Góc Của Chan

VÁN CƯỢC CUỐI CÙNG – CHƯƠNG 3: END

14

Trong đầu tôi như có pháo hoa nổ tung.

Chỉ khi đứng trước bờ vực tuyệt vọng, người ta mới có thể nhận ra ý nghĩa thật sự của tình yêu.

Tôi đã cược thắng rồi.

Tiêu Yến đã tự miệng thừa nhận yêu tôi…

Tôi có thể sống, tôi có thể sống rồi!

Tôi lồm cồm bò dậy khỏi người anh ta, lúng túng đến mức không biết tay chân đặt đâu.

Ngơ ngác nhìn quản gia hốt hoảng đưa người khiêng Tiêu Yến lên xe, cho đến khi sân vườn trở nên vắng lặng.

Đầu ngón tay tôi run rẩy.

Tôi có thể sống, tôi có thể sống rồi!

Nước mắt lưng tròng, tôi không kìm được ôm lấy đầu gối, quỳ xuống đất và nức nở.

Từ nhỏ tôi đã biết, đối với thế giới tươi đẹp và thú vị này, tôi chỉ là một vị khách qua đường ngắn ngủi.

Tôi nấu cơm cho bố mẹ để tỏ lòng hiếu thảo, nhưng chỉ nhận lại được những tiếng nấc nghẹn ngào của họ.

Tôi nghe thấy họ đêm đêm ôm nhau thút thít: “Chi Chi tốt thế này, sao lại số khổ đến vậy!”

Kết quả học tập của tôi rất tốt, nhưng ánh mắt của thầy cô dành cho tôi luôn mang nét buồn bã.

Tôi luôn nghe thấy họ nhận xét: “Đứa bé này thông minh, chỉ là mệnh không tốt.”

Mệnh.

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã từng hận, từng oán, từng đau, từng buông xuôi.

Cuối cùng, tôi đành chấp nhận bất lực, bình thản mà chờ đợi số phận chết chóc.

Chỉ có tôi mới biết mình đã không cam tâm đến nhường nào.

Dục vọng được sống cứ gặm nhấm trái tim tôi như lũ kiến.

Bao nhiêu đêm tôi thức trắng, khóc đến ướt đẫm gối, sự tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời.

“Hệ thống, hệ thống.” Tôi khẽ gọi nó, “Anh ta nói yêu tôi rồi.”

Ánh mắt tôi bừng sáng: “Cậu có thể chữa khỏi trái tim tôi, đúng không?”

Hệ thống từ từ hiện ra: “Đúng vậy.”

Tôi cắn môi, nước mắt hòa vào khóe miệng.

Nước mắt khi vui đều ngọt ngào, tôi cười như một kẻ ngốc.

15

Tôi hỏi hệ thống: “Nếu tôi giết chết nam chính, thế giới này có sụp đổ không?”

Hệ thống im lặng một lát: “Ý nghĩa tồn tại của thế giới tiểu thuyết này là để đo lường dữ liệu tình yêu. Bây giờ nam chính đã động lòng, dữ liệu đã được thu thập xong, hệ thống sẽ không can thiệp vào chuyện nam chính sẽ ra sao.” Nó dừng lại một chút, “Nhưng tôi không khuyến khích cô làm vậy.”

“Giết người là thủ đoạn trả thù thấp hèn nhất, máu dính trên tay sẽ không bao giờ có thể rửa sạch.”

“So điên với một lũ điên không có ý nghĩa gì cả.”

Giọng hệ thống trở nên dịu dàng hơn: “Đừng vì những kẻ không đáng mà làm vấy máu tay mình.”

Tôi khoanh tay suy nghĩ rất lâu.

Những đám mây trên bầu trời trôi lững lờ với đủ hình dạng, giống như những viên kẹo bông gòn mà mẹ nướng cho tôi hồi nhỏ.

Mềm mại, chỉ cần chạm nhẹ là tan chảy.

Tôi mỉm cười, khẽ nói với hệ thống:

“Cảm ơn cậu.”

16

Tiêu Yến đã dưỡng thương trong bệnh viện một thời gian dài.

Một ngày nọ, tôi ôm một bó hoa, bước đi loạng choạng vào phòng, thấy anh ta đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly trà, ánh mắt khẽ lóe lên.

Cuộc sống bình yên đã kéo dài quá lâu, đến mức tôi suýt chút nữa đã quên mất anh ta rồi.

Tôi suy nghĩ một lát, chủ động đặt bó hoa xuống đất, ngồi bệt xuống và túm lấy vạt áo của anh ta.

Mắt tôi long lanh: “Tiêu Yến, anh nói yêu tôi, là thật không?”

Ánh mắt anh ta hơi ngẩn ra, một lúc lâu sau mới xoa đầu tôi: “Là thật.”

Giọng anh ta trở nên nhàn nhạt: “Chi Chi, chỉ cần em ngoan ngoãn, em muốn gì tôi cũng có thể mang đến cho em.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi ở bên cạnh anh ta nửa năm, ngoan ngoãn đến mức Thẩm Uyển nhìn tôi cũng đầy nghi ngờ, cô ta hỏi Tiêu Yến tại sao. 

Tiêu Yến khẽ đáp: “Người thông minh đều biết nên chọn thế nào.”

Cũng đúng.

Một bên là thiên đường hưởng hết vinh hoa phú quý, một bên là địa ngục chết cũng không được siêu thoát.

Ai cũng biết phải chọn cái nào.

Thẩm Uyển dần dần yên tâm về tôi, số người nhà họ Thẩm phái đến theo dõi tôi cũng bớt đi.

Một ngày nọ, tôi ra ngoài uống cà phê, người phục vụ vô ý làm đổ ly, làm bẩn váy của tôi.

Tôi cau mày, nói với người đi theo: “Tôi vào nhà vệ sinh xử lý một chút.”

Rồi nhanh chóng trèo ra ngoài qua lỗ thông gió trong nhà vệ sinh.

Quán cà phê này đối diện với sở cảnh sát.

Thẩm Uyển đề phòng tôi nhiều như vậy, chính là vì tôi ở bên cạnh Tiêu Yến nhiều năm, đã lén lút thu thập vô số bằng chứng phạm tội của bọn họ.

Chỉ chờ nhiệm vụ công lược kết thúc, tôi sẽ tóm gọn tất cả những kẻ cặn bã này.

Có lẽ vào năm đó, trong trời tuyết bay, tôi đã từng động lòng với cậu bé gầy yếu, người sẽ khẽ gọi tôi là “chị”.

Nhưng anh ta là một kẻ cặn bã, một thứ bại hoại không nên thoát khỏi lưới pháp luật.

Nhiều năm mưu tính, cuối cùng đã được giải thoát vào khoảnh khắc cảnh sát ập đến.

17

Tôi nhìn Tiêu Yến bị cảnh sát dẫn đi, cúi đầu tỉa cành hoa.

Hệ thống hỏi tôi: “Cô thật sự không có chút cảm giác nào sao?”

Tôi đặt kéo xuống, khẽ nói: “Tôi vốn định giết anh ta, thậm chí thuốc cũng đã cầm trên tay, chỉ cần bỏ vào bát canh đó là anh ta sẽ chết.”

Hệ thống có chút kinh ngạc: “Vậy tại sao cô lại…”

“Tôi nghĩ, bọn họ là những kẻ cặn bã, tôi không thể sống một cuộc đời thối nát như họ.”

“Nếu tôi bỏ thuốc, nửa đời sau sẽ không thể sống yên ổn.”

“Tôi muốn sống một cách đường hoàng.”

Thế nên tôi đã chọn pháp luật.

Có lẽ không phải là lý tưởng cao siêu như “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, chỉ đơn giản là tôi cảm thấy, nếu bỏ thuốc giết chết anh ta, chẳng phải tôi sẽ trở thành người giống như họ sao? Vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào.

Tôi sờ vào chậu hoa mẫu đơn đã nuôi nửa năm, có chút xót, nhưng vẫn thở dài:

“Đưa tôi về đi.” Tôi khẽ nói, “Tôi muốn về nhà để suy nghĩ, nên nộp đơn vào trường đại học nào.”

18

Hệ thống đưa tôi về nhà.

Tỉnh dậy trên giường, cảm nhận cơ thể nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, tôi khẽ bật cười, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi.

Giọng nói dịu dàng của hệ thống vang lên: “Bệnh của cô đã khỏi rồi.”

“Hãy sống thật tốt cuộc đời của mình nhé.”

“Chúc cô may mắn.”

Tôi gọi nó lại: “Có thể cho tôi biết giới tính của cậu không?” Thấy nó im lặng, tôi vội giải thích, “Tôi chỉ muốn biết thôi, không có ý gì khác, nếu không tiện thì thôi.”

Nó cười:

“Là con gái, hơn cô sáu tuổi.”

Giọng nó rất dịu dàng: “Tôi và cô không cùng một thế giới.”

“Hãy sống thật tốt nhé.”

“Chúc cô hạnh phúc.”

(HẾT)

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!