Góc Của Chan

GIÁ NHƯ LÚC ĐÓ… – CHƯƠNG 4

13

Cả hội trường bùng nổ, tiếng reo hò như muốn thổi bay cả mái nhà.

Ngay cả Văn Văn cũng hét lên phấn khích.

Tôi nhận cũng không xong, mà không nhận thì cũng chẳng ổn.

“Dương Cảnh Chi, anh đã gặp vị hôn phu của tôi rồi.”

Dù là giả đi nữa.

“Tôi không tin mắt nhìn người của em lại tệ đến vậy.”

“Cứ cho là mắt nhìn người của tôi tệ thật đi.”

“Được, dù cho hắn là thật đi nữa…”

Dương Cảnh Chi hơi nghiêng người, ghé sát vào tai tôi: “Vậy thì hãy bỏ anh ta, quay lại bên tôi.”

Giọng nói trầm thấp của anh như một câu thần chú, đầy mê hoặc.

Tôi suýt nữa đã mềm lòng.

Chỉ suýt nữa thôi.

Dù đã bao năm trôi qua, Dương Cảnh Chi vẫn có thể “quẩy” tưng bừng trong vùng thẩm mỹ của tôi.

Sau khi nghi lễ kết thúc, các bạn học cũ đều tới mời tôi uống rượu.

Tôi lỡ uống quá chén.

Chỉ còn nhớ, sau đó mình chạy ra cầu thang ngồi một mình.

Dù bên ngoài có náo nhiệt đến đâu, thì cầu thang luôn là nơi yên tĩnh nhất.

Dương Cảnh Chi tìm thấy tôi: “Sao em lại ở đây?”

Tôi quay đầu lại, bĩu môi nhìn anh.

Rồi bỗng bật khóc nức nở.

“Dương Cảnh Chi… em mệt lắm rồi.”

14

Dương Cảnh Chi chịu trách nhiệm đưa tôi về.

Tôi cứ khóc mãi, không đi nổi, xuống xe là anh bế tôi lên theo kiểu công chúa.

“Em thật sự mệt mỏi quá rồi… ngày nào cũng phải đi làm thêm, chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc.”

“Hôm qua còn có khách hất cả ly rượu lên người em, quá đáng lắm… rõ ràng không phải lỗi của em mà.”

“Dương Cảnh Chi… em muốn ăn cá hồi sống với tôm ngọt…” Tôi vừa khóc vừa lảm nhảm, “Hu hu hu, em sắp quên mất mùi vị của chúng rồi…”

Dưới tác dụng của cồn, tôi nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi.

Dương Cảnh Chi kiên nhẫn dỗ dành tôi, nhưng anh nói gì, tôi cũng chẳng nghe lọt được câu nào.

Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ là: anh bế tôi đặt lên ghế sofa ở nhà anh.

Anh hỏi tôi: “Người đàn ông đó… rốt cuộc có gì tốt?”

Tôi mơ hồ đáp: “Anh ta giúp em trả nợ…”

“Tôi cũng có thể mà, Dư Minh, tôi tốt hơn hắn. Tôi biết em thích gì, ghét gì, biết cách khiến em vui. Dư Minh…Tôi xin em, đừng biến mất thêm lần nào nữa… có được không?”

Phần sau đó… tôi không còn nhớ gì cả.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường của Dương Cảnh Chi.

Trên người không còn mảnh vải.

15

Trên bàn ăn bày đầy sashimi, đủ loại khác nhau.

Còn có một đĩa cam, được cắt thành từng lát đều tăm tắp.

Dương Cảnh Chi nói: “Tôi đã xin nghỉ hộ em rồi, hôm nay không cần đi làm.”

“Ồ.”
Tôi vừa ngồi xuống, lại lập tức bật dậy: “Anh xin hộ tôi?”

“Đúng.”

“Anh nói với sếp của tôi rồi??”

“Thì sao?”

“Anh ta sẽ hiểu lầm mất!!”

“Giữa tôi và em, cái gì cũng là thật… thì hiểu lầm chỗ nào?”

Tôi: “……”

Lại không nói nổi lời nào.

“Tôi đã hỏi sếp em rồi,” Anh tiếp lời, “Em không làm vị trí lập trình viên, là để tiện đi làm thêm?”

“Ừm… Dù công việc lập trình lương cao, nhưng phải tăng ca nhiều. Tôi làm thêm vài việc khác, mỗi tháng kiếm còn hơn cả lập trình.”

“Bắt đầu từ tháng sau, em quay lại làm lập trình viên đi. Những việc làm thêm khác, đều có thể nghỉ.”

“Không đâu,” Tôi từ chối nhẹ nhàng, “Lâu lắm rồi không viết code, tôi quên gần hết rồi.”

“Không sao, tôi dạy lại cho em.”

Anh cúi đầu, cẩn thận bóc vỏ tôm, chấm sẵn nước sốt rồi đặt vào bát của tôi.

Giống hệt như ngày xưa.

Anh luôn tỉ mỉ bóc từng con tôm cho tôi như vậy.

Hồi đại học, tôi thật ra học lập trình không giỏi.

Nhưng có một anh bạn trai thiên tài làm gia sư miễn phí, muốn học dở cũng khó.

Tôi nhỏ giọng nói: “Tôi thật sự quên sạch rồi…”

Dương Cảnh Chi tiện tay viết mấy dòng lên giấy, rồi ngồi sát lại bên tôi.

“Đây là mấy phần cơ bản, tôi ngồi đây, giúp em nhớ lại.”

Khoảnh khắc ấy, giống như tất cả quay ngược trở lại.

Chàng trai năm ấy ngồi bên cạnh, dịu dàng giảng bài cho tôi.

Ăn cơm xong, tôi bảo phải về nhà mình.

Không để Dương Cảnh Chi tiễn.

Trên tàu điện ngầm, tôi đang ngẩn người thì bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat của Từ Vãn Tinh.

“Tiểu Dư, đừng để Cảnh Chi buồn thêm nữa, được không?”

Tôi đáp: “Ý cậu là gì?”

“Những năm qua, thật ra anh ấy luôn muốn trả lại cho cậu.”

“Trả cái gì?”

“Tiền đó.”

Từ Vãn Tinh gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình.

Là tin nhắn trong nhóm ký túc xá đại học của Dương Cảnh Chi.

Anh viết: “Cuối cùng cũng trả hết rồi, nhẹ cả người.”

Người khác nhắn: “Chúc mừng~”

“Cuối cùng cũng gỡ được gánh nặng to tướng.”

“Từ giờ tâm hồn được tự do rồi, haha.”

Tôi còn đang mơ hồ chưa hiểu.

Thì đúng lúc đó, một tin nhắn nợ nần hiện lên trong điện thoại.

“Khoản nợ đã được thanh toán toàn bộ. Người thanh toán thay: Dương Cảnh Chi.”

16

Toàn thân tôi như đông cứng lại.

Bàn tay cầm điện thoại run không ngừng.

Tôi bắt đầu nhớ lại mọi chuyện, Dương Cảnh Chi từng phát điên lên đi tìm tôi.

Sau khi gặp lại, anh nâng đỡ tôi, tăng lương cho tôi.

Những lời anh đã nói, những việc anh từng làm…

Bao gồm cả đêm qua.

Thì ra… tất cả… chỉ là để trả nợ!

Chỉ vì món nợ đó mà thôi!

Phải rồi, ở KTV, Từ Vãn Tinh từng nói anh ấy ghét tôi.

Có lẽ, đó mới là lời thật lòng.

Dương Cảnh Chi ghét cảm giác mắc nợ người khác.

Từ đầu đến cuối, tôi chẳng qua chỉ là một gánh nặng lớn trong lòng anh.

Là chủ nợ mà anh buộc phải giải quyết.

Khoảnh khắc ấy, một nỗi buồn vô tận như nuốt chửng lấy tôi.

Tôi thậm chí không biết phải trách anh thế nào.

Tám năm trước, chính tay tôi đã đặt anh vào vị trí không ngang bằng với mình.

Từ đó về sau, muốn điều chỉnh cũng đã quá khó.

Anh là người ngay thẳng, chưa từng thản nhiên nhận lấy sự giúp đỡ của tôi.

Anh ghi nhớ mọi thứ một cách lễ phép…

Nhưng thà rằng anh quên đi còn hơn.

Một ngọn lửa vô hình âm ỉ trong lòng tôi, khiến tay cũng run lên.

Tôi nhắn tin cho Dương Cảnh Chi:

“Ai cho anh tự ý trả nợ thay tôi?”

Anh đáp: “Trả rồi không tốt sao? Sau này em không cần làm nhiều việc cùng lúc nữa.”

“Tôi không cần.”

“Dư Minh, em đừng cứng đầu nữa… thật ra tôi sớm nên làm chuyện này rồi. Chi phí thuốc men của ông tôi trước đây, tôi vẫn luôn muốn trả lại cho em.”

Từng lời anh nói lại một lần nữa đâm thẳng vào tim tôi.

“Số tiền này tôi sẽ để dành trả lại cho anh. Từ giờ trở đi, trừ công việc ra, chúng ta đừng liên lạc nữa.”

Sau đó, Dương Cảnh Chi gọi cho tôi rất nhiều cuộc, nhưng tôi không muốn nghe.

Tôi xin nghỉ thêm một ngày, khóa mình trong phòng, ngủ quên cả ngày lẫn đêm, như muốn bù lại tất cả những giấc ngủ đã mất trong bao năm qua.

Sáng hôm sau, mẹ mới nói với tôi rằng Dương Cảnh Chi đã đứng bên dưới nhà suốt một đêm.

Tôi đi làm bằng tàu điện ngầm, còn Dương Cảnh Chi thì bỏ cả chiếc Porsche của mình, cùng tôi đi tàu điện ngầm.

Tối đến, như thường lệ tôi đi làm thêm ở quán karaoke, anh mở một phòng nhỏ, ngồi ngay cửa nhìn tôi ra vào.

Anh như một pho tượng biết đi, tôi đi đâu thì theo đến đó.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy suốt mấy ngày, cuối cùng tôi không chịu nổi, nói: “Đừng theo tôi nữa.”

“Không theo thì em lại biến mất.”

Ngón tay của anh lần từng cái, như đếm số.

“Biến mất đi khỏi thành phố khác, biến mất trong cầu thang, biến mất không bắt máy, thế thì làm sao tôi yên tâm được?”

Tôi nghẹn lời, nói: “Tôi đã hứa trả tiền, sẽ không biến mất nữa, giữa người với người phải có lòng tin chứ?”

Dương Cảnh Chi nhíu mày: “Em nói gì? Tôi không cần em phải trả lại tiền cho tôi.” Anh vẫn như bóng sau lưng tôi.

Cho đến thứ Sáu, anh không xuất hiện nữa.

Từ Vãn Tinh giận dữ gọi điện đến:
“Dương Cảnh Chi đã đánh người rồi.”

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!