Góc Của Chan

ĐOẠT VÂN- CHƯƠNG 2

2

Thế nhưng, vấn đề là, Ô Lặc Hoài lại không gần nữ sắc.

Dân phong Bắc Địch vốn phóng khoáng, các quý tộc nuôi dưỡng rất nhiều nữ nô xinh đẹp để sủng hạnh.

Chỉ trừ Ô Lặc Hoài.

Không phải các nữ nô không thèm khát hắn, dù sao, một vị vương tử anh tuấn như vậy, ai lại không muốn trèo cao?

Ô Lặc Hoài còn trẻ mà đã ra dáng người từng trải, chẳng cần nổi giận mà vẫn toát ra uy nghiêm, khiến các nữ nô gặp hắn đều sợ đến cứng đờ. Cũng từng có kẻ gan dạ, tự dâng mình lên giường, nhưng chưa đầy khắc đã tái mặt, y phục xộc xệch chạy khỏi trướng của hắn.

Thế nên, ta nghi ngờ Ô Lặc Hoài…

Không được.

Ta cũng sợ hắn. Từ nhỏ ta đã lớn lên trong khuê phòng sâu kín, chẳng hề hay biết gì về chuyện phong nguyệt. Đường đường là một đích nữ phủ Tể tướng, lại phải sa cơ đến mức bán thân, quả là nỗi sỉ nhục tột cùng.

Nhưng chẳng còn cách nào khác. Mạng sắp mất rồi, giữ thể diện để làm gì?

Thị nữ thân cận của Ô Lặc Hoài đang mang nước nóng định vào trướng của hắn, khi ta lướt qua nàng, ta kín đáo rắc một ít bột thuốc lên người nàng. Trước kia ở y quán, so với thuốc cứu người, ta lại hứng thú hơn với độc dược. Loại thuốc này sẽ khiến nàng ta nằm liệt một lát.

Nàng lảo đảo người, ta vội đỡ lấy, nhân cơ hội đề nghị thay nàng chuẩn bị nước tắm.

Ô Lặc Hoài vẫn chưa trở về.

Ta đổ đầy nước nóng vào thùng tắm, rắc thêm cánh hoa, rồi tĩnh lặng chờ đợi con mồi.

Chẳng mấy chốc, ta nghe thấy tiếng bước chân.

Ta hít một hơi thật sâu, nín thở, rồi nấp vào trong bồn tắm. Ngay lập tức, ta hối hận khôn nguôi. Sao ta lại đổ nước nóng đến vậy chứ!

Tiếng bước chân ngày càng gần. Ta từ trong nước đứng dậy, nước bắn tung tóe. Mỹ nhân xuất hiện từ làn nước, ngàn phần kiều mị, lẽ nào hắn không động lòng?

Nhìn Ô Lặc Hoài tuấn lãng, hiên ngang trước mắt, ta cắn chặt môi dưới, cười thẹn thùng, định trao một cái liếc mắt đưa tình.

Một tia sáng trắng lóe lên, lưỡi đao đã kề ngang cổ ta. Bị bất ngờ, ta không dám nhúc nhích. Lưỡi đao của hắn sắc bén như chém sắt bùn, chỉ cần thêm chút lực, máu ta sẽ văng đầy đất.

“Ngươi làm gì ở đây?” Hắn khẽ hé đôi môi mỏng.

“Nô… nô… ngưỡng mộ Tiểu Khả Hãn đã lâu… chỉ cầu…”

Mấy chữ đó khó thốt nên lời, mặt ta nóng bừng, cắn chặt môi dưới. Khi ta ngẩng mặt nhìn hắn lần nữa, ánh mắt ta ngập nước, lệ quang lấp lánh.

Hắn khẽ sững sờ, dường như đã hiểu ý ta. Hắn từ từ hạ đoản đao xuống, thần sắc như băng tuyết tan chảy, ánh mắt thêm phần xâm lược.

Đột nhiên, ta cảm thấy trời đất quay cuồng. Khi định thần lại, ta đã nằm gọn trong một vòng tay nóng bỏng.

Lửa trại bập bùng cháy. Ta nghĩ đến vài hình ảnh, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, lòng đầy bất an.

Sau đó, ta bị ném ra ngoài trướng. Ngã sõng soài trên đất.

Ta ngồi đó, đầy hoang mang, đầu óc mơ màng.

Hắn cúi nhìn ta, tựa như thiên thần đang nhìn xuống lũ kiến hôi.

“Đưa nàng ta về.” Hắn ra lệnh cho thị vệ, rồi quay người vào trướng.

Trên đường về, các thị vệ buông lời châm chọc:

“Đồ tiện nhân, cũng dám trèo lên giường Tiểu Khả Hãn. Tiểu Khả Hãn ngay cả mỹ nhân đẹp nhất Bắc Địch còn không thèm, ngài sẽ có để mắt tới ngươi ư?”

Ta lạnh lùng nhìn họ. Chắc hẳn chưa từng có nô lệ nào dám khiêu khích bọn chúng, một tên liền tát ta một bạt tai.

Cái bạt tai không hề nhẹ, khiến mặt ta sưng vù nửa bên, khóe miệng rỉ máu. Một bạt tai khác lại sắp giáng xuống, ta vội túm chặt lấy tay hắn.

“Ngươi là cái thá gì mà dám đánh ta? Ngươi nhìn cho rõ, trên người ta đang khoác áo ai? Lần trước, nữ nô kia bị đuổi ra ngoài thì y phục tả tơi, còn phải chịu roi vọt. Nhưng lần này Tiểu Khả Hãn đã khoác áo cho ta, còn sai các ngươi hộ tống ta. Vì sao, các ngươi thử nghĩ xem.”

Bọn chúng bị lời ta hù dọa, không dám trêu chọc ta nữa.

Tuy hôm nay sự việc thất bại, nhưng lại cho ta thấy được một tia dung túng từ Ô Lặc Hoài dành cho ta. Tia dung túng này có lẽ là nhờ ta đã đóng vai Tô Lạc Lạc mà có được.

Thế nhưng, chỉ một chút dung túng ấy đã đủ để ta được đằng chân lân đằng đầu. Nếu hắn ta không chịu động lòng, vậy ta sẽ thêm lửa vào.

Vài ngày sau, trong buổi yến tiệc của vương tộc, ta đứng hầu một bên, rót rượu cho Ô Lặc Hoài. Hắn lạnh lùng liếc ta một cái, rồi không nhìn ta nữa.

Hắn đâu hay biết, trong bầu rượu trên tay ta chính là tửu thôi tình.

Ta trân trân nhìn hắn đưa chén rượu lên môi, sắp sửa uống cạn. Tim ta như nhảy lên tận cổ họng, vừa căng thẳng lại vừa phấn khích vì sắp đạt được mục đích.

Thế nhưng, bỗng có kẻ kéo ta sang một bên. Là Vương thúc của Ô Lặc Hoài, Ô Lặc Thoát, say khướt lôi ta vào lòng hắn. Mùi mồ hôi hôi hám của hắn gần như khiến ta nghẹt thở.

Hắn giật lấy bầu rượu trên tay ta, ghé miệng uống ừng ực.

Cả người hắn bỗng nóng ran, nước dãi chảy ròng, nhìn ta cười dâm đãng. Ta linh cảm chẳng lành. Chẳng lẽ ta “trộm gà không được lại mất nắm gạo” sao?

Bàn tay hắn bắt đầu không an phận, sờ soạng khắp người ta. Ta không thể thoát được, chỉ đành cầu cứu nhìn về phía Ô Lặc Hoài.

Thế nhưng, hắn vẫn điềm nhiên uống rượu, ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho ta. Chén rượu ta đổ cho hắn vẫn đặt nguyên một bên. Thì ra, hắn đã biết rượu có vấn đề.

Ô Lặc Thoát thô bạo bóp miệng ta, cưỡng ép ta uống rượu thôi tình.

Ta giãy giụa không thoát, bị sặc đến nửa sống nửa chết. “Cứu ta…” Ta thực sự sợ hãi, khẽ khàng cầu xin.

Thế nhưng, hắn không hề động lòng, mặc cho ta bị kéo đi ngày càng xa. Ta tuyệt vọng nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn. Bỗng nhiên, ta bị Ô Lặc Thoát vác lên vai.

Xung quanh có người hò reo. Yến tiệc ở Bắc Địch thường là vậy, khi hứng khởi, khách khứa liền túm lấy tỳ nữ, nô lệ mà hành sự mây mưa. Hắn ta đưa ta đến một chỗ, đè xuống, xé toạc y phục ta. Ta điên cuồng chống cự.

Trong lúc tuyệt vọng cùng cực, ta chợt cảm thấy thân mình nhẹ bẫng. Ô Lặc Thoát đã bị đẩy ngã xuống đất.

Chỉ trong chớp mắt, ta đã nằm gọn trong vòng tay Ô Lặc Hoài.

“Tiểu Khả Hãn, ngươi làm gì?!” Ô Lặc Thoát giận dữ quát.

“Vương thúc, nàng ta là nữ nhân của ta.”

Ô Lặc Thoát nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, như một con chó rừng đang nhe nanh.

Ta siết chặt nắm đấm, người nóng ran khó chịu, dược lực của tửu thôi tình đã phát tác.

Đột nhiên, hắn ta cười khẩy vài tiếng:

“Nữ nhân mà Tiểu Khả Hãn đã muốn thì tự nhiên không thể động vào được.”

Hắn bỏ đi, nhưng ta thấy rõ sự hiểm độc và ghen ghét trong mắt hắn.

Ta từng đọc trong Mệnh Thư: Ô Lặc Thoát đã thèm khát ngôi vị Khả Hãn của huynh trưởng mình từ lâu, và cũng hận Ô Lặc Hoài thấu xương.

Dược hiệu càng lúc càng mạnh.

“Tiểu Khả Hãn…”

Khuôn mặt góc cạnh của hắn căng thẳng.

“Nô… yêu mến người…”

Thần sắc thiếu niên không đổi, nhưng hô hấp đã trở nên dồn dập.

Hừ. Cuối cùng cũng có thể hạ gục hắn rồi.

Ngay khi ta định ghé sát hơn, một viên thuốc bỗng bị nhét vào miệng ta.

Một luồng khí lạnh ập đến, ta tỉnh táo hơn nhiều.

Hắn rốt cuộc có được không?

“Về trướng của ngươi đi.”

Hắn bỏ mặc ta, lạnh lùng phán, thần sắc tựa như chạm vào ta một chút cũng thấy dơ bẩn.

Ta chợt thấy nhục nhã vô cùng. Hắn ngay cả Tô Lạc Lạc còn chưa gặp, mà lại vì nàng ta giữ thân trong sạch ư? Nếu là nàng ta, có lẽ mọi việc đã thành rồi chăng? Ta nào có kém gì nàng ta? Nếu không phải định mệnh trêu ngươi, ta đã được gả cho Thái tử Triệu Phỉ, đâu cần tự hạ mình đến mức này?

Ta cắn chặt răng, quay lưng bỏ đi, vừa chạy vừa khóc, khóc trong căm hờn. Ta hận sự thấp hèn của chính mình, hận cả Ô Lặc Hoài, kẻ đã được định sẵn sẽ giết ta.

Mưa lớn như trút nước, ta ngã nhào xuống vũng bùn. Ta cố gắng bò dậy, tay chân lấm lem, nhưng lại càng ngã đau hơn giữa màn mưa, thảm hại vô cùng.

Ta đã từ một cao môn quý nữ Tô Vân Khởi, biến thành kẻ nô lệ thấp hèn tột cùng.

Còn Tô Lạc Lạc thì sao? Nàng ta vẫn tinh khôi trong trắng, cao cao tại thượng.

Nhưng nàng ta dựa vào đâu? Nàng ta dựa vào đâu mà có thể trong sạch, không tranh không giành lại có được Ô Lặc Hoài?

Nàng ta, một kẻ ngu xuẩn xuất thân thứ thiếp, dựa vào đâu mà có thể mẫu nghi thiên hạ?

Ta ngẩng đầu lên lần nữa, mưa lớn quất vào mặt, bầu trời đen kịt, sấm chớp đùng đoàng, như chực đổ sập xuống mặt đất.

Ta lau khô những giọt nước mắt yếu đuối, rồi đưa ra một quyết định.

Ô Lặc Hoài, nếu ta không thể ngủ cùng ngươi, vậy ta sẽ…

Giết ngươi.

Ta lật mở Mệnh Thư, trên đó hiện lên một dòng chữ, mực vẫn còn ướt:

“Ngày nhật thực, Ô Lặc Thoát ám sát Ô Lặc Hoài, Ô Lặc Hoài suýt gặp nạn, may mắn được Tô Lạc Lạc cứu.”

Ta cười lạnh một tiếng. Cơ hội đã đến.

Lần này, ta sẽ không thay Tô Lạc Lạc hành động nữa. Nàng ta muốn cứu hắn, ta lại muốn giết hắn.

Không có Tô Lạc Lạc ra tay cứu giúp, Ô Lặc Hoài sẽ ra sao đây?Ta chẳng còn gì để mất. Dù cho là đường cùng, ta cũng phải kéo kẻ hãm hại ta xuống nước.

error: Content is protected !!