Góc Của Chan

KIẾP SAU LÀM HỨA MỘ SƠ- CHƯƠNG 1

1

Ngày thứ 30 trước khi tôi chết.

“Có chuyện gì mà vui thế?” Tôi hỏi anh, nhìn thấy khóe miệng anh cứ nhếch lên từ lúc bước vào nhà.

“Đặc vụ đã hành động rồi, chuẩn bị cất lưới thôi.” Anh hào hứng ôm tôi, chia sẻ niềm vui của mình.

Tôi biết anh đang nói gì.

Chồng tôi, Dương Sơ Lễ, là đội trưởng đội điều tra hình sự của thành phố.

Anh đã dành sáu năm để điều tra một tổ chức sát thủ ở nước H.

Trước khi anh tiếp nhận, đã có vô số cảnh sát khác điều tra suốt hai mươi năm. Những người đó, hoặc hy sinh, hoặc chuyển công tác.

Hôm nay chắc rằng anh đã họp ở cục.

Cấp trên đã giao cho anh nhiệm vụ bắt giữ thủ lĩnh của tổ chức sát thủ này.

Cái tổ chức ma quỷ đã bao trùm nước H hơn ba mươi năm, cuối cùng cũng đến hồi kết sao?

“Vậy… anh có nắm chắc không?” Tôi hỏi.

“Dù không nắm chắc cũng phải đánh cược một phen. Khoảnh khắc này, anh đã chờ đợi suốt 22 năm rồi.”

Ánh mắt anh sâu thẳm và kiên định.

Anh hẳn cũng biết, một tổ chức đã tồn tại và không để lại dấu vết nào suốt hai ba mươi năm, làm sao có thể dễ dàng sơ hở để cảnh sát cài người vào được?

Anh cũng biết, khả năng họ giăng bẫy là rất lớn.

Dương Sơ Lễ muốn tự lừa dối mình một lần.

Đây là cơ hội tốt nhất anh có được sau 22 năm chờ đợi, nếu thành công, anh sẽ hoàn thành tâm nguyện bao năm.

Tôi biết, anh đã thuyết phục được bản thân, anh muốn đánh đổi cả mạng sống để thử một lần.

“Em tin anh, nhất định sẽ thành công.” Tôi nắm tay anh, ánh mắt nhìn anh vừa dịu dàng vừa chắc chắn: “Chồng em là viên cảnh sát tuyệt vời nhất trên đời!”

Anh tưởng tôi đang an ủi anh. Nhưng không phải, tôi thực sự tin anh, và tôi rất kiên định, anh sẽ thành công.

“Nếu nhiệm vụ lần này thành công, khi anh trở về, anh sẽ đưa em về nhà.”

Anh đã từng nói sẽ đưa tôi về quê hương anh.

Anh bảo quê anh rất đẹp.

“Nếu không thành công…”

“Nhất định sẽ thành công!”

Tôi không để anh nói tiếp những giả định tồi tệ kia.

Anh nhất định sẽ thành công, Dương Sơ Lễ, em không phải đang an ủi anh đâu.

Vào ngày lễ Tình nhân, tôi gặp phải một vụ cướp.

“Giúp tôi với, có cướp!” Tôi vừa đuổi theo vừa la lớn.

Gã đàn ông đó đã giật túi xách của tôi.

Đây là con hẻm nhỏ, vắng vẻ, ít người qua lại, chỉ lác đác vài người đi đường.

Dương Sơ Lễ tình cờ xuất hiện ở đó, tôi cầu cứu anh.

Anh đuổi theo, với thân thủ nhanh nhẹn, chỉ vài ba chiêu đã khống chế được gã.

Gã thấy tình hình không ổn, liền ném túi xách về phía anh, thừa cơ chạy trốn.

Dương Sơ Lễ định đuổi theo, nhưng tôi đã lao đến và ôm chầm lấy anh.

Tôi chạy nhanh quá, không phanh lại kịp, còn bị trật cả chân.

“Đừng… đừng đuổi nữa. Đau quá… Em không đi được nữa rồi…” Tôi ôm lấy mắt cá chân, nhăn nhó vì đau, nước mắt cũng trào ra.

Anh đỡ tôi dậy, xem xét vết thương.

Tôi đau đến nỗi không thể bước đi nổi.

Anh cõng tôi đến bệnh viện gần nhất.

“Anh thật là, chẳng dịu dàng chút nào, phải bế người ta chứ.” Vừa được anh cõng, tôi đã ấm ức nói.

Tôi biết giọng mình mềm mại, ngọt ngào, lại còn hơi nghèn nghẹn. Cơ thể Dương Sơ Lễ khựng lại một chút, như bị điện giật, tê dại.

Bác sĩ băng bó cho tôi. Nhìn vẻ mặt hối hận của anh, tôi thấy rất buồn cười.

Chắc anh đang tự trách bản thân, là một cảnh sát mà lại để tên cướp vặt chạy thoát.

Tôi cảm ơn anh, khi anh đỡ tôi đi, tôi khẽ thì thầm vào tai anh:

“Anh ơi, anh đẹp trai quá, hay là… chúng ta cùng đón lễ Tình nhân nhé!”

Tai anh đỏ bừng lên.

Khuôn mặt lạnh lùng và đầy hối hận bỗng chốc hiện lên vài phần ngượng ngùng, xấu hổ.

Tôi thuận thế dựa vào anh, khóe môi khẽ cong lên mỉm cười.

Lúc này, anh mới là một viên cảnh sát trẻ tuổi, ngây thơ biết bao.

2

Ngày thứ 25 trước khi tôi chết.

Dương Sơ Lễ bắt đầu bận rộn. Có khi anh không về nhà cả đêm, có về thì cũng đã là nửa đêm.

Anh biết tôi nhạy cảm, ngủ không ngon giấc.

Vì vậy, khi về nhà, anh không bao giờ bật đèn, cũng không gây ra tiếng động nào.

Tôi biết, anh sợ làm phiền tôi, nên đi lại rất nhẹ nhàng, như thể đang bảo vệ một món đồ quý giá, dễ vỡ.

Nhưng anh vẫn không kiềm chế được, vẫn lén lút vào phòng ngủ, khẽ hôn lên má tôi.

Tôi muốn nói với anh rằng, tôi đã thức giấc từ lâu rồi.

Râu anh chưa cạo, trên người nồng nặc mùi thuốc lá.

Đã rất lâu rồi tôi không ngửi thấy mùi này trên người anh, ít nhất là trong 4 năm kết hôn.

Tôi biết anh đang chịu áp lực rất lớn.

Vì vậy, tôi không dám tỉnh giấc, không dám đối diện với khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, khắc khổ và đôi mắt ngấn lệ như đang nói lời từ biệt cuối cùng với tôi.

Anh ngồi bên giường rất lâu, chỉ nhìn tôi, không làm gì cả.

Mãi sau, anh mới lại rón rén ra khỏi phòng.

“Xin lỗi anh, Dương Sơ Lễ. Đến tận giây phút cuối cùng này, em vẫn phải gây ra cho anh rắc rối lớn như vậy.” Tôi thầm nói trong lòng khi nghe tiếng nức nở trầm thấp lúc ẩn lúc hiện ngoài kia.

Sau đó, suốt mấy ngày liền, Dương Sơ Lễ không về nhà. Anh nói anh bận, nhưng vẫn luôn dành ra một phút để gọi điện cho tôi.

Anh nói anh nhớ tôi.

Tôi cũng rất nhớ anh, vì vậy liên tục mấy ngày, tôi nấu cơm và mang đến cho anh.

Anh bảo tôi vào, nhưng lần nào tôi cũng từ chối.

“Dương Sơ Lễ, sao em có thể vào một nơi như thế này được chứ? Em không thể vào được.”

Tôi chỉ có thể vội vã nhìn anh một cái khi anh ra lấy cơm, thời gian tiếp xúc chưa đầy một phút.

Thế mà anh vẫn hôn lên môi tôi.

Dù chỉ là một nụ hôn chớp nhoáng như gà mổ thóc, nhưng nó lại mang đến cho tôi cảm giác hy vọng như nhìn thấy hoa nở nơi hoang mạc, thấy suối chảy nơi đất khô cằn. Nó khiến tôi khao khát, vui sướng nhưng lại bất lực vì biết khoảnh khắc ấy quá ngắn ngủi.

Sau khi anh đi, tôi có thể thấy, bóng lưng anh đã thêm phần nhẹ nhõm, không còn nặng trĩu nữa.

Dương Sơ Lễ yêu tôi rất nhiều, đến mức mọi khoảnh khắc của tôi đều có thể mang lại cho anh những cảm xúc lớn lao.

Tôi cũng yêu anh, Dương Sơ Lễ của tôi.

Yêu anh nhiều lắm, nhiều đến mức tôi không nỡ rời xa anh.

Tôi đứng ngoài cửa nhìn bóng anh dần xa, rõ ràng phía trước là nơi sáng hơn cả ban ngày, nhưng bóng lưng anh lại biến mất trong ánh đèn mờ ảo đó.

Nước mắt đã làm ướt đẫm khuôn mặt tôi, gió thổi khiến má tôi đau rát.

Bác bảo vệ thấy tôi bịn rịn không rời Dương Sơ Lễ, liền chỉ vào tôi và nói với cậu cảnh sát trực ban: “Sau này cháu cũng phải tìm một người vợ tốt như người nhà của Dương cảnh quan đấy. Nhìn Dương cảnh quan phải tăng ca, cô ấy không nỡ rời đi kìa. Nhớ tìm một người vợ biết quan tâm thì mới có cuộc sống hạnh phúc nhé.”

Lời của bác bảo vệ, vế đầu không đúng.

Nhưng tôi thật sự, thật sự không nỡ rời xa anh, anh cảnh sát của tôi.

“Dương Sơ Lễ, anh cưới em nhé!”

Lúc nói câu này, đồng tử tôi khẽ run, trong mắt như có những vì sao lấp lánh.

Đương nhiên, đó là lời Dương Sơ Lễ miêu tả tôi sau này.

“Hứa Mộ Sơ, em thật là không biết xấu hổ. Câu này phải để anh nói mới đúng.”

Tôi nhìn anh, rõ ràng mặt đã đỏ bừng, trong lòng thì vui như hoa nở, thế mà vẫn còn trách tôi.

Sau 8 tháng hẹn hò, chúng tôi kết hôn.

Hứa Mộ Sơ trở thành bà Dương.

Vì cả hai đều không còn cha mẹ, nên chúng tôi không tổ chức đám cưới.

Chỉ đơn giản công bố trên mạng xã hội.

Nhìn hai cuốn sổ hôn thú màu đỏ, Dương Sơ Lễ ôm tôi vào lòng, trịnh trọng nói rằng tôi nhất định phải lấy anh.

“Em xem, Mộ Sơ, Mộ Sơ. Em yêu anh như thế cơ mà, chúng ta nhất định phải là vợ chồng, ghi tên chung một sổ hộ khẩu.”

Đúng vậy, Dương Sơ Lễ, em rất muốn nói với anh rằng, cái tên Hứa Mộ Sơ của em, thật sự là có ý nghĩa như vậy.

Vì anh mà có.

Nghe anh nói, tôi tựa vào lòng anh mỉm cười.

Trong mắt anh, chắc hẳn lúc đó tôi e thẹn lắm.

Không phải đâu Dương Sơ Lễ.

Tôi đang cười vì sự đáng yêu của anh đấy, chàng ngốc đáng yêu của tôi.

Anh đưa tôi đi thăm cha nuôi, người đã nuôi dưỡng anh từ nhỏ, cũng là một cảnh sát trong cục.

Ba nuôi nói với tôi: “Sơ Lễ từ nhỏ cha mẹ đã mất, sự xuất hiện của con là niềm hạnh phúc lớn nhất của thằng bé suốt những năm qua.”

Ông nói tôi là ánh nắng ấm áp duy nhất chiếu rọi vào trái tim cô độc, u ám của Dương Sơ Lễ trong suốt 25 năm.

Nhưng mà, Sơ Lễ.

Anh cũng là ánh sáng thuần khiết và thiêng liêng duy nhất trong 24 năm tăm tối của cuộc đời em.

Là tia sáng mà em nhất định phải nắm chặt, không bao giờ buông tay.

Chúng ta, là cứu rỗi duy nhất của nhau, có đúng không?

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!