Góc Của Chan

ĐOẠT VÂN- CHƯƠNG 4

4

Bấy lâu nay, ta nào phải thông qua việc thay thế Tô Lạc Lạc mà thay đổi vận mệnh. Ta chỉ bị Chấp bút nhân dẫn dắt, bước theo sắp đặt của hắn mà thôi.

Mẫu thân hẳn đã từng cố gắng thay đổi số mệnh của người, nhưng sau này người hiểu ra mọi nỗ lực đều vô ích.

Còn việc Ô Lặc Hoài sẽ giết ta, rồi lập Tô Lạc Lạc làm Hậu…

Ngày trước phụ thân dành cho mẫu thân tình sâu nghĩa nặng, chẳng phải cũng một đêm thay lòng đổi dạ, sủng ái sinh mẫu của Tô Lạc Lạc đó sao?

Thế gian này nào có thứ chân tình vĩnh cửu bất biến?

Khả Hãn cuối cùng cũng đồng ý cho Ô Lặc Hoài cưới ta. Dù sao, hắn là nhi tử được ngài yêu thương nhất, lại có công cứu giá trong vụ ám sát của Ô Lặc Thoát lần trước.

Mỗi ngày hắn đều hái hoa tặng ta, giữa hàng mày khóe mắt ngập tràn nhu tình. Ai nấy đều nói, chưa từng thấy Tiểu Khả Hãn nở nụ cười với nữ nhân nào như vậy.

Thế nhưng, hắn đối tốt với ta bao nhiêu, lòng ta lại càng đau đớn bấy nhiêu.

Trong những lúc ân ái mặn nồng, hắn cứ gọi mãi “A Khởi, A Khởi…”

“A Khởi, nàng phải mãi mãi ở bên ta.”

Ta cười nói “Được”, nhưng đáy mắt lại tràn ngập ý lạnh.

Cuối cùng, đêm trước đại hôn, ta cưỡi một con ngựa bỏ trốn.

Khi tất cả mọi người phát hiện tân nương tử biến mất, ta đã chạy đi rất xa rồi.

Thế nhưng, đội quân của Ô Lặc Hoài vẫn đuổi kịp. Ưng của hắn phát hiện ra ta trước, con chim lao vút xuống, cắp rơi búi tóc của ta. Một trận cuồng phong gào thét tới, mái tóc ta tung bay trong gió.

Hắn vận trang phục gọn gàng, phi ngựa đứng đối diện ta. Hẳn hắn không thể ngờ ta lại biết cưỡi ngựa, vì ta luôn giả vờ ngu dốt như Tô Lạc Lạc, vờ như chẳng biết gì. Cuối cùng, khi sắp rời đi, ta có thể làm chính mình một lần rồi.

Ta giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào hắn. Hắn cũng giương tên nhắm về phía ta.

“Ô Lặc Hoài sẽ dùng một mũi tên xuyên tim Tô Vân Khởi.”

Phải chăng Mệnh Thư đang dự đoán khoảnh khắc này? Tốt thôi, vậy hãy để ta nghênh đón kết cục.

Mũi tên đồng loạt bắn ra, lướt qua nhau trong không trung. Ta không hề né tránh, thế nhưng mũi tên của hắn lại rơi xuống đất cách ta rất xa, còn mũi tên của ta thì găm vào ngực hắn.

Hắn bắn tên bách phát bách trúng, mũi tên này, hắn cố ý bắn trượt.

Hắn không thể tin nổi mà ôm lấy vết thương, đau buồn nhìn ta. Hắn dù thế nào cũng không thể ngờ, ta thực sự muốn đặt hắn vào chỗ chết.

Nhưng ta biết, hắn sẽ không chết. Hắn sẽ lên ngôi chí tôn, phong Tô Lạc Lạc làm Hậu.

Ta mặt không cảm xúc, giật dây cương, thúc ngựa rời đi. Từ khóe mắt, ta thấy hắn giơ tay, ngăn cản kỵ binh đuổi theo ta.

Hai tháng sau, ta lang bạt khắp nơi, cuối cùng cũng về đến phủ Tể tướng.

Phụ thân tuy chưa nâng mẫu thân của Tô Lạc Lạc lên làm chính thất, nhưng quyền quản lý nội vụ trong phủ đã hoàn toàn nằm trong tay nàng ta. Nghĩ lại thuở xưa, phụ thân chỉ là một thư sinh nghèo khó, nhờ gia tộc của mẫu thân mà mới được thi đỗ, ban tước.

Giờ đây, mẫu tộc của mẫu thân đã suy tàn, ta lại mất đi sự trong trắng, trong phủ chẳng còn nơi nào cho ta đặt chân.

Tô Lạc Lạc mở lời, nói chi bằng để ta lấy danh nghĩa nha hoàn ở lại, nàng sẽ thay ta thực hiện hôn ước với Thái tử, dù sao nàng và ta cũng có dung mạo tương tự, lại sống sâu trong phủ.

Từ đó, ta đã làm tỳ nữ rửa chân cho nàng ba năm.

Ban đầu ta nghi ngờ nàng là Chấp bút nhân, ta đã thử dò vài lần, nhưng thấy nàng quá ngu ngốc.

Ba năm nay, triều Chu mỗi năm đều cống nạp cho Bắc Địch số lượng lớn cống phẩm, gần như trở thành nước phụ thuộc của Bắc Địch.

Ô Lặc Hoài tứ phương chinh chiến, tên của hắn ở kinh thành có thể khiến trẻ con nín khóc đêm.

Tô Lạc Lạc sắp gả cho Thái tử, ta hỏi Mệnh Thư:

“Tô Lạc Lạc không phải Chấp bút nhân, ngươi rốt cuộc là ai?”

Mệnh Thư hiện lên câu trả lời:

“Gả cho Thái tử, ngươi sẽ biết.”

Thế là, vào đêm trước khi Tô Lạc Lạc xuất giá, ta đã rạch nát mặt nàng. Vết thương sâu đến mức nàng ta cả đời sẽ mang một vết sẹo xấu xí. Mang vết sẹo ấy, xem Ô Lặc Hoài còn yêu nàng ta kiểu gì? Mệnh Thư chỉ nói để ta làm Thái tử phi, chứ đâu có nói không cho ta động đến Tô Lạc Lạc.

Ngày xuất giá, ta nhìn khắp nơi một màu đỏ rực, nhưng chẳng có lấy nửa phần vui mừng. Xuất giá thì xuất giá vậy, dù sao Thái tử cũng chỉ muốn nạp đích nữ của Tể tướng thôi mà.

Đêm động phòng hoa chúc, ta mãi chẳng đợi được Thái tử. Mệt mỏi quá đỗi, ta tựa vào thành giường thiếp đi.

Ta bị đánh thức bởi một cái bạt tai. Có kẻ túm tóc ta, đập mạnh đầu ta vào góc bàn. Ta lại bị ném xuống đất, rồi có kẻ điên cuồng đá vào bụng và ngực ta.

“Đồ tiện nhân! Ngay cả chu sa cũng mất rồi, còn dám gả cho bổn Thái tử!”

Ta nén cơn đau dữ dội, nhìn kẻ đang đánh ta, hắn nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ gay, thần sắc dữ tợn.

“Người đâu, mang roi đến!”

Một phụ nhân cười đưa cho hắn chiếc roi đầy gai sắt. Ta run rẩy, lùi sát vào góc tường. Hắn vừa giận dữ vừa vui vẻ, vung roi quật mạnh xuống, dường như tiếng kêu thảm thiết của ta mang lại cho hắn khoái cảm tột độ. Ta cố bò về phía cửa, hắn cuồng loạn cười kéo ta lại, rồi đánh đập một trận tàn nhẫn.

Ta đã khản cả giọng.

Người phụ nhân kia tựa vào Thái tử, giọng nũng nịu:

“Thái tử phi cần diện kiến thánh thượng, đánh mạnh tay quá thì không hay đâu ạ?”

Thái tử vuốt tay nàng ta:

“Nãi nương, Phỉ nhi không đánh vào mặt nàng ta, sẽ không ai nhìn ra đâu.”

Người phụ nhân kia chính là nhũ mẫu của Thái tử, Uyển Nương. Nàng ta cầm khăn tay khẽ cười:

“Phỉ nhi hôm nay vẫn sẽ đến phòng nhũ mẫu, bổn Thái tử thấy tiện nhân này thật ghê tởm.”

Ta bị giam trong phòng, ngày nào Thái tử cũng đánh đập ta một trận thừa sống thiếu chết, chỉ riêng khuôn mặt là không động đến. Hắn nói hắn thương xót dung nhan mỹ lệ này.

Vài ngày sau, hắn nói muốn đưa ta đi dự tiệc.

Uyển Nương mang đến một đôi giày, bảo ta thay vào.

Ta biết nàng ta không có ý tốt, quả nhiên trong giày có một đống mảnh sành. Ta đang định vứt đi, nàng ta nói:

“Thái tử phi, đây là giày Thái tử đích thân chọn cho người đấy. Hậu quả của việc không mang, người biết rõ rồi đấy.”

Ta cắn răng, xỏ vào. Cơn đau buốt thấu xương ập đến. Mảnh vỡ tuy nhỏ, nhưng mỗi bước đi lại càng đâm sâu vào da thịt.

Đôi cẩu nam nữ kia, đợi ta làm Chấp bút nhân, ta nhất định sẽ công khai mọi chuyện xấu xa của các ngươi ra khắp thiên hạ, khiến các ngươi thân bại danh liệt.

Trên yến tiệc, ta ngồi sau Triệu Phỉ, cúi thấp đầu.

“Tiểu Khả Hãn Bắc Địch đến!”

Ta chợt ngẩng phắt dậy, nhìn thấy Ô Lặc Hoài. Hắn từ ngoài cửa bước vào, dáng vẻ cao lớn, uy nghi, đối lập hoàn toàn với Triệu Phỉ đang thối nát, suy đồi.

Ba năm không gặp, hắn đã rũ bỏ vẻ non nớt, khí chất sát phạt khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hắn đeo đao vào cung, thế mà không một ai dám ngăn cản.

Ta vội vàng cúi thấp đầu, sợ hắn sẽ nhận ra ta.

error: Content is protected !!