Góc Của Chan

GIÁ NHƯ LÚC ĐÓ… – CHƯƠNG 5

17

Dương Cảnh Chi đã đánh nhau một trận với Tiêu Huy.

Nguyên nhân là hôm nay họ cùng tham gia một buổi tụ họp ngành nghề.

Họ không ngồi cùng bàn, Tiêu Huy có lẽ không thấy anh.

Bỗng có người nhắc đến gia đình họ Dư vốn đã biến mất tăm.

Tiêu Huy nói hùng hồn:
“Ông Dư có một cô con gái tên là Dư Minh, rất xinh đẹp! Trước đây khó theo đuổi đến mức nào thì giờ đây cô ta dễ chiều bấy nhiêu. Nhà cô ta đang còn nợ chưa trả đúng không? Tôi hứa sẽ giúp Dư Minh trả nợ, cô ta sẽ ngoan ngoãn theo tôi. Cô gái đó, dù bỏ ra bao nhiêu tiền mua về cũng không phí…”

Lời còn chưa dứt, nắm đấm của Dương Cảnh Chi đã đánh thẳng vào người anh ta.

Trước mặt bao nhiêu người trong ngành, anh đã đánh cậu ấm nhà họ Tiêu.

Ở ngoài phòng khám, Từ Vãn Tinh trách mắng tôi.
“Cảnh Chi không có thế lực, một mình vật lộn đến giờ, khó khăn hơn ai hết. Nhưng giờ vì cậu, anh ấy chắc chắn sẽ đắc tội với một số người.”

Từ Vãn Tinh bực bội nói:
“Dư Minh, cậu không giúp anh ấy thì thôi, ít nhất đừng làm hại anh ấy được không?”

Làm hại?

“Từ Vãn Tinh, cậu dựa vào tư cách gì để trách tôi?”

Từ Vãn Tinh sững lại.

Tôi nói: “Các người chỉ là đối tác thôi, có nói rõ không can thiệp vào đời tư nhau mà?”

“Anh ấy lại còn kể với cậu chuyện đó…”Từ Vãn Tinh như bị tổn thương nặng nề.

Chẳng mấy chốc, mắt cô ta đỏ hoe, tỏ vẻ cực kỳ uất ức.

“Dư Minh, dù tôi và Cảnh Chi chỉ là hợp tác, nhưng tôi thật lòng thích anh ấy. Cậu biến mất lâu như vậy, thì cứ tiếp tục biến mất đi, để anh ấy cho tôi, được không?”

“Từ Vãn Tinh, cậu thích anh ấy thật sao?”

“Đúng vậy.”

Đó là điều tôi không ngờ tới.

Bởi vì—

“Nhưng trước kia, chẳng phải chính cô là người khởi xướng, lan truyền tin đồn về Dương Cảnh Chi ở trường sao?”

Mặt Từ Vãn Tinh ngay lập tức tái mét lại.

18

“Tôi chỉ là biến mất, chứ không phải mất trí nhớ.”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.

“Sau khi Dương Cảnh Chi và tôi bên nhau, cậu từng chặn tôi ở nhà vệ sinh nữ, những lời cậu nói lúc đó, cậu còn nhớ không?”

“Cậu nói — ‘Dư Minh, cô đã tiêu bao nhiêu tiền để bao Dương Cảnh Chi?’”

Từ Vãn Tinh hoảng loạn: “Tôi… tôi không nhớ nữa…”

“Tất cả sau đó, có người còn gọi thẳng mặt Dương Cảnh Chi là ‘vịt đực’, cậu cũng quên rồi sao? Cái biệt danh đáng xấu hổ ấy cũng chính do cậu truyền ra phải không?”

“Không, không phải, cậu vu khống tôi bừa bãi.”

“Tôi không hiểu quy tắc trong giới của các người là thế nào, nhưng nếu chuyện một ngôi sao lớn từng bắt nạt bằng lời nói bạn cùng lớp bị phanh phui, fan của họ sẽ nghĩ gì?”

“Dư Minh!” Từ Vãn Tinh nâng giọng, “Bây giờ chính cậu mới là kẻ bịa đặt!”

“Ồ? Vậy để tôi gọi vài người bạn cùng lớp làm chứng nhé?”

Cô ta ngay lập tức mất tinh thần.

“Cầu xin cậu, Dư Minh, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho, xin cậu đừng nhắc chuyện này nữa được không? Cũng đừng nói với Cảnh Chi, hồi đó tôi trẻ con, không biết gì nên làm tổn thương anh ấy, nhưng bây giờ tôi thật lòng thích anh ấy, tôi sẽ sửa sai.”

“Tới bây giờ cậu vẫn nghĩ mình chỉ làm tổn thương anh ấy thôi sao?”

Tôi lắc đầu bất lực.

“Từ Vãn Tinh, cậu còn làm tổn thương cả tôi nữa.”

“Vậy tôi xin lỗi cậu!” Cô ta hoảng loạn, “Xin cậu đừng nói với Cảnh Chi, đừng phá hủy hình tượng tôi trong lòng anh ấy…”

Lời chưa dứt, rèm cửa phòng khám bỗng bị kéo ra.

Dương Cảnh Chi đứng bên cửa sổ.

Hình như anh đã đứng đó rất lâu rồi.

19

Khi Từ Vãn Tinh bị đuổi đi, cô ta mất hồn mất vía.

Dương Cảnh Chi không phải là người rộng lượng.

Anh căm ghét những lời đồn đoán ngày trước, nên với Từ Vãn Tinh tự nhiên cũng chẳng giữ thể diện gì.

Dương Cảnh Chi bình thường ít khi chửi thề, nhưng anh là học bá, chỉ cần một lời chửi thề cũng đủ để khiến đối phương ám ảnh cả đời.

Có lẽ từ đó Từ Vãn Tinh chẳng dám gặp lại anh nữa.

“Có sao không?” Tôi nhìn anh, thấy vết thương cũng nông và đã được xử lý rồi, “Có ảnh hưởng gì đến công ty của anh không?”

“Yên tâm đi, không lớn đâu. Nhưng Tiêu Huy thì phải khâu mấy mũi rồi.”

“Khâu mấy mũi còn dễ chịu với anh ta đấy, chúc anh ta đi đời.”

Dương Cảnh Chi bỗng bật cười: “Đúng thế mới phải.”

“Cái gì?”

“Đó mới là em đấy. Em đã lâu không nói mấy câu tùy hứng thế rồi. Nói thêm đi, anh muốn nghe.”

“Bọn kinh doanh chết tiệt đó, toàn là lũ lừa đảo.”

“Còn nữa không?”

“Giá thịt lợn lại tăng rồi, cuộc sống này còn cho người ta sống không?”

“Tốt lắm, tiếp đi.”

“Còn phải tăng ca nữa chứ, em chỉ muốn ở nhà xem tivi ngủ thôi.”

“…Em đang than phiền anh đấy à?”

“Em không có, em có dám đâu.”

“Chỉ có em dám thôi.”

Ánh nắng chiếu lên tuyết trắng, chúng tôi cãi nhau suốt đoạn đường.

Bất chợt, cảm giác như trở về thời sinh viên.

Tôi dồn hết những cảm xúc ức chế bấy lâu nay ra, vừa nói vừa khóc.

“Anh đợi em được không? Em sẽ trả hết tiền cho anh.”

Dương Cảnh Chi lại bắt đầu luống cuống: “Em đang nói gì vậy? Và sao trước đó lại đột nhiên giận dữ thế? Anh thay em trả nợ là không đúng, nhưng em cũng không thể cứ làm ngơ anh được chứ.”

“Anh coi em như gánh nặng, em sao dám quan tâm anh?”

“Gánh nặng?” Dương Cảnh Chi nhíu mày, “Ai nói vậy?”

“Từ Vãn Tinh…”

Chờ đã, chẳng lẽ là cô ta xúi giục chia rẽ?

Nhưng đoạn chat chắc chắn là thật.

Tôi lôi lại tin nhắn ra cho anh xem.

Dương Cảnh Chi nhìn mà nổi giận.

“Anh nói đâu có phải là em!”

20

Dương Cảnh Chi lấy điện thoại của mình ra, mở đoạn chat với bạn cùng phòng.

Anh nói đã trả hết một khoản tiền lớn cho dự án công ty chậm tiến độ.

Sau đó mới có những cuộc trò chuyện đó xảy ra.

Không biết bằng cách nào, đoạn chat ấy lại lọt vào tay Từ Vãn Tinh, cô ta cắt ghép, rồi xuyên tạc ý nghĩa.

“Tại sao cô ta lại biết anh định giúp em trả nợ?”

“Trả nợ thay người khác, cô ta có kinh nghiệm trong chuyện này, anh chỉ hỏi cô ấy một chút thôi.”

Dương Cảnh Chi lái xe về nhà anh.

Lần thứ ba đến chỗ này, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác trước đây.

“Nhân dịp hôm nay, chúng ta nói thẳng với nhau đi.” Dương Cảnh Chi rót cho tôi một ly cà phê, “Dư Minh, anh có rất nhiều điều muốn hỏi em.”

“Anh hỏi đi.”

“Tại sao lại muốn chia tay?”

“Em sợ trở thành gánh nặng của, nghĩ mãi vẫn thấy chia tay là tốt hơn.”

“Không phải vì chán nhau sao?”

Tôi đờ người một lúc, rồi nhớ ra, “Chán nhau” là lý do tôi đưa ra khi chia tay.

Ngay sau khi nói ra hai chữ đó, Dương Cảnh Chi quay lưng bước đi không nhìn lại.

Anh nặng nề nói: “Anh cứ tưởng em coi anh như món đồ chơi, bốn năm, em chơi chán rồi, cộng thêm gia đình em gặp biến cố, anh chẳng giúp được gì, nên em không cần anh nữa.”

Sao anh lại nghĩ như vậy chứ?

Tôi mở miệng, nhưng chưa kịp trả lời.

Dương Cảnh Chi đã vội nói tiếp: “Dù có như vậy cũng không sao.”

Anh như sợ nghe được câu trả lời, nên chủ động lộ bài trước.

“Dư Minh, anh đã nghĩ kỹ rồi.”

“Dù chỉ là món đồ chơi, anh cũng muốn mãi ở bên em.”

21

Đôi mắt của Dương Cảnh Chi vẫn đen láy, sáng ngời như ngày xưa.

Tôi ngẫm nghĩ lời anh nói một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Anh hiểu lầm rồi.”

“Ừ?”

“Đó chỉ là lời nói trong lúc bực tức thôi, Dương Cảnh Chi, em chưa bao giờ xem anh như món đồ chơi, em thật lòng yêu anh.”

“Sao lại là lời nói trong lúc bực tức?”

“Trước buổi lễ tốt nghiệp, anh từng nói với bạn cùng phòng rằng sẽ không cưới em.”

Lúc này đến lượt Dương Cảnh Chi ngẩn người.

Anh nhớ lại mãi, vừa cười vừa khó xử: “Ý anh là, lúc đó mới tốt nghiệp, anh chưa đủ khả năng để kết hôn. Thật ra… anh đã ngắm nhẫn kim cương từ lâu rồi, chỉ là anh thật sự chưa mua được mà thôi.”

Chúng tôi đối chất với nhau từng chuyện một.

Phát hiện ra cả hai đều hiểu lầm lẫn nhau.

Tại sao lại như vậy?

Nguyên nhân gốc rễ chính là khoảng cách thực tế quá lớn.

Dương Cảnh Chi tưởng rằng tôi giúp anh chỉ là vì thích vui chơi, còn tôi lại nghĩ anh chỉ vì áy náy trong lòng nên mới đành phải ở bên tôi.

Chúng tôi đều không tin đối phương thật sự yêu mình.

Quay lại với hiện tại, Dương Cảnh Chi hỏi: “Dư Minh, sao em lại chấp nhận giúp đỡ của Tiêu Huy mà không muốn nhận của anh?”

“Bởi vì em thích anh, em không muốn mối quan hệ của chúng ta trở nên như thế.”

Tôi bỗng hiểu ra điều gì đó.

Dương Cảnh Chi gật đầu: “Đúng vậy, ngày xưa anh cũng có cảm giác y hệt như thế.”

“Đợi đã, khi em tỏ tình, anh cũng thích em sao?”

“Ừ, Dư Minh, anh thích em, thậm chí là trước khi gặp em.”

22

“Lần đầu gặp nhau khi nhập học, em nói tên là Dư Minh, anh đã nhớ rồi…”

Lời kể của Dương Cảnh Chi khiến tôi nhìn lại chính mình ngày xưa ngốc nghếch biết bao.

Anh rung động với tôi còn sớm hơn cả tôi nhận ra.

Chỉ là lời tỏ tình của anh đến muộn một bước.

Còn cách tôi thể hiện thiện ý, ngay từ đầu đã sai lầm.

Tôi lấy thứ mà anh thiếu nhất ra để dụ dỗ anh.

Nên anh rất khó mở lời.

Thực ra anh đã từng nói rất nhiều lần rằng anh thích tôi.

Chỉ là chẳng ai tin.

Mọi người đều nghĩ đó là lời nói dối, là lời làm vừa lòng tôi.

Dần dà, đến chính tôi cũng tin như vậy, thậm chí anh cũng gần như tin luôn.

Anh thích là Dư Minh, hay là tiền thuốc men của ông ngoại?

Sau vô số lần bị cười nhạo, vô số lần nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi,

Dương Cảnh Chi cũng dần không còn phân biệt nổi nữa.

Anh giằng xé mâu thuẫn, tự dằn vặt mình từng ngày.

Ai cũng có thể giúp anh, chỉ riêng tôi thì không được.

Bởi vì tiền bạc sẽ làm cho tình yêu đổi vị.

Nếu Dương Cảnh Chi không kiêu ngạo đến thế, anh đã có thể yên ổn bên tôi mà không lo nghĩ gì.

Nhưng anh đã không làm thế.

Chính vì không làm thế, anh mới là chàng trai mà tôi yêu thương.

Dương Cảnh Chi cầm một quả cam lên, bắt đầu từ từ thái từng lát.

Tôi chợt nhớ lại ngày chúng tôi tái ngộ.

“Những lời anh nói, ý nghĩa là gì?”

“Anh nói em cũng có thể nói những câu giận dỗi, tại sao anh lại không được? Anh cứ tưởng em chán anh rồi, bỏ anh mà đi, còn biến mất suốt bốn năm, cứ như cố ý tránh mặt anh vậy… Anh không được phép giận sao?”

Hình như cũng đúng.

“Nhưng Từ Vãn Tinh nói anh ghét em.”

“Xin lỗi, đó là lỗi của anh, không phản bác cô ta kịp thời.”

Dương Cảnh Chi thong thả thái xong lát cam cuối cùng.

Anh thở dài nhẹ nhàng.

“Rốt cuộc, anh cứ tưởng em thật sự… không cần anh nữa.”

Bên ngoài tuyết rơi nhẹ, như phủ lên căn phòng một không khí khô ráo nhưng ấm áp.

Khoảnh khắc này, tôi cuối cùng cũng chắc chắn rằng, trong dòng chảy của thời gian, chàng trai năm ấy vẫn kiên trì vượt gian nan mà đến với tôi.

23

Ngày kỷ niệm thành lập trường, tôi và Dương Cảnh Chi đều trở về một chuyến.

Anh với vai trò đại diện học sinh xuất sắc, lên sân khấu phát biểu.

Ngôi trường vẫn là ngôi trường ấy, chỉ có những khuôn mặt ngây thơ ngày nào thay đổi qua từng thế hệ.

Luôn có người trẻ tuổi.

Luôn có người vì lý tưởng mà tràn đầy sức xuân.

Huy hiệu tốt nghiệp rơi ra từ trong túi áo.

Một sinh viên năm cuối giúp tôi nhặt lên, ngạc nhiên nói: “Học tỷ, chị chính là Dư Minh sao?”

“Em biết chị sao?”

“Em thực tập ở công ty của Dương học trưởng đó, chị là người nổi tiếng trong công ty chúng em mà.”

“Thật vậy sao?”

Tôi đã từng đến công ty của Dương Cảnh Chi một lần, ngồi ở quầy lễ tân chờ anh.

Khi lễ tân ghi tên tôi, cũng có phản ứng y hệt vậy: “Cô chính là Dư Minh?”

Chỉ đến hôm nay, tôi vẫn không rõ vì sao lại thế.

Bạn học kia nói: “Dự án công ty có một bộ thuật toán lõi nền tảng, nghe nói do Dương học trưởng viết khi mới bắt đầu làm hệ thống này.”

“Anh ấy còn để lại một dòng ghi chú.”

“Nếu gặp được Dư Minh, xin hãy nói với cô ấy, rằng tôi yêu cô ấy.”

“Ai từng tiếp xúc với bộ thuật toán này đều có thể thấy dòng chữ đó.”

Tôi trầm ngâm rất lâu, rồi nghe em ấy vui vẻ nói: “Thật tốt, học trưởng cuối cùng cũng tìm được người mình muốn tìm.”

Buổi thuyết trình kết thúc, tôi và Dương Cảnh Chi cùng nhau đi bộ dọc theo những con đường xưa của cuộc sống từng trải qua.

Chúng tôi đi đến trước cổng thư viện.

Dương Cảnh Chi nhìn lên cây to bên trái: “Em chính là người đã tỏ tình với anh ngay ở đây ngày ấy.”

“Anh nhớ, lúc đó em thật sự rất can đảm.”

Anh đứng lặng nhìn, hồi tưởng dường như đã bay rất xa rất xa.

“Dương Cảnh Chi, anh có thật sự vui vẻ trong quãng thời gian đại học không?”

Anh đã vất vả, từng bị vu khống, cũng có lúc cô đơn.

Tôi nghĩ chắc hẳn anh không vui.

Nhưng Dương Cảnh Chi nói: “Rất vui.”

“Bởi vì có em bên cạnh, nỗi đau cũng hóa thành niềm vui.”

Anh quay lại, như ngày xưa vẫn thế, cúi mắt nhìn tôi.

“Dư Minh, giờ đến lượt anh nói.”

“Sắp đến năm thứ chín anh thích em rồi, cho anh một cơ hội được không?”

Lại bắt đầu rơi tuyết.

Những bông tuyết nhẹ nhàng phủ lên đầu anh.

Tôi mỉm cười nhẹ: “Năm mới, xin hãy tiếp tục chỉ bảo em nhiều hơn.”

Chúc mừng năm mới, chàng trai của tôi.

Chúc mừng năm mới, tuổi trẻ của tôi.

Dẫu vẫn còn nhiều tiếc nuối, nhưng chúng ta, mãi mãi là phiên bản tốt nhất của chính mình.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!