Góc Của Chan

ÁNH NẮNG CUỐI CÙNG- CHƯƠNG 1

1

Vì anh trai của tôi là bác sĩ khoa não, công việc lại rất bận rộn, nên mẹ tôi hay bảo tôi mang cơm cho anh.

Cứ tưởng hôm nay lại là một ngày đưa cơm bình thường như bao ngày, ai ngờ vừa bước ra khỏi cầu thang, tôi đã sững sờ.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông ngồi xe lăn, dáng người có hơi gầy gò, nhưng lại đẹp đến nao lòng, đẹp đến từng chi tiết đều chạm vào tận đáy tim của tôi.

Tim tôi đập thình thịch không ngừng, tôi nghĩ đây chính là tiếng sét ái tình.

Mọi âm thanh xung quanh dường như chẳng lọt vào tai tôi lần nữa, thời gian cũng dường như chậm lại.

Tôi lục lọi mọi từ ngữ có thể dùng để miêu tả anh ấy trong đầu, nhưng rồi chỉ tìm được một câu: “Mặt người như ngọc, công tử thế vô song.”

Tuy nhiên, câu nói đó thực sự rất hợp với anh ấy.

Trong khoảnh khắc tôi còn đang ngẩn ngơ, anh ấy đã đẩy xe lăn vào phòng bệnh, anh trai tôi cũng đi tới, khẽ vỗ đầu tôi: “Liễu Tử Mộ, ngẩn ngơ cái gì đấy, cơm của anh đâu rồi, chết đói rồi đây này.”

Tôi không vui nhét hộp cơm vào tay anh: “Liễu Nham Tùng, sao anh lại đánh đầu em, vốn đã không thông minh rồi.”

“Mày còn biết mày vốn không thông minh à, vậy thì có đánh thêm mấy cái cũng chẳng sao đâu.” Anh ấy vừa nói vừa xách hộp cơm đi về phía văn phòng.

Tôi không đôi co với anh ấy nữa, bởi vì bây giờ trong đầu tôi bây giờ, đã tràn ngập một chuyện khác.

Tôi đi theo sau anh trai, khi đi ngang qua phòng bệnh của anh ấy, tôi âm thầm ghi nhớ số phòng, lần tới có cơ hội nhất định phải làm quen.

Phải nói là anh trai tôi thực sự rất bận, vừa ăn cơm còn vừa nghe liền mấy cuộc điện thoại.

Ăn xong vội vàng, anh ấy không rửa mà nhét trả lại tôi: “Mày về đi nhé, trên đường chú ý an toàn đấy.”

Tôi bĩu môi, không định so đo với anh ấy, dù sao anh ấy thực sự rất bận, bận đến mức còn không có thời gian tìm vợ.

Khi đi ra, tôi không còn thấy người đó nữa, trong lòng hơi có chút hụt hẫng.

2

Mấy ngày nay, tần suất tôi chạy đến bệnh viện của anh trai tăng vọt.

Anh trai tôi cảm thấy rất kỳ lạ, “Này, dạo này tần suất mày đến đưa cơm cho anh tăng vọt đấy, có phải có ý đồ gì với anh không? Nói đi, muốn gì nào, để anh mua cho.” Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt như thể đã nhìn thấu tất cả.

“Không có, chẳng phải gần đây là kỳ nghỉ sao? Ở nhà không có việc gì làm thì qua đây đưa cơm cho anh thôi.”

Chủ yếu là muốn gặp lại mỹ nhân, vì không biết đối phương tên gì, tạm thời cứ gọi là mỹ nhân vậy.

“Anh thấy mày chẳng bao giờ tốt bụng thế đâu, chắc chắn là có ý đồ gì với anh rồi.” Anh ấy chống cằm, kiên quyết giữ vững quan điểm của mình.

Không phải có ý đồ với anh, mà là có ý đồ với người trong bệnh viện của anh, tôi thầm đáp lại trong lòng.

Anh ấy vừa ăn cơm vừa chuyển khoản cho tôi: “Muốn mua gì thì cứ mua đi, anh có tiền mà, đừng để bản thân phải chịu thiệt thòi.”

“Cảm ơn anh nha~” Tôi làm nũng, không quên nói chuyện chính: “Chiều nay em đợi anh cùng về nhé.”

“Sao lại muốn đợi anh cùng về?”

“Ở nhà một mình chán lắm, nên em muốn đi dạo bệnh viện.”

“Bệnh viện có gì hay mà xem.” Anh ấy bới một muỗng cơm: “Mày muốn xem thì cứ xem đi. Đừng làm phiền người khác làm việc là được.”

“Đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến công việc của mọi người đâu.” Tôi giơ tay làm động tác thề thốt.

“Được rồi, được rồi, tùy mày.”

Anh ấy cũng chẳng làm gì được tôi.

Tôi ra ngoài, lần này cuối cùng cũng lại nhìn thấy anh.

Anh thật sự rất hợp với gu của tôi, nhìn từ hướng nào cũng vậy, càng nhìn càng rung động.

Anh ngồi xe lăn hình như là muốn ra ngoài dạo một chút thì phải?

Khi anh vào thang máy, tôi vội vàng chen vào, rồi đứng cạnh anh.

Khi đến tầng một, mọi người trong thang máy ùa ra, xe lăn của anh bị mấy người va phải mấy lần, lắc lư qua lại.

Tôi không nghĩ ngợi gì liền đỡ lấy, sau đó đẩy anh đến chỗ an toàn.

Anh nhìn thấy tôi, thoáng chút ngạc nhiên, rồi khẽ nói một tiếng, “Cảm ơn.”

“Không, không có gì đâu ạ.”

Giọng nói của anh cũng thật hay, thích quá.

“Anh muốn đi đâu? Để tôi đẩy anh đi nhé.” Tôi muốn được ở bên anh nhiều hơn, nên chủ động bắt chuyện.

“Đến khu vườn phía sau tòa nhà số một.” Anh khẽ nói.

“Được.” Tôi đẩy anh chầm chậm đi, lòng vui sướng, trong đầu đã bay bổng tưởng tượng ra cuộc sống khi chúng tôi về già rồi.

Đến nơi, anh lại một lần nữa cảm ơn, tôi vội vàng xua tay, “Không có gì đâu, không có gì đâu ạ.”

Anh nhìn tôi mỉm cười, tôi lập tức ngẩn ngơ, bất giác thốt lên, “Anh cười đẹp thật đấy, người cũng rất đẹp nữa.”

Nhận ra mình vừa nói gì, tôi thấy hơi ngại, tự nhủ không biết anh có thấy mình kỳ quặc không, có để lại ấn tượng không tốt không.

Anh lại nói một tiếng cảm ơn.

Dường như anh không nói thêm lời nào khác, tôi tự giới thiệu: “Tôi tên là Liễu Tử Mộ, anh tên là gì ạ?”

“Hàn Dực, Dực trong cánh chim.”

“Tên cũng hay nữa.” Tôi nhanh miệng nói.

Anh khẽ cười một tiếng, rồi không gian lại chìm vào im lặng.

Trong phút chốc, cả hai chúng tôi đều im lặng, tôi có chút thất vọng, sao cứ đứng trước người mình thích là lại chẳng biết nói gì nhỉ, bình thường trước mặt bạn bè thì nói nhiều lắm mà.

Chúng tôi cứ thế lặng lẽ ở bên nhau, anh cũng không nói thêm gì, thỉnh thoảng có vài người vội vã lướt qua.

Ở nơi bệnh viện này, muôn vàn sắc thái cuộc đời.

Chúng tôi thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, có thể thấy anh không phải là người giỏi giao tiếp.

Thấm thoắt hơn bốn mươi phút trôi qua, anh mở lời: “Tôi nên về rồi, cảm ơn cô đã ở bên tôi một lúc.”

“Anh chỉ biết nói cảm ơn thôi à? Quen nhau có chút xíu mà anh đã nói mấy lần cảm ơn rồi đấy.” Tôi tự nhiên đẩy anh về, anh hơi kháng cự một chút rồi cũng chấp nhận.

“Không phải, vì cô thực sự đã giúp tôi, nên tôi mới nói cảm ơn thôi.” Anh giải thích.

Tối đó, tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại, coi như là một khởi đầu tốt đẹp đi, dù sao thì cũng đã biết tên anh rồi.

Hàn Dực, cái tên hay mà, phải không?

Trong lòng tôi cảm thấy ngọt ngào, dù sao đây cũng là một bước đột phá lớn, đồng thời cũng tạo cơ hội cho những lần tiếp cận sau này, phải không?

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!