Góc Của Chan

XIN LỖI, TÔI KHÔNG THỂ YÊU ANH ĐƯỢC NỮA – CHƯƠNG 1

1

Thẩm Lạc nói tôi là một con hồ ly tinh hống hách.

Mặt cô ta đỏ bừng vì giận, đứng đối diện tôi, mái tóc dài buông xõa giống hệt tôi, chiếc váy dài màu nhạt cũng tương tự.

Điểm khác biệt duy nhất là: cô ta thì mong manh, đáng thương, còn tôi thì hung hăng, ngạo mạn.

Thẩm Lạc chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng: “Sở Tiếu, tôi mới đi nước ngoài có một năm, cô đã quyến rũ được Phó Lăng Khôn đi rồi à?! Cô có còn chút liêm sỉ nào không!”

Tôi khoanh tay, nhướng mày khiêu khích cô ta: “Liêm sỉ là cái gì, ăn được chắc?”

Cô ta tức đến mức run rẩy cả người, nước mắt lưng tròng: “Cô thật sự nghĩ mình thắng rồi sao? Cô có tin không, người Phó Lăng Khôn yêu vẫn là tôi? Cô chỉ là một vật thế thân mà không hề biết điều!”

Tôi siết chặt cánh tay, nhưng trên môi lại nở nụ cười đầy khinh miệt: “Yêu hay không yêu thì tôi không rõ, nhưng dù sao thì Phó Lăng Khôn cũng phải ngủ với tôi mỗi đêm, mà còn không chỉ một lần.”

Tôi hất cằm, đưa cổ cho cô ta xem những vết đỏ: “Vết cũ mấy hôm trước vừa mờ đi, nay lại có vết mới rồi. Nếu không phải tôi cẩn thận dùng biện pháp, thì giờ này cô đã được thấy cháu ngoại nhỏ của mình rồi.”

Nước mắt Thẩm Lạc trào ra, cô ta run rẩy chỉ vào tôi: “Sở Tiếu, loại đàn bà mặt dày như cô, sao lại có thể cùng bố với tôi?!”

Tôi cúi đầu, cười lạnh.

Tôi cũng không thể hiểu nổi, tại sao chúng tôi lại có cùng một người bố.

Nhưng tôi vẫn lịch sự đáp lời cô ta: “Chắc là do mẹ cô cũng giống tôi, không biết liêm sỉ, chen chân vào hôn nhân cướp chồng người khác, mới sinh ra một đứa con riêng như cô đấy chăng?”

“C-cô!” Mặt Thẩm Lạc đỏ lựng, giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, cô ta giơ tay lên, tặng tôi một cái tát.

Tôi xoa xoa má, nhướng mày nhìn cô ta, rồi giáng thẳng một cái tát trả lại vào mặt cô ta.

Cô ta từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, còn tôi thì đã nếm trải đủ mọi khổ cực.

Sức lực của chúng tôi không thể nào so sánh được.

Mặt Thẩm Lạc sưng đỏ lên tức thì, nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt, kinh hãi lùi lại hai bước.

Tôi lấy điện thoại ra, định gọi bảo vệ đuổi cô ta đi.

Ai ngờ, mắt cô ta đột nhiên sáng lên, ôm mặt chạy về phía cửa, vừa chạy vừa kêu: “Lăng Khôn, em sợ quá!”

Tim tôi chùng xuống.

Quay đầu nhìn lại, tôi thấy một bóng người cao lớn đã đứng ở cửa tự lúc nào, toát ra khí lạnh, mặt lạnh như nước.

Phó Lăng Khôn đã về.

Anh ta ôm Thẩm Lạc vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô ta để an ủi.

Hành động vô cùng dịu dàng.

Thẩm Lạc trong vòng tay anh ta, cười khiêu khích nhìn tôi.

Lòng tôi lạnh buốt.

Chỉ cần nhìn hành động của Phó Lăng Khôn, tôi đã biết, trận chiến này tôi chưa đánh đã thua.

Cũng đúng thôi, tôi chỉ là vật thế thân trong lúc Thẩm Lạc và Phó Lăng Khôn giận dỗi nhau rồi chia tay, cô ta đi nước ngoài.

Chẳng qua là nhờ phúc được giống cô ta.

Hơn nữa, là tôi chủ động thừa cơ xen vào, dâng hiến bản thân.

Một kẻ thế thân, làm sao dám vọng tưởng thay thế chính chủ?

Nhưng trong lòng vẫn còn chút không cam tâm.

Tôi cười rồi bước về phía anh ta, định đỡ lấy cặp công văn: “Lăng Khôn, anh về rồi à?”

Phó Lăng Khôn im lặng nhìn tôi, sắc mặt không mấy thiện cảm, vô cùng xa lạ.

Rõ ràng đêm qua chúng tôi còn mặn nồng, sáng nay tôi còn thắt cà vạt cho anh ta, tiễn anh ta ra cửa.

Nhưng giờ đây, anh ta và Thẩm Lạc ôm nhau, khiến tôi trông chẳng khác gì một kẻ xâm nhập.

Hy vọng nhỏ nhoi trong tôi chìm dần.

Thẩm Lạc trong vòng tay anh ta khóc lóc đầy tủi thân: “Lăng Khôn, em hối hận lắm vì đã đi nước ngoài, nếu không đi thì em đã không mất anh…”

Phó Lăng Khôn cúi đầu nhìn cô ta, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, xoa tóc Thẩm Lạc.

Anh ta xoa một lần, hy vọng của tôi lại vơi đi một phần.

Đợi đến khi Thẩm Lạc ngừng nức nở, Phó Lăng Khôn mới ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn tôi, nhưng lại hỏi Thẩm Lạc: “Sở Tiếu bắt nạt em sao?”

Tôi cắn răng, không nói gì.

Thẩm Lạc nghẹn ngào nói: “Chị Tiếu Tiếu chỉ là nóng tính thôi, thật ra em không có ý gì khác. Hôm nay em đường đột đến tìm anh, chị Tiếu Tiếu tức giận cũng phải thôi…”

Nói nghe thật đáng thương.

Tôi cúi mắt, im lặng không một lời.

Vẻ mặt của Phó Lăng Khôn đã nói lên tất cả.

Tôi có biện hộ thế nào cũng vô ích.

Kẻ thế thân không có tư cách để biện hộ.

Tôi biết mình đã thua.

Giống như mẹ tôi đã thua mẹ cô ta.

Thua một cách triệt để.

Phó Lăng Khôn nheo mắt nhìn tôi, cau mày thật chặt: “Sở Tiếu, ngay từ ngày đầu tiên em đến, tôi đã dạy em phải nhận rõ vị trí của mình, phải biết điều, biết ý.”

Tôi cắn môi, cười tự giễu, rồi dang tay về phía Phó Lăng Khôn: “Phó Tổng, tôi biết điều lắm, màn kịch này hai người cứ diễn, tôi xin rút lui.”

Phó Lăng Khôn khựng lại, không nói gì.

Tôi khẽ cúi đầu, điều chỉnh biểu cảm, nặn ra một nụ cười: “Phó Tổng gọi cho tôi sau nhé, chúng ta nói chuyện chia tay.”

Nói xong, tôi không đợi câu trả lời của anh ta, bước nhanh ra khỏi biệt thự.

Dù lòng có rối ren thế nào, nhưng đầu óc tôi không được phép rối.

Tôi biết, lúc này nếu tôi khôn ngoan một chút, từ bỏ dứt khoát một chút, với tính cách của Phó Lăng Khôn, phí chia tay sẽ hào phóng hơn.

Tôi chính là người thực dụng như thế.

Tình đã mất, tiền không thể để mất thêm.

Vừa bước qua cửa, tôi nghe thấy Phó Lăng Khôn gọi tên tôi từ phía sau: “Sở Tiếu.”

Tim tôi đập nhanh hơn một nhịp, quay đầu nhìn anh ta, không biết mình còn mong chờ điều gì nữa.

Thẩm Lạc cũng ngước nhìn Phó Lăng Khôn, ôm chặt lấy anh ta, yếu ớt, mềm mại như một chú mèo con, nức nở khe khẽ.

Phó Lăng Khôn nhìn tôi, rồi lại nhìn Thẩm Lạc, cuối cùng cúi xuống lau nước mắt cho cô ta, rồi mới nhìn tôi và nói: “Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với em.”

Tôi quay lưng bước đi.

Chịu chơi chịu chịu thua.

2

Tối hôm đó, Phó Lăng Khôn đặt sổ đỏ nhà, thẻ vàng và tài liệu cổ phần trước mặt tôi, nói rằng anh ta sắp đính hôn với Thẩm Lạc, hy vọng chúng tôi từ nay không còn dính dáng gì đến nhau nữa.

Tôi liếc nhìn, chồng tài liệu trước mặt này, đủ để tôi sống sung sướng cả đời.

Tôi gật đầu, mỉm cười, kéo khóe môi lên, giống Thẩm Lạc đến chín phần: “Vâng, Phó Tổng, mấy năm qua cảm ơn anh đã chiếu cố.”

Phó Lăng Khôn nhướng mày nhìn tôi, trong mắt có chút ngạc nhiên.

Hình như anh ta không ngờ tôi lại bình tĩnh đến thế.

Không khóc lóc, không níu kéo, chấp nhận một cách vui vẻ như vậy.

Tôi cất những món quà của anh ta, cười còn chân thành hơn: “Cảm ơn món quà của Phó Tổng. Xin Phó Tổng yên tâm, tôi sẽ biến mất hoàn toàn khỏi mắt anh, tuyệt đối không quấy rầy.”

Phó Lăng Khôn từ từ nhíu chặt mày: “Sở Tiếu, em vui lắm sao khi chia tay?”

Tôi cúi đầu một chút, cười và đính chính lại: “Không phải đâu, Phó Tổng, là tôi vui vì nhận được quà.”

Mắt Phó Lăng Khôn tràn ngập sự giận dữ tối tăm.

Vài giây sau, anh ta đứng dậy rời đi.

Tôi không hiểu anh ta giận dữ vì điều gì.

Bạch nguyệt quang của anh ta cuối cùng cũng trở về, tôi, kẻ thế thân, cũng nên xuống đài thôi.

Sự biết điều của tôi chẳng phải là điều anh ta mong muốn sao?

Hơn nữa, trong thời gian ở bên anh ta, tôi luôn cố gắng điều chỉnh nét mặt, giọng nói, cách ăn mặc sao cho giống Thẩm Lạc đến chín phần, có thể nói là vật thay thế hoàn hảo nhất, hoàn toàn xứng đáng với số tiền này.

Sao Thẩm Lạc vừa về, tôi làm gì cũng không đúng nữa vậy?

Tôi cầm số tiền chia tay của mình, nhìn chiếc xe thể thao của anh khởi động ngoài cửa sổ, từ từ rút lại những tâm tư đã từng gửi gắm, cười nhạt.

Ha, đàn ông.

3

Ngay trong ngày Phó Lăng Khôn rời đi, tôi từ kẻ thế thân biến thành phú bà.

Tôi cởi chiếc váy màu nhạt, tẩy lớp trang điểm nhẹ nhàng trên mặt, vứt hết quần áo phong cách ngây thơ trong tủ.

Đó đều là đồ Phó Lăng Khôn mua, là phong cách của Thẩm Lạc, không phải của tôi.

Tôi mặc chiếc váy ngắn màu đỏ rực, ra ngoài nhuộm tóc màu nâu, uốn xoăn sóng lớn cổ điển, tô lên môi một màu đỏ đậm kiêu sa.

Đây mới là tôi, Sở Tiếu.

Tôi mua một đống quần áo giày dép mình thích, mang theo niềm vui mua sắm trở về cổng biệt thự do Phó Lăng Khôn tặng.

Cuộc đời tôi trưởng thành đầy chông gai, định sẵn là một người vô tâm vô phế, bạc bẽo lạnh lùng.

Có thể thoáng rung động nhất thời, nhưng sẽ không bao giờ để bản thân chìm đắm trong tình yêu.

Chỉ vì tôi không có cái vốn liếng đó.

Giờ đây, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời tốt đẹp, tốt đẹp hơn Thẩm Lạc.

Muốn mẹ tôi sống một cuộc đời tốt đẹp, tốt đẹp hơn mẹ Thẩm Lạc.

Khi mới tiếp cận Phó Lăng Khôn, tôi đã nghĩ rất rõ ràng: tôi không cần là người của Phó Lăng Khôn.

Tôi cần khoản phí chia tay không nhỏ của anh ta.

Còn những khoảnh khắc lỡ rung động giữa chừng, thì cứ coi như một trận cảm lạnh thôi.

Tôi bước xuống xe thể thao, chuẩn bị vào nhà, thì một bóng người đột ngột lao đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn, là Thẩm Lạc.

Cô ta mặt lạnh lùng: “Cô đòi Phó Lăng Khôn bao nhiêu tiền phí chia tay?”

Tôi nhướng mày: “Nhiều đến mức cô không thể tưởng tượng nổi đâu. Dù sao thì tôi phục vụ tốt, Kim chủ rất hài lòng.”

Thẩm Lạc cười khẩy đầy khinh bỉ: “Phục vụ tốt đến đâu thì có ích gì, cô cũng chỉ là một con gà kiếm cơm, nhìn Phó Lăng Khôn cưng chiều tôi, rồi tự trốn vào góc khóc lóc thôi.”

Tôi bị cô ta chọc cười: “Thẩm Lạc, cô thật sự nghĩ tôi không buông được Phó Lăng Khôn như cô à?”

Tôi ghé sát Thẩm Lạc, chậm rãi nói: “Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng yêu anh ta, tôi chỉ yêu tiền của anh ta. Cô có được người của anh ta, tôi chia được tiền của anh ta, chúng ta đôi bên cùng có lợi, cô thấy sao?”

Tôi biết mình đang nói dối trơ trẽn, nhưng làm sao tôi có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt cô ta.

Thẩm Lạc lần hiếm hoi không nói nên lời.

Cô ta cứ nhìn chằm chằm phía sau tôi.

Tôi thấy có gì đó không ổn.

Một luồng khí lạnh từ phía sau.

Tôi quay đầu lại, Phó Lăng Khôn đang đứng sau lưng tôi.

Mặt anh ta lạnh như nước.

Tôi quên mất rồi, Thẩm Lạc khiêu khích tôi, nhất định là để Phó Lăng Khôn thấy.

Bị lừa một lần chưa đủ, sao lại bị lừa lần nữa.

Thẩm Lạc chạy về phía Phó Lăng Khôn, bước chân nhỏ bé trông thật yếu đuối: “Lăng Khôn, sao anh lại đuổi theo, em chỉ muốn đến giảng hòa với chị Tiếu Tiếu thôi, sao anh lại không yên tâm?”

Phó Lăng Khôn ôm cô ta vào lòng, hành động dịu dàng, nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn tôi: “Sở Tiếu, em giỏi lắm.”

Tôi cắn môi, gượng cười: “Cảm ơn lời khen của Phó Tổng. Phó Tổng vào nhà uống chén trà nhé?”

Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Bỏ đi, kinh tởm.”

Anh ta ôm Thẩm Lạc, quay lưng bỏ đi không hề ngoảnh lại.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, thất thần một lúc, rồi lặng lẽ quay người vào nhà.

Ngay tối hôm đó, tôi đón mẹ tôi từ khu chung cư cũ nát đến sống trong biệt thự.

An ổn cho mẹ, một nửa tâm nguyện đã thành, tôi yên tâm về phòng đi ngủ.

Giường rất lớn, bên cạnh rất trống, không có vòng tay để sưởi ấm.

Tôi sợ lạnh từ nhỏ, nhiều đêm, tôi phải rúc vào lòng Phó Lăng Khôn mới ngủ được.

Lúc này, tôi cảm thấy lạnh lẽo.

Tôi không quên dễ dàng như tôi nghĩ.

Tôi trằn trọc rất lâu mới ngủ được.

Sáng hôm sau thức dậy, tôi đến thư phòng, ngón tay lướt trên mặt bàn làm việc, thẫn thờ.

Từng có nhiều đêm, Phó Lăng Khôn làm việc ở đây, còn tôi pha cho anh ta một tách trà, ngồi bên cạnh bầu bạn.

Tôi là một tình nhân đạt chuẩn.

Những việc Thẩm Lạc làm, tôi làm.

Những việc cô ta không làm, tôi cũng làm.

Ví dụ như, tò mò hỏi han khi Phó Lăng Khôn đưa ra các quyết định.

Ví dụ như, ghi nhớ nằm lòng mọi quyết định đầu tư của anh ta.

Ví dụ như, tên những công ty khởi nghiệp mà gần đây anh ta khá quan tâm, tôi có thể đọc vanh vách ngay cả trong mơ.

Mấy năm qua, tôi đã sao chép hoàn toàn tư duy đầu tư và kinh nghiệm thương trường của anh ta.

Tôi là học trò giỏi nhất của anh ta.

Tay tôi lại lướt qua chiếc cốc trà của anh ta.

Tôi tự pha cho mình một tách, bắt chước dáng vẻ của Phó Lăng Khôn, ngồi sau bàn làm việc.

Phó Lăng Khôn rất hào phóng.

Số tiền chia tay anh ta cho tôi đủ để tôi đầu tư.

Anh ta đưa tôi tham gia không ít buổi xã giao, để lại cho tôi không ít mối quan hệ.

Tôi uống xong trà trong thư phòng, rồi đứng dậy vệ sinh cá nhân, thay váy và giày cao gót, gọi vài cuộc điện thoại, rồi bước ra ngoài gặp gỡ mọi người.

Tôi đã giả vờ làm bản sao thế thân của Thẩm Lạc trước mặt anh ta suốt một năm, chờ đợi chính là ngày này.

Ngày tôi bắt đầu trèo lên.

Thật ra, từ ngày mẹ và tôi rời khỏi nhà họ Thẩm, tôi đã biết: làm vợ không bằng làm ông chủ.

Ít nhất ông chủ sẽ không bị sa thải, còn vợ thì bất cứ lúc nào cũng có thể mất việc.

Ngay từ đầu tiếp cận Phó Lăng Khôn, tôi đã không chỉ muốn làm tình nhân.

Tôi muốn trở thành Phó Lăng Khôn.

Những ngày sau đó, tôi bận rộn cả ngày lẫn đêm, đôi khi bị ép phải xã giao.

Trước mặt Phó Lăng Khôn, tôi không bao giờ uống rượu, nhưng giờ đây, tôi lại mặc chiếc váy gợi cảm nhất, uống loại rượu mạnh nhất, xoay xở với đủ loại ông chủ.

Họ biết tôi bị Phó Lăng Khôn bỏ rơi, đều ngạc nhiên một chút, rồi nhìn làn da trắng nõn của tôi, thông cảm vỗ vào cánh tay, mu bàn tay, đùi của tôi.

Tôi vô cảm.

Chỉ cần có thể len lỏi vào giới này trước, tôi không sợ phải trả giá.

Cái gọi là lòng tự trọng, chỉ có sau khi mạnh mẽ mới có tư cách để bàn.

Chỉ là mọi người dù sao cũng là người có vẻ ngoài đứng đắn, ngoại trừ những ám chỉ và trao đổi số điện thoại, cũng không có hành động quá khích nào.

Ngoại trừ lần này, tôi gặp một lão già không đứng đắn, liên tục chuốc rượu tôi, kéo tôi vào phòng bao khác, động tay động chân.

Tôi toàn thân rã rời, cực kỳ nghi ngờ trong rượu có thuốc, cắn rách môi dưới để giữ tỉnh táo, vội vàng bấm số tìm người cầu cứu.

Vài phút sau, ông chủ hộp đêm dẫn bảo vệ đến, lôi lão già đó ra, đỡ tôi ra khỏi phòng bao.

Nửa giờ sau, Phó Lăng Khôn xuất hiện trước mặt tôi, mang theo luồng khí lạnh, trừng mắt nhìn phần da thịt trắng nõn lộ ra ngoài của tôi.

Trong lúc nguy hiểm nhất, số điện thoại duy nhất tôi nhớ được, lại là của anh ta.

Thấy anh ta đứng trước mặt, tôi thở phào nhẹ nhõm, gượng cười với anh ta, rồi mặc kệ bản thân chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trong khách sạn.

Tôi nghe thấy giọng Phó Lăng Khôn vọng ra từ phòng tắm: “Lạc Lạc ngủ trước đi, anh giải quyết xong việc sẽ về ngay.”

Giọng nói dịu dàng mà tôi chưa từng được chứng kiến bao giờ.

Trong lòng vẫn có chút xót xa.

Thời gian nam nữ mặn nồng, tôi cũng từng say đắm, hy vọng đôi mắt anh ta chỉ có mình tôi.

Cũng từng làm nũng muốn anh hứa hẹn, nhưng ngay khi anh ta nhíu mày, tôi đã cười và ôm lấy cổ anh ta, từ đó không bao giờ nhắc lại.

Tôi thở dài, chờ anh ta nói chuyện điện thoại xong, bước đến trước mặt tôi.

Anh ta giơ tay quẳng cho tôi một chiếc váy dài, nhãn mác còn chưa cắt, không biết anh ta tìm đâu ra trong đêm.

Chiếc váy che kín từ đầu đến chân, một màu trắng tinh khôi.

“Sở Tiếu, em xem lại bộ dạng của mình đi.” Anh ta từ trên cao nhìn xuống chiếc váy đỏ bó sát, ngắn cũn đến đùi của tôi: “Tự biến mình thành rẻ mạt.”

Nụ cười vừa chớm nở trên môi tôi chợt đông cứng.

Anh ta hất cằm: “Mê tiền đến thế? Tôi cho em vẫn chưa đủ tiêu, còn phải ra ngoài tiếp rượu?”

Tôi cụp mắt, xuống giường xỏ giày, đứng trước mặt anh ta, nhếch mép một nụ cười giả tạo: “Phó Tổng nói đúng rồi đấy, tôi chính là kẻ rẻ mạt, nếu không sao có thể cam tâm tình nguyện làm thế thân cho người khác.”

“Em nói cái gì?” Trong mắt Phó Lăng Khôn lóe lên một tia sắc lạnh.

Tôi ngẩng cao đầu, lần đầu tiên không dùng nụ cười để đối diện với anh ta: “Phó Tổng, cho dù tôi có rẻ mạt, anh cũng đã ngủ cùng tôi suốt một năm. Cho dù tôi có rẻ mạt, tôi cũng không qua lại với tình cũ. Cho dù tôi có rẻ mạt, tôi cũng là con gái danh chính ngôn thuận, không đi cướp bố của người khác.”

Vẻ sắc lạnh trong mắt Phó Lăng Khôn càng tăng thêm.

Tôi nghiến răng, cười lạnh: “Phó Tổng chưa từng nghèo nên không biết rằng người nghèo thì lúc nào cũng sợ không đủ tiền. Anh đúng là kẻ không hiểu nỗi khổ của người khác. Nếu Phó Tổng thật sự quan tâm tôi, chi bằng về hỏi lại người trong lòng của anh xem, tại sao cô ta lại được sinh ra, tại sao lại hại tôi từ một tiểu thư biến thành kẻ nghèo kiết xác, tại sao cướp đi người đàn ông của tôi rồi còn nói với tôi rằng ‘kẻ không được yêu mới là người thứ ba?”

Sắc mặt Phó Lăng Khôn thoáng dao động.

Có lẽ vì anh ta chưa bao giờ thấy tôi khóc, nên có chút kinh ngạc.

Tôi lau nước mắt, bản thân cũng ngỡ ngàng trong giây lát.

Tôi đã từng nghĩ mình chỉ muốn duy nhất một việc là trèo lên thật cao, từng nghĩ rằng sau bao nhiêu năm gian khổ, tôi đã sớm vứt bỏ mọi cảm xúc của một người bình thường. Tôi đã nghĩ rằng đau buồn, vui vẻ, yêu đương, ghen tuông, những cảm xúc ấy đã rất xa vời với tôi.

Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ rằng, trong lòng mình lại có nhiều bất cam, nhiều bất bình đến thế.

Tôi đẩy mạnh anh ra, lảo đảo chạy đi, gọi một chiếc xe về nhà.

Trên đường đi, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.

Đã từng có lúc, tôi cũng là một nàng công chúa nhỏ được cưng chiều.

Sau này lại sa sút thành kẻ thế thân cho một đứa con riêng, sa sút thành một món đồ chơi bị người ta tùy ý sàm sỡ.

Dựa vào cái gì chứ.

Tôi không phục.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!