Góc Của Chan

CHƯƠNG 2

13

Mối quan hệ của tôi và đồng nghiệp trong công ty vẫn luôn bình bình đạm đạm.

Dù họ thích nói xấu sau lưng, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, công việc thì không có chuyện gì.

Kiếm tiền vẫn quan trọng hơn.

Tôi liếc nhìn cô ấy, nửa đùa nửa thật nói: “Bị kim chủ đá rồi.”

Cô đồng nghiệp không chắc tôi đang đùa hay nói thật.

Nhưng trong công ty bỗng nhiên lan truyền tin tôi bị bạn trai đá, vì anh ta đã thay lòng đổi dạ.

Họ còn kể chi tiết hơn cả tôi.

Tôi chợt nổi máu điên, nhắn tin cho Khương Tích Sương nhờ cô ấy đến đón tôi tan làm.

Sương Sương: Người bận rộn hôm nay không tăng ca à?

Hướng Tiền Khán: Hôm nay muốn giả vờ sang chảnh một phen, cậu xuất hiện phải thật oách đấy.

Sương Sương: Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!

Buổi chiều cô ấy đến đón tôi, chiếc siêu xe màu hồng cực ngầu thu hút vô số ánh mắt.

Cô ấy đeo kính râm, đôi khuyên tai to bản phản chiếu ánh sáng chói lòa, màu son đỏ rực hút hồn.

Tôi khoác túi chầm chậm bước ra khỏi cổng, cô ấy nhìn thấy tôi từ trong đám đông, lớn tiếng gọi:

“Bảo bối Cửu Cửu! Chị đến đón em tan làm đây!”

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía tôi.

Tôi ngẩng cao đầu bước vào ghế phụ, Khương Tích Sương nhấn ga, ngầu lòi như một cảnh phim.

“Sướng không?”

“Quá sướng.” Tôi cảm thán thật lòng.

Sau này họ không nói tôi bị đá nữa.

Họ nói tôi tính tình thay đổi, cặp kè với một nữ đại gia.

Thậm chí còn có mấy gã muốn tôi giới thiệu vài người.

Tôi thấy suy nghĩ của người trưởng thành không nhất thiết phải bay nhảy đến thế.

Có người đến hỏi kinh nghiệm, hỏi tôi làm thế nào để quen được những người giàu có như vậy, vì khí chất toát ra từ họ khác hẳn với những con thiêu thân công sở như chúng tôi.

Kỳ lạ phải không.

Một người làm công ăn lương, sao lại quen toàn những người giàu có như vậy.

Tôi chỉ cười, trả lời qua loa.

14

Đúng lúc tôi đang định đi khuyên cặp đôi kia, cặp đôi đêm nào cũng cãi nhau, rằng nên chia tay thì hơn.

Lục Cẩn Huyền, người đã biến mất một tuần, đã tìm đến tận cửa.

Cánh cửa cũ nát của tôi bị ai đó đập mạnh, lo nó sẽ vỡ tan, tôi đang gội đầu dở dang, bực bội gào ra ngoài: “Tới đây!”

Vội vã xả sạch bọt xà phòng trên đầu, tôi lấy khăn khô quấn tóc, ra mở cửa.

Lục Cẩn Huyền mặt lạnh tanh, vẫn mặc sơ mi quần tây, áo vest khoác trên tay, hai cúc áo trên ngực được cởi ra, cau mày, đứng trước cửa như một gã đại ca đến thu tiền bảo kê.

Nhưng chắc không có đại ca nào đẹp trai như thế.

Chắc là vừa tan làm.

Tôi ngây người nghĩ.

Cậu ta cười lạnh, trên mặt còn vương chút bực tức: “Cậu giỏi thật đấy, ngay cả Alipay cũng không quên chặn tôi.”

Tôi không dám đối đầu với một quả pháo sắp nổ.

“Hay lắm.” Lục Cẩn Huyền thấy tôi không trả lời, đưa tay ra, ngón tay có vết chai chạm vào mặt tôi, bóp mạnh một cái, “Cả Đậu Đậu cũng cuỗm đi rồi.”

“Tôi đi công tác một chuyến về nhà, trong nhà chẳng còn con vật sống nào nữa.”

Tôi nói lắp bắp tranh luận với cậu ta: “Tôi nuôi nó bốn năm, nó có một nửa của tôi.”

Cậu ta cười hai tiếng, khinh thường nói: “Vậy một nửa của tôi đâu?”

Tôi tự biết mình đuối lý, im bặt.

Cậu ta buông tay, đi thẳng vào trong, ánh mắt săm soi chỗ ở mới của tôi.

Tôi theo sau, nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cậu ta: “Cậu dọn ra khỏi chỗ của tôi, chỉ để ở cái ổ chó này thôi à?”

Tôi biết miệng Lục Cẩn Huyền xưa nay rất độc, đặc biệt là sau khi làm bạn gái cậu ta, cậu ta luôn thích dùng lời nói châm chọc tôi, may mà tôi lòng dạ rộng lớn, chưa bao giờ chấp nhặt.

“Cũng được,” tôi đáp một cách uể oải, “Quan trọng là tiền thuê nhà đặc biệt rẻ.”

Ánh mắt Lục Cẩn Huyền như lưỡi dao bay tới, đầy uy lực, khiến tôi lại im bặt.

“Về với tôi.”

Cậu ta dựa vào tường, lông mày lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Không hay lắm,” tôi do dự, “Khương Tích Sương về rồi mà.”

Nhắc đến cái tên này, cậu ta lại nổi giận.

Tôi thấy cậu ta hít sâu vài hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi:

“Đoạn Sơ Cửu, tôi thật muốn xem trong đầu cậu chứa toàn những cái gì?”

“Tiền!” Tôi trả lời không chút do dự.

Lục Cẩn Huyền bị tôi chọc cho cười.

“Được, tôi tăng lương cho cậu, cậu về với tôi.”

Tôi do dự một chút, “Tăng bao nhiêu?”

“Gấp đôi.”

Một con số hiện lên trong đầu, tôi theo bản năng suýt nữa thì đồng ý.

“Không được.”

“Tôi vẫn cần sĩ diện.”

Lục Cẩn Huyền nghiến răng: “Vậy được, cậu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho tôi.”

Tôi kinh hãi: “Tiền vi phạm hợp đồng nào?”

“Cậu không phải đơn phương chấm dứt thỏa thuận sao?”Cậu ta nhướn mày, “Đền tiền đi.”

“Cái gì? Khương Tích Sương về thì thỏa thuận không phải đã kết thúc rồi sao?”

Tâm trạng Lục Cẩn Huyền trở nên tốt hơn:

“Cậu chỉ lo nhìn thù lao thôi đúng không, trong thỏa thuận có viết, chỉ khi nào tôi và Khương Tích Sương ở bên nhau thì mới chấm dứt.”

Tôi như bị sét đánh, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói: “Vậy… tiền bồi thường tính thế nào?”

Khóe môi Lục Cẩn Huyền nhếch lên, mắt híp lại, thốt ra vài chữ:

“Bồi thường gấp ba.”

15

Bài học xương máu.

Tôi ngoan ngoãn đi theo Lục Cẩn Huyền về, chưa trả lại tiền cho chủ nhà.

Tôi mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ. Lục Cẩn Huyền liếc nhìn, quay người thắt dây an toàn cho tôi.

Ánh đèn đường xuyên qua cửa kính xe, phủ lên một nửa khuôn mặt cậu ta thứ ánh sáng vàng vọt và mập mờ.

Làm mờ đi đường nét vốn rõ ràng của cậu ta.

Cứ như thể thời gian quay ngược lại, tôi nhìn thấy hình bóng của cậu ta thời đại học.

Lục Cẩn Huyền thấy tôi cứ nhìn chằm chằm: “Sao vậy?”

“Nhớ lại lúc trẻ.”

Cậu ta cười nhạo: “Nói như thể cậu già rồi ấy, cũng mới ngoài hai mươi thôi mà.”

Đúng thế.

Tôi cũng mới ngoài hai mươi.

“Nhớ lại thời đại học.”

“Lúc đó tốt biết bao, không cần ngày nào cũng vất vả vì tiền, viết mấy bài báo kiếm chút nhuận bút, lấy tiền học bổng là đủ nuôi sống bản thân.”

“Lúc rảnh còn có thời gian đi chơi.”

“Ừm.”

Cậu ta hưởng ứng, “Lúc đó cậu còn chưa ham tiền như bây giờ.”

Lục Cẩn Huyền chỉ trêu chọc một câu, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ hoài niệm, nụ cười ẩn chứa tình ý.

Cậu ta đưa tay, xoa rối tóc tôi, lực tay giống hệt như ngày xưa.

Tôi sững sờ ngước nhìn.

Cả hai cùng ngây người.

16

Mối quan hệ của tôi và Lục Cẩn Huyền, bắt đầu thay đổi từ bữa tiệc chia tay cuối năm thứ tư.

Cậu ta giúp tôi chắn rượu, rồi uống say mèm, bất tỉnh nhân sự.

Tôi đưa cậu ta về nhà, trên đường cậu ta im lặng lạ thường, tôi còn tưởng cậu ta tửu lượng tốt lắm, ai ngờ vừa về đến nhà là mồm mép mất khóa.

Cậu ta đã nói những điều không nên nói.

Tôi giả vờ như không nghe thấy.

Cậu ta mượn rượu làm càn.

Tôi nói cậu ta say rồi, đừng nói linh tinh.

Ánh trăng lạnh lẽo.

Lục Cẩn Huyền và tôi ngồi đối diện nhau.

Sự im lặng ngăn cách giữa chúng tôi, giống như một rãnh núi không thể vượt qua.

Khóe mắt cậu ta ửng đỏ, vừa giận vừa oán.

Còn tôi nhìn cậu ta, ánh mắt không chút gợn sóng.

Cậu ta đột nhiên đứng dậy, đi vòng qua tôi về phòng.

“Tôi say rồi, cậu hãy quên hết những lời này đi.”

Sau này chúng tôi trở thành người yêu.

Lục Cẩn Huyền thực ra chưa bao giờ ép tôi phải đóng giả Khương Tích Sương.

Trong suốt bốn năm tôi cầm bản thỏa thuận ở bên cậu ta, cậu ta đối xử với tôi rất tốt, một kiểu tốt có mục đích.

Cậu ta sẽ pha trà gừng và nước đường đỏ cho tôi, sẽ vượt nửa thành phố để đón tôi trong những ngày mưa bão, sẽ về nhà đúng giờ để tổ chức sinh nhật cho tôi, chưa bao giờ vắng mặt.

Khi tôi sốt cao, cậu ta thức trắng đêm bên giường chăm sóc tôi.

Tôi tỉnh dậy nhìn thấy Lục Cẩn Huyền đang ngồi vạ vật trên ghế, cảm động đến suýt khóc.

Chỉ là mối quan hệ của chúng tôi, so với trước kia, dường như gần gũi hơn, nhưng lại càng xa cách hơn.

17

Sau khi về nhà, không khí giữa chúng tôi có chút gượng gạo.

Tôi dọn từng món đồ đã mang đi ra khỏi vali.

Lục Cẩn Huyền dựa vào cửa nhìn tôi, đến khi tôi dọn dẹp xong, mới đưa ly sữa trong tay cho tôi.

Cốc sữa ấm áp trong tay, tôi nói lời cảm ơn.

Ánh mắt cậu ta dừng lại dưới quầng mắt tôi, gợn lên chút gợn sóng: “Tối cậu làm thêm nghề mới hả?”

“Cái gì?” Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta.

“Tối đi ăn trộm à?” Lục Cẩn Huyền ngước mắt, “Quầng thâm mắt của cậu còn sánh được với gấu trúc.”

Sự quan tâm của cậu ta luôn kèm theo gai nhọn, có một sự dễ thương không thẳng thắn.

Tôi ôm cốc mỉm cười, vừa định uống một ngụm, tay lại run lên.

Tiếng vỡ giòn tan vang lên, những mảnh sứ trắng văng khắp sàn, sữa ấm chảy xuống mu bàn chân tôi, rồi lênh láng trên sàn nhà.

Cốc sữa tuột khỏi tay, tôi cúi đầu, đờ đẫn nhìn xuống đất.

Lục Cẩn Huyền nhanh nhẹn, lập tức lấy chổi và giẻ lau dọn dẹp bãi chiến trường.

Khi cậu ta dọn dẹp xong đống mảnh vỡ quay lại, thấy tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, bèn giục:

“Đi rửa chân nhanh đi, sữa dính vào mu bàn chân không khó chịu à?”

Tôi không trả lời, vẫn cúi mặt.

Cậu ta dùng tay nâng mặt tôi lên, cười nói: “Sao mà thất thần…”

Nửa câu còn lại nghẹn lại trong cổ họng cậu ta.

Tôi đoán là cậu ta đã thấy rồi.

Vẻ mặt xấu xí không thể tả của tôi.

Tính từ lúc tôi quay lại nhà Lục Cẩn Huyền, chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi, tôi đã làm vỡ một cái cốc, một cái bát của nhà cậu ta, còn suýt ngã từ cầu thang hai lần.

Mức độ xui xẻo tăng vọt.

Ngày thứ hai sau khi tôi làm vỡ cốc của mình, cốc của Lục Cẩn Huyền cũng bị vỡ.

Cậu ta trượt tay khi rót nước, chiếc cốc hi sinh oanh liệt.

Lục Cẩn Huyền mặt đầy vẻ vô tội: “Lần này tiêu rồi, mai tôi phải đi mua cốc mới thôi.”

Tôi nhìn cậu ta đặt ấm nước vững vàng xuống, có chút không hiểu sao cậu ta lại trượt tay được.

Tối về, trên quầy bar có thêm hai chiếc cốc mới, gấu Brown và thỏ Cony mềm mại đang mỉm cười với tôi.

Tôi liếc nhìn Lục Cẩn Huyền, cậu ta ho khan một tiếng: “Mua theo bộ được giảm giá.”

Đôi lúc tôi cảm thấy mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng lại có cảm giác như chẳng có gì thay đổi.

Thời gian mài mòn một người từ non nớt đến trưởng thành.

Nhưng bên trong con người đó rõ ràng vẫn là thiếu niên mỗi khi thấy tôi lại mỉm cười.

Cậu ta đối xử với tôi quá tốt, ngày xưa còn trẻ con, tôi cứ nghĩ mình đối xử tốt lại với cậu ta là đủ rồi.

Lớn lên mới biết, giữa chúng tôi, mãi mãi cách một khoảng cách.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ người thay đổi, chỉ có mình tôi mà thôi.

18

Tôi không bao giờ chấp nhặt với tên trẻ con.

Một người phụ nữ công sở trưởng thành luôn đặt tâm trí vào sự nghiệp nhiều hơn.

Tắm xong, tôi gọi video với Khương Tích Sương một tiếng, cô ấy muốn hẹn tôi đi ăn.

Tôi nói không có thời gian.

Cô ấy lại bĩu môi, mắng tôi vô tâm vô phế.

“Gà Con, cậu thay đổi rồi.”

“Tôi không thay đổi.”

“Trước đây cậu không đối xử với tôi như vậy.”

Tôi buột miệng nói: “Tiếng tăm ở ngoài, có tốt có xấu. Ngày xưa là ngày xưa, bây giờ là bây giờ.”

Khương Tích Sương nhất thời không nhịn được, muốn cười nhưng lại cố nhăn mày, cả người trông buồn cười.

Tôi chớp cơ hội nhấn nút chụp màn hình, có ngay một tấm ảnh xấu của cô ấy.

“Không được, cậu nhất định phải dành thời gian, ba chúng ta cùng tụ tập một bữa.”

Tôi im lặng một lúc, Khương Tích Sương nhân cơ hội mè nheo: “Hẹn rồi nhé, tôi sẽ thông báo thời gian cho cậu, bye bye.”

Cuộc gọi video bị ngắt, tôi thở dài, mở lịch ra, chọn một ngày, chuẩn bị xin sếp nghỉ nửa ngày.

19

Vì một bản kế hoạch mà tôi thức đến nửa đêm.

Đánh xong chữ cuối cùng, tôi ngửa mặt nằm vật ra giường, bụng réo lên không đúng lúc.

Đêm đã rất khuya, ngoài trời gần như không có ánh sáng.

Sự tĩnh lặng đặc trưng của đêm khuya lan tỏa trong không khí, tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc.

Bỗng nhiên nhớ đến người bố đã chết gần mười năm của tôi.

Không lâu sau khi tôi thi đại học xong, ông ấy đã tự tử.

Không để lại di chúc, nhưng lại lập di chúc từ sớm, một vụ tự tử có chủ ý.

Bỏ lại hai mẹ con chúng tôi.

Đã lâu lắm rồi tôi không nhớ đến ông ấy.

20

Cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn.

Để không đánh thức Lục Cẩn Huyền, tôi thậm chí còn định đi chân trần.

Tôi cẩn thận mở cửa phòng, rón rén đi xuống tầng, đứng trước tủ lạnh, kéo mạnh cửa ra.

Đầu tiên là lấy một chai sữa chua, đang nghĩ xem còn nên ăn gì nữa thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói: “Ăn quả anh đào đi, có melatonin đấy.”

Tôi giật mình, đầu suýt nữa đập vào cửa tủ lạnh.

Lục Cẩn Huyền nhanh tay lẹ mắt, đặt tay giữa trán tôi và cửa tủ lạnh, tránh cho tôi làm hỏng cái tủ lạnh nhà cậu ta, còn tiện tay bật đèn nhà bếp.

Tôi nheo mắt vì không quen với ánh sáng: “Cậu đứng sau lưng dọa tôi làm gì thế!?”

Giọng Lục Cẩn Huyền có chút lạnh, không trả lời tôi: “Sao lại ngủ muộn thế?”

Tôi cảm thấy chột dạ, cúi đầu nhìn mu bàn chân.

Im lặng ba giây.

Lục Cẩn Huyền không đợi tôi trả lời, tự mình lấy anh đào trong tủ lạnh ra rửa.

Tôi đứng ở cửa bếp nhìn cậu ta, chắc là hiếm khi thức khuya, vẻ mặt cậu ta không được tốt lắm, khi cúi đầu thì che đi phần lớn cảm xúc.

Tay ngâm trong nước, màu da trắng lạnh tạo nên sự tương phản rõ rệt với màu đỏ sẫm của quả anh đào.

Sự hòa hợp quyến rũ lòng người.

Tôi bất giác nhếch khóe môi.

Vị ngọt thanh lan tỏa trong miệng, tôi ăn hết quả này đến quả khác.

Lục Cẩn Huyền ngồi bên cạnh, ánh mắt có chút lơ đãng.

Tôi biết bình thường cậu ta có thói quen sinh hoạt rất điều độ, hiếm khi thức khuya như vậy.

Không giống tôi, chuyên gia thức đêm lâu năm rồi.

“Cậu đi ngủ đi.”

“Đoạn Sơ Cửu.”

Cậu ta ngáp một cái, giọng nói mang chút bực bội, “Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao lại ngủ muộn thế?”

Tôi giả vờ ngốc nghếch không nghe thấy, tiếp tục chén anh đào.

“Đừng giả ngu.”

Lục Cẩn Huyền thẳng thừng vạch trần tôi, “Mấy đêm rồi, một hai giờ sáng phòng cậu vẫn sáng đèn.”

“Tôi mất ngủ.”

Tôi bịa đại một lý do, thành công nhận được ba tiếng cười lạnh của Lục Cẩn Huyền.

“Đừng coi tôi là thằng ngốc, Đoạn Sơ Cửu.”

Vẻ mặt của cậu ta không vui, lông mày nhíu chặt.

“Chỉ vì một cái bản kế hoạch rách nát, mà thức khuya đến thế.”

“Cậu tự soi gương xem, có người đồng trang lứa nào mà sắc mặt tệ hơn cậu không.”

“Đi xuống lầu cũng thất thần, cậu có biết nếu hôm qua tôi không đỡ được cậu ở phía sau, cậu đã ngã sấp mặt xuống cầu thang rồi không!?”

“Có phải đầu vỡ thì không cần đi làm nữa không?” Giọng nói của cậu ta ngày càng nặng trĩu vì tức giận.

Tôi ngoan ngoãn giả điếc.

“Đoạn Sơ Cửu.”

“Coi như tôi cầu xin cậu.”

“Cậu có thể…”

“Cũng quan tâm đến sức khỏe của mình một chút.”

Cậu ta đột nhiên hạ thấp giọng điệu, sự quan tâm trong lời nói gần như ngưng kết thành thực thể.

Tôi chợt ngước mắt lên.

Đối diện với ánh mắt cậu ta, tràn ngập sự bất lực và cầu xin.

Tôi suýt nữa thì đã đồng ý với cậu ta.

Lục Cẩn Huyền luôn kiêu ngạo.

Một người như trời sinh đã là kẻ chiến thắng, hiếm hoi lắm mới chịu xuống nước, mà tất cả đều là vì tôi.

Tiếc là tôi luôn không hiểu chuyện.

21

Tôi im lặng lắc đầu.

Lục Cẩn Huyền như một quả pháo được châm ngòi.

Lập tức nổ tung.

Cậu ta cuối cùng cũng không kìm nén được cơn giận của mình.

“Cậu muốn tự tìm đường chết đúng không?”

“Đầu tiên là cầm đồ không vững, sau đó là đi đứng không vững, rồi sau này thì sao? Cậu muốn chết đột ngột đúng không?”

“Nhưng có tiền.”

Lục Cẩn Huyền bị tôi làm cho nghẹn lại, cơn giận bùng lên cao hơn.

“Tiền tiền tiền, cậu chỉ nghĩ đến tiền!”

“Rốt cuộc là tiền quan trọng, hay là mạng sống quan trọng!!?”

Lời nói của cậu ta quá nặng nề, như một nhát búa giáng xuống, căn phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng chết chóc.

Vị chát đắng nở ra trong miệng, chảy xuống cổ họng rồi thấm vào tận đáy lòng.

Tôi cúi đầu, một lúc lâu sau, mới khẽ nói: “Tiền quan trọng hơn.”

Sự chết chóc như dây leo, phủ kín cả căn phòng.

Lục Cẩn Huyền không lên tiếng.

Tôi đợi rất lâu.

Đợi đến khi cậu ta đóng sầm cửa phòng.

Và tôi một mình ngồi trong phòng ăn rất lâu.

Cho đến khi cả đĩa anh đào đều vào trong bụng, tôi mới chợt nhận ra.

Đã ăn phải một quả hỏng.

22

Tôi nghĩ Lục Cẩn Huyền sẽ giận tôi hai, ba ngày như trước.

Nhưng cậu ta có vẻ đã bị tôi chọc tức nhiều, nên tiến bộ không ít.

Sáng dậy, cậu ta vừa từ bếp đi ra, đặt bát cháo kê lên bàn.

Tôi ăn xong cháo, cậu ta lại mang đến một ly nước.

“Nước ép cà rốt.”

Tôi ngửi thấy mùi, cảm thấy mình không muốn uống lắm.

Cậu ta nhìn ra sự phản kháng của tôi, mặt lạnh: “Uống hết đi, sau khi thức khuya phải bổ sung thêm vitamin A.”

Tôi nhăn nhó uống cạn một hơi, lông mày nhíu thành chữ xuyên, mặt nhăn như trái khổ qua.

Nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng Lục Cẩn Huyền cười khẽ, dường như tâm trạng đã tốt hơn nhiều, mắt phượng hơi híp lại, giữa hai hàng lông mày toát lên ba phần tình ý.

Tôi cầm ly sững lại, chợt mở lời:

“Lục Cẩn Huyền, cậu không phải là thích tôi chứ?”

Cậu ta sững sờ trong chốc lát, cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: “Làm sao có thể.”

Tôi nhìn khuôn mặt góc cạnh của cậu ta, cong mắt mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

“Cậu nhất định đừng thích tôi nhé.”

23

Lần này Lục Cẩn Huyền thật sự giận tôi.

Cố nén, không nói chuyện với tôi suốt ba bốn ngày.

Đến ngày xin nghỉ, tôi làm việc buổi sáng xong, lại đến bệnh viện.

Khi ra khỏi bệnh viện, mặt trời đã gần lặn, nhưng vẫn chói chang khiến tôi đứng không vững.

Ánh tà dương nhuộm nửa bầu trời thành màu đỏ sẫm, người trên phố đi lại tấp nập, bước chân vội vã.

Và những gánh hàng rong bán đồ ăn vặt bên đường, mùi thức ăn thơm lừng khiến cái bụng trống rỗng của tôi réo lên bất mãn.

Luôn luôn là những nơi gần bệnh viện, khói lửa nhân gian* mới nồng đậm nhất.

Tôi nhìn, và lại một lần nữa nhớ đến người bố đã khuất của tôi.

Buổi tối tôi ngồi xe của Khương Tích Sương đến.

Cô ấy đã đặt một bàn ở quán thịt nướng, ba chúng tôi ngồi quây quần.

Thịt nướng xèo xèo trong chảo, những làn khói trắng bay lên rồi tan biến.

(*) Khói lửa nhân gian: Ở đây là chỉ những hoạt động thường ngày, bình dị của con người. Ý nói sự sống động, ấm áp, nhộn nhịp của cuộc sống đời thường.

Thời đại học tôi đã rất thích món này.

Mỗi lần đi ăn, tôi đều kéo Khương Tích Sương và Lục Cẩn Huyền đi cùng.

Thịt nướng và bia, ba đứa uống đến chếnh choáng rồi cùng nhau về trường.

Giờ đây, chúng tôi đã trưởng thành.

Hai người mặc đồ công sở, một người mặc váy dài, ngồi ở đây có chút lạc lõng.

Khương Tích Sương cầm cái kẹp đảo đảo trên chảo, Lục Cẩn Huyền cụp mắt nhìn miếng thịt, không biểu cảm gì.

“Sương Sương, đưa tôi chai nước sốt, cảm ơn.” “Tích Sương, lấy giúp tôi cái đĩa, cảm ơn.” “Sương Sương, kéo cho tôi tờ giấy.” “Tích Sương, lấy cho tôi cái dĩa.” “Sương Sương, bưng giúp tôi bát mì lạnh.” “Tích Sương, giúp tôi…”

“Hai người có bị làm sao không vậy!?”

Khương Tích Sương không thể nhịn được nữa, ném cái kẹp xuống.

Hai đứa tôi lập tức im bặt.

Cô ấy khoanh tay nhìn chúng tôi, rồi đột nhiên cất lời: “Cãi nhau à?”

“Không phải.”

“Phải.”

Tôi và Lục Cẩn Huyền nhìn nhau.

“Phải.”

“Không phải.”

Khương Tích Sương “ồ” một tiếng, tiếp tục lật miếng thịt ba chỉ trên chảo.

Tôi có chút thắc mắc: “Sao cậu không khuyên chúng tôi?”

“Haiz.”

“Cặp đôi cãi nhau là chuyện bình thường mà…”

Cô ấy tự biết mình lỡ lời, lập tức im miệng.

“Sao cậu biết!?”

Tôi liếc nhìn Lục Cẩn Huyền, mặt cậu ta có chút không tự nhiên, lảng tránh ánh mắt của tôi.

“Hay lắm.”

“Lục Cẩn Huyền, cậu coi tôi là đồ ngốc à!?”

Tôi nhổm người dậy, vươn tay định đánh cậu ta, chân không vững, tôi mất thăng bằng, đổ người sang một bên.

Tay vô thức hất đổ một đĩa thức ăn.

Trong lúc chiếc đĩa vỡ tan tành trên sàn, tôi may mắn ngã vào một vòng tay ấm áp.

Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng tay vẫn run rẩy, không có sức.

Lục Cẩn Huyền đỡ tôi thẳng dậy.

“Không sao chứ Cửu Cửu.”

Khương Tích Sương giật mình, lo lắng nhìn tôi.

Tôi vẫn còn chưa hoàn hồn, một lúc lâu sau, mới kiềm lại cảm xúc đang trào dâng trong lòng: “Không sao.”

Nước sốt sẫm màu và những mảnh vỡ vương vãi trên sàn vẫn nhắc nhở tôi chuyện vừa xảy ra.

“Đây là di chứng của việc thức khuya, nếu không sửa, sớm muộn gì cũng hại bản thân thôi.”

Giọng Lục Cẩn Huyền lạnh lùng, “Đáng tiếc là có người chết không hối cải.”

Tôi cụp mắt không đáp, Khương Tích Sương lườm cậu ta: “Đồ ngốc, bạn gái là để yêu thương, không phải để nói mát.”

Tôi gượng cười, hùa theo cô ấy: “Sương Sương nói đúng.”

Lục Cẩn Huyền bị hai người chúng tôi đồng loạt công kích, tiến thoái lưỡng nan, đành im lặng.

Suốt bữa ăn, cậu ta chỉ ngồi nghe chúng tôi nói chuyện, một mình lầm lũi uống rượu.

24

Đến lúc tính tiền, tôi mới phát hiện ra chuyện lớn.

Mải nói chuyện với Khương Tích Sương, tôi không để ý cậu ta một mình uống hết bảy tám chai rượu soju, mặt đỏ bừng.

Chúng tôi tiễn Khương Tích Sương đi, nửa người của cậu ta tựa vào tôi, làn da trắng lạnh ửng hồng đặc biệt nổi bật. “Chìa khóa ở trong túi áo tôi.”

Tôi thò tay vào túi của cậu ta lấy chìa khóa xe, dìu cậu ta đến bên xe, nhét cậu ta vào trong, rồi mình cũng ngồi vào.

Lục Cẩn Huyền tựa vào cửa kính, ánh mắt có chút mơ màng: “Cậu không lái xe sao?”

“Không.”

Tôi lấy điện thoại ra gọi một tài xế.

“Tạ-Tại sao?”

Tôi liếc nhìn cậu ta.

“Thức khuya nhiều, lỡ lái xe thất thần thì sao?”

“Phải nhỉ.”

Cậu ta gật đầu ra vẻ rất nghiêm túc.

Hơi đáng yêu.

Tôi nghĩ vậy, không nhịn được mỉm cười.

25

Nhưng rất nhanh sau đó, tôi không thể cười nổi nữa.

Về đến nhà, cậu ta không cần tôi dìu, tự mình đi lên lầu.

Tôi vào bếp nấu canh giải rượu, lúc múc ra hơi nóng, tôi cẩn thận bưng vào phòng của cậu ta.

Lục Cẩn Huyền tựa nửa người vào đầu giường, thấy tôi vào, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm tôi.

Tôi đặt canh giải rượu lên tủ đầu giường, vừa định bật đèn.

Chưa kịp chạm vào công tắc, eo tôi đã bị ai đó ôm lấy, cả người bị kéo giật lại, ngã vào một vòng tay có nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường.

Hơi nóng phía sau lưng nhắc nhở tôi chuyện đang xảy ra.

Nụ hôn ấm áp rơi xuống cổ tôi, kèm theo tiếng gọi trầm khàn và ngọt ngào của người đàn ông: “Cửu Cửu…”

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi sợ nhất là Lục Cẩn Huyền say rượu.

Khi có người ngoài, dù cậu ta có say đến mấy, cũng đều nhớ phải giữ hình tượng, nhưng chỉ khi còn lại hai chúng tôi, cậu ta như biến thành một người khác.

Mà công việc của cậu ta lại không ít tiệc xã giao.

Tình trạng này trước đây cũng đã từng xảy ra.

Mấy năm trước, cậu ta say rượu, cũng không khác bây giờ là mấy, thậm chí còn quá đáng hơn.

Đẩy tôi xuống giường, áo sơ mi xộc xệch, để lộ một mảng ngực trắng như ngọc, mặt đỏ bừng, quyến rũ mà không hề hay biết.

Cậu ta gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, vừa hôn vừa gọi, giọng điệu lộn xộn không ra hình thù gì.

Tôi suýt chút nữa không kiềm chế được.

Khi câu ta cởi áo tôi, còn đặc biệt dừng lại, đôi mắt ướt át hỏi tôi: “Được không?”

“Cửu Cửu.”

“Được thì được.”

Tôi lắp bắp nói, “Nhưng đây là giá khác.”

Ánh mắt của cậu ta lập tức tỉnh táo.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!