Góc Của Chan

XUYÊN KHÔNG TRỞ VỀ TÌM ANH – CHƯƠNG 3

15

Tôi không có hứng thú ở cùng thành phố với Bùi Tiện.

Buổi tối, tôi chui vào chăn, nhắn tin cho Lâm Chu.

“Bạn nhỏ Lâm, cậu đã nghĩ sẽ thi đại học nào chưa?”

Gửi đi rồi, tôi lại thấy câu hỏi của mình vô nghĩa.

Với thành tích của Lâm Chu, muốn vào trường nào mà chẳng được.

Lâm Chu nhanh chóng trả lời lại.

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra, còn cậu?”

“Tôi muốn đến một nơi ấm áp, ẩm ướt, có thể nhìn thấy biển.”

Tôi vừa tưởng tượng vừa gõ chữ.

“Trùng hợp thật, tôi cũng vậy.”

Tên này, rõ ràng là đang học theo tôi!

Kiếp trước, tôi cũng đã rất chăm chỉ học hành, nhưng phần lớn là để có thể học cùng trường với Bùi Tiện. Lần này, tôi muốn nỗ lực vì chính mình.

Học kỳ hai của lớp 12, không khí trong lớp dần trở nên nghiêm túc hơn.

Đồng hồ đếm ngược đến kỳ thi đại học đè nặng lên mỗi người.

Ngay cả một trường tư thục như chúng tôi cũng không ngoại lệ.

Hiệu trưởng đặc biệt tổ chức một buổi lễ phát động trước kỳ thi, mời những học sinh có thành tích xuất sắc nhất toàn trường lên phát biểu, chia sẻ kinh nghiệm học tập và thi cử của mình.

Không ngoài dự đoán, Bùi Tiện và Lâm Chu, với tư cách là những học bá tiêu biểu, đều được chọn làm đại diện học sinh.

Tôi nhớ buổi lễ phát động đó buồn tẻ đến chết đi được.

Kiếp trước, tôi cố gắng chờ đến lượt Bùi Tiện lên sân khấu, nghe xong bài phát biểu chỉn chu của cậu ta, tôi thật sự không thể chịu nổi những bài diễn văn còn lại.

Cuối cùng, tôi lén lút trốn khỏi hội trường, ra sân thể dục đi dạo.

Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì về bài phát biểu của Lâm Chu.

Có lẽ vì nó ở cuối cùng, tôi đã bỏ lỡ.

Nghĩ vậy, tôi thấy hơi tiếc.

May mắn thay, tôi có cơ hội làm lại từ đầu.

Lần này, tôi đặc biệt dốc hết tinh thần, chờ đợi Lâm Chu xuất hiện.

Tuy nhiên, đợi mãi đến khi Bùi Tiện phát biểu xong, những người khác cũng đã lên gần hết, tôi vẫn không thấy bóng dáng Lâm Chu đâu.

Đúng lúc một người trong ban tổ chức hội học sinh đi qua, tôi vội vàng túm lấy cánh tay cậu ta, hỏi: “Bạn học, Lâm Chu lớp tôi, sao không thấy cậu ấy lên sân khấu vậy?”

“Tôi cũng không thấy cậu ấy đâu.”

Người kia nhăn mặt, giọng điệu không tốt, “Gọi điện cũng không nghe máy, thứ tự lên sân khấu đã sắp xếp xong cả rồi, tự dưng lại xáo trộn hết cả lên, chuyện gì vậy chứ!”

Lúc này tôi mới giật mình nhận ra, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.

Tôi đột ngột đứng dậy, chạy ra khỏi hội trường.

Cậu ấy sẽ ở đâu nhỉ?

Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Chu.

Giống như lời người trong hội học sinh nói, tôi gọi mấy cuộc đều không có ai bắt máy.

Trường học rộng lớn như vậy, tôi chạy loạn giữa các tòa nhà như một con ruồi mất đầu.

Vừa tiếp tục gọi vào số điện thoại của Lâm Chu một cách vô ích, vừa tự an ủi mình rằng cậu ấy đâu phải là học sinh tiểu học, chắc chắn sẽ không sao đâu.

Mãi đến khi chạy đến sân thể dục, trong một khoảnh khắc, ký ức đột nhiên ùa về trong đầu tôi.

Tôi đã nhớ ra.

Kiếp trước, sau khi nghe xong bài phát biểu của Bùi Tiện, tôi đã lén lút trốn ra ngoài đi dạo.

Khi đi ngang qua nhà thi đấu, tôi nghe thấy những tiếng ồn ào và la hét kỳ lạ.

Vì tò mò, tôi đi đến cửa sổ, nhìn thấy bên trong có vài bạn học trong lớp chúng tôi đang vây quanh một cậu thiếu niên, liên tục đấm đá cậu ấy.

Trong miệng không ngừng chửi bới những lời khó nghe.

Lúc đó không hiểu sao, cảm giác chính nghĩa của tôi trỗi dậy.

Tôi trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Kéo cậu thiếu niên ra khỏi đám người đó: “Nếu còn bắt nạt người khác thì tôi sẽ mách thầy cô đấy!”

Tôi thậm chí còn hùng hổ để lại một câu như vậy.

Giờ nhớ lại, người đó, chính là Lâm Chu!

Tôi dốc hết sức chạy.

Chạy thẳng đến nhà thi đấu, đột ngột đẩy mạnh cánh cửa.

Cảnh tượng trước mắt giống hệt kiếp trước, Lâm Chu bị vây ở giữa, bên cạnh là vài tên lưu manh trong lớp, Phó Thịnh cũng ở trong số đó.

“Nhà mày chẳng phải chỉ là thợ đào than sao? Học giỏi thì ghê gớm lắm à?”

“Còn muốn lên sân khấu phát biểu, tao nhất định không cho mày đi!”

“Tao ghét nhất loại học sinh giỏi tự cao tự đại như mày, có bản lĩnh gì đâu chứ…”

Sau khi ở bên Lâm Chu một thời gian, tôi mới phát hiện ra, môi trường sống của cậu ấy trong lớp còn tệ hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Những trường cấp ba như chúng tôi rất thích kết bè kết phái.

Mà Lâm Chu, bản thân lại có tính cách ôn hòa, lại là học sinh giỏi có gia cảnh nghèo khó, chuyển đến giữa chừng, không thuộc về bất kỳ nhóm nào.

Thế nên cậu ấy thường xuyên bị tẩy chay.

Thậm chí còn bị bắt nạt.

Thế giới này, cậu ấy còn có tôi bầu bạn.

Tôi không thể tưởng tượng được kiếp trước, cuộc sống của cậu ấy cô đơn đến nhường nào.

Và có lẽ chính vì hoàn cảnh này, khiến cậu ấy đặc biệt nhạy cảm với dù chỉ là một chút thiện ý nhỏ nhoi.

Có lẽ tôi chỉ là vô tình kéo cậu ấy ra khỏi đám Phó Thịnh, mà có thể khiến cậu ấy nhớ đến tôi lâu như vậy.

Vài tên công tử nhà giàu như Phó Thịnh, tôi không sợ.

Chúng thấy tôi, chặn tôi lại: “Giang Hòa, cậu làm gì thế, anh hùng cứu mỹ nhân à?”

Cảnh tượng này không giống với kiếp trước chút nào.

Đặc biệt là thời gian tôi đến có lẽ không đúng, buổi lễ phát động kết thúc, các bạn học tan cuộc đi về phía này.

Một số người nhận thấy có động tĩnh, đẩy cửa thò đầu vào nhìn.

Gì vậy, sao tôi không nhớ lần đó lại có màn kịch hoành tráng thế này!

Phó Thịnh thấy có người hóng hớt, càng hưng phấn hơn.

“Giang Hòa, tao đã để ý thấy mối quan hệ của hai đứa mày có gì đó không đúng, nói xem, hai đứa mày có gian tình không?”

“Hôm nay nếu đổi lại là một bạn học bình thường, tao đã không bắt nạt Lâm Chu như vậy rồi.”

“Nhưng lại là mày. Thế này đi, nếu mày thừa nhận mày thích nó, tao sẽ xin lỗi!”

16

Cái trường này của chúng tôi, chỉ thích xem chuyện bát quái.

Các bạn học vây xem đồng loạt phát ra tiếng “yee” đặc trưng.

“Ai đó vậy?”

“Là Giang Hòa lớp bốn, và… người đứng nhất khối chúng ta.”

Lâm Chu đứng dậy, kéo tay tôi, mặt cậu ấy trắng bệch.

“Giang Hòa.” Cậu ấy cười, “Thôi, đừng tự làm khó. Ở đây có nhiều bạn thế này, họ làm gì được tôi cơ chứ?”

Nói là vậy, nhưng… Tôi lại không chịu nổi lời khiêu khích.

“Tôi thích Lâm Chu thì sao!” Tôi ưỡn cổ, nói lớn, “Yêu thầm là phạm pháp à? Quy định nào của trường cấm yêu đương thế?”

Thẳng thắn như vậy, thật ra cũng không khó lắm.

Mọi người có lẽ không ngờ tôi lại thừa nhận một cách dứt khoát như vậy.

Trong chốc lát, không ai nói một lời.

Ngay cả tiếng hò reo cổ vũ cũng không có.

Vẫn là Phó Thịnh lắp bắp phá vỡ sự im lặng: “Giang, Giang Hòa… nữ trung hào kiệt đấy…”

“Làm gì thế? Tập trung gây rối à?”

Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau đám đông.

“Vẫn chưa thi đại học xong đâu, từng đứa muốn bị ghi lỗi vào hồ sơ à?”

Đám đông tự động nhường đường.

Người đi tới có chút quen mặt.

Tôi nghĩ một lúc, hình như là chủ tịch hội học sinh.

Chủ tịch chỉ vào Phó Thịnh và đồng bọn, giọng điệu nghiêm khắc: “Sắp tốt nghiệp rồi mà còn bắt nạt bạn cùng trường, các cậu có đọc nội quy chưa? Không biết trường chúng ta nghiêm cấm bắt nạt học đường sao?”

Cấm bắt nạt học đường là một trong những quy định quan trọng của trường chúng tôi.

Mặc dù trên thực tế, hiện tượng tẩy chay học sinh yếu thế một cách ngầm vẫn xảy ra rất nhiều.

Nhưng chưa từng có chuyện nào bị đưa ra trước mặt nhà trường.

Lần này, Phó Thịnh sẽ bị bắt làm gương điển hình.

Chủ tịch chỉ từng người một: “Cậu, cậu, và cả cậu nữa, đi cùng tôi đến phòng giáo vụ!”

Chỉ điểm xong, cậu ta quay lại nói với người đứng sau: “Bùi Tiện, vậy tôi đi gặp thầy cô nói rõ tình hình trước. Cậu có đi không?”

Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra Bùi Tiện đi cùng chủ tịch hội học sinh.

Cậu ta vừa nãy đứng trong bóng tối, tôi hoàn toàn không để ý.

Bùi Tiện lắc đầu, đột nhiên chỉ vào Lâm Chu: “Để Lâm Chu đi nữa, cậu ấy dù sao cũng là người trong cuộc, có thể trình bày rõ ràng sự việc.”

17

Chủ tịch gật đầu, vung tay một cái, đưa tất cả mọi người đi.

Phó Thịnh kêu lên: “Cứu mạng, tôi không muốn gặp thầy giáo vụ!”

“Chuyện đó không do cậu quyết định đâu.” Chủ tịch vỗ vỗ đầu cậu ta.

Những người vây xem thấy nhân vật chính đã đi, biết vở kịch đã kết thúc, liền tản ra.

Tôi định cùng Lâm Chu đi, chờ cậu ấy ở ngoài phòng giáo vụ.

Kết quả, vừa mới bước được vài bước, đột nhiên bị ai đó nắm lấy cổ tay.

Bùi Tiện nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm: “Giang Hòa, cậu đi với tôi một lát.”

Lúc này tôi mới nhận ra sắc mặt cậu ta trắng bệch như tờ giấy, môi run run, như đang kìm nén một cảm xúc mãnh liệt nào đó.

“Làm gì?” Tôi khẽ hỏi.

Cậu ta kéo tôi đi, không cho tôi từ chối, trực tiếp đẩy tôi vào một góc khuất.

Bùi Tiện cao hơn tôi rất nhiều, lúc này lại đứng rất gần, tạo cảm giác áp lực quá mạnh.

“Giang Hòa.” Cậu ta nhíu mày, cố gắng bình ổn giọng nói của mình, “Tôi hiểu cậu muốn giúp Lâm Chu, nhưng…”

“Cậu hoàn toàn có thể gọi điện cho thầy cô, hoặc gọi cho tôi, cậu không nhất thiết phải dùng cách này.”

Ồ, tôi hiểu rồi.

Cậu ta nghĩ rằng, câu nói tôi thích Lâm Chu hôm nay, chỉ là một kế sách tạm thời của tôi để “giúp đỡ mọi người”.

Tôi bật cười.

“Bùi Tiện, cậu nhầm rồi. Tôi không phải là tốt bụng giúp đỡ bạn học, mà là tôi thật sự thích Lâm Chu!”

Nghe tôi nói vậy, Bùi Tiện dường như không phản ứng kịp.

Cậu ta ngây người, không nói một lời.

Một lúc sau, cậu ta lộ ra vẻ mặt đau khổ, hoảng loạn, lại có chút đáng thương.

Bỗng nhiên, cậu ta lấy ra một mảnh giấy thư đã bị xé thành nhiều mảnh từ trong túi, cẩn thận nắm trong tay, đưa cho tôi xem, hỏi: “Giang Hòa, cậu lừa tôi phải không? Tôi đã làm sai điều gì? Cậu không thể nào thích Lâm Chu được, nếu cậu thích Lâm Chu, thì tại sao lại viết một bức thư như thế này cho tôi?”

Đó là bức thư tình tôi viết cho Bùi Tiện.

Nhưng đã bị tôi xé nát và vứt vào thùng rác.

Tôi không biết tại sao nó lại ở trong tay Bùi Tiện.

Tôi nhìn cậu ta một cách kỳ lạ.

Bùi Tiện nở một nụ cười cay đắng, thành thật thừa nhận: “Đúng vậy, tôi đã nhặt nó từ thùng rác. Tôi thừa nhận lúc đó tôi không chắc mình thích cậu đến mức nào, cũng sợ yêu đương năm cuối cấp ảnh hưởng đến việc học. Nhưng tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng, Giang Hòa, cậu sẽ thích người khác.”

Nhìn thấy bức thư tình đó, ngược lại tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Tình yêu thầm kín của tôi dành cho Bùi Tiện, kết thúc như thế này, cũng không tệ.

Tôi giật lấy mảnh giấy từ tay cậu ta, xé nó thành những mảnh vụn nhỏ hơn, rồi mở cửa sổ phía sau, tùy tiện ném ra ngoài.

Những mảnh giấy vụn bay theo gió, không thể nào ghép lại được nữa.

Sắc mặt Bùi Tiện thay đổi, vội vàng chạy đến trước cửa sổ, hai tay nắm chặt khung cửa.

Nửa người thò ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Hòa, cậu….”

“Bùi Tiện, từ khoảnh khắc cậu vứt bức thư tình đó, cậu nên biết, tôi không còn thích cậu nữa rồi.”

“Từ giờ trở đi, không có việc gì quan trọng, đừng tìm tôi nữa.”

“Giống như cậu nói, sắp thi đại học, đều phải học, đúng không?”

18

Ngày hôm sau, vừa vào lớp, tôi đã cảm thấy các bạn học đều nhìn mình.

Bình thường thôi, tôi mặt không đỏ tim không đập nhanh, ngồi xuống chỗ của mình, mở sách ra đọc.

Chỉ là, đã đến giờ tự học buổi sáng rồi, sao Lâm Chu vẫn chưa đến?

Tôi vỗ tay bạn cùng bàn, hỏi cô ấy: “Lâm Chu đâu rồi?”

Bạn cùng bàn lén nhìn tôi: “Cậu còn không biết à, vì cậu gây ồn ào ngày hôm qua, Phó Thịnh bị trường bắt làm gương điển hình về vụ bắt nạt, tự học buổi sáng hôm nay phải đứng trước toàn trường kiểm điểm. Lâm Chu… chắc cũng vì chuyện này, bây giờ đang ở chỗ thầy cô.”

Chúng tôi đang nói chuyện, thì loa phóng thanh trong lớp vang lên.

Giọng của thầy giáo vụ: “Lần này trong trường đã xảy ra một vụ bắt nạt rất nghiêm trọng, ảnh hưởng không tốt. Cần phải để vài bạn học cầm đầu làm bản kiểm điểm công khai.”

Phó Thịnh và vài người bạn của cậu ta trông ỉu xìu như cà tím bị sương giá, hoàn toàn không còn vẻ oai phong như ngày thường.

Từng đứa một xin lỗi với giọng lí nhí.

Những bạn học khác nghe thấy đều cúi đầu cười trộm.

Tôi cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Thầy giáo vụ hỏi Lâm Chu, cậu ấy có chấp nhận lời xin lỗi của những người này không.

Lâm Chu nhẹ nhàng nói: “Thật ra em chưa bao giờ để tâm đến họ.”

Những người hoàn toàn không cùng đẳng cấp với mình, cho dù họ có kiêu ngạo, có làm loạn đến đâu, thì có sao chứ?

Tôi không kìm được muốn vỗ tay cho cậu ấy dưới gầm bàn.

Nhưng ngay sau đó, cậu ấy lại trực tiếp gây chuyện: “Giang Hòa, tôi luôn cảm thấy, chuyện tỏ tình, nên để tôi làm. Tôi thích cậu.”

Tôi ngây người.

Bạn cùng bàn phun cả ngụm nước ra.

Mở to mắt nhìn tôi: “Được lắm, hai người, dám rải cẩu lương trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường!”

Hậu quả là, tôi và Lâm Chu mỗi người phải nộp một bản kiểm điểm.

Nhưng chúng tôi có thể đường hoàng nắm tay nhau trong khuôn viên trường.

Mặc dù yêu sớm có vẻ không tốt cho việc học, nhưng người yêu của tôi lại là người đứng nhất khối mà.

Làm sao có thể không tận dụng tốt cái “buff” khủng này chứ!

Những bài toán khó nhằn của khối tự nhiên, nhờ có sự bầu bạn và giảng giải của Lâm Chu, dường như cũng trở nên sinh động hơn.

Cả học kỳ hai của năm cuối cấp cũng không còn quá khó khăn nữa.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Còn Bùi Tiện, tôi chợt nhận ra, đã lâu rồi tôi không để ý đến cậu ta.

Cậu ta không còn ở lại tự học vào chiều thứ Sáu nữa.

Thậm chí khi gặp tôi và Lâm Chu trong trường, cậu ta cũng cúi đầu, vội vã đi qua.

Dường như cậu ta thật sự đang thực hiện những gì tôi đã nói, không đến làm phiền tôi nữa.

19

Khoảnh khắc có kết quả thi đại học, tôi đang ở quán net, lôi kéo Lâm Chu, dạy cậu ấy cách dọn đường lính.

Group lớp đột nhiên bùng nổ.

Có người gửi một tin nhắn: “Cứu mạng! Có kết quả thi đại học rồi!”

Tôi và Lâm Chu ngay lập tức “thoát vai người”, trực tiếp out game “bán đồng đội”, lấy điện thoại ra nhập số báo danh.

Điểm của tôi nhanh chóng hiện ra.

Cao hơn bình thường ba bốn mươi điểm, đúng là vượt ngoài mong đợi.

Tôi phấn khích hét lên, rồi nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại của Lâm Chu.

Bên cậu ấy có chút vấn đề.

Có vẻ không nhỏ.

Màn hình tìm kiếm hiện ra: 0 điểm.

Tay tôi run lên, khẽ hỏi: “Làm sao có thể? Cậu quên viết tên hay tô sai số báo danh rồi?”

Lâm Chu lắc đầu.

Ngón tay từ từ di chuyển đến một dòng chữ nhỏ ở cuối màn hình.

“Thứ hạng của bạn đã lọt vào top năm mươi toàn tỉnh, vui lòng tra cứu tình hình cụ thể trong vài ngày tới.”

Tôi “á” một tiếng, ôm chầm lấy Lâm Chu.

Cậu thanh niên chơi game bên cạnh tháo tai nghe, kỳ quặc nhìn chúng tôi: “Giết được bao nhiêu mà hưng phấn thế?”

Mặt tôi đỏ bừng, hạ giọng: “Lâm Chu, cậu định đăng ký trường nào?”

Lâm Chu cười, sờ sờ tóc tôi.

“Cùng thương lượng với cậu.”

Sau này, một trường đại học danh tiếng ở miền Nam đã cấp học bổng toàn phần cho Lâm Chu, và cho phép cậu ấy tùy ý chọn ngành.

Còn tôi thì được nhận vào một trường sư phạm ở gần đó.

Mọi thứ dường như đều đi đúng quỹ đạo đã định.

Chỉ trừ Bùi Tiện.

20

Vài ngày trước khi hạn cuối nộp hồ sơ, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của bố Bùi Tiện.

“Giang Hòa, cháu có thể giúp chú một việc được không, khuyên Bùi Tiện, để nó làm theo kế hoạch ban đầu, nộp hồ sơ vào trường A?”

Trường A chính là trường đại học mục tiêu đã giảm điểm tuyển thẳng cho Bùi Tiện.

Lúc này tôi mới biết, Bùi Tiện đã thi không tốt, điểm không được lý tưởng, không đạt đến điểm chuẩn của các ngành kinh tế ở những trường đại học hàng đầu cả nước. Nhưng nếu cộng thêm 60 điểm mà trường A dành cho cậu ta, cậu ta vẫn có thể vào đó theo kế hoạch ban đầu.

Thật ra, tôi khá khó hiểu trước cuộc điện thoại này của bố Bùi Tiện.

Thứ nhất, đối mặt với tình huống này, trường A là một trường hàng đầu cả nước, Bùi Tiện còn chần chừ gì nữa?

Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Thứ hai, tôi là một người ngoài cuộc, có thể khuyên cậu ta được gì chứ.

Nhưng bố Bùi Tiện dù sao cũng là người lớn tuổi, tôi rất khó từ chối yêu cầu của ông ấy.

Thế là sau khi cúp điện thoại, tôi đã gọi cho Bùi Tiện.

Bên kia đổ chuông rất lâu mới nghe máy.

Ngập ngừng một lúc, tôi lên tiếng hỏi: “Bùi Tiện, cậu vẫn chưa nghĩ kỹ sẽ nộp hồ sơ vào trường nào sao?”

Giọng Bùi Tiện có vẻ mệt mỏi: “Không.”

Trong một khoảnh khắc, tôi chợt có cảm giác “giận vì không được như ý”.

“Đầu óc cậu có bị úng nước không lớp trưởng Bùi? Cậu đang nghĩ gì vậy, cậu không vào trường A thì vào đâu? Với trình độ của cậu, chẳng lẽ vào một trường trọng điểm bình thường, cậu không thấy tiếc sao?”

Tôi cũng không biết mình nói có quá nặng lời không.

Nhưng có một lúc, Bùi Tiện đã không trả lời tôi.

Mãi lâu sau, cậu ta mới từ từ nói: “Giang Hòa, tôi sợ nếu cách cậu quá xa, cậu sẽ quên mất tôi.”

“Giang Hòa, tôi muốn cùng cậu vào một thành phố học đại học.”

Hóa ra, cậu ta thật sự đã nghĩ như vậy.

Nhưng Bùi Tiện, không cần thiết, thật sự không cần thiết nữa rồi.

Tôi dùng giọng lạnh lùng nói: “Bùi Tiện, nếu cậu làm thế, tôi sẽ coi thường cậu.”

“Cậu muốn chúng ta ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được sao?”

21

Bùi Tiện đã vào đại học A.

Hà Thi Mộng thuận lợi vượt qua kỳ thi văn hóa, được nhận vào một học viện múa ở cùng thành phố phía Bắc.

Tôi và Lâm Chu thì đỗ vào trường đại học ở miền Nam.

Kết cục của mọi thứ đều rất viên mãn.

Không có tai nạn xe, không có tổn thương, và cũng sẽ không có ngọn lửa sau này.

Mối quan hệ của ba gia đình chúng tôi vẫn rất tốt, thậm chí còn ăn mừng thi đỗ vài ngày liên tiếp, bố mẹ còn nói muốn cùng nhau đưa chúng tôi ra sân bay, để chúng tôi bay đi học.

Ở sảnh chờ, tôi và Lâm Chu đi cùng chuyến bay, còn Bùi Tiện và Hà Thi Mộng đi cùng một chuyến bay khác.

Một người đi về phía Nam, một người đi về phía Bắc.

Cuối cùng chúng tôi tạm biệt nhau ở cửa soát vé.

Tôi khoác tay Lâm Chu, đưa cho cậu ấy một chiếc ba lô.

Hà Thi Mộng cũng muốn chạm vào tay Bùi Tiện, nhưng cậu ta lặng lẽ dịch người sang một bên, tỏ ra lạnh nhạt và xa cách.

Cậu ta nhìn tôi, hé miệng, nhưng cuối cùng chẳng nói gì.

Tôi vẫy tay với họ. “Tạm biệt.”

Có lẽ rất lâu, rất lâu sau này, sẽ không gặp lại nữa.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!