấy nước mắt vương trên mặt ta, hắn cười: “Mạnh Loan Loan, người bị thương là ta, nàng khóc cái gì.”
Ta đâu phải đang khóc, ta rõ ràng là mừng đến phát khóc.
Ta chính là muốn Mạnh Thanh Châu phải nhớ mãi không quên ta, chính là muốn hắn khi nhìn thấy ta lại tình khó kiềm chế.
Bằng không, lưỡi dao đâm xuống, làm sao hắn có thể cảm thấy đau đớn chứ.
Ta giương trâm cài đối diện với hắn, đưa tay áo lau mặt: “Thế tử gia, ta xin nhắc lại lần nữa, người đã nhận lầm người! Ta họ Tùy, cũng không gọi là Loan Loan gì cả, nghe thật là tục tĩu!”
Sắc mặt hắn tối sầm, hồi lâu cắn răng, quay lưng đi, bóng dáng thoáng vẻ cô đơn lạc lõng.
Hắn khẽ nói: “Khẩu xà tâm phật. Thôi được, nàng đi đi, ngày tháng còn dài, ta xem nàng có thể giả vờ đến bao giờ.”
7.
Sau Yến tiệc ở Mai Viên, không ít người đã ngỏ lời chiêu dụ Phương Tất Hồi.
Chắc hẳn bọn họ đều cho rằng, hắn là một võ phu thô lỗ, lỗ mãng, không có đầu óc, nếu mời về dưới trướng, ắt dễ bề nắm thóp.
Phủ Chu Thái úy, phòng lớn vui mừng sinh được quý tử, gửi thiệp mời đến.
Ta mang theo lễ vật đến mừng.
Khi đến nơi, Chu Nhược đang cùng Chu phu nhân đứng ở cổng lớn đón khách.
Vừa thấy ta, nàng ta liền ghé sát Chu phu nhân nói: “Chính là nàng ta đó, Mẫu thân, người này giống đến chín phần nữ nhân mà biểu ca cưới khi ở bên ngoài, Người nói xem, lẽ nào kẻ đó chưa chết?”
Chu phu nhân mỉm cười hiền dịu trên mặt, chỉ đáp: “Nào có gọi là nữ nhân cưới về, đó chẳng qua là tiện tỳ không biết trời cao đất rộng, con bọ hung trong bùn lầy cũng mơ tưởng hóa rồng bay lên trời, đáng đời nó đoản mệnh! Con hãy giữ bình tĩnh, cứ xem kẻ trước mắt này là thân phận gì.”
Những ngày ta ở ổ thổ phỉ, không chỉ tàn phế giọng hát, mà ngay cả thính lực cũng hư hao đôi chút, giờ đây thường xuyên bị ù tai.
Phương Tất Hồi liền dạy ta đọc khẩu ngữ, hắn thật lợi hại, mọi kỹ nghệ trên người, không biết đã phải chịu bao nhiêu cay đắng mới học được.
Nhưng ta cũng không kém, hai năm đã học được sáu bảy phần của hắn, thật là thông minh!
Đây không phải ta tự khoe khoang, mà là Phương Tất Hồi đã khen ta.
Ta kéo lê cái thân thể tàn tật, ở trên tiệc lắng tai tám hướng, mắt nhìn sáu đường.
Đại lang nhà họ Chu đã hơn ba mươi tuổi, cuối cùng mới mong được một nhi tử, vốn là chuyện đáng mừng.
Lại khổ nỗi, phòng nhị không chịu an phận, rõ ràng là tiệc đầy tháng của cháu trai nhỏ, mà Lâm thị, đại tẩu phòng nhị, lại dẫn theo đôi song sinh tuấn tú của mình, ra sức phô trương giữa buổi tiệc.
Điều này có phần báo trước điềm tranh đấu giữa hai phòng trong nhà Mạnh Thanh Châu năm xưa.
Bất hạnh là, phụ thân Mạnh Thanh Châu đã bại.
May mắn là, không lâu sau, nhị thúc bá của hắn lại mắc bệnh hiểm nghèo, đột ngột qua đời, nên phụ thân Mạnh Thanh Châu mới lại nắm quyền.
Nhưng nói đi nói lại, kẻ chịu khổ chỉ có ta, vốn chỉ muốn tìm một lang quân như ý, an ổn sống qua ngày.
Nào ngờ người ta là Đại La Thần Tiên giáng trần lịch kiếp, một khi trở về vị trí cũ, lại cần ta phải dâng mạng để đưa tiễn.
8.
Món tráng miệng sau bữa cơm là kem sữa tuyết (tuyết hoa lạc), khi được bưng lên, Chu Nhược như vô tình nhắc tới: “Trong này có thêm bột hồ đào, chắc không ai kiêng kỵ món này chứ?”
Ta không chỉ không ăn được hồ đào, mà ngay cả chạm vào cũng không thể.
Năm xưa khi Mạnh Thanh Châu bắt ta bóc vỏ hồ đào cho Chu Nhược, mười đầu ngón tay ta sưng vù như bị kẹt cửa.
Hai năm nay điều dưỡng, tuy không còn nghiêm trọng như vậy, nhưng thầy thuốc đã dặn dò, thứ không nên ăn thì tuyệt đối không được chạm vào.
Tay ta đang nâng chén khẽ dừng lại, biết Chu Nhược đang chăm chú nhìn ta, nếu không ăn, khó tránh khỏi khiến nàng nghi ngờ.
Ta đưa một thìa vào miệng, khen ngợi: “Vị ngon trơn tru, ngọt mà không ngấy, quả nhiên ẩm thực phủ Thái úy mọi món đều tinh tế.”
Chu Nhược thở phào nhẹ nhõm, vui mừng ra mặt, Chu phu nhân liếc nàng ta một cái.
Nàng ta cười nói với ta: “Nương tử thích ăn, vậy thì dùng nhiều một chút.”
Ta gật đầu, lại cố gắng nuốt nửa chén tuyết hoa lạc vào bụng.
Nửa canh giờ sau, ta đưa mắt ra hiệu cho Tước Trúc, nàng ấy hiểu ý, lui ra khỏi phòng.
Lại qua một khắc, đột nhiên có người đến báo: “Phương gia nương tử mau đi xem đi, nha đầu bên cạnh người không ổn rồi.”
Mí mắt ta giật mạnh, vốn dĩ ta muốn Tước Trúc ở bên ngoài tiêu tốn chút thời gian, lát nữa ta sẽ mượn cớ đi tìm nàng mà rời khỏi tiệc, kiếm chỗ uống một viên thuốc chống dị ứng*, sao lại xảy ra chuyện thật rồi?
Chu phu nhân khách khí vài câu, hỏi có nghiêm trọng không.
Người đến trả lời: “Cũng không phải chuyện lớn.”
Ta chỉ đáp lại, bảo mọi người cứ tiếp tục vui vẻ, đừng vì chút chuyện nhỏ mà mất hứng.
Theo tiểu tư đi đến hậu viện, hắn đứng trước xe ngựa nhà ta, đưa tay mời ta lên xe.
Ta vén màn xe, liền thấy Tước Trúc đang quỳ bên trong, nửa khuôn mặt sưng phù, rưng rưng nhìn ta.
Mạnh Thanh Châu ngồi ngay ngắn, trong tay cầm viên thuốc chống dị ứng của ta, đưa lên mũi ngửi.
Ánh mắt hắn mang vẻ chế giễu, cười hỏi ta: “Giờ nàng họ gì ấy nhỉ?”
Cũng không cần ta đáp, hắn tiếp lời: “Ồ, Tùy cô nương, lên xe nói chuyện một lát?”
Ta mặt lạnh hỏi hắn có ý gì.
“Nha đầu này tay chân không sạch sẽ, thừa lúc nàng không có ở đây, lục lọi trong xe, nàng xem, ta thay nàng tìm được một bảo vật trên người nó, ngửi đã thấy giá trị không nhỏ.”
Hắn với vẻ mặt như đã nhìn thấu mọi chuyện của ta, cười như không cười hỏi: “Thuốc này, trị bệnh gì?”
9.
Ta nén cơn giận: “Đây là thuốc chống dị ứng, Thế tử gia đừng làm loạn nữa! Đưa thuốc cứu mạng cho nàng!”
Mạnh Thanh Châu cười khẽ, chỉ nói: “Giả vờ đi, sao không tiếp tục giả vờ nữa?”
Hắn tưởng rằng ta đã thừa nhận mình bị dị ứng, nhưng lại không biết rằng, để đề phòng vạn nhất, ta đã nuốt thuốc từ trước rồi.
Bát hồ đào lạc kia, đối với ta, quả thực chỉ là một món điểm tâm mà thôi.
Mạnh Thanh Châu đưa thuốc đến bên miệng ta, ra lệnh ta há miệng.
Ta liếc xéo nhìn ngón tay thon dài của chàng, mắng: “Đưa cho ta làm gì, đưa cho Tước Trúc!”
Trong lúc hắn sững sờ, Tước Trúc lại đột ngột ngã xuống đất.
Ta vội vàng trèo lên xe, một tay giật lấy viên thuốc đưa vào miệng nàng ấy.
“Thế tử gia thật là oai phong lớn, dám quát tháo đánh đập nô tỳ nhà người khác!” Ta trừng mắt nhìn Mạnh Thanh Châu.
Hắn hoàn hồn, lại trực tiếp vén tay áo ta lên.
Nhìn thấy cánh tay nhỏ nhắn trơn láng của ta, hắn lẩm bẩm: “Nàng ăn hồ đào không sao? Không thể nào… Không thể nào!”
Ta có lẽ không phải là Mạnh Loan Loan.
Chuyện này dường như giáng một đòn khá nặng vào Mạnh Thanh Châu.
Một người tinh ranh như hắn, thậm chí còn không kiểm tra xem Tước Trúc có thực sự bị dị ứng hay không, đã vội vã rời đi.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng áo bào của hắn nữa, Tước Trúc mới bò dậy từ mặt đất.
Nàng ấy liếm vết thương ở khóe miệng, xin ta thưởng.
“Phu nhân, thuốc đắng quá, mặt cũng đau, tháng này tiền công có thể cho thêm một chút không.”
10.
Việc hủy hoại tín niệm của một người thật đơn giản.
Chỉ cần khi hắn ta tin chắc tuyệt đối vào một suy đoán nào đó, ngươi liền ném ra một sự thật vững chắc như sắt thép để phủ nhận nó.
Sự tuyệt vọng to lớn giữa khoảng khắc đó, sẽ khiến người ta mất đi lý trí.
Dẫu cho sự thật này, là do ta thêu dệt.
Trong đêm khuya phu thê tâm sự, ta đem chuyện này kể lại như một câu chuyện cười cho Phương Tất Hồi nghe.
Vốn muốn nghe hắn khen ta thông minh, nhưng sự chú ý của hắn lại hoàn toàn đi chệch hướng.
“Mạnh Thanh Châu yêu nàng.”
Hắn bất chợt thốt ra một câu.
Đó là lẽ tự nhiên, bằng không hắn đã không thất thố khi gặp lại ta, càng không đến mức thất hồn lạc phách chỉ vì sự thật Mạnh Loan Loan có lẽ đã thực sự chết.
Nhưng, thì có ý nghĩa gì?
Ta nhìn dáng vẻ này của hắn, chỉ thấy sự giả dối.
Phương Tất Hồi ôm ta vào lòng, ôm thật chặt, như thể muốn nhắc nhở ta, người đang cùng ta chung chăn gối là hắn, chứ không phải bất kỳ ai khác.
Hắn hẳn là đã ăn một chút giấm chua.
Ta mím môi cười khẽ, vòng tay ôm lại hắn, hệt như mỗi đêm đã qua, trong bóng tối, hai con dã thú đầy vết thương, cùng nhau ôm ấp lấy sự ấm áp.
Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/11–7/11)
