Góc Của Chan

TẨY DUYÊN HOA – CHƯƠNG 11: SÁM HỐI

31

Dường như đã qua một năm, mà cũng như chỉ mới một ngày.

Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, lặng lẽ như một bức tượng đá.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Tôi từ chối gặp Hoa phu nhân đến khóc lóc van xin.

Ngay cả sự triệu kiến của Thái hậu, tôi cũng có gan từ chối.

Tôi không biết Hoa Thâm sau này thế nào, cũng không biết Mục Dao sau đó đối phó với Hoa phủ ra sao.

Có một khoảng thời gian, cả thế giới dường như chẳng liên quan gì đến tôi.

Các nha hoàn trong viện thấy tôi ngày ngày trầm mặc ít nói, khác hẳn với trước kia, đều cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng tôi ngay cả chút sức lực để an ủi họ cũng không có.

Tôi… có phải bị trầm cảm rồi không?

Ngồi trên ghế mây, tôi nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Nếu không, sao tôi lại đột nhiên không còn chút hứng thú nào với cuộc sống ở đây nữa?

Hay là tôi đang trốn tránh những sự thật mà tôi không muốn đối mặt?

Cho nên mới ẩn mình trong cái viện này.

Rồi như một chiếc lá khô héo dần, chầm chậm tàn lụi.

Từng nghĩ sẽ trở nên lạnh lùng vô tình, cũng từng nghĩ sẽ đại nghĩa diệt thân.

Nhưng cuối cùng, chẳng có cách nào thuyết phục được chính mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại buồn ngủ, bèn nằm nghiêng trên ghế thiếp đi.

Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, đầu tôi đột nhiên rớt mạnh xuống.

Cơ thể còn chưa kịp phản ứng, trong đầu đã nghĩ, thôi xong, đập đầu rồi.

Thế nhưng không có cơn đau tưởng tượng nào ập đến.

Tôi mở mắt, chỉ thấy Hoa Nhung Chu đang khom lưng, một tay nắm lấy tay vịn ghế mây, còn đầu tôi thì đập mạnh vào mu bàn tay hắn.

Tôi ngồi thẳng dậy, xoa xoa thái dương, nhìn xung quanh hỏi: “Họ đâu rồi?”

Sao không thấy một nha hoàn nào?

“Thuộc hạ không biết.” Hoa Nhung Chu buông tay ra, đứng thẳng người.

“Tay ngươi không sao chứ? Ta ngủ mê man quá.” Tôi nhìn mu bàn tay hắn, đã đỏ bừng lên.

Đầu tôi nặng đến thế sao?

“Không sao ạ.” Hoa Nhung Chu giấu tay ra sau lưng, đứng cung kính.

Tôi ngồi thẳng, kéo áo hắn: “Ngươi ngồi xuống đây, nói chuyện với ta một lát. Lúc này ta không còn chút buồn ngủ nào.”

Hoa Nhung Chu ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, ngang tầm với tôi.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của hắn, tôi hỏi: “Phụ mẫu ngươi có ở kinh thành không?”

Mắt hắn khẽ lay động, một lát sau mới lên tiếng: “Phụ mẫu thuộc hạ là người ở quê, hồi nhỏ vì nạn đói mà bán thuộc hạ cho… nhà giàu làm nô tài.”

Cái miệng tôi đúng là… cứ đâm thẳng vào tim người ta.

“Vậy sao ngươi lại đến Tấn Vương phủ?” Tôi hỏi tiếp.

Hoa Nhung Chu cúi đầu, nói: “Thuộc hạ đã trốn khỏi nhà giàu đó.”

Giọng điệu tuy không gợn sóng, nhưng tôi thấy bàn tay buông thõng bên cạnh đã siết chặt.

Chắc chắn nhà đó đã ngược đãi hắn.

Nô lệ ở thế giới này đều rẻ mạt, không đáng giá.

Cuộc sống của họ khổ sở đến mức nào, những kẻ ở tầng trên nửa phần cũng không biết.

Ngay cả tôi, một người đến từ thời hiện đại, cũng từng vì thân phận mà lựa chọn làm ngơ trước nỗi khổ của họ.

Tôi đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Hoa Nhung Chu, lại hỏi: “Vậy… ngươi chắc đã sống rất khổ sở?”

Giống như vô số người phải vật lộn ở tầng lớp thấp kém, vì không có quyền được lựa chọn, nên phải sống một cuộc đời vất vả, khó khăn.

Hoa Nhung Chu ngẩng đầu lên.

Tôi thấy khóe mắt hắn đã đỏ hoe, thế nhưng lại nói: “Không khổ… Gặp được Vương phi, thuộc hạ không còn thấy khổ nữa.”

Tôi sững sờ.

Đối diện với ánh mắt của hắn, trong sáng mà nồng nhiệt.

Nó đã làm mất đi hoàn toàn vẻ lạnh nhạt vẫn luôn tồn tại trong đôi đồng tử màu nâu.

“Bây giờ… ngươi còn hận nhà giàu đã ngược đãi ngươi không?” Tôi không biết với tâm trạng gì mà hỏi câu này, chỉ là muốn nghe câu trả lời.

“Không hận nữa.” Hoa Nhung Chu đáp, đồng tử dường như khẽ co lại.

“Vì sao?” Tôi thu tay lại, nhìn hắn hỏi.

Trong mắt Hoa Nhung Chu là một màu sắc mà tôi không thể nào hiểu nổi.

Lần đầu tiên tôi nhận ra, ở đứa trẻ này, tôi chưa bao giờ thấy được sự ngây thơ của một đứa trẻ.

Hắn nói: “Vì thuộc hạ đã…”

Thế nhưng một giọng nói khác lại chen vào, cắt ngang lời hắn.

“Nàng tìm ta đến có việc gì?”

Tôi giật mình, nhìn ra cổng viện.

Chỉ thấy thân ảnh cao lớn của Trọng Dạ Lan bước vào, sau lưng là Thúy Trúc với đôi mắt đỏ hoe, vừa nhìn là biết đã khóc.

Hoa Nhung Chu hành động cực nhanh, đứng chắn trước mặt tôi.

Tôi sững sờ một lúc, rồi mới đứng dậy, kéo Hoa Nhung Chu sang một bên, lắc đầu với hắn.

Trọng Dạ Lan nhìn hành động của tôi, cười khẩy rồi nói: “Nàng đúng là nuôi được một tên nô tài trung thành.”

Tôi không bận tâm đến lời mỉa mai của hắn, hỏi ngược lại: “Vương gia đến đây là có việc gì?”

Trọng Dạ Lan nhíu mày, nói: “Không phải nàng tìm ta đến sao?”

Tôi ngẩn ra, nhìn Thúy Trúc phía sau hắn mới hiểu ra.

Nha đầu ngốc này chắc nghĩ tôi buồn rầu không ăn không uống là vì Trọng Dạ Lan, nên tự ý đi tìm hắn.

Tôi thở dài, nói: “Là nha hoàn tự ý làm phiền Vương gia. Ta không sao, xin Vương gia về cho.”

Trọng Dạ Lan nhíu mày càng sâu: “Bây giờ nàng giả tạo như vậy là muốn làm gì?”

Sự mỉa mai của hắn không hề khơi dậy chút tinh thần chiến đấu nào trong tôi.

Tôi nhìn hắn nói: “Là ta đã làm sai, hay vì sự thành kiến trong lòng Vương gia, nên mới thấy ta dù làm gì cũng sai?”

Trọng Dạ Lan biểu cảm không đổi, ánh mắt như mây đen đang kéo đến giáng xuống người tôi: “Nàng đang trách ta sao?”

“Trách người thì có ích gì, chỉ khiến lòng mình không thoải mái.”

Tôi nói, phớt lờ đôi mắt Trọng Dạ Lan dần trở nên nguy hiểm, tiếp tục: “Trước đây người không muốn nghe ta nói, bây giờ ta cũng không muốn nói với người nữa. Đầu ó

c ta đang rất rối, nên xin người đừng làm phiền thiếp nữa.”

Nói xong, tôi quay người đi thẳng vào phòng.

Phía sau vang lên giọng Trọng Dạ Lan: “Hoa Thiển…”

Không phải giọng tức giận, dường như có lời muốn nói.

Tôi quay đầu lại nhìn ánh mắt hắn, không khỏi sững sờ, giây tiếp theo trong lòng đầy rẫy sự mỉa mai.

Bàn tay vô thức nắm chặt, tôi nói: “Nếu Vương gia muốn mạng Hoa Thâm thì cứ lấy đi. Chỉ cần người thấy lòng mình yên ổn.”

Rồi tôi không dừng lại, đi thẳng vào phòng trong, đóng cửa lại, không thèm để ý đến hắn nữa.

Bây giờ đầu óc tôi như một mớ bòng bong. Tôi cần phải làm rõ mọi chuyện.

Vậy nên họ muốn giày vò thế nào thì giày vò đi.

“Vương phi, người có muốn đi xem các cửa hàng hồi môn không?” Thấy tôi ở trong viện cả tháng trời không ra ngoài, Thiên Chỉ không nhịn được nữa.

Thường ngày tôi nhắc đến các cửa hàng là lại vui vẻ, nhưng giờ tôi thấy có nhiều tiền cũng vô dụng.

Đối với tôi bây giờ, tiền có thể làm gì? Tiền có thể mua…

Hả?

Tôi đột nhiên ngồi thẳng dậy, nói: “Đi, Thiên Chỉ. Chúng ta ra ngoài xem cửa hàng.”

Thiên Chỉ vốn chỉ hỏi thăm dò, không ngờ tôi lại đồng ý, trong mắt nàng không giấu được vẻ vui mừng.

Tôi từ chối những nha hoàn khác đi theo, chỉ đưa Thiên Chỉ và Hoa Nhung Chu ra ngoài.

Thế là từ phía Nam thành đến phía Bắc thành, bận rộn đến khi trời dần sụp tối, tôi cuối cùng cũng kiểm kê xong số tiền lời của hơn mười cửa hàng trong mấy tháng qua.

Nhìn Thiên Chỉ và Hoa Nhung Chu đã chạy theo tôi cả ngày mà không một lời oán thán, lòng tôi không khỏi mềm đi.

Họ cũng giống tôi, chưa có một giọt nước nào vào bụng.

Thế là tôi kéo họ đi tìm một quán ăn, dùng chút đồ ăn.

Đi theo tôi một thời gian dài, họ cũng không còn khách sáo nữa, ba người ngồi quây quần cùng nhau dùng bữa.

Ăn xong đi ra, trời đã tối hẳn.

Hai bên đường bắt đầu treo đèn lồng, các quầy hàng nhỏ cũng bày ra, hóa thành một khu chợ đêm náo nhiệt.

Nghĩ lại, đến đây nửa năm rồi, tôi chưa từng ra ngoài vào buổi tối.

Tôi không lên xe ngựa, cùng họ đi bộ trong con hẻm nhỏ.

Hai bên là người qua lại tấp nập, và những người bán hàng ra sức mời chào.

Cảnh tượng này khiến lòng tôi đang rối bời bỗng chốc trở nên bình yên.

Ở thời hiện đại, tôi đã tốn không biết bao nhiêu tiền để đi tìm sự yên tĩnh ở những khu phố cổ, nhưng không có nơi nào lại khiến tôi an lòng như di tích thật sự này.

Một người đi đường đẩy xe, kêu mọi người tránh đường.

Tôi còn chưa kịp né, đã bị một cánh tay kéo sang bên đường.

Ngoảnh đầu lại, tôi thấy gương mặt Hoa Nhung Chu.

Đôi mắt của hắn được ánh đèn lồng chiếu rọi, long lanh rực rỡ.

Người này có uống thuốc tăng chiều cao không vậy?

Sao nhìn lại cao hơn tôi rồi?

Cứ thế này, chẳng mấy chốc sẽ cao hơn tôi cả một cái đầu.

Đang định lên tiếng, ánh mắt tôi lại lướt qua một bóng người phía sau hắn.

Đôi mắt ta đột nhiên mở to.

Chỉ thấy Trọng Khê Ngọ đứng dưới một chiếc đèn lồng.

Ánh lửa nhuộm bộ y phục màu xanh lam nhạt của hắn thành một màu vàng ấm.

Hắn nhìn tôi, như đã nhìn từ rất lâu.

Khóe miệng có một nụ cười không thể xóa nhòa.

32

Vì đã nhìn thấy nhau, tôi không thể giả vờ không thấy nữa.

Thế là tôi cất bước đi về phía hắn.

Hoa Nhung Chu lúc này mới buông tay tôi ra.

“Hoàng… Trọng công tử sao cũng ở đây?” Tôi lên tiếng trước, cố ý đổi cách xưng hô.

Hắn nhìn ta nói: “Ngươi đã ở trong Tấn Vương phủ đóng cửa một tháng rồi, hôm nay sao đột nhiên chạy ra ngoài?”

Tôi không nhịn được mà nhíu mày: “Hoàng thượng đã đặt tai mắt trong Tấn Vương phủ sao? Sao mọi hành động của thần thiếp người đều biết rõ như vậy?”

“Ngươi nghĩ sao?” Trọng Khê Ngọ nhướn mày, nói tiếp.

Mặc kệ đi.

Giờ đây tôi cũng chẳng còn tâm trạng để để ý đến hắn nữa.

Tôi còn chưa kịp đáp lời, đã nghe hắn nói: “Đã tìm được ngươi rồi, đi thôi.”

“Hả?” Tôi ngờ vực lên tiếng, “Tìm ta làm gì?”

“Đưa ngươi đi một nơi.” Trọng Khê Ngọ lắc đầu, ra hiệu cho tôi đi theo.

Đứng dưới một tòa lầu cao, tôi xoa xoa cái cổ mỏi nhừ vì ngước nhìn lâu, hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”

“Trích Tinh Đài.” Trọng Khê Ngọ đáp, “Là nơi Khâm Thiên Giám làm việc ban ngày.”

Vậy đưa tôi đến đây làm gì?

“Đi thôi, lên đi.” Trọng Khê Ngọ không đợi tôi nói gì, đã cất bước.

Tôi cẩn thận từng chút một theo sau, lên tiếng: “Đi… lên?”

Trọng Khê Ngọ kinh ngạc quay đầu nhìn tôi: “Chứ còn lên bằng cách nào nữa?”

Tôi “ha ha ha” cười khan mấy tiếng, rồi chắp tay nói “Cáo từ.”

Quay người định chạy, nhưng bị hắn tóm lại.

Hắn không chút lay chuyển, kéo tôi từng bước một leo cầu thang. Ta giãy giụa hồi lâu cũng không thoát ra được, đành lại lên tiếng: “Trích Tinh Lâu này có mấy tầng?”

“Hai mươi.”

“Chúng ta lên tầng mấy?”

“Hai mươi.”

Tôi suýt phun ra một ngụm máu. Run rẩy hỏi: “Hoàng thượng nghĩ ta có thể leo lên tầng hai mươi không?”

“Mệt thì có thể nghỉ giữa chừng.” Trọng Khê Ngọ nhe hàm răng trắng tinh cười, làm ta hoa mắt.

Sau đó, mặc cho tôi giãy nảy, mè nheo, hắn vẫn không chút lay động, lôi tôi lên đến tầng cao nhất.

Kéo theo Thiên Chỉ và Hoa Nhung Chu cũng lặng lẽ leo cầu thang theo sau.

Cuối cùng, đến tầng trên cùng, Thiên Chỉ và Hoa Nhung Chu đợi ở cầu thang, còn tôi gần như trườn bò theo Trọng Khê Ngọ vào bên trong.

Tôi ngồi bệt xuống đất, mệt như một con chó.

Còn Trọng Khê Ngọ thì mặt không đỏ, hơi không thở.

“Qua đây.” Hắn đứng ở lan can, vẫy tay gọi tôi.

“Ta mệt lắm, không nhúc nhích nổi.” Tôi không chút do dự từ chối.

“Cho ngươi xem một thứ hay ho.”

“Tối đen như mực có gì hay để xem?” Tôi dỗi hờn, vẫn ngồi yên.

Cái tên Hoàng đế bị chập mạch này, không nói không rằng lại lôi tôi đến đây làm gì.

“Xem ra ngươi bây giờ thật sự không sợ ta chút nào.” Trọng Khê Ngọ nheo mắt nhìn tôi.

Tôi vẫn giữ bộ dạng “lợn chết không sợ nước sôi”, bất động.

Hóa ra khi con người mệt đến cực độ, thật sự có thể không màng đến mạng sống.

“Ngươi có muốn ta kéo ngươi qua đây không?” Trọng Khê Ngọ thấy tôi không nhúc nhích, lại lên tiếng.

“Hoàng thượng ngày nào cũng rảnh rỗi lắm sao…” Tôi lẩm bẩm bất mãn, nhưng vẫn từng bước một nhích tới.

Đứng bên cạnh hắn, tôi nhìn xuống.

Chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Một là tôi có chút sợ độ cao, hai là tôi nhìn thấy những con đường lớn nhỏ trong kinh thành.

Vì những chiếc đèn lồng sáng rực, chúng nối thành một dải rồng lửa, uốn lượn trên những con đường chính.

Nhìn từ nơi cao như vậy, phía dưới chân như có một con rồng khổng lồ màu vàng kim đang cuộn mình.

Giọng Trọng Khê Ngọ truyền đến từ bên cạnh: “Ta đã rất khó khăn mới sắp xếp được thời gian đấy.”

Thấy tôi ngây người ra, hắn lại nói: “Nhìn từ đây xuống, có cảm giác như mọi thứ đều nằm dưới chân mình, ba nghìn phiền não đều tan biến không?”

Tôi dựa vào lan can, không nhúc nhích, nói: “Phiền não sẽ không vì đứng ở nơi cao mà biến mất. Đứng càng cao, lại càng thấy ít thứ hơn.”

Trọng Khê Ngọ đưa tay gõ mạnh lên đầu tôi một cái.

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại nghe hắn nói: “Cái đó cũng phải tự nàng leo lên đây tận mắt nhìn mới biết. Nếu hôm nay ngươi không tốn công sức leo cầu thang lên, thì làm sao biết được cảnh sắc mà người ta thường nói đến?”

Tay tôi đang xoa đầu dừng lại, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ người đưa ta đến đây chỉ để ngắm cảnh thôi sao?”

“Thấy ngươi ngay cả lời mời của mẫu hậu cũng từ chối, ta tốt bụng chia sẻ cho ngươi một chốn ngắm cảnh tuyệt diệu. Người bình thường không thể thấy được đâu.” Trọng Khê Ngọ thành thật thừa nhận.

Tôi có chút bối rối: “Tại sao người lại tốt với ta như vậy?”

Trọng Khê Ngọ dường như không ngờ tôi lại hỏi câu này, sững sờ một lúc rồi mới nói: “Đồng minh… chẳng phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?”

Tôi quay đầu lại.

Giúp đỡ lẫn nhau?

Chẳng lẽ hắn cũng có cùng mục đích với nam ba Ngũ Sóc Mạc, muốn tôi đoạt lấy Trọng Dạ Lan, rồi hắn có thể ôm người đẹp về?

Khung cảnh đêm khuya trước mắt vẫn thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi không nhịn được mà nhoài người ra ngoài một chút.

Sự run rẩy do chứng sợ độ cao khiến chân ta mềm nhũn, nhưng cảm giác tự hành hạ này lại khiến lòng tôi thực sự nhẹ nhõm trong chốc lát.

Thế là tôi lại nhoài người ra thêm một chút nữa.

Nhưng lần này, cơ thể vừa động, một lực mạnh mẽ đã từ eo tôi truyền đến.

Trọng Khê Ngọ vậy mà lại ôm eo kéo tôi trở lại.

Đối diện với ánh mắt có chút giận dữ của hắn, hắn hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Tôi chỉ muốn ngắm cảnh thôi mà.

Không đợi tôi lên tiếng, hắn lại nói: “Ta đưa ngươi đến đây, không phải để ngươi tìm đường chết.”

“Phụt…”

Tôi không nhịn được cười thành tiếng.

Người này nghĩ tôi yếu đuối đến mức nào vậy?

Nhìn tôi cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn không nhịn được, sắc mặt Trọng Khê Ngọ dường như tối sầm lại.

Lần này tôi lên tiếng: “Hoàng thượng, hành động của người có chút không hợp quy củ rồi đấy?”

Tôi chỉ vào cánh tay hắn vẫn còn vòng quanh eo tôi. Trọng Khê Ngọ như không có chuyện gì, buông tay ra, nói: “Sợ gì chứ? Bây giờ Trích Tinh Lâu buổi tối đều là người của ta. Đâu có ai thấy.”

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc: “Hoàng thượng nói vậy là khuyến khích ta ngoại tình sao?”

Trọng Khê Ngọ trừng mắt nhìn tôi một cái, tôi vội vàng im lặng.

Thế là hai người im lặng đứng bên lan can rất lâu.

Gió đêm thổi qua, những chiếc đèn lồng trên đầu khẽ lay động, ánh sáng trên lan can cũng thay đổi theo.

Gió cũng thổi rối tóc tôi, khiến tôi không nhịn được sinh ra một ảo giác.

Tôi quay đầu nhìn hắn nói: “Ngươi có phải thích…”

Đối diện với ánh mắt hắn nhìn lại, đầu óc tôi đột nhiên tỉnh táo.

Lời nói đến bên môi liền chuyển hướng, khi thốt ra đã thay đổi đối tượng: “Nàng ấy đã thành thân rồi, người vẫn còn nhớ thương nàng ấy sao?”

Trọng Khê Ngọ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng và kiên định, khiến ta suýt chút nữa cảm thấy mình chính là Mục Dao.

Hắn nói: “Nhớ.”

“Thật may mắn…”

Đối diện với ánh mắt ngờ vực của Trọng Khê Ngọ, tôi mỉm cười quay đầu đi.

Mục Dao thật may mắn, vì có nhiều người yêu nàng như vậy.

Trọng Khê Ngọ không hỏi thêm nữa, quay người đi vào phòng trong.

Một lát sau, hắn cầm theo một cái bình giống như bình rượu đi ra.

“Uống không?” Trọng Khê Ngọ lắc lắc bình rượu.

“Cái đó là gì?”

“Nguyệt Lộ Nồng, nói là để giải ngàn nỗi sầu. Chỉ có Trích Tinh Lâu này mới có.” Trọng Khê Ngọ giải thích.

Giải ngàn nỗi sầu?

Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Tôi vẫn đưa tay nhận lấy bình rượu, rút nút chai ra, uống một ngụm lớn.

Khá ngọt, lại có chút cay.

Vừa hay leo lầu xong có chút khát, tôi một hơi uống gần hết nửa bình, chỉ cảm thấy sảng khoái.

Đối diện với đôi mắt mở to của Trọng Khê Ngọ, tôi nói: “Không nhỏ nhen vậy chứ? Không phải đã cho ta rồi sao?”

Trọng Khê Ngọ có vẻ kinh ngạc: “Ngươi có biết Nguyệt Lộ Nồng là gì không?”

“Người không phải nói là giải ngàn nỗi sầu sao?” Tôi vừa lắc bình vừa nói.

Trọng Khê Ngọ dường như muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, nói: “Đó là loại rượu mạnh nhất trên đời này.”

Tay tôi đang lắc bình đông cứng lại:

“Rượu?

Mạnh nhất?”

33

Mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt tôi vẫn là tấm màn quen thuộc.

Ngồi dậy, đầu nặng trĩu như treo một quả tạ.

Tên Hoàng đế khốn kiếp Trọng Khê Ngọ đó, chỉ biết hành hạ tôi.

Tôi gọi Thiên Chỉ tới.

Vừa lên tiếng, cổ họng đã khô khốc và khàn đặc.

Quả đúng là say rượu hại thân.

Thế nhưng Thiên Chỉ cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm, khiến tôi thấy rờn rợn: “Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó làm gì?”

Thiên Chỉ hít hít mũi nói: “Nô tỳ chỉ cảm thấy Vương phi quá vất vả.”

Lòng tôi càng lúc càng bất an: “Hôm qua ta say đã làm gì rồi?”

Thiên Chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy yêu thương như nhìn con mình, rồi nói: “Không làm gì cả. Chỉ là Vương phi lên xe ngựa rồi chửi rủa suốt dọc đường. Nếu không phải Vương phi say rồi, nô tỳ còn không biết trong lòng Vương phi lại uất ức đến thế…”

Tôi… tôi bảo sao cổ họng lại khàn thế này.

“Ta chửi ai?” Tôi ôm trán hỏi.

“Chửi nhiều nhất là Vương gia và Hoa công tử.

Sau đó là Hoa tướng, Mục trắc phi… À, còn có cả Hoàng thượng nữa…”

Nhìn Thiên Chỉ bẻ từng ngón tay đếm, tôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Chẳng trách người ta nói “rượu vào lời ra”.

Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay tỉnh dậy tôi thấy lòng thoải mái hơn nhiều.

Chẳng lẽ là vì hôm qua đã mắng đã đời?

“Có ai… nghe thấy không?” Tôi hỏi với thái độ “sống chết mặc bay”.

“Vương phi yên tâm, hôm qua Hoa thị vệ đỡ Vương phi lên xe ngựa rồi Vương phi mới bắt đầu chửi, nên chỉ có nô tỳ và Hoa thị vệ biết thôi.” Thiên Chỉ vỗ ngực cam đoan.

“Gọi Hoa Nhung Chu đến.” Tôi vỗ vỗ trán, cố gắng tỉnh táo hơn một chút.

Hoa Nhung Chu bước vào, tôi không khỏi sững sờ: Mặt phải của hắn được băng bó bằng vải gạc.

“Mặt ngươi làm sao vậy?” Tôi hỏi.

Hoa Nhung Chu né tránh ánh mắt tôi, nói: “Thuộc… thuộc hạ luyện võ không cẩn thận nên bị thương.”

Tôi nhíu mày nghi ngờ: “Trong phủ này bây giờ ai có thể làm ngươi bị thương? Có phải Vương gia lại gây chuyện với ngươi không?”

“Không… không phải ạ.”

Nhìn Hoa Nhung Chu ấp úng, mặt đỏ bừng, lòng tôi giật thót: “Vậy là hôm qua ta say đánh ngươi à?”

Tôi nhìn sang Thiên Chỉ, nàng ta vẻ mặt mờ mịt nói: “Trên xe ngựa nô tỳ không thấy Vương phi động thủ. Còn lúc nô tỳ đi tìm xe thì không rõ. Hôm qua tóc Hoa thị vệ không búi, nô tỳ cũng không để ý…”

“Thật sự là thuộc hạ không cẩn thận.” Hoa Nhung Chu đột nhiên hét lên một tiếng, làm tôi giật mình.

Đứa trẻ này, sao lại dễ đỏ mặt thế.

Tôi cứ tưởng mình say rượu đánh người rồi.

Tôi đã bảo rồi, tửu lượng của tôi không tốt, nhưng không đến mức đánh người đâu.

Tôi không bận tâm chuyện này nữa, nói: “Lát nữa ta phải đến Hoa phủ một chuyến. Ngươi đi chuẩn bị xe ngựa cho ta.”

Hoa Nhung Chu dạ một tiếng rồi lui ra.

Thiên Chỉ lo lắng hỏi: “Vương phi, sao người đột nhiên lại muốn quay về đó? Bây giờ e rằng… phu nhân bên đó…”

Tôi súc miệng, cười khẽ nói: “Ta đã tự lừa mình dối người suốt bấy lâu, giờ là lúc ta phải đối mặt thôi.”

Đến Hoa phủ, tôi thấy nó vô cùng lạnh lẽo.

Hoa phu nhân chắc vẫn còn giận tôi chuyện trước đó không chịu gặp bà, nên đóng cửa không ra.

Tôi cũng không bận tâm, vốn dĩ mục tiêu của tôi không phải là bà ấy.

Đến thư phòng của Hoa tướng, tôi không đợi thông báo mà đi thẳng vào, đồng thời ra hiệu cho Thiên Chỉ đứng ngoài gác.

Hoa tướng lạnh lùng quan sát một loạt hành động của tôi. Đến khi trong phòng không còn ai, ông ta mới lên tiếng: “Không phải không nhận ta là phụ thân sao? Còn về đây làm gì?”

Tôi bình tĩnh tìm một chiếc ghế ngồi xuống, rồi mới nói: “Có một chuyện cần phụ thân giúp đỡ.”

Thế nhưng mấy chữ tôi thốt ra sau đó lại khiến sắc mặt Hoa tướng đột nhiên thay đổi.

Ông ta đập bàn đứng dậy: “Ngươi có phải bị ma ám không vậy? Huynh ruột của ngươi còn đang trong lao ngục, mà ngươi lại nghĩ đến người nhà họ Mục? Có thời gian này chi bằng nghĩ cách làm sao lấy lại được lòng Tấn Vương! Hắn đã một mình làm theo ý mình, ta bây giờ cũng không thể nhúng tay vào chuyện của Thâm nhi nữa.”

“Nếu phụ thân muốn huynh trưởng ra khỏi ngục, vậy thì hãy nghe theo con.” Nhìn Hoa tướng đang nổi giận, tôi không hề lùi bước.

Lần đầu gặp ông ta, ông ta chỉ im lặng thôi mà tôi đã sợ đến mềm chân.

Bây giờ tôi lại có thể đối phó với cơn thịnh nộ của ông ta.

Xem ra tôi cũng đã tiến bộ.

Trong lòng tôi âm thầm lấy dũng khí, nhưng vẻ mặt không hề biểu lộ ra.

“Lời này là thật? Ngươi có cách gì?” Hoa tướng nhíu mày hỏi tôi.

Tôi khẽ cười, nhìn ông ta: “Trong suốt một tháng qua, phụ thân hẳn đã thử mọi cách rồi phải không? Thế nhưng huynh trưởng vẫn đang trong lao ngục. Bây giờ ngoài việc tin con, phụ thân còn có lựa chọn nào khác sao?”

Hoa tướng không bị tôi chọc giận.

Ông ta chỉ nhìn tôi, như nhìn một người xa lạ, nói: “Ngươi rốt cuộc làm vậy là có ý gì?”

“Thay phụ thân chuộc tội.”

“….”

“Phụ thân chưa từng tự tay giết người phải không?” Tôi cắt ngang tiếng gào thét của Hoa tướng, “Nhưng phụ thân có biết mình đang mang trên lưng… không, phải nói là Hoa phủ đang gánh trên lưng bao nhiêu tội lỗi không?”

“Vị quan nào hoàn toàn trong sạch? Ta không ngờ ngươi lại trở nên ngây thơ như vậy. Ngươi tưởng chỉ dựa vào thành tích và lòng nhân từ là có thể từng bước thăng tiến sao? Là ta đã gian nan từng bước trèo lên vị trí Thừa tướng, mới cho ngươi cơ hội đứng ở đây chống đối ta. Khi ngươi nói những lời chính nghĩa, đừng quên họ của mình là gì.” Hoa tướng nắm chặt tay, ánh mắt như mũi tên bắn về phía tôi.

“Con đương nhiên không quên. Chính vì thân phận của con là Hoa Thiển, phụ thân là phụ thân của con, nên con mới không mặc kệ Hoa phủ. Phụ thân không nghe con, không tin con cũng không sao. Vì con sẽ dùng cách của mình để phụ thân biết, quyền thế mà phụ thân đã khổ công theo đuổi bấy lâu, đều là cái nhìn thiển cận của kẻ đứng trên cao.” Tôi đứng dậy đáp lời.

Hoa tướng tiến vài bước, rồi lại giơ tay lên, nhưng khựng lại trong ánh mắt lạnh lùng của tôi.

“Phụ thân còn muốn đánh con sao?” Tôi nhếch khóe môi, “Nhưng con sẽ không ngoan ngoãn chịu đòn như trước nữa. Chuyện của huynh trưởng bây giờ người phụ thân có thể trông cậy chỉ có con. Đợi khi con giải quyết xong chuyện của huynh trưởng, phụ thân hãy nói chuyện tử tế với con sau.”

34

Phớt lờ khuôn mặt xanh mét của Hoa tướng, tôi quay người bỏ đi.

Chỉ trước khi ra khỏi cửa, tôi nói thêm một câu: “Chuyện con vừa nói, phụ thân đừng quên. Huynh trưởng còn phải ở trong ngục bao lâu, tùy thuộc vào hành động của phụ thân nhanh đến đâu.”

Bước ra khỏi thư phòng, tôi đi thẳng, không thèm nhìn Hoa phu nhân.

Từ bây giờ, tôi sẽ không lãng phí bất kỳ thời gian nào vào những chuyện vô bổ.

Trở về Tấn Vương phủ, tôi nhanh chóng kiểm kê và tập hợp số tiền mặt lưu động của hơn chục cửa hàng trong tay.

Sau đó, tôi chỉ chờ đợi.

Không quá hai ngày, Hoa tướng đã phái người mang một lá thư đến.

Ông già này tuy cố chấp và không chịu nghe lời, nhưng chuyện liên quan đến đứa con trai duy nhất, nên dù ông ta giận tôi, hành động vẫn không chậm trễ.

Mở thư ra, tôi thấy một danh sách khoảng hơn hai mươi người.

Tôi tìm một chiếc hộp, bỏ danh sách và ngân phiếu vào, suy nghĩ một lát rồi gọi Hoa Nhung Chu vào.

“Ta có một việc, khá phiền phức. Bên cạnh ta cũng không có mấy người tâm phúc. Ngươi có nguyện ý thay ta làm chuyến này không?” Tôi đặt tay lên chiếc hộp, gõ nhẹ.

Mắt Hoa Nhung Chu sáng lên, quỳ một gối xuống, lưng thẳng tắp nói: “Thuộc hạ vạn tử bất từ.”

Xem ra, dù bình thường hắn ngây ngô ít nói, nhưng đầu óc lại thông minh.

Hắn biết tôi sắp trọng dụng hắn.

“Không đáng sợ đến thế đâu.” Tôi dùng tay còn lại đỡ hắn dậy, rồi giao chiếc hộp cho hắn, “Trong này có một danh sách và đủ ngân phiếu. Trong ba ngày, ta muốn có được khế ước bán thân của những người này.”

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Hoa Nhung Chu đồng ý ngay lập tức mà không hỏi thêm gì.

Ánh sáng sắc bén trong mắt hắn như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ.

“Vết thương trên mặt ngươi nhớ tìm đại phu lấy thuốc tốt mà bôi. Đừng cứ băng gạc mãi, một khuôn mặt đẹp như vậy sau này đừng để lại sẹo.” Tôi lại lên tiếng, muốn làm dịu bớt bầu không khí nghiêm túc này.

Hoa Nhung Chu lập tức cúi đầu không dám nhìn tôi, lại trở về vẻ ngây ngô, mộc mạc thường ngày.

Tai cũng đỏ lên.

Chiều tối ngày thứ hai, Hoa Nhung Chu đã mang chiếc hộp trở về.

Tôi mở ra xem, bên trong là một xấp giấy dày, và một nửa số ngân phiếu.

Tay tôi khựng lại, tán thưởng nhìn Hoa Nhung Chu.

Đứa trẻ này giỏi thật.

Hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian và chi phí chỉ bằng một nửa.

Một nhân viên tốt như vậy, trước kia tôi lại không hề phát hiện ra, để hắn phải canh gác trong viện suốt bấy lâu.

“Làm tốt lắm.” Tôi không tiếc lời khen ngợi.

Hoa Nhung Chu mím môi, nhưng đôi mắt không giấu được vẻ vui sướng.

Bây giờ, đã đến lúc tôi phản công.

Đi vào phòng trong, tôi cầm bút bắt đầu viết.

Thiên Chỉ lặng lẽ thắp đèn cho tôi.

Thấy tôi viết chữ, nàng hỏi: “Tiểu thư không phải luôn dùng tay trái để viết sao?”

Tay tôi đang viết chữ khựng lại, rồi lại viết tiếp, đáp: “Tay trái bị thương mạch, không thể cầm bút nữa.”

Chuyện này tôi phải cảm ơn Trọng Dạ Lan.

Nếu không phải hắn, tôi đã không thể viết được nét chữ đẹp như Hoa Thiển trước kia.

Thiên Chỉ trong chốc lát mắt đỏ hoe, bực bội than phiền: “Bàn tay của nữ tử quý giá biết bao, Vương gia dù có giận đến mấy cũng không thể đối xử với Vương phi như vậy. Vương phi trước kia cầm kỳ thi họa đều là tuyệt sắc, bây giờ bị hắn hủy hoại không còn chút gì.”

Dù không có Trọng Dạ Lan, cầm kỳ thi họa của tiểu thư nhà ngươi cũng đã bị hủy hoại không còn chút nào rồi.

Dù sao tôi cũng là… người hiện đại.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn dừng bút, dặn dò: “Cho nên, giúp ta mang cái này đến cho Trọng Dạ Lan đi.”

Thiên Chỉ từng đi theo Hoa Thiển nên cũng biết chữ.

Nàng tôi nhận lấy, sắc mặt lập tức tái mét.

“Vương phi, đây là…”

“Hòa ly thư.”

34

Ngoài viện Mục Dao, không ngoài dự đoán, tôi bị thị vệ chặn lại.

Tôi cũng không đôi co với họ, lén lút lẻn đến bức tường bên hông, rồi quay lại nói với Hoa Nhung Chu đang đi theo: “Ngươi biết khinh công không?”

“Dạ… biết.” Hoa Nhung Chu tuy vẻ mặt nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đáp.

“Đưa ta bay qua.” Tôi nhướng mày.

“Hả?” Hoa Nhung Chu lần này không thể che giấu được sự kinh ngạc, trong mắt tràn đầy sự ngỡ ngàng.

“Hả cái gì mà hả, mau lên!”

Không đợi hắn phản ứng, tôi đã nhảy lên lưng của hắn.

Dưới sự thúc giục của tôi, hắn cứng đờ, lùi lại vài bước rồi bay qua bức tường.

Vừa tiếp đất, tôi liền đi thẳng đến căn phòng chính.

Mấy nha hoàn gác cửa còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hoa Nhung Chu ấn xuống.

Đứa trẻ này quả thật rất nghe lời, không có chút lòng thương hoa tiếc ngọc nào.

Có một vệ sĩ như vậy thật đáng tin cậy.

Mục Dao nhíu mày nhìn tôi xông vào, sắc mặt lạnh đi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Tìm ngươi nói chuyện. Không vào được thì ta đành phải tự nghĩ cách thôi.” Tôi ngang nhiên đi đến trước mặt nàng ta.

“Ta và ngươi còn gì để nói.” Sắc mặt Mục Dao vẫn không tốt, nhưng lại giơ tay ngăn cản các nha hoàn muốn vào.

Tôi đặt xấp giấy trong lòng ra trước mặt nàng, nói: “Ngươi xem xong cái này rồi nói chuyện.”

Mục Dao đưa tay lật giấy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, đến cả đầu ngón tay cầm giấy cũng trắng bệch: “Ngươi làm vậy là có ý gì? Đe dọa ta sao?”

“Không phải, là để giao dịch.” Tôi đáp.

Mục Dao đập xấp giấy xuống bàn, cười lạnh nói: “Giao dịch? Lấy khế ước bán thân của gia nô Mục phủ chúng ta ra để giao dịch sao?”

Xấp giấy đó chính là khế ước bán thân của những gia nô già của Mục gia khi chưa bị lưu đày.

Tôi đã nhờ Hoa tướng dùng quyền lực điều tra tung tích của từng người, rồi lại sai Hoa Nhung Chu đi mua tất cả họ về.

Đây là một thế giới mà nô lệ không đáng giá, đặc biệt là những tội nô từng bị liên lụy bởi chủ nhà.

Điều này đã cho tôi một khe hở để lợi dụng.

“Ngươi tha cho Hoa Thâm, ta sẽ trả lại tất cả khế ước bán thân của những gia nô già Mục phủ cho ngươi.” Tôi vẫn không vội vã nói.

“Nếu ta không muốn tha cho Hoa Thâm thì sao?” Mục Dao nhìn chằm chằm tôi.

“Ta đến đây không phải để đe dọa ngươi.” Tôi không trả lời câu hỏi của nàng ta, “Cho nên ta sẽ không lấy mạng của gia nô nhà ngươi ra làm con bài mặc cả.”

“Không phải đe dọa? Vậy đây là ý gì?” Mục Dao dùng ngón tay gõ gõ lên xấp khế ước bán thân.

“Tố cáo.” Tôi lên tiếng.

Mục Dao hơi nhíu mày, dường như không hiểu.

Tôi nhìn nàng ta, nói: “Ta có thể dễ dàng lấy được khế ước bán thân của gia nô nhà ngươi, điều đó chứng tỏ ta còn có thể làm được nhiều hơn thế. Những việc sai trái Hoa Thâm đã làm, hắn phải trả giá, ta không có ý kiến. Nhưng những việc hắn không làm, ta cũng không muốn thấy ngươi gán tội cho hắn.”

Trong mắt Mục Dao lóe lên vài tia u tối.

Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói tiếp: “Tất cả phải trái đúng sai đều là do con người định đoạt. Dù Hoa phủ tội ác ngập trời, thì cũng không nên trả giá cho những việc mà họ chưa từng làm. Vậy nên nếu ngươi muốn báo thù, hãy đường đường chính chính mà đến. Ta không can thiệp vào quá trình ngươi lật đổ Hoa phủ, nhưng cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn ngươi gán tội cho người khác.”

Lời này cũng giống như nói với chính tôi.

Hoa Thiển trước kia thế nào không liên quan đến tôi.

Dù tôi đã xuyên không vào thân xác nàng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải chịu trách nhiệm cho những việc nàng ta đã làm.

Luật pháp cũng nói, con người không cần phải chịu trách nhiệm cho những hành vi mà mình chưa từng làm.

Mục Dao im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng ta nói: “Bây giờ A Lan muốn xử lý Hoa Thâm, ngươi nghĩ tìm ta có tác dụng không?”

Giọng điệu dường như đã dịu xuống.

“Mục Dao, ngươi đừng quá coi thường vị trí của ngươi trong lòng Trọng Dạ Lan. Hơn nữa…” Tôi nói thêm, “Ngươi nghĩ Trọng Dạ Lan không biết lần này là do ngươi sắp đặt sao?”

Mắt Mục Dao đột nhiên mở to.

Tôi thở dài, quả nhiên người đang yêu đều không có đầu óc.

“Hơn một tháng qua Trọng Dạ Lan không hề ra tay với Hoa Thâm, chỉ để hắn bị giam giữ. Ngươi nghĩ là vì sao? Dù sao ngày đó, Trọng Dạ Lan trong cơn thịnh nộ đã suýt giết chết Hoa Thâm.” Tôi nói, khiến sắc mặt Mục Dao tái đi.

Ban đầu Trọng Dạ Lan chắc hẳn đã bị lừa.

Nhưng mấy ngày trước ở trong viện, ánh mắt hắn nhìn tôi có chút hối lỗi.

Dù chỉ là một chút, nhưng tôi đã nắm bắt được.

Hắn hối lỗi với tôi, chỉ có một lý do, đó là hắn biết sự thật nhưng vẫn chọn phớt lờ và giam giữ Hoa Thâm.

Dù sao là nam chính, chỉ số thông minh của hắn chắc chắn không thấp.

Ban đầu trong cơn giận dữ có thể bị lừa, nhưng sau khi bình tĩnh lại, không khó để hắn nhận ra những điểm đáng ngờ.

Hoa Thâm dù có hoang đường đến mấy, cũng đâu dám ra tay ngay trong ngày thành hôn của hắn.

Nói cho cùng, chẳng qua là Mục Dao ỷ vào việc Trọng Dạ Lan yêu nàng ta, nên mới bày ra cái kế hoạch đầy sơ hở này. Ngày đó nếu không có tôi ngăn lại, nói không chừng Hoa Thâm đã thật sự bị Trọng Dạ Lan chém chết dưới kiếm rồi.

Đây cũng là tật xấu của nhiều nữ chính trong tiểu thuyết.

Họ luôn quá tự cho mình là trung tâm, cho rằng thù hận của bản thân mãi mãi quan trọng hơn tình cảm nam nữ.

Cho nên mới không tiếc lợi dụng người yêu mình, rồi khiến cả hai đều bị tổn thương, đến khi đó mới chợt nhận ra.

“Cuối cùng, ta nhắc nhở ngươi một câu, thứ trên đời này không chịu được thử thách nhất chính là lòng người. Sự lợi dụng của ngươi sớm muộn rồi cũng sẽ làm cạn kiệt tất cả thiện ý.” Tôi lên tiếng, giọng nửa khuyên răn nửa cảnh cáo, “Vì những chuyện trong quá khứ, ta mới dung thứ cho thủ đoạn lần này của ngươi. Nhưng nếu ngươi còn dùng những trò lừa gạt này để hãm hại người khác, ta cũng sẽ không nể tình. Xấp khế ước bán thân hôm nay chính là một lời cảnh cáo.”

Mục Dao nhìn tôi, nhìn rất lâu, rồi nàng ta nói: “Hoa Thiển, rốt cuộc ngươi đang toan tính điều gì?”

Tôi không hề nao núng nhìn thẳng lại: “Dạy ngươi cách làm người.”

Mục Dao chắc bị tôi chọc tức không ít.

Tay nàng ta siết lại càng chặt.

Lúc này trong lòng tôi không có chút hổ thẹn nào.

Là nàng ta đã làm sai nên mới cho tôi cơ hội đứng trên đỉnh cao đạo đức này.

“Chuyện mạo danh thân phận của ngươi trước đây, ta đã thẳng thắn với Trọng Dạ Lan. Ta trả Trọng Dạ Lan lại cho ngươi. Cho nên Mục Dao, lúc này đây, ta không nợ ngươi một chút nào.”

“Trả lại cho ta?” Mục Dao nhíu mày.

“Thiên Chỉ lúc này chắc đã đưa hòa ly thư đến trước mặt Trọng Dạ Lan rồi. Chuyện của ngươi, tình cảm của ngươi, sau này ngươi tự xử lý đi. Ta sẽ không dính líu vào nửa phần.”

“Ngươi nghĩ như vậy chúng ta đã hết nợ sao? Hoa Thiển, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Hoa phủ các ngươi…” Mục Dao ánh mắt lóe lên, nhưng miệng vẫn không chịu thua.

“Xin sửa lại một chút, ta là ta, Hoa phủ là Hoa phủ. Xin đừng đánh đồng.” Tôi không đợi nàng nói hết, đã ngắt lời, “Trước đây ta từng nghĩ, tại sao ta không đến đây sớm hơn hay muộn hơn một chút, mà lại đúng vào ngày đại hôn.”

Đối diện với ánh mắt đầy khó hiểu của Mục Dao, tôi nói: “Bởi vì nếu đến sớm hơn, e rằng ta sẽ bao che cho Hoa phủ một cách mù quáng. Còn ông trời đặt ta vào một ván cờ bế tắc, nhưng cũng để lại một tia hy vọng. Chuyện Mục gia các ngươi bị lưu đày là việc triều chính, ta không dám nói bừa. Chuyện đó đã gây ra cho ngươi bao nhiêu tổn thương, ta không phải ngươi, đương nhiên không thể đứng ở vị trí của ngươi để thấu hiểu. Thế nhưng, giữa chúng ta không có thù hận máu thịt. Điều ngươi muốn Hoa phủ phải chịu, thật trùng hợp, ta cũng muốn.”

Mục Dao nhìn tôi như nhìn một kẻ dị hợm, im lặng rất lâu, trong mắt đầy rẫy sự nghi hoặc.

Lưu đày và từ quan, khác biệt chỉ là một bên không có tiền, một bên có tiền.

Có tiền đương nhiên mọi chuyện đều dễ xử lý.

Cho nên bây giờ tôi và Mục Dao đều muốn Hoa tướng phải từ chức.

Một người vì báo thù, một người vì bảo toàn tính mạng của người nhà Hoa phủ.

Hoa phủ sụp đổ, nhưng Minh Nguyệt công tử vẫn còn.

Tôi tự nhiên không cần phải lo lắng quá nhiều.

Nếu khi đó tôi lỡ một niệm, không khuyên Hoa tướng thay án chém đầu Mục gia thành lưu đày, thì bây giờ chờ đợi tôi thật sự là một ván cờ chết không thể phá giải.

Trong ván cờ này, một bước sai là sai tất cả.

May mà tôi vừa xuyên không đã nhận rõ tình thế, những bước đi sau đó cũng không hề sai lầm.

Trở về viện của mình, tôi lại thấy bóng dáng Trọng Dạ Lan.

“Nàng đã đi đâu?” Trọng Dạ Lan thấy tôi về, lên tiếng hỏi.

“Đi giải quyết một mối hận cũ. Vương gia đến đây làm gì? Thiên Chỉ chưa nói rõ cho người sao?” Tôi nhíu mày hỏi ngược lại.

Trọng Dạ Lan mím môi, cầm một tờ giấy mỏng trên tay, dường như bị hắn vò đến biến dạng: “Đây là có ý gì?”

Nhìn tờ hòa ly thư với nét chữ xấu xí, tôi đáp: “Ta rời Tấn Vương phủ, mọi người đều vui vẻ không phải tốt hơn sao?”

Tôi lướt qua hắn đi vào phòng trong.

Hắn kéo tay tôi lại, nói: “Nàng nghĩ bây giờ quay về Hoa phủ là tốt hơn sao?”

Ý gì đây?

Tôi nhíu mày nhìn hắn.

Hắn cúi mắt xuống nói: “Hoa phủ tự lo thân còn khó, nàng là một nữ nhân, Hoa phủ có thể bảo vệ nàng đến bao giờ?”

Lời này ý là hắn biết Mục Dao muốn đối phó với Hoa phủ, hắn cũng chuẩn bị giúp Mục Dao.

Sự ban ơn duy nhất hắn dành cho tôi là để tôi ở lại Tấn Vương phủ, sau này không bị liên lụy.

Tôi hất tay hắn ra nói: “Chuyện đó không phiền Vương gia bận tâm.”

“Nàng…” Trong giọng Trọng Dạ Lan có chút bực bội, “Nàng đã cứu ta, ta sẽ không làm ngơ với nàng. Cho nên dù nàng muốn đi… cũng đợi một thời gian nữa. Chỉ khi ở trong Tấn Vương phủ, ta mới có thể bảo vệ nàng được vẹn toàn.”

Muốn tôi đợi Hoa phủ sụp đổ rồi mới rời đi sao?

Trọng Dạ Lan này vẫn còn chút nhân tính, không như trong tiểu thuyết, trực tiếp vứt bỏ tôi, để tôi cùng Hoa phủ tan hoang.

Thế nhưng, cái thiện ý này… đối với tôi vô dụng.

“Ta cứu người là một sự cố ngoài ý muốn. Nếu có lần nữa, ta nhất định sẽ đứng tại chỗ mà bàng quan. Cho nên người không cần để tâm, cứ xem đó là sự đền bù cho sai lầm trước kia của ta. Người và ta không nợ nần gì nhau, nên không cần người, ta cũng có thể tự bảo vệ chính mình.” Tôi không ngoảnh đầu lại bước đi.

Đột nhiên cảm thấy mình có chút giống Na Tra, cắt thịt trả mẹ, róc xương trả cha.

Nhưng tôi có lẽ thê thảm hơn một chút, vì tôi đang phải trả giá cho những việc mình chưa từng làm.

Lấy thân che chắn trả lại sự thật cho Trọng Dạ Lan, rời đi trả lại hạnh phúc cho Mục Dao.

Đúng là một nữ phụ vĩ đại và hiểu chuyện.

Phía sau vang lên tiếng giấy bị xé nát.

Sau đó Trọng Dạ Lan bỏ lại một câu rồi rời đi.

Hắn nói: “Chuyện hòa ly… nàng không có quyền quyết định.”

Thiên Chỉ lo lắng nhìn tôi nói: “Tiểu thư…”

Tôi cười một tiếng, không hề bận tâm, nói: “Ngày mai chúng ta vào cung một chuyến.”

“Làm gì ạ?”

“Thỉnh chỉ.”

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!