Góc Của Chan

BẠCH TUYẾT VÔ NGÂN – CHƯƠNG 3

8.

Điện thoại của tôi đã bị Lục Hoài Xuyên tịch thu.

Không thể nhận hay xem tin nhắn, cuộc gọi, cũng không thể cập nhật trạng thái trên mạng xã hội.

Tôi lặng lẽ kéo khóa áo khoác lên, giấu kín bộ đồ bệnh nhân bên trong, rồi cuối cùng đeo khẩu trang.

Tôi không muốn Tống Lãng biết tôi sắp chết.

Không thể để anh ta vui mừng quá sớm.

Tôi dồn hết sức lực, cố gắng để giọng nói của mình nghe thật mạnh mẽ, dứt khoát.

“Sao? Anh đã nghĩ thông suốt chuyện ly hôn với tôi rồi?”

“Đến xem rốt cuộc cô sống hay chết.”

“Xin lỗi, đã làm lãng phí thời gian quý báu của anh và cô nhân tình rồi. Hiện tại tôi vẫn sống rất tốt.”

Tống Lãng cười khẩy: “Cô nghĩ tôi đến đây vì cô sao? Chỉ là Thư Nhan muốn đến, nên tiện thể qua xem thôi.”

“Bạch liên hoa” xuất hiện từ phía sau anh ta, duyên dáng khoác tay anh ta.

Cảnh tượng đó thật chói mắt.

Dạ dày tôi lại quặn đau.

Tôi cố gắng nhịn xuống cơn thôi thúc muốn đưa tay ấn bụng.

Tôi đi lướt qua họ, tỏ vẻ như không có chuyện gì.

“Khách sạn Wor đừng ở, tôi và Tiểu Xuyên đã ở rồi, giường cứng lắm, không hợp đâu.”

“Từ Niệm!” Tống Lãng giận dữ gọi tên tôi.

Tôi không quay đầu lại.

Trận này tôi cũng không thua.

Có lẽ vì gặp Tống Lãng, buổi tối tôi đau dữ dội hơn.

Vào rạng sáng, tôi phải vào ICU cấp cứu một lần.

Có lẽ vì quá đau đớn mà tôi trở nên mơ hồ, luôn nhớ về những khoảng thời gian Tống Lãng đã chăm sóc tôi.

Năm đầu tiên chị gái và anh Cảnh Sơ mới mất, chính là Tống Lãng ở bên tôi.

Cũng chỉ có Tống Lãng ở bên tôi.

Bố mẹ tuy sau này không mắng tôi một lời nào nữa, nhưng lại hoàn toàn phớt lờ tôi, như thể tôi không tồn tại trong gia đình đó.

Khi tôi chán nản, chẳng thiết ăn uống, chính là Tống Lãng đã kiên nhẫn dùng tăm bông thấm nước, chấm lên đôi môi nứt nẻ của tôi từng chút một.

Sau đó cũng là anh ta, vì tôi mà nấu hơn chục món ăn trong một đêm, chỉ để tìm ra khẩu vị tôi thích là gì.

Cho đến khi tôi chịu ăn uống trở lại, ăn sạch những món anh ta nấu.

Anh ta tự hào khoanh tay tự khen: “Đồ tôi làm có phải rất ngon không?”

Khi nói câu đó, anh ta còn đang mặc chiếc tạp dề Mickey màu hồng của tôi.

Nó nhỏ xíu, không vừa người, trông đặc biệt hài hước, nhưng lại rất đáng yêu.

Thế nhưng…

Những điều tốt đẹp, sự quan tâm anh ta dành cho tôi.

Lẽ nào tất cả đều là diễn kịch?

Dạ dày từng cơn co thắt, tôi dùng tay ấn xuống, nhất thời không thể phân biệt rốt cuộc chỗ nào đau hơn.

Tôi nhận ra một cách rõ ràng, thời gian của tôi không còn nhiều nữa.

9.

Sau khi trải qua nhiều đợt điều trị khác nhau ở bệnh viện, cơ thể tôi đã hồi phục đôi chút.

Lục Hoài Xuyên đưa điện thoại cho tôi: “Điện thoại chị báo có việc quan trọng phải làm vào ngày kia.”

Tôi xem qua danh bạ, là sinh nhật dì Tống đã đến.

Dù tôi và Tống Lãng có gây rối đến đâu, chúng tôi vẫn ngầm hiểu sẽ không làm phiền đến các bậc trưởng bối.

Mỗi năm đến sinh nhật dì Tống, chúng tôi vẫn phải về nhà để cùng bà đón sinh nhật.

Những năm trước, vào lúc này tôi đã chuẩn bị quà xong xuôi. Nhưng khoảng thời gian mê man vừa rồi khiến tôi không thể nhớ được bất cứ điều gì.

Tôi nói với Lục Hoài Xuyên lý do mình phải về.

Cậu ấy không ngăn cản tôi nữa, giúp tôi làm thủ tục xuất viện, nhưng vẫn thêm một điều kiện: khi về, dù đi đâu cũng phải có cậu ấy làm tài xế.

Tôi hỏi cậu ấy: “Có tính phí không?”

Cậu ấy nói, “Có.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Sinh nhật dì Tống không tổ chức lớn, chỉ là một bữa cơm gia đình đơn giản.

Tôi và Tống Lãng gặp nhau ở cổng, ngầm hiểu sẽ tạm ngừng “chiến tranh”, rồi khoác tay nhau bước vào nhà họ Tống.

Mặc dù là sinh nhật, nhưng không khí thực ra không hề sôi động.

Nỗi đau mất con vẫn mãi bao trùm lấy gia đình.

Chúng tôi im lặng ăn cơm, tặng quà.

Khi chuẩn bị ra về, dì Tống gọi tôi lại.

“Tiểu Niệm, con có khỏe không?”

Tôi theo phản xạ muốn đưa tay sờ lên mặt để kiểm tra xem lớp trang điểm có bị nhòe không.

Dì Tống giữ tay tôi lại:

“Gầy đi nhiều rồi.”

Những đêm đau đớn không ngủ được, tôi đã không khóc.

Khi được đưa vào ICU và biết mình có thể không qua khỏi, tôi cũng không khóc.

Nhưng lúc này, nước mắt tôi lại không thể ngừng rơi.

“Đứa trẻ ngốc,” dì Tống đưa tay lau nước mắt cho tôi, “Đó không phải là lỗi của con, dì không trách con.”

“Con cũng nên buông tha cho chính mình rồi.”

Nước mắt tôi vẫn tuôn rơi, tôi gật đầu: “Vâng.”

Khi ra về, tôi và Tống Lãng vẫn diễn trọn vai, khoác tay nhau rời đi.

Vừa ra khỏi cổng, anh ta liền rút tay lại.

Tôi nắm chặt lấy tay anh ta, cúi đầu:

“Tống Lãng, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.”

10.

Có lẽ vì hiếm khi tôi nói giọng mềm mỏng như vậy, Tống Lãng cũng không cố rút tay ra nữa.

Anh ta cúi đầu nhìn tôi: “Nói gì?”

“Tôi–“

“Tống Lãng,”

“Bạch liên hoa” đi tới, nhìn anh ta với vẻ đáng thương, “Chúng ta đi được chưa?”

Sau đó, cô ta bỗng nhiên trượt chân, ngã mạnh về phía tôi, đưa tay tóm lấy cánh tay tôi.

Tôi không động đậy, muốn chờ cô ta đứng vững.

Thế nhưng, cô ta lại mỉm cười với tôi.

Một cơn đau đột ngột buốt nhói ở cánh tay, theo phản xạ tôi đẩy cô ta ra.

Cô ta loạng choạng lùi lại, hét lên một tiếng rồi ngã vào lòng Tống Lãng.

Tôi vừa định kiểm tra vết đau trên tay, một cái tát đã giáng thẳng vào mặt tôi.

“Từ Niệm! Cô còn muốn độc ác đến mức nào nữa?!”

Tống Lãng ra tay rất mạnh.

Cơ thể tôi chao đảo vì cái tát, cơn đau ở bụng ập đến như sóng thần, vị tanh của máu dâng lên cổ họng.

Tôi liều mạng, liều mạng tự nhủ phải gắng gượng.

Nhưng những đợt hóa trị gần đây đã vắt kiệt sức lực của tôi, bây giờ chẳng khác nào cung đã kéo hết dây, chỉ còn cái vỏ rỗng.

Tôi ngã vật xuống đất.

Cơn đau ở bụng khiến tôi gần như co giật, tôi cuộn tròn người lại, đau đớn như những đợt sóng khổng lồ liên tục nhấn chìm tôi.

Tôi cắn chặt lòng bàn tay, không cho mình kêu lên thành tiếng.

Tống Lãng đứng nhìn tôi từ trên cao, giọng nói lạnh lùng:

“Đừng giả vờ nữa, lúc nãy đẩy người ta không phải sức mạnh lắm sao.”

Nước mắt trào ra từ khóe mắt, lòng bàn tay đã bị tôi cắn rách, tôi không thể phân biệt được vị tanh của máu trong miệng mình đến từ đâu.

Tôi nên tát trả lại anh ta.

Nhưng tôi không còn sức lực nữa.

Có tiếng bước chân gấp gáp chạy đến, một chiếc áo khoác được phủ lên người tôi.

Lục Hoài Xuyên đạp một cú vào Tống Lãng.

Tống Lãng ngã xuống đất.

“Bạch liên hoa” hoảng hốt kêu lên: “Tại sao lại đánh người chứ!”

Lục Hoài Xuyên đi tới bên cạnh tôi.

Tôi biết mình lúc này trông thảm hại đến mức nào, dùng chút sức lực cuối cùng kéo chiếc áo khoác lên che kín đầu.

“Đưa tôi, về.”

“Được.”

Chiếc áo khoác che kín sự thảm hại của tôi, Lục Hoài Xuyên bế bổng tôi lên.

Tống Lãng gào lên phía sau: “Từ Niệm! Cô nói có chuyện muốn nói với tôi mà!”

Tôi nhắm chặt mắt lại.

Không còn nữa rồi, Tống Lãng.

Sau này, sẽ không còn chuyện gì để nói với anh nữa.

Lục Hoài Xuyên đặt tôi vào ghế phụ, kéo chiếc áo đang che đầu tôi xuống.

Nước mắt làm nhòe cả khuôn mặt, tôi vẫn cắn chặt răng, không cho mình bật ra tiếng khóc.

Lục Hoài Xuyên bóp lấy cằm tôi: “Khóc đi.”

“Đau… quá…”

“Đau… quá…”

“Tôi đau quá, Lục Hoài Xuyên.”

Tôi túm lấy cổ áo cậu ấy, bật khóc nức nở.

“Tôi chẳng còn ai cả. Tôi chẳng còn gì cả.”

Tôi vừa khóc vừa nói, đầu óc đau buốt, hình như đã nói rất nhiều, những lời không đầu không cuối.

Lục Hoài Xuyên vẫn im lặng lắng nghe, không nói một lời.

Khi tôi bình tĩnh lại, anh ấy mới khởi động xe.

Nhưng chiếc xe quay đầu, không phải đi theo con đường trở về.

Tôi hỏi cậu ấy đi đâu.

Chiếc xe đã có mục tiêu, lao thẳng về phía Tống Lãng và “bạch liên hoa”.

Cậu ấy không biểu cảm gì, đạp ga:

“Để họ chôn cùng chị.”

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!