Góc Của Chan

ÁNH TRĂNG SÁNG NƠI ÁNH HỒ SÂU- CHƯƠNG 1

1

Mặt hồ mùa thu sâu thẳm, toát ra hơi lạnh buốt giá thấu xương.

Tiêu Tịch Ngọc theo bản năng vùng vẫy trong làn nước, từng đợt bọt nước tung tóe.

Tôi nín thở bơi đến bên hắn, một tay nắm lấy tay hắn, một tay đưa lên môi, khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn đừng lên tiếng.

Thiếu niên dừng lại, đôi mắt ghim chặt vào tôi, tràn đầy cảnh giác và đề phòng.

Thấy hắn không còn giãy giụa, tôi thở phào nhẹ nhõm, kéo hắn đến bụi sen, thò đầu lên mặt nước để thở.

Chỉ lát sau, bờ hồ đã vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn.

Tôi siết chặt tay của hắn, một lần nữa lặn xuống nước.

Những người trên bờ huyên náo, ồn ào, tất cả đều đang tìm kiếm tung tích của Tiêu Tịch Ngọc.

Mặt nước lặng sóng, những cánh sen chen chúc nhau, che giấu đi động tác không lớn không nhỏ vừa rồi của chúng tôi.

Thiếu niên gỡ tay tôi ra, lùi lại một khoảng cách, đôi mắt rũ xuống, không biết đang suy tính điều gì.

Đồ bạch nhãn lang.

Tôi chuyển ánh mắt đi, bĩu môi.

Nếu không phải sợ đám đại hán kia tóm luôn cả tôi, ai thèm quan tâm đến hắn chứ?

2

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi đọc một cuốn tiểu thuyết mạng mang tên “Thiên Hạ”.

Cuốn sách kể về hành trình nam chính Tiêu Tịch Ngọc từng bước vươn lên đỉnh cao cuộc đời tại Hoàng Thành Kim Lăng.

Tiêu Tịch Ngọc là Cửu hoàng tử của đương kim hoàng thượng Minh Thành Đế.

Mẫu thân của hắn, vì nhan sắc tuyệt trần mà được sủng ái độc nhất, nhưng lại qua đời vì khó sinh.

Trước năm năm tuổi, Minh Thành Đế xem Tiêu Tịch Ngọc như báu vật.

Thế nhưng, lòng dạ đế vương vốn biến đổi khôn lường.

Càng lớn, Tiêu Tịch Ngọc càng giống mẫu thân. Mỗi khi nhìn thấy hắn, Minh Thành Đế lại hoài niệm về những ngày tháng bên sủng phi đã khuất.

Cuối cùng, một chiếu chỉ ban xuống, đẩy chàng thiếu niên non nớt đến Tuyên Thành – Đại Chiêu Tự, phó mặc số phận.

Tại Tuyên Thành, Tiêu Tịch Ngọc chịu đựng mọi tủi nhục, cho đến năm mười sáu tuổi mới được triệu hồi về Kim Lăng.

Sau mười sáu tuổi, Tiêu Tịch Ngọc trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình, trừng trị không sót một ai từng sỉ nhục hắn ở Tuyên Thành.

Hiện tại, hắn mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi.

Cuộc gặp gỡ hôm nay của “nguyên thân” và hắn tại hồ nước hẻo lánh này, chính là ngày đầu tiên họ quen biết nhau.

Cũng chính hôm nay là ngày đầu tiên Hoàng hậu phái người bí mật ám sát Tiêu Tịch Ngọc.

Và cũng vì thế, Tiêu Tịch Ngọc đã mắc phải căn bệnh lạ kéo dài suốt đời.

“Nguyên thân” cũng không tránh khỏi tai ương, từ đó về sau vĩnh viễn không thể cất lời nói bình thường được nữa.

3

Sau khi Tiêu Tịch Ngọc tách ra khỏi tôi, mái tóc đen nhánh của hắn cứ thế trôi nổi lững lờ trước mắt tôi theo dòng nước.

Tôi không kìm được đưa tay nắm lấy một lọn tóc.

Hắn ngước mắt nhìn tôi, ánh nhìn như có móc sắt bén nhọn.

Dưới cái nhìn chằm chằm ấy, tôi từ từ buông lọn tóc trong tay ra.

Đến cả tóc cũng không cho chạm vào.

Mặc kệ.

Lát nữa lên bờ tôi sẽ tự mình bỏ đi, để con bạch nhãn lang này tự sinh tự diệt.

May mắn thay, những kẻ trên bờ cũng không dám nán lại quá lâu, sau khi tìm kiếm một lượt ở đây, dường như chúng đã di chuyển sang một địa điểm khác.

Tôi ngoi lên mặt nước, dứt khoát xoay người bơi về phía bờ, không thèm nhìn Tiêu Tịch Ngọc thêm một lần nào nữa.

Những vòng sóng lăn tăn liên tục lan tỏa về phía tôi, nhưng phía sau lại tĩnh lặng đến lạ.

Tôi vẫn không kìm được ngoảnh đầu nhìn lại.

Trên mặt hồ cách đó không xa không ngừng sủi bọt, nhưng chẳng thấy bóng dáng thiếu niên đâu.

Tôi lại vùi mình lặn xuống nước, chỉ thấy Tiêu Tịch Ngọc khẽ nhắm nghiền đôi mắt, thân hình gầy gò, mảnh mai đang từ từ chìm xuống.

Hắn ngất xỉu rồi.

Tôi cau mày, nhanh chóng bơi về phía hắn, dùng sức kéo mạnh cổ áo hắn, rồi bơi về phía bờ.

Tôi cảm thấy sức lực có chút cạn kiệt.

Nhưng tôi không muốn nếm trải cảm giác cái chết lần thứ hai.

Tôi gắng sức bơi lên bờ, đồng thời cũng kéo Tiêu Tịch Ngọc đang bất tỉnh lên theo.

Tôi ngồi phịch xuống bờ, thở hổn hển.

Bên cạnh, Tiêu Tịch Ngọc tóc tai rối bời, đôi mắt đẹp đang nhắm nghiền, làn da tái nhợt như người bệnh, trên cổ tay quấn mấy vòng chuỗi hạt Phật ngọc trắng muốt, tua rua ướt sũng vương trên mặt đất.

Tôi thở dài một tiếng, cúi xuống kiểm tra tình hình của hắn.

May quá, không sao.

Hắn dù hơi thở rất yếu ớt, nhưng may mắn là vẫn còn sống.

Tôi nửa quỳ bên cạnh hắn, không ngừng thực hiện các thao tác cấp cứu.

Nhiệt độ trên môi hắn lạnh đến nỗi khiến môi tôi run rẩy.

Sau nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng hắn cũng ho ra được rất nhiều nước.

Tôi kiệt sức ngã vật xuống đất.

4

Đêm xuống, gió bão gào thét dữ dội.

Tôi nửa kéo nửa dìu Tiêu Tịch Ngọc vẫn còn đang hôn mê đến một ngôi miếu đổ nát.

Ngôi miếu đã xuống cấp trầm trọng theo thời gian, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, toát lên vẻ hoang tàn tiêu điều.

Nhưng trước tượng thần vẫn còn vương vấn khói hương, ánh nến chập chờn lay động trong tiếng gió lạnh rít lên ai oán.

Tượng thần với hai tay đặt lên đầu gối, đôi mắt khẽ khép hờ, từ bi nhìn xuống vạn vật chúng sinh.

Dù có phần hư hại, nhưng lại vô cùng cao lớn.

Ánh lửa chập chờn lúc tỏ lúc mờ, khuôn mặt vốn trắng bệch quá mức của Tiêu Tịch Ngọc nhờ ánh nến mà có thêm vài phần hồng hào.

Tôi dõi mắt nhìn chuỗi Phật châu bằng bạch ngọc có khắc Phạn văn mạ vàng trên cổ tay hắn, khẽ nhếch khóe môi.

“Tiêu Tịch Ngọc,” Tôi nhìn khuôn mặt của hắn ẩn hiện theo ánh nến chập chờn, “Nếu thế gian này thực sự có thần linh, vì sao kẻ đến cứu ngươi lại là ta?”

Đáp lại tôi chỉ là tiếng gió rít qua ngôi miếu như tiếng quỷ khóc.

Mặt đất lạnh lẽo thấu xương, y phục trên người Tiêu Tịch Ngọc vẫn ẩm ướt hơi lạnh.

Tôi đứng dậy, nhặt những cành củi khô và cỏ úa trong miếu, mượn ánh lửa từ nến trước tượng Phật, cuối cùng cũng đốt lên được đống lửa sưởi ấm trong đêm đen.

Tôi cởi thắt lưng, thoát áo ngoài của hắn.

Khi tay trượt đến cổ tay phải, tôi chạm phải một vật cứng.

Định thần nhìn kỹ, hóa ra là một con dao găm buộc trên cẳng tay hắn.

Mí mắt tôi khẽ giật, vươn tay tháo ngay con dao xuống, nắm chặt trong tay mình.

Đống củi trước mắt sắp cháy hết, tôi nhìn thiếu niên đang co ro bên đống lửa, rồi đứng dậy.

Khi đi ngang qua Tiêu Tịch Ngọc, bước chân tôi khẽ khựng lại, khom người ngồi xuống, ghé sát lại gần hắn, dùng tay kéo kéo lên má hắn.

“Ngươi còn tin gì thần Phật nữa, chi bằng tin ta đi.”

Tiêu Tịch Ngọc đang hôn mê khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Con thú nhỏ cảnh giác tột độ ban ngày, giờ đây lại tay không tấc sắt, yếu ớt đến đáng thương.

Tôi khẽ bật cười, tay nắm chặt con dao găm rồi quay người rời khỏi ngôi miếu.

5

Ôm bó củi vừa chặt được trở về miếu, Tiêu Tịch Ngọc vẫn nằm đó.

Điều khác biệt duy nhất là, hắn đã bắt đầu phát sốt.

“Nước…”

Tiêu Tịch Ngọc hé đôi môi trắng bệch khô khốc, giọng nói khản đặc đến lạ.

Tôi nhìn đống lửa đang cháy bập bùng trước mặt, tiện tay ném thêm một cành củi khô vào, ngọn lửa reo lên lách tách.

“Nước…”

Tiêu Tịch Ngọc lại khẽ gọi một tiếng cụt ngủn, cả người dường như sắp không còn hơi thở.

Tôi đành chịu thua, đứng dậy, cầm lấy cái bát sứ sứt mẻ trên bàn thờ Phật rồi lại bước ra khỏi cửa miếu.

Hy vọng khi trở về, hắn vẫn còn sống.

6

Ngôi miếu tuy nằm nơi hẻo lánh, nhưng may mắn thay gần đó có một con suối nhỏ.

Tôi xé vạt váy, rút ra một mảnh vải không đều, nhúng ướt vào nước suối rồi quay trở lại ngôi miếu.

Tôi đắp mảnh vải lên trán chàng, rồi lại bẻ miệng đút cho hắn uống nước suối đã lấy về.

Hắn lại chìm vào giấc ngủ mê man.

Đêm đã về khuya. Tôi cũng thuận thế nằm xuống đất mà thiếp đi.

7

Tôi cảm thấy một luồng lạnh lẽo kề vào cổ mình, khiến cả người tôi lạnh buốt.

Tôi mở mắt, liền thấy Tiêu Tịch Ngọc đang rũ mi nhìn tôi, trong mắt là vẻ cảnh giác và đề phòng đã thấy từ trước.

Trong tay hắn nắm chặt con dao găm mà tôi đã dùng để chặt củi, mũi dao đang kề sát cổ tôi.

Thấy tôi tỉnh dậy, con dao lại ấn sâu hơn một chút.

“Tại sao cứu ta?” Giọng hắn khản đặc, trầm thấp.

Tôi thực sự đã kiệt sức.

Tôi lại nhắm mắt, yếu ớt nói: “Tiêu Tịch Ngọc, ngươi làm người đi.”

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Tiêu Tịch Ngọc vẫn ghim chặt trên người tôi, con dao găm nơi cổ chẳng xê dịch nửa phân.

Cổ họng dần truyền đến cảm giác châm chích.

Tôi bất đắc dĩ mở mắt, bốn mắt giao nhau với thiếu niên.

“Muốn cứu thì cứu thôi,” Tôi dùng cổ tay mình chống vào cổ tay hắn, khiến tay hắn dịch ra ngoài được nửa phân.

Chuỗi Phật châu trên cổ tay thiếu niên khẽ vang lên tiếng leng keng lạnh lẽo, tua rua rủ xuống quét ngang cổ tôi.

Hơi ngứa.

Tôi nhìn sắc mặt hắn tái nhợt gần bằng chuỗi Phật châu bạch ngọc, không nhịn được lên tiếng trêu chọc: “Chẳng lẽ còn đợi Phật của ngươi đến cứu sao?”

Tôi lật người, không còn bận tâm đến động tĩnh của hắn nữa.

Con bạch nhãn lang nhỏ cuối cùng cũng thu lại sát ý ngạt thở trên người, không biết đang làm gì.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!