Góc Của Chan

KIẾP SAU LÀM HỨA MỘ SƠ – NGOẠI TRUYỆN: DƯƠNG SƠ LỄ VÀ SẦM NGỌC

GÓC NHÌN CỦA DƯƠNG SƠ LỄ

Tôi mãi mãi không thể tin được, chính tay tôi đã bắn chết Tiểu Sơ.

Ba nuôi nói với tôi, cục đã xác định tôi là người nằm vùng, dấn thân vào nguy hiểm, ẩn mình bên cạnh Tiểu Sơ nhiều năm.

Ông nói, bất kể sự thật có là gì, chuyện này giờ đã chắc chắn như vậy.

Xung quanh tôi ngập tràn hoa tươi, lãnh đạo và đồng đội không ngừng khen ngợi.

Nghe nhiều đến mức, ngay cả tôi cũng suýt tin rằng, tôi thật sự là người nằm vùng bên cạnh Tiểu Sơ.

Không phải, Tiểu Sơ là vợ tôi, tôi rất yêu cô ấy.

Tôi chưa bao giờ biết cô ấy lại là thủ lĩnh của tổ chức đó.

Tiểu Sơ của tôi rạng rỡ như vậy, sao có thể là Tu La khát máu.

Tôi khao khát được biết sự thật.

Ba nuôi hết mực ngăn cản, ông nói với tôi rằng, từ lúc tôi và Tiểu Sơ gặp nhau cho đến tất cả mọi chuyện sau này, đều là cô ấy đã sắp đặt từ trước.

Và tất cả mọi thứ bây giờ, đều là Tiểu Sơ đã sắp xếp cho tôi.

Cô ấy muốn tôi rút lui khỏi chuyện này một cách an toàn.

Nếu không, một đội trưởng đội điều tra hình sự bị một tội phạm lừa dối nhiều năm sẽ là một sai lầm nghiêm trọng.

Ba nuôi kể lại quá trình Tiểu Sơ tìm đến ông, nhờ ông cùng cô ấy đóng kịch để tôi có thể trong sạch.

“Khi cô ấy nói cho ba biết thân phận của mình, ba đã hận không thể xử tử cô ấy tại chỗ. Nhưng Sơ Lễ, nếu sự thật về hai đứa bị phơi bày, thân phận cảnh sát của con sẽ không còn nữa. Đây là một sai lầm nghiêm trọng, sẽ bị ghi vào hồ sơ và kỷ luật.”

Ba nuôi còn nói, những người biết chuyện này chỉ có hai chúng tôi, và Tiểu Sơ cùng Sầm Ngọc đã chết.

Có thể nói, chỉ cần tôi không cố chấp, tôi sẽ là một cảnh sát phá án lớn, được khen thưởng.

Tôi biết rõ, cảnh sát không thể yêu tội phạm.

Nhưng làm sao tôi có thể thanh thản bước trên vũng máu của Tiểu Sơ để đón nhận một cuộc sống tốt đẹp?

Cảm giác sung sướng vì báo được thù lớn, sự nhẹ nhõm vì phá được vụ án, cùng với nỗi đau mất đi người mình yêu nhất, tất cả cùng lúc xâm chiếm tâm trí tôi, khiến tôi vô cùng khổ sở.

Tôi thật sự không biết mình nên làm gì tiếp theo. Tôi có niềm vui vì đã phá tan tổ chức, nhưng cũng có những khoảnh khắc tôi muốn Tiểu Sơ lừa dối tôi cả đời.

Tôi trở về nhà, trong nhà không còn một chút bóng dáng của Tiểu Sơ.

Cô ấy đã xóa sạch mọi thứ của mình, như thể chưa từng tồn tại.

Tôi điên cuồng lục tung mọi ngóc ngách trong nhà, cố gắng tìm một dấu vết nhỏ của Tiểu Sơ.

Hoặc, có lẽ tôi chỉ đang trút cơn uất hận của những ngày qua.

Trong chiếc hộp đó, tôi đã tìm thấy những thứ Tiểu Sơ để lại.

Có rất nhiều thứ, đó là toàn bộ thông tin về tổ chức của cô ấy.

Và một chiếc điện thoại mới.

Bên trong chỉ có một đoạn video.

Khuôn mặt Tiểu Sơ xuất hiện trước mắt tôi.

Cô ấy cố gắng che giấu nhưng tôi vẫn nhìn ra được, cô ấy vừa khóc.

“Dương Sơ Lễ, anh sống tốt không?”

Tiểu Sơ mỉm cười, giọng cô ấy vừa cất lên, nước mắt tôi đã tuôn như mưa.

“Vốn dĩ em không muốn để lại gì cả, nhưng vẫn không đành lòng. Anh đã thấy những thứ em để lại chưa, hãy nộp chúng lên, nhiệm vụ của anh mới được coi là hoàn hảo kết thúc.”

“Anh đừng có một chút lòng thương xót nào với em, em vốn là một tội nhân tày trời.”

“Kết hôn với anh là một kế hoạch đã được em sắp đặt từ lâu. Nhưng anh tốt quá, yêu anh là điều em không ngờ tới. Em đã nhờ ba nuôi cùng em đóng vở kịch này, mục đích là để anh được trong sạch, vì vốn dĩ anh phải là một người trong sạch.”

“Xin lỗi anh, Dương Sơ Lễ. Em mang theo đầy rẫy ô uế, đã từng cố gắng làm vấy bẩn anh.”

“Phải rồi, tên em là Hứa Tri, Tri trong tri thức. Nhưng chưa bao giờ em khao khát như bây giờ, rằng em thật sự là Hứa Mộ Sơ, Hứa Mộ Sơ không có một chút ô uế nào. Bàn tay em đã dính quá nhiều máu, trời cao sẽ không tha thứ cho em. Em sẽ thành kính chuộc tội dưới địa ngục, cầu nguyện kiếp sau sẽ được làm Hứa Mộ Sơ thật sự, trong sạch mà ở bên anh.”

“Dương Sơ Lễ, hãy quên em đi. Anh hãy hận em, và mang theo nỗi hận thù đó để đón nhận cảm giác sung sướng khi báo được thù lớn.”

“Dương Sơ Lễ, xin lỗi anh.”

Khoảnh khắc hình ảnh dừng lại, tôi bật khóc nức nở.

Tôi đưa những thứ Tiểu Sơ để lại cho ba nuôi, và nộp đơn xin từ chức với lý do bị tổn thương tinh thần.

Ba nuôi cố gắng mắng tôi tỉnh lại.

“Con là cảnh sát, yêu một tội phạm đã là sai lầm lớn rồi, con thật sự muốn vì cô ta mà từ bỏ tiền đồ tươi sáng của mình sao?”

Tôi không trả lời ông.

Tôi chỉ muốn đưa Tiểu Sơ về nhà thôi.

Kẻ phải chịu tội là Hứa Tri, Hứa Mộ Sơ chỉ là vợ tôi.

Tôi không thể lấy danh nghĩa chồng của Hứa Tri để nhận tro cốt của cô ấy, may mắn thay, tôi có thể lấy danh nghĩa bạn bè để đưa cô ấy đi.

Hứa Tri không có bố mẹ, không có ai đến nhận, họ đương nhiên sẵn lòng để tôi đưa đi.

Khi nhận tro cốt của Tiểu Sơ, nhân viên nói với tôi rằng còn có một người đàn ông khác được đưa đến cùng ngày với Hứa Tri.

Tôi nghĩ người đó có lẽ là đồng đội của Tiểu Sơ.

Tro cốt của cậu ta, chỉ có thể được lưu trữ sau khi hết thời hạn không có ai đến nhận, hoặc được xử lý bởi nhân viên.

Tôi đưa Tiểu Sơ về quê, sau khi lạy bố mẹ tôi, chúng tôi trở về nhà.

Tôi đưa cô ấy đi ngắm những cánh đồng hoa bạt ngàn, ngắm cây liền cành và cây hôn nhân. Bên cạnh chúng còn mọc thêm một hàng cây con, giống như kết tinh của chúng.

Chúng tôi vẫn chưa sống đến trăm tuổi, con cháu đầy đàn.

Tôi định mở một cửa hàng, cửa hàng của tôi và Tiểu Sơ.

Chỉ là Tiểu Sơ vẫn chưa nói cho tôi biết cô ấy muốn mở cửa hàng gì.

Khoảng hai tháng sau, ba nuôi mang theo huân chương của tôi đến tìm tôi.

Ông nói, những tài liệu Tiểu Sơ để lại đã giúp cảnh sát xóa bỏ đám mây đen bao trùm nước H suốt nhiều năm, toàn bộ hệ thống của tổ chức sát thủ.

Ông nói, cấp trên đã biết tôi đã mang tro cốt của Tiểu Sơ đi, nhưng ba nuôi đã lấy lý do tôi bị tổn thương tinh thần để đổi lấy sự thông cảm của cục.

Trong vụ án lần này, tôi vẫn là người được biểu dương lớn nhất.

Cục cũng hy vọng tôi có thể cân nhắc kỹ lưỡng, quay lại đội.

Tôi tiễn ba nuôi, và đưa huân chương cho ông mang đi.

Tôi sẽ cùng Tiểu Sơ sống hết quãng đời còn lại ở đây, sau này sẽ yên nghỉ tại đây.

Hy vọng Tiểu Sơ của tôi kiếp sau chỉ làm Hứa Mộ Sơ, chỉ là Hứa Mộ Sơ, vợ của Dương Sơ Lễ.

11

Góc nhìn của Sầm Ngọc

Năm tôi 8 tuổi, bố mẹ tôi bị Giang Hạc Long giết hại.

Trước đó, tôi cũng là con của một gia đình giàu có, sống vô lo vô nghĩ.

Giang Hạc Long thấy tôi có thể dùng được nên đã tha chết cho tôi, đưa tôi cùng với nhiều đứa trẻ khác để huấn luyện.

Tôi lúc nào cũng nung nấu ý định trả thù, nhưng lại phải sống một cuộc sống như con kiến, phải làm theo sự sắp xếp của ông ta.

Tôi nghe người khác nói Giang Hạc Long có một đứa con gái nuôi, được ông ta cưng chiều như bảo bối, cũng được huấn luyện để trở thành người thừa kế.

Nghe nói cô ấy bằng tuổi tôi.

Khi tôi và nhiều đứa trẻ khác bị nhốt chung để tàn sát lẫn nhau, tôi thấy cô ấy đứng trên đài cao quan sát.

Tôi thu lại những bản lĩnh đã khổ luyện bấy lâu, để mặc cho chúng đánh đập, vừa chịu đòn, vừa dùng ánh mắt ngây thơ, yếu ớt nhìn cô ấy.

Tôi đang đánh cược, cược rằng cô ấy sẽ thương hại tôi.

Tôi không biết cô ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào, nhưng chỉ cần có thể đến gần cô ấy, tôi sẽ có cơ hội tự tay giết kẻ thù.

Sau này đúng như tôi mong muốn, tôi được Giang Hạc Long sắp xếp đến bên A Tri.

Ông ta nói với tôi rằng phải làm con chó của A Tri, mãi mãi không được phản bội cô ấy.

Tôi bắt đầu cùng A Tri đi lại, cùng nhau trải qua những bài huấn luyện tàn khốc nhất.

Sau này tôi mới biết, tất cả những gì tôi cố gắng che giấu, A Tri đã sớm nhìn thấu.

Cô ấy nói, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cô ấy đã thấy đôi mắt tôi rất đẹp, nhưng từ đôi mắt che giấu đó, cô ấy đã thấy dã tâm của tôi, một dã tâm giống hệt cô ấy.

Chúng tôi ngày càng thân thiết, trở thành những người bạn không bao giờ phản bội nhau, nương tựa và ủng hộ lẫn nhau, là những người bạn duy nhất.

Tình cảm của tôi dành cho A Tri cũng dần thay đổi theo thời gian. Ngay cả bản thân tôi cũng bối rối, tôi dường như đã yêu cô ấy.

Năm 18 tuổi, A Tri tự tay giết kẻ thù chung của chúng tôi, con dao đó là do tôi đưa cho cô ấy.

Cô ấy ngồi vào vị trí của Giang Hạc Long, còn tôi, dốc toàn lực giúp cô ấy dẹp bỏ mọi chướng ngại.

Những kẻ nhiều chuyện, có ý đồ ly gián mối quan hệ của chúng tôi đều bị tôi nghiền thành tro bụi.

Tôi và A Tri không có bí mật, nhưng A Tri nói với tôi rằng, nếu có ngày tôi dám phản bội cô ấy, cô ấy vẫn sẽ giết tôi.

Tôi cười nói cô ấy thật tàn nhẫn, tôi đương nhiên sẽ không phản bội cô ấy, và tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội cô ấy.

Tôi muốn mãi mãi ở bên A Tri, cho dù chỉ là mối quan hệ như vậy.

Cho đến khi người cảnh sát kia xuất hiện, tôi đã nhận ra, A Tri của tôi sẽ rời xa tôi.

Người cảnh sát đó còn rất trẻ, nhưng đã nhiều lần điều tra được vào nội bộ của chúng tôi, suýt chút nữa đã bại lộ.

A Tri nghĩ ra cách tốt nhất là đến bên cạnh anh ta, phá hoại mọi hành động của anh ta.

A Tri đã tạo ra thân phận Hứa Mộ Sơ vì anh ta.

Mộ Sơ, ái mộ Sơ.

Thật phiền phức chết đi được, tôi lúc nào cũng lên kế hoạch, muốn giết chết Dương Sơ Lễ này.

Tôi tận mắt thấy A Tri ngày càng lún sâu vào mối tình với Dương Sơ Lễ, tôi muốn kéo cô ấy ra, nhưng rồi lại do dự.

Khi nhìn thấy A Tri sống dưới ánh mặt trời nhiều, tôi lại có một ảo tưởng lớn, mong rằng A Tri sẽ mãi mãi sống dưới ánh nắng đó.

Sau này, A Tri và tôi đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của cô ấy. Cô ấy nói với tôi, cô ấy đã yêu Dương Sơ Lễ và muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với anh ta.

Trái tim tôi như bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên, tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ rung động, nhưng không thể chấp nhận được việc cô ấy thật sự đã rung động.

Thế nhưng chính bản thân tôi cũng không ngờ, tôi lại có những lúc vĩ đại đến vậy.

Tôi thà nhìn A Tri và Dương Sơ Lễ bên nhau, mong muốn thấy A Tri có một cuộc sống vui vẻ, tươi sáng.

Tôi ít xuất hiện trước mặt A Tri hơn, tôi muốn A Tri rời xa bóng tối, sống một cuộc sống trong sạch với tư cách là Hứa Mộ Sơ.

Khi A Tri tìm đến tôi lần nữa, đã là một thời gian dài sau đó. Cô ấy không còn vẻ hung ác nữa, mà giống như những người sống trong mật ngọt, toát lên sức sống.

Cô ấy kể cho tôi nghe toàn bộ kế hoạch của cô ấy và ba nuôi của Dương Sơ Lễ.

Cô ấy nói sẽ sắp xếp mọi thứ cho tôi, đảm bảo tôi có một cuộc sống an toàn sau này.

Cô ấy biết thủ đoạn của tôi đủ để khiến cả nước H đảo lộn, vì vậy cô ấy hy vọng tôi sau này sẽ tha cho Dương Sơ Lễ.

Cô ấy nói, cô ấy chỉ tin tưởng tôi. Những lời khác, thật ra tôi chẳng nghe rõ được mấy chữ, nhưng câu cô ấy nói “chỉ tin tưởng tôi”, đã khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

A Tri của tôi, em đã quyết tâm chết, làm sao tôi có thể sống một mình?

Tôi vốn là người sống nhờ vào em.

Chết vì em, tôi cam tâm tình nguyện.

Nhưng khi nhìn thấy Dương Sơ Lễ, tôi vẫn hận anh ta, nhưng hơn cả là sự ngưỡng mộ, và cả ghen tị. Vì vậy, khi anh ta rơi vào tay tôi, tôi rất muốn giết anh ta, nhưng vì A Tri, tôi chỉ có thể đánh anh ta vài cái để trút giận.

Khoảnh khắc tôi cảm thấy hả hê nhất, chính là khi Dương Sơ Lễ quỳ xuống, còn tôi ngồi bên cạnh A Tri, tôi cố ý tỏ ra thân mật với A Tri, cuối cùng cũng đã giành lại được một ván với Dương Sơ Lễ.

Khi viên đạn xuyên qua ngực, tôi không cảm thấy đau. Tôi cố gắng điều khiển cơ thể mình, quay đầu nhìn A Tri.

Tôi muốn trong những giây phút cuối đời, được nhìn cô ấy thêm vài lần nữa.

Tôi thấy cô ấy đã khóc, những giọt nước mắt đó là dành cho tôi.

Vì vậy, trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi không còn gì phải hối tiếc.

Tôi chưa bao giờ có cơ hội nói ra tình yêu cháy bỏng trong lòng mình.

Tôi nguyện ở bên A Tri, trên đường xuống suối vàng, cô ấy sẽ không cô đơn.

Tôi sẽ đi trước để dọn đường cho em, sắp xếp mọi thứ thật chu toàn.

Chỉ mong rằng, kiếp sau, tôi và A Tri có cơ hội được sống trong ánh sáng.

Dù cho em vẫn là vợ của người khác, tôi chỉ cần em hạnh phúc, vui vẻ, một đời bình an là đủ rồi.

(Hết)

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!