Góc Của Chan

GIÁ NHƯ LÚC ĐÓ… – CHƯƠNG 2

5

Tôi cứng nhắc gọi điện cho đồng nghiệp.

Thang máy mở ra lần nữa, tôi và Dương Cảnh Chi đứng trong không gian chật chội ấy.

“Các cô tan làm muộn thế à?” Anh hỏi, giọng nhàn nhạt, không nóng không lạnh.

“Chờ khách đi hết bọn tôi mới được về.”

“Ở đây lương cao không?”

“Cũng tạm.” Tôi cúi đầu, vành mũ che gần hết khuôn mặt.

Dường như Dương Cảnh Chi không nhận ra tôi, chỉ nói chuyện vài câu qua loa, rồi nhìn đồng hồ:
“Cái thang máy này chậm thật. Chắc bạn gái tôi đợi sốt ruột lắm rồi, cô ấy dính người lắm, lại hay làm nũng.”

Tôi khựng lại, chợt nhận ra người anh nói là Từ Vãn Tinh.

“Còn cô thì sao? Tan làm muộn thế này, bạn trai không đến đón à?”

“Tôi ở gần mà.”

Thang máy đến nơi.

Vừa khi cửa mở, tôi lập tức lao ra ngoài.

Dương Cảnh Chi, người nãy giờ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh suốt mấy phút, cuối cùng cũng bùng nổ giận dữ vào khoảnh khắc ấy.

“Chạy cái gì chứ?”

“Em còn có thể chạy đi đâu được nữa, Dư Minh?”

“Biến mất không một lời, như bốc hơi khỏi thế gian này, vui lắm sao?”

6

Dương Cảnh Chi bước từng bước tới gần.

Anh vẫn là cậu thiếu niên trong ký ức của tôi, chỉ là giờ đây đã trút bỏ vẻ non nớt, trở nên điềm đạm và trưởng thành hơn rất nhiều.

“Xóa WeChat, số điện thoại thì thành số không tồn tại, đến cả thầy cô cũng không tìm được cô nữa. Dư Minh, em giỏi thật đấy.”

Tôi từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đối diện ánh nhìn của anh.

“Anh chắc cũng đã… dùng các mối quan hệ của mình để điều tra rồi, đúng không? Nhà tôi phá sản, ba tôi dính vào kiện tụng tài chính, đến giờ vẫn chưa trả hết nợ…”

“Vậy sao lúc đó em không nói với tôi?”

Tôi nghẹn lời.

“Là vì sĩ diện quá lớn sao, Dư tiểu thư?”

“Không phải.”

Lời còn chưa dứt, Từ Vãn Tinh đã bước tới.

“Ơ? Dư Minh! Đúng là cậu thật rồi!”

Cô ta bây giờ còn xinh đẹp hơn thời đại học, tinh tế đến từng sợi tóc.

“Lâu quá không gặp, cả lớp ai cũng tìm cậu đấy. Sao suốt bốn năm trời lại chẳng có chút tin tức nào vậy?”

“Mình vào Nam rồi.”

“Thảo nào.”

Từ Vãn Tinh liếc nhìn quần áo tôi đang mặc, ngạc nhiên hỏi:
“Dư Minh, chẳng phải đây là chiếc áo khoác lông cậu mua năm ba đại học sao? Lông tơ còn bay ra hết rồi, sao vẫn mặc?”

Trước kia, tôi mua quần áo chỉ mặc một mùa là bỏ.

Cô ta hỏi thế là cố tình làm tôi bẽ mặt.

Nhưng tôi đã không còn cảm giác gì nữa.

“Chưa rách, vẫn mặc được.”

Từ Vãn Tinh làm như hiểu ra điều gì đó:
“Cậu bây giờ chắc là đang gặp khó khăn đúng không? Sớm nói một tiếng đi, bạn cũ mà, giúp được thì giúp.”

Cô ta rút ra một tấm thẻ.

“Cầm lấy mà dùng, không cần trả lại đâu.”

“Cảm ơn, nhưng tôi không cần.”

Tôi liếc nhìn cô ta, rồi lại nhìn sang Dương Cảnh Chi, khẽ mỉm cười:
“Tôi sắp kết hôn rồi, đến lúc đó nhớ đến dự nhé.”

Vừa dứt lời, Dương Cảnh Chi sững người, cả thân hình như chết lặng.

7

KTV chỉ là công việc làm thêm của tôi, ban ngày tôi vẫn đi làm bình thường.

Thứ Hai, công ty đón một vị khách hàng mới.

Các đồng nghiệp đang rì rầm tám chuyện:
“Nghe nói khách hàng lần này là một thiên tài đấy, ban đầu anh ta tạo ra hệ thống này… là để tìm một người.”

“Hả? Tìm ai cơ?”

“Chắc là người yêu cũ.”

Mi mắt tôi giật nhẹ, linh cảm bất an dâng lên trong lòng.

“Thế anh ta tìm được chưa?”

“Không biết nữa, hiện tại hệ thống vẫn chưa hoàn thiện, nhưng các đại gia đã đầu tư không ít tiền rồi, tiềm năng thì vô hạn. Không phải sếp chúng ta cũng đang muốn hợp tác đó sao?”

Tôi sắp xếp lại tài liệu.

Từ ngoài phòng tiếp khách, giọng Dương Cảnh Chi vọng ra:
“Về chuyện hợp tác, tôi còn muốn cân nhắc thêm.”

Tôi đẩy cửa bước vào, đặt tập tài liệu lên bàn.

Ánh mắt Dương Cảnh Chi lập tức dừng lại nơi tôi, nóng rực:
“Sao em lại ở đây?”

“Đi làm.”

Đây là công việc chính của tôi.

Sếp quay sang, tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Tiểu Dư, cô quen Tổng Giám đốc Dương sao?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Đã từng gặp qua.”

“Chỉ là gặp qua thôi sao?” Dương Cảnh Chi lập tức giận dữ.

Tôi không hiểu anh đang giận gì.

Ngày chia tay, người quay lưng rời đi không một lời là anh cơ mà, chẳng phải thế sao?

Anh chỉ tay về phía tôi, nói với giám đốc Lý:
“Giám đốc Lý, tôi đồng ý ký hợp đồng, với điều kiện: chuyển Dư Minh sang làm trợ lý riêng cho tôi.”

Sếp lập tức đồng ý, không cho tôi cơ hội phản đối.

Họ bàn bạc suốt cả ngày.

Đến chiều, tôi xách túi ra về đúng giờ tan ca.

Dương Cảnh Chi chặn tôi lại:
“Em định đi đâu? Tôi còn chưa cho phép em về.”

“Tổng giám đốc Dương, hôm nay tôi không thể tăng ca, tôi còn có việc.”

“Việc gì?”

“Tôi phải đi giao đồ ăn.”

Dương Cảnh Chi nhìn tôi đầy kinh ngạc, như thể không thể tin nổi vào tai mình.

8

Trước đây tôi từng là kiểu con gái kiêu kỳ đến mức chẳng bao giờ đụng đến việc giao đồ ăn.

Suốt bốn năm đại học, Dương Cảnh Chi tan học xong liền đi chạy đơn.

Bữa tối của anh, thường chỉ là một phần cơm hộp do chính công ty giao hàng phát cho.

Có một lần tôi đến tìm anh.

Trong căn phòng chật hẹp, anh và một nhóm shipper chen chúc nhau, cúi đầu ăn từng thìa cơm trắng trong hộp nhựa.

Tôi từng nói:
“Dương Cảnh Chi, sao anh lại ăn thứ này? Không sạch đâu.”

Anh lúng túng, nét mặt không được tự nhiên:
“Sạch hay không, quan trọng à?”

“Đi, ăn bít tết với em.”

Tôi kéo anh đến một nhà hàng Âu mới mở, giá trung bình hơn năm trăm tệ một người.

Anh đứng ngoài cửa thật lâu, lặng lẽ cởi chiếc đồng phục giao hàng.

Sau khi nhà tôi sa sút, tôi mới thật sự hiểu được tâm trạng của anh ngày hôm đó.

Giống hệt như hôm nay vậy.

Trời bắt đầu đổ tuyết.

Mặt đất trơn trượt, tôi ngã một cú, cả đơn hàng văng tung tóe.

Tôi gọi cho khách để giải thích, nhưng chỉ nhận lại một trận mắng xối xả.

Khách nói: “Đừng viện cớ. Trễ giờ là trễ giờ.”

Lòng bàn tay bị trầy xước đau buốt trong cái lạnh tê tái, nhưng tôi chẳng kịp bận tâm, chỉ có thể không ngừng nói lời xin lỗi.

Dương Cảnh Chi đột nhiên xuất hiện, đỡ lấy chiếc xe của tôi.

Không biết anh đã đến từ lúc nào, cũng chẳng rõ đã đứng đó nhìn tôi bao lâu rồi.

Tôi theo phản xạ giấu tay ra sau lưng.

“Đừng giấu nữa,” giọng anh khàn đặc, vành mắt đỏ hoe, “Mau đi rửa vết thương đi.”

“Tôi phải giao đồ ăn trước đã.”

“Lên xe đi, tôi chở em đi.”

Khách ở tầng một.

Khi tôi giao xong, đối phương lầm bầm một câu:
“Con mẹ nó, đi Porsche mà cũng đi giao đồ ăn à?”

Tôi còn phải nhận đơn tiếp theo.

Dương Cảnh Chi nói: “Đừng giao nữa.”

“Không được, tối nay tôi kiếm được quá ít.”

“Vậy thì để tôi mua.”

“Anh nói gì cơ?”

Đinh đông, một tiếng thông báo vang lên, hệ thống tự động nhận đơn mới mà anh vừa chỉ định.

“Tôi mua thời gian của em tối nay.”

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!