Góc Của Chan

BẠCH TUYẾT VÔ NGÂN – CHƯƠNG 5: END

13.

Tống Lãng đang họp thì đột nhiên cảm thấy một nỗi bất an khủng khiếp.

Trái tim anh ta như bị một chiếc móng vuốt sắt lạnh lẽo cào xé.

“Tổng Giám đốc Tống?”

Tất cả mọi người trong phòng họp đều đang nhìn anh ta.

Anh ta đưa tay ôm lấy ngực, không hiểu nỗi hoảng sợ tột cùng đó đến từ đâu, cứ như thể có một lỗ hổng trong tim, không tài nào lấp đầy được.

“Ngoài trời có tuyết không?” Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mọi người trong phòng họp nhìn theo ánh mắt anh ta ra ngoài, ai nấy đều khó hiểu.

Rõ ràng thời tiết đang quang đãng, tại sao Tổng Giám đốc Tống lại đột nhiên hỏi về tuyết.

Nhưng không ai dám nói một lời nào.

Tống Lãng đột nhiên nhớ lại hình ảnh Từ Niệm ngồi trên xe lăn hôm đó.

Anh ta biết cô không thích ở nhà, luôn thích đi khám phá những điều mới mẻ.

Có lần đi leo núi, cô đã không cẩn thận làm gãy tay.

Lúc đó anh ta vừa giận vừa xót, không biết nên mắng hay nên quan tâm.

Thế là anh ta giận dỗi, chiến tranh lạnh với cô một thời gian dài.

Anh ta đã nghĩ…

Anh ta đã nghĩ hôm đó cô cũng đi đâu chơi rồi bị gãy chân, và điều khiến anh ta giận hơn là ngay cả khi đi ly hôn, cô cũng để Lục Hoài Xuyên kè kè bên cạnh.

Thế nên, dù trong lòng quan tâm, anh ta vẫn cố chấp không hỏi một lời, thậm chí còn nói những lời cay độc.

Nhưng cô vẫn cứng đầu như vậy.

Cho đến tận giây phút cuối cùng cũng không chịu mềm lòng.

Ly hôn thì ly hôn.

Anh ta không thể nào đi tìm cô được nữa!

Thế nhưng, bàn tay lại vô thức bấm vào số của Từ Niệm.

Tống Lãng nghĩ, cô vẫn còn đồ ở chỗ anh ta, nhìn rất chướng mắt, vẫn nên gọi điện bảo cô đến lấy.

Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên:

Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.

Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.

Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.

Tống Lãng ngồi đó, cả một buổi chiều cứ liên tục gọi vào số máy không có người nghe đó.

“Từ Niệm!” Anh ta đỏ mắt gào lên, “Cô lại lừa tôi có phải không!”

Tống Lãng lái xe đến nhà bố mẹ Từ Niệm.

Từ xa, anh ta đã thấy mẹ Từ đang đi đi lại lại ở cổng. Bà thấy xe của Tống Lãng thì lập tức chạy tới.

Nhưng khi chỉ thấy mình Tống Lãng, bà lại vô cùng thất vọng.

Bà hỏi Tống Lãng: “Sao lại có một mình con, Tiểu Niệm đâu?”

Tống Lãng sững sờ.

Anh ta cũng đã nghĩ sẽ tìm thấy Từ Niệm ở đây.

Nỗi hoảng loạn tột cùng lại càng nuốt chửng anh ta một cách triệt để.

Ánh mắt mẹ Từ trống rỗng:

“Hôm qua mẹ mơ thấy hồi nhỏ con bé tự chạy lên núi chơi, bị kẹt lại đó một ngày một đêm, lúc đội cứu hộ tìm thấy thì tim đã ngừng đập rồi.”

“Con nói xem sao con bé lại nghịch ngợm đến thế, từ nhỏ đến lớn đều làm người khác lo lắng, sao con bé không thể giống chị mình, để người ta bớt phiền lòng chứ?”

“Nhưng dù sao đi nữa, nó cũng là con gái mẹ. Mẹ chỉ còn có mỗi nó là con gái thôi.”

Mẹ Từ nắm lấy tay Tống Lãng: “Nếu con gặp nó, bảo nó về đi nhé.”

“Nói với nó, mẹ không trách nó nữa. Chỉ cần nó bình an trở về là được rồi, được không?”

Tống Lãng bỗng có một dự cảm mãnh liệt rằng, anh ta sẽ không thể chuyển lời những lời này nữa.

Nhưng anh ta không dám nói ra.

Khi Tống Lãng chuẩn bị đi, bố Từ cũng chạy đến nói chuyện với anh ta:

“Lần trước Tiểu Niệm về có nói sẽ đi xa một chuyến, nhưng sắp Tết rồi, con bảo nó về ăn Tết xong rồi hẵng đi chơi.”

“Ăn Tết một mình ở ngoài cô đơn lắm, con bé vẫn là đứa trẻ có bố có mẹ.”

Tống Lãng nhìn bố Từ.

Trong ký ức của anh ta, bố Từ luôn là một người đầy khí thế, phong độ.

Nhưng bây giờ dường như ông không còn chút tinh thần nào, tóc mai cũng đã bạc trắng từ lúc nào không hay.

“Dạ, con biết rồi… Bố.”

Bố Từ vỗ vai anh ta:

“Con đã gọi bố một tiếng, vậy bố sẽ nói thêm vài câu nữa.”

“Chuyện của Cảnh Sơ và Tri Ý, nếu con vẫn không thể vượt qua, thì hãy buông tha cho con bé đi.”

“Tiểu Niệm… thực ra mạnh mẽ hơn bất cứ ai trong chúng ta. Con bé là một đứa trẻ lương thiện, nó hiểu rõ mọi chuyện.”

“Con bé vẫn luôn bước về phía trước, chỉ có chúng ta là mắc kẹt ở tại chỗ thôi.”

14.

Tống Lãng bắt đầu tìm kiếm Từ Niệm như một kẻ điên.

Anh ta đến căn hộ cô đã tự mua để tìm.

Nhưng anh ta không vào được.

Anh ta tìm quản lý tòa nhà, nói rằng mình là chồng của Từ Niệm, yêu cầu họ tìm cách mở cửa.

Quản lý trả lời: “Lúc chị Từ về đây, có nói chị ấy là người độc thân.”

Tống Lãng gầm lên: “Cô ấy không phải độc thân, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp!”

“Xin anh vui lòng cung cấp giấy đăng ký kết hôn hợp lệ.”

Giấy đăng ký kết hôn…

Anh ta không có.

Anh ta chỉ có giấy chứng nhận ly hôn.

Tống Lãng không ngừng gọi vào số máy đã tắt, rồi bắt đầu say sưa chìm đắm trong rượu.

Anh ta đi đến đâu cũng đưa theo Giang Thư Nhan, còn đăng ảnh chụp chung của hai người lên khắp các trang mạng xã hội.

Thế nhưng, chẳng còn ai đến làm loạn nữa.

Chẳng còn ai như một con thú nhỏ xù lông, giơ nanh vuốt đến trước mặt anh ta nữa.

Tối nay, anh ta vẫn đưa Giang Thư Nhan đến quán bar uống rượu.

Uống được nửa chừng, có người rời đi khỏi chỗ anh ta.

Một lúc sau.

“Tống Lãng.” Có tiếng người gọi anh ta.

Mở mắt ra, anh ta thấy Từ Niệm đang đứng trước mặt mình.

Anh ta mừng rỡ, lao đến ôm chầm lấy cô: “Từ Niệm, tôi biết ngay là cô lại chơi khăm tôi mà, chân cô đỡ chưa?”

“Tống Lãng, anh say rồi, em là Thư Nhan.”

“Thư Nhan… Thư Nhan?”

Anh ta tỉnh lại, người trước mặt có bảy phần giống Từ Niệm, ngay cả vị trí nốt ruồi lệ dưới mắt cũng y hệt.

Nhưng cô ta không phải Từ Niệm.

Vậy Từ Niệm đâu?

Từ Niệm đã đi đâu rồi?

Anh ta lại bắt đầu gọi vào số của Từ Niệm.



Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi là số máy không có thật.

15.

Số không có thật.

Tại sao lại là số không có thật?

Đêm hôm đó, Tống Lãng phát điên, đập phá cả quán bar.

Anh ta không tìm thấy Từ Niệm, nên bắt đầu tìm Lục Hoài Xuyên.

Cuối cùng, Lục Hoài Xuyên xuất hiện trước mặt Tống Lãng với tư cách là đối thủ cạnh tranh của công ty.

Tống Lãng lao tới túm lấy cổ áo anh ta: “Từ Niệm đâu? Cậu giấu Từ Niệm ở đâu rồi!”

Lục Hoài Xuyên hất tay anh ta ra.

“Từ Niệm chết rồi.”

16.

Từ Niệm chết rồi…

Từ Niệm, chết rồi ư?

“Không thể nào… Không thể nào!” Tống Lãng phát điên lên tìm Lục Hoài Xuyên để gây sự, “Cậu chắc chắn đang lừa tôi!”

Lục Hoài Xuyên đấm một cú, khiến anh ta ngã xuống đất.

“Anh lấy tư cách gì để chất vấn tôi?”

Tống Lãng phản công, lao tới giằng co: “Cậu thì lấy tư cách gì? Cậu chẳng qua chỉ là người thay thế cho anh tôi, cô ấy không thích cậu, người cô ấy mãi không quên là anh tôi!”

“Ngay cả khi ở bên tôi cũng vậy… Cô ấy thích là anh tôi…”

Lục Hoài Xuyên bật cười: “Từ Niệm nói đúng, anh chỉ là một kẻ hèn nhát.”

“Tôi không tin anh không biết, chỉ là anh không dám thừa nhận mà thôi.”

“Anh hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm chị ấy đã từng dành cho anh.”

Tống Lãng đỏ mắt: “Cậu nói bậy, cậu nói bậy…”

Vào ngày tuyết rơi ở thành phố A.

Từ Niệm nói: “Để tôi kể lại cho cậu nghe câu chuyện lần trước nhé.”

“Tôi vẫn luôn lẽo đẽo theo sau anh Cảnh Sơ, không phải vì tôi thích anh ấy, mà là muốn dùng cách đó để cảm ơn anh ấy đã tặng tôi chiếc kẹo bông gòn năm xưa. Anh Cảnh Sơ cũng luôn coi tôi là em gái.”

“… Ngày anh Cảnh Sơ đến cầu hôn, tôi chạy đi không phải vì không vui. tôi muốn đi mua tặng chị một chiếc hộp nhạc, loại có hoàng tử và công chúa nắm tay nhau hạnh phúc ấy.”

“… Sau này uống rượu với Tống Lãng, tôi mới biết, hóa ra cậu nhóc mập mạp tặng tôi kẹo bông gòn ngày xưa chính là anh ta.”

“Anh ta cũng giống tôi, vì có một người anh trai xuất sắc nên rất tự ti, cho rằng chỉ khi nói tên của anh trai thì người khác mới thích mình.”

“Tôi đột nhiên thấy anh ta thật đáng thương. Lẽ ra tình cảm tôi dành cho anh Cảnh Sơ nên được chuyển sang anh ta, nhưng cuối cùng, anh ta không chỉ không cưới được tôi, mà cũng chẳng có được điều tốt đẹp nào.”

“Sau này, à, tôi biết cầu thủ bóng đá anh ta thích có buổi ký tặng ở nước ngoài, thêm việc tôi muốn đi lấy món quà đính hôn tôi tặng cho chị gái và anh Cảnh Sơ, nên tôi mới mua vé máy bay bay ra nước ngoài.”

“… Tôi không phải vì giận dỗi mà đi, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện.”

“… Bố mẹ đều trách tôị, tất cả đều trách tôi. Tôi muốn giải thích, nhưng tôi nhìn thấy họ lúc đó tan nát quá.”

“Con người khi gặp cú sốc quá lớn, họ sẽ không sống nổi. Nếu không còn tình yêu, hãy để hận thù chống đỡ họ tiếp tục sống.”

“Tôi coi như đã trả lại cho họ một mạng sống.”

“Tống Lãng cũng đến gần tôi với một trái tim tan vỡ. Tôi biết anh ta yêu anh trai mình nhiều đến mức nào. Nhưng khoảng thời gian đó, anh ta đã thực sự chữa lành cho tôi, vì thế tôi thích anh ta.”

“Anh ta cũng thích tôi, tôi biết. Nhưng anh ta cũng hận tôi, và còn hận chính mình hơn.”

“Chính anh ta đã tự nhốt mình lại.”

“Anh ta không thể chấp nhận việc mình thích người gián tiếp hại chết anh trai mình, vì thế anh ta đã dùng một cách cực đoan, trói buộc tôi, giày vò tôi cũng là giày vò chính bản thân mình.”

“Ba năm qua, tôi nhìn anh ta tự dệt kén nhốt mình. Anh ta không hề bước ra được, càng không muốn đối mặt với tình cảm thật sự của mình.”

“Tôi mệt rồi, tôi không muốn chơi cùng anh ta nữa. Tôi cũng không còn thích anh ta nữa.”

“Tôi tỉnh táo để yêu, tỉnh táo để đau, tỉnh táo để gánh chịu hậu quả của tất cả những việc tôi đã làm.”

“Tôi chưa từng hối hận về bất kỳ quyết định nào của mình, tất cả hậu quả, tôi đều cam tâm tình nguyện gánh vác.”

“Vì vậy, bây giờ tôi có thể không chút tiếc nuối mà nói lời tạm biệt với thế giới này.”

Lục Hoài Xuyên lạnh lùng nhìn Tống Lãng, nói:

“Anh không dám đối mặt với nội tâm của mình, nên anh cứ mãi tự lừa dối bản thân, rằng Từ Niệm thích anh trai của anh, rằng anh thích chị gái của chị ấy. Anh tự nhủ, anh cưới chị ấy, chỉ là để trả thù.”

“Anh dùng cái lý lẽ đó để tự mê hoặc bản thân, để cảm thấy dễ chịu hơn.”

“Nhưng mà, từ đầu đến cuối, Từ Niệm đều biết tất cả.”

“Chị ấy trong sạch và thuần khiết, thấu đáo và lương thiện hơn tất cả mọi người.”

“Đáng tiếc, anh không xứng.”

Lục Hoài Xuyên nói xong, ánh sáng trong mắt Tống Lãng dần dần vụt tắt.

Cứ như thể bị rút hết xương, anh ta lảo đảo ngồi phịch xuống đất.

“Vậy Từ Niệm không thích tôi nữa rồi… cô ấy không thích tôi nữa rồi… thậm chí trước khi chết cũng không muốn gặp tôi…”

Tống Lãng quỳ gối, níu lấy Lục Hoài Xuyên như níu lấy cọng rơm cứu mạng: “Cầu xin cậu, Tiểu Niệm được chôn ở đâu, cậu nói cho tôi biết được không?”

Lục Hoài Xuyên lạnh lùng bỏ đi:

“Chị ấy muốn ra đi một cách tự do, anh đừng làm ô uế con đường của chị ấy.”

17.

Tống Lãng phát điên lên, tìm kiếm khắp tất cả các nghĩa trang.

Nhưng anh ta vẫn không thể tìm thấy Từ Niệm.

Anh ta từng nhiều lần quỳ xuống trước mặt Lục Hoài Xuyên van xin cậu ta nói ra, nhưng Lục Hoài Xuyên không hé răng nửa lời.

Thế là anh ta lại bắt đầu ngày đêm chìm đắm trong rượu chè, phó mặc công ty cho các cấp quản lý cao.

Và Lục Hoài Xuyên, với một thế lực mạnh mẽ, thành lập công ty đối thủ của Tống Lãng.

Rồi với những thủ đoạn tàn khốc “thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm”, cậu ấy đã nuốt chửng công ty của Tống Lãng chỉ trong một lần ra tay.

Vào ngày tuyên bố công ty phá sản, Tống Lãng vẫn say sưa, chìm đắm trong mơ hồ, ngã vật trong căn phòng tân hôn của anh ta và Từ Niệm.

Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi.

Tống Lãng lảo đảo bước ra ban công, đưa tay hứng lấy những bông tuyết, lẩm bẩm: “Tiểu Niệm, tuyết rơi rồi.”

Anh ta đột nhiên bật cười lớn, lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Hoài Xuyên.

“Lục Hoài Xuyên, tôi ghen tị với cậu.”

“Ghen tị vì cậu đã được ở bên Tiểu Niệm đến những giây phút cuối cùng, ghen tị vì sau khi Tiểu Niệm mất, cô ấy đã giao phó bản thân cho cậu bảo vệ.”

“Cậu cũng thích Tiểu Niệm, có phải không?”

Lục Hoài Xuyên cũng đứng trong tuyết, ngước nhìn những bông tuyết bay lả tả.

“Không thích.”

Tống Lãng cười lớn hơn: “Dù cậu có giấu Tiểu Niệm đi đâu, tôi cũng có thể tìm thấy cô ấy.”

“Tôi sẽ không làm một kẻ hèn nhát nữa.”

“Tôi nhất định sẽ tìm thấy cô ấy.”

Sau đó, anh ta trèo qua lan can, gieo mình xuống.

Tuyết rơi ngày càng lớn.

18. (Lục Hoài Xuyên)

Bảy năm.

Tôi không thích chị, Từ Niệm.

BẠCH TUYẾT VÔ NGÂN, KHÔNG GẶP, KHÔNG NHỚ.

(HOÀN)

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!