Góc Của Chan

ĐOẠT VÂN- CHƯƠNG 5

5

Nhưng đã muộn rồi, hắn đã nhìn thấy ta.

Thế nhưng, thần sắc hắn thản nhiên tự tại, không một chút gợn sóng, dường như ta chẳng khác gì người xa lạ.

Thái tử lấy lòng nói:

“Tiểu Khả Hãn đường xa mệt mỏi, ta đặc biệt chuẩn bị mỹ nhân cho người, xin hãy nhận cho.”

Hắn vỗ tay, vài mỹ nhân tuyệt sắc liền uyển chuyển bước đến, dịu dàng hành lễ với Ô Lặc Hoài.

Ô Lặc Hoài vừa uống rượu, vừa liếc nhìn các nàng ta:

“Đây cũng được xem là mỹ nhân?”

Thái tử sững sờ, rồi cười gượng vài tiếng:

“Là ta không phải rồi, Tiểu Khả Hãn từng thấy mỹ nhân nào mà chưa từng qua mắt, lại dám đem mấy kẻ này làm bẩn mắt người.”

“Điện hạ, ngược lại có một mỹ nhân, ta đối với nàng ta vô cùng ái mộ…”

Ô Lặc Hoài vừa nói, vừa nhìn chằm chằm ta. Ta lùi lại một chút, tim đập như trống.

“Ồ? Lại có mỹ nhân lọt vào mắt xanh Tiểu Khả Hãn sao? Có thể cho mọi người ở đây được diện kiến chăng?”

Ô Lặc Hoài đặt chén rượu xuống:

“Đương nhiên. Mỹ nhân này, có quan hệ không nhỏ với Điện hạ.”

Triệu Phỉ càng thêm mơ hồ:

“Thật ư? Sao ta lại không biết bên mình có mỹ nhân như vậy chứ…”

Ô Lặc Hoài nhìn ta cười tà khí, ta siết chặt vạt váy.

Bỗng nhiên, ta nghe hắn gọi: “Lạc Lạc.”

Một nữ tử bước đến, nàng cười rạng rỡ, làm bừng sáng cả không khí u ám, nặng nề. Thế nhưng, sau khi nhìn rõ khuôn mặt nàng, ta gần như kinh hãi kêu lên.

Là Tô Lạc Lạc.

Khuôn mặt nàng sáng mịn, xinh đẹp, không một chút vết thương hay sẹo. Ta rạch nát mặt nàng chưa đầy mấy ngày, làm sao nàng có thể lành lặn, mà lành lặn rồi lại không để lại sẹo chứ?!

Nàng gần như nhảy nhót đến bên cạnh Ô Lặc Hoài, rồi ngồi xuống. Nàng vẫy tay về phía ta, vẻ mặt ngây thơ trong sáng.

Nàng thiếu nữ linh hoạt này, sao có thể là thứ muội ngu ngốc của ta?

Triệu Phỉ quay đầu nhìn ta, khẽ hỏi:

“Nàng ta sao lại có mấy phần tương tự với ngươi như vậy?”

“Bẩm Điện hạ, nàng ta là thứ muội của thiếp.”

Triệu Phỉ cười lấy lòng:

“Xin hỏi Tiểu Khả Hãn đã quen biết muội muội của thê tử ta như thế nào?”

Tô Lạc Lạc tranh lời đáp:

“Bẩm thái tử, ngày Hoài ca ca nhập kinh, ngựa của nô tỳ trên phố bị hoảng sợ, xông loạn khắp nơi, chính là Hoài ca ca đã cứu nô tỳ!”

Triệu Phỉ bỗng vỡ lẽ:

“Thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân! Ha ha, Tiểu Khả Hãn, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.”

Ô Lặc Hoài cười mà không nói, gắp cho Tô Lạc Lạc một miếng bánh hoa mai.

“Hoài ca ca, sao huynh biết Lạc Lạc thích ăn bánh hoa mai vậy?!”

Ô Lặc Hoài vô tình liếc nhìn ta một cái, rồi đầy sủng nịnh nhìn Tô Lạc Lạc:

“Chẳng hiểu sao, ta đối với nàng có cảm giác như cố nhân tương phùng.”

Ta từng đóng giả Tô Lạc Lạc trước mặt hắn, đương nhiên hắn sẽ nắm rõ mọi sở thích của nàng ta. Ta là đồ giả mạo, Tô Lạc Lạc thật sự đã ở bên cạnh hắn rồi.

“Hoài ca ca,” Tô Lạc Lạc nũng nịu hỏi, “Lạc Lạc có đẹp không?”

Ô Lặc Hoài mỉm cười nhìn nàng:

“Đẹp lắm.”

“Nhưng mà trước đây, có một tỳ nữ ganh ghét vẻ đẹp của muội, suýt chút nữa đã hủy hoại dung nhan muội. Thế nhưng, phu quân của tỳ nữ đó giờ ngày nào cũng đánh nàng ta, đúng là ác giả ác báo.”

Nàng cười một cách ngây thơ vô tội, nhìn thẳng vào ta. Tô Lạc Lạc sao có thể biết Triệu Phỉ đối xử với ta như thế nào?! Rốt cuộc nàng ta là ai?

Lúc này, nàng ăn ngấu nghiến, khóe miệng dính bánh, rồi nũng nịu nhờ Ô Lặc Hoài lau giúp.

Nàng ta là Tô Lạc Lạc sao? Tô Lạc Lạc tuy là thứ xuất, nhưng cũng là con gái Tể tướng, sao có thể ngồi không ra dáng, ăn không ra kiểu như vậy?

Triệu Phỉ vỗ tay tán thưởng:

“Ha ha, đã có hỷ sự này, chi bằng để Vân Khởi nhảy múa mua vui cho chư vị thế nào?”

Ta kinh ngạc nhìn hắn. Hắn đã dặn Uyển Nương đưa cho ta đôi giày chứa mảnh sành, đến đứng thẳng còn khó khăn, vậy mà hắn lại muốn ta đi nhảy múa?

Tô Lạc Lạc vỗ tay:

“Hay quá, hay quá, tỷ tỷ nhảy múa đẹp nhất mà!”

Triệu Phỉ thấy ta không nhúc nhích, liền sa sầm mặt, siết chặt nắm đấm, đe dọa:

“Đi.”

Máu thấm ướt giày và vớ của ta, mỗi bước đi như giẫm trên mũi đao, ta run rẩy khắp người. Ta để lại từng dấu chân máu trên sàn, Triệu Phỉ chỉ trỏ cười lớn.

“Đây chính là Bộ Sinh Liên ư!”

Tô Lạc Lạc vừa ăn bánh hoa mai, vừa thưởng thức ngon lành.

Ta ngã khuỵu xuống đất, nhưng khúc nhạc vẫn không ngừng. Ta chỉ đành đứng dậy tiếp tục nhảy.

Đúng lúc ta tưởng mình sẽ đau đến ngất đi, một tiếng động mạnh vang lên.

“Đủ rồi!”

Ô Lặc Hoài vỗ bàn, cau mày, trầm giọng nói. Khúc nhạc bỗng im bặt, mọi người đều lặng như tờ.

Triệu Phỉ giữ nguyên nụ cười cứng đờ, cẩn thận hỏi:

“Tiểu Khả Hãn… không thích sao?”

“Bổn vương chẳng hứng thú gì với thứ Bộ Sinh Liên.”

Mặt Ô Lặc Hoài khó coi, mọi người đều nín thở, không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên toát ra sát khí đằng đằng.

“Hoài ca ca, vậy Lạc Lạc nhảy múa cho huynh xem nhé?” Vẫn là Tô Lạc Lạc phá vỡ sự im lặng.

Tô Lạc Lạc nhảy một điệu vui tươi, linh hoạt, khiến Bộ Sinh Liên của ta trở nên ảm đạm vô sắc.

Ta hỏi Mệnh Thư, Tô Lạc Lạc là ai, vì sao vết thương trên mặt nàng đã lành? Mệnh Thư hiện lên:

“Ngươi thử xem thì biết.”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Triệu Phỉ xông vào phòng ta. Thế nhưng từ khi thành thân, hắn chưa bao giờ ngủ lại chỗ ta.

Hắn cười dâm đãng, túm lấy ta:

“Không ngờ ngươi lại có một muội muội lọt vào mắt xanh của Ô Lặc Hoài. Ô Lặc Hoài đang đè đầu ta, nếu có thể ngủ với nữ nhân của hắn thì tốt quá.”

Hắn nhấc cằm ta lên:

“Ngươi tuy là tàn hoa bại liễu, nhưng lại có vài phần giống muội muội ngươi. Bổn Thái tử tạm thời xem ngươi là muội muội ngươi, sủng hạnh ngươi một lần vậy.”

Hắn xé toạc y phục ta, ta điên cuồng giãy giụa.

Hắn đẩy ta ngã xuống bàn, ta túm lấy cây trâm cài tóc, hung hăng rạch một đường.

Khi định thần lại, trên mặt hắn đã có một vết rạch sâu hoắm. Hắn sờ lên vết máu trên mặt, giận dữ tột độ, lao tới, bóp chặt cổ ta.

Mắt hắn trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi, đã nổi sát tâm.

Ta há hốc miệng, như một con cá mắc cạn, tay vô lực quơ quào trong không trung, khao khát một tia sống.

Ta dường như thấy mẫu thân, người ướt sũng, lắc đầu, vừa khóc vừa cười:

“A Khởi, từ bỏ đi, vô ích thôi.”

Tay ta dần buông thõng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay Triệu Phỉ đang bóp cổ ta bỗng mất hết sức lực. Hắn kinh ngạc há miệng, ôm lấy cổ họng, máu tươi đang tuôn ra xối xả.

Máu nhuộm đỏ vạt áo trước ngực hắn, khắp nơi chỉ toàn là máu.

Và lưỡi chủy thủ gây án, đang nằm trong tay ta.

Ta đẩy hắn ngã xuống, cúi nhìn hắn, quan sát hắn. Hắn giãy giụa như một con cá sắp chết khô, muốn kêu cứu nhưng cổ họng đã bị cắt đứt.

Chậc chậc, thật đáng thương.

“Thái tử?” Ta khẽ gọi.

Hắn trợn mắt nhìn ta, chỉ có thể thốt ra:

“Cứu… cứu… cứu…”

“Cứu, cứu, cứu ngươi ư?” Khóe miệng ta nở nụ cười, rồi nụ cười ấy dần mất kiểm soát, trở nên âm u, sắc lạnh và điên loạn. Ta cười đến gần như bật khóc.

“Điện hạ chẳng phải thích máu sao? Nhìn ngươi giờ đây máu văng tung tóe khắp nơi, còn hơn cả Bộ Sinh Liên…” Ta lạnh mặt: “Đẹp hơn nhiều.”

sau đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ, Uyển Nương đã đẩy cửa xông vào. Nàng ta quay người bỏ chạy, la lớn: “Người đâu! Thái tử phi giết Thái tử! Thái tử phi giết Thái tử!”

Triệu Phỉ dần ngừng giãy giụa, hơi thở cũng tắt lịm.

Ta khờ dại cười, từng bước một dịch đến bên cửa sổ, rồi ngồi phệt xuống. Ta ngắm nhìn vầng trăng trên cao, thật trong trẻo và sáng ngời, hệt như vầng trăng ta đã thấy trên thảo nguyên năm nào.

Ta đóng chặt cửa phòng, đánh đổ đèn dầu, ngọn lửa bùng lên.

Ta lặng lẽ chờ đợi ngọn lửa thiêu rụi ta và Triệu Phỉ.

Mệnh Thư bỗng lật nhanh từng trang, dừng lại ở kết cục của Triệu Phỉ:

“Ba năm sau, Triệu Phỉ trở thành con rối của Ô Lặc Hoài.”

Dòng chữ đó biến mất.

Bỗng nhiên, cửa bị tông mở, một người xông vào.

“Đi theo ta.”

Câu nói này, sao mà quen thuộc quá.

Khi Ô Lặc Thoát hành thích Khả Hãn, ta định lẩn trốn thì Ô Lặc Hoài đã nắm lấy ta, nói:

“Đi theo ta.”

Ta từng bước đi tới, nhìn rõ khuôn mặt hắn.

Ô Lặc Hoài.

Hắn nắm lấy tay ta: “Mau đi!”

Ta ngơ ngác bị hắn kéo chạy ra ngoài, khi bước qua cửa, ta quay đầu nhìn Triệu Phỉ.

Không biết có phải ta nhìn lầm không, nhưng vết sẹo trên mặt hắn dường như đang mờ đi, ngón tay hắn dường như cũng nhúc nhích.

Ta bị hắn kéo chạy rất xa, tạm thời cắt đuôi được đám truy binh.

Ta thở dốc, vùng tay khỏi hắn. “Ô Lặc Hoài, ngươi đến đây làm gì?” Ta nén nước mắt, lùi lại một bước.

Hắn tiến đến gần ta: “Ta đến đưa nàng đi.”

“Tại sao? Ngươi đã có Tô Lạc Lạc rồi mà.”

“Nàng có nhớ ta đã nói gì trên thảo nguyên không?”

Ta ngẩng mặt nhìn hắn, lặng lẽ lắng nghe.

“Ta hỏi nàng đã nghĩ kỹ chưa, theo ta, sẽ là một đời một kiếp một đôi.” Hắn cụp mắt xuống, thu lại khí chất sắc lạnh, nhẹ nhàng nói. “Nàng nói đã nghĩ kỹ rồi. Từ khoảnh khắc đó, ta đã quyết định, tuyệt đối sẽ không buông tay nàng.”

Nước mắt cuối cùng cũng trượt dài, ta cúi đầu nức nở: “Thế nhưng… thế nhưng, ta đã bắn tên vào ngươi… ta…”

Hắn nắm lấy tay ta, đặt lên ngực hắn, ngay vị trí mũi tên của ta đã găm vào.

“Đúng, nàng đã làm ta tổn thương. Ta nghĩ, nàng giống như con ưng của ta vậy, dã tính chưa thuần, cào xé ta rồi bay đi,nhưng cuối cùng nó vẫn quay về bên ta. Ta đã để nàng đi hoang ba năm, nàng làm loạn đủ rồi, giờ là lúc nên trở về.”

“Vậy còn Tô Lạc Lạc kia…”

“Ghen rồi sao? Ta chỉ muốn chọc tức nàng một chút thôi, nàng lại dám gả cho người khác …” Hắn siết chặt nắm đấm, mấy chữ cuối cùng bật ra đầy căm hờn.

“Nàng không bận tâm tới ta sao?”

“Kẻ nào dám cưới nàng, ta sẽ giết kẻ đó, rồi cướp nàng về.”

Ta bật cười, đưa tay ra, hắn nắm lấy tay ta.

Ngay lúc ấy, ta nhìn thấy chiếc túi thơm ngọc thỏ treo bên hông hắn. Nụ cười của ta đông cứng lại.

“Đây là gì?”

Hắn cầm lên, thờ ơ nói: “Ta thấy nó rất hợp với nàng, nên đã mua.”

“Tại sao… lại hợp với ta?”

Hắn cười, vẻ mặt đầy nhu tình: “Lần đầu gặp nàng, nàng ôm một con thỏ trong lòng, còn hỏi ta có thể cứu nó không, chẳng phải nàng rất thích thỏ sao?”

Lời hắn nói cứ vang vọng mãi trong tai ta, ta cảm thấy một trận choáng váng, và cả sự ngạt thở như thể đang chìm lại xuống đáy nước.

Ta lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với hắn.

Không, ta chưa bao giờ thích thỏ, ta ghét thỏ.

“Ô Lặc Hoài, ngươi có biết ta là ai không?” Ta cười khổ.

“Ta biết chứ, nàng là A Khởi.”

“Ngươi có hiểu ta không?”

“Đương nhiên, nàng thích bánh hoa mai, thích váy đào, sợ sấm sét, còn từng đỡ tên cho ta…”

Tim ta càng lúc càng lạnh giá.

Những chi tiết nhỏ nhặt hắn kể ra, toàn bộ đều là dáng vẻ của Tô Lạc Lạc.

Những chuyện chúng ta đã trải qua, tất cả đều là do ta làm theo chỉ dẫn của Mệnh Thư để thay thế Tô Lạc Lạc.

Ngay cả việc đỡ tên, đáng lẽ cũng phải là Tô Lạc Lạc, ta chỉ là vô tình mà thôi.

Ta lắc đầu: “Không, ngươi không biết ta là ai.”

Ta giơ hai tay lên, cười nói:

“Ngươi nhìn xem, đôi tay ta nhuốm đầy máu thế này, ta vừa giết đương triều Thái tử. Ta sẽ là cô nương như ngươi miêu tả sao?”

Ta vốn tưởng hắn đến cứu ta khỏi biển lửa, xem ra chẳng qua cũng chỉ là một cái bẫy khác của Mệnh Thư mà thôi.

Chẳng qua là muốn ta và Tô Lạc Lạc đều ở bên hắn, lấy cái ác của ta để làm nền cho cái thiện của Tô Lạc Lạc, cuối cùng hoàn thành cái kết ta bị hắn “một mũi tên xuyên tim”.

Ta lùi lại vài bước, ta sẽ không đi cùng hắn đâu.

Ta nhớ lại phụ thân đã leo lên giường di nương như thế nào khi thi thể mẫu thân còn chưa kịp lạnh.

Tình sâu nghĩa nặng, tình sâu nghĩa nặng thật đáng cười.

Đám truy binh đang đến gần, Ô Lặc Hoài đưa tay về phía ta:

“Mau đi, A Khởi!”

Ta lắc đầu:

“Ta sẽ không đi cùng ngươi.”

“Đừng làm càn nữa!”

“Ta là đích nữ Tể tướng, là đương triều Thái tử phi, ta không làm kẻ đào phạm.”

“Đi theo ta, ta sẽ cho nàng làm Hoàng Hậu.”

Không, ngươi sẽ không làm thế đâu, người mà ngươi ái mộ là Tô Lạc Lạc thật sự, phong nàng ta làm Hậu.

“Làm Hoàng Hậu của ngươi ư?” Ta cười mà nước mắt tuôn rơi, “Gả cho một kẻ con của nô lệ như ngươi, là nỗi nhục nhã.”

Sắc mặt hắn biến đổi, lộ vẻ kinh ngạc:

“Nàng, là nói gì?”

Ta biết, mẫu thân hắn là vảy ngược không thể chạm tới của hắn.

“Ô Lặc Hoài, ngươi có biết vì sao ta lại bỏ trốn lúc trước không?” Ta lạnh lùng nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói ra những lời đâm thẳng vào tim hắn: “Bởi vì ta không muốn gả cho con của nô lệ.”

Hắn mạnh mẽ siết chặt cổ tay ta, mắt đỏ hoe nghiến răng nghiến lợi: “Nàng đã nghĩ kỹ rồi sao?!”

Ta dứt khoát đẩy hắn ra.

Hắn gật đầu, mắt rưng rưng lệ, cười khổ: “Được! Được!”

“Tô Vân Khởi, hãy nhớ lấy, ngày sau gặp lại, nàng vĩnh viễn sẽ là nô lệ của ta.”

error: Content is protected !!