Góc Của Chan

ĐOẠT VÂN- CHƯƠNG 1

1

Ta đón lấy cây trâm, khẽ lắc đầu.

Nàng cười khẩy một tiếng:

“Cây trâm này, ban cho tỷ đi…”

Ta nâng niu cây trâm, có vẻ hơi lúng túng:

“Cây trâm đẹp thế này, ta sao dám xứng…”

“Chẳng phải thứ gì tốt đẹp, tỷ cứ cầm lấy đi.”

“Tỷ tỷ… tỷ tỷ cũng có một món quà muốn tặng muội, muội… có thể nhắm mắt lại trước được không?”

Nàng khẽ cau mày, dưới ánh mắt mong chờ của ta, nàng khó chịu nhắm mắt lại.

Đột nhiên, nàng thét lên một tiếng thảm thiết, ôm chặt lấy mặt, máu tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay nàng.

Trong tay ta là cây trâm đã rạch nát mặt nàng.

Nàng nhìn thấy bàn tay đẫm máu, sắc mặt tái nhợt, rồi nhìn vào gương, thấy một vết sẹo sâu hoắm đến tận xương đang vắt ngang gần hết khuôn mặt.

Nàng gào lên thảm thiết, nhào về phía ta.

Ta giữ chặt bàn tay nàng vung tới, ấn nàng xuống mặt bàn, rồi rắc muối lên vết thương.

Nàng đau đớn co giật.

Một tiếng sấm rền vang, mặt ta bỗng sáng bừng trong ánh chớp. Trong gương, ta đang cười, khuôn mặt dính vết máu lấm tấm, tựa như những đóa mai điểm xuyết trên nền tuyết.

Ta ngồi xuống trước gương, cài cây trâm dính máu lên tóc, lại lấy máu thứ muội mà bôi lên môi, quả là một thứ son môi diễm lệ.

Các nha hoàn nghe tiếng động, xông vào, thấy cảnh tượng đó đều kinh hoàng kêu lớn:

“Mau đi mời lão gia! Có chuyện lớn rồi!”

Ta bước vào màn mưa như trút nước, vạt váy thấm đẫm bùn lầy dơ bẩn.

Nụ cười của ta càng lúc càng phóng túng, cho đến khi phụ thân xách kiếm, đặt ngang cổ ta.

“Nghiệt chướng! Sao ngươi lại độc ác đến thế! Lẽ ra ngươi phải chết rục xương ngoài kia mới phải!”

Ta dùng sức nắm chặt lưỡi kiếm, máu tươi cuồn cuộn chảy xuống:

“Giết ta đi, cha! Giết ta đi!”

Ta phá lên cười:

“Người chỉ có hai nữ nhi thôi. Giết ta rồi, ai sẽ thay người lấy lòng Thái tử Triệu Phỉ đây?”

Ta cười, ép sát nhìn thẳng vào người, cảm giác đau đớn nơi lòng bàn tay dường như tan biến, từng lời thốt ra đầy căm hận:

“Hãy để ta trở lại làm đích nữ phủ Tể tướng. Giành lại tất thảy những gì vốn thuộc về ta.”

Mẫu thân ta năm mười hai tuổi đã gieo mình xuống hồ, người còn muốn kéo ta cùng chết.

Chẳng ai biết vì sao, người xuất thân vọng tộc, cùng phụ thân hòa hợp như cầm sắt, trong phủ chẳng ai không kính trọng.

Thế nhưng một đêm nọ, người tóc tai rũ rượi, chân trần chạy ra khỏi phòng, chạy đến bên giường ta.

Mẫu thân hai mắt đỏ hoe, toàn thân ướt sũng:

“A Khởi, mau theo ta đi chết. Không kịp rồi! Không kịp rồi!”

Ta nhìn mẫu thân vốn ngày thường đoan trang cao nhã giờ đây lại như quỷ dữ, sợ hãi đến run rẩy.

Người lôi kéo ta ra đến bên hồ, dáng vẻ điên loạn, quân lính trong phủ chẳng ai dám đến gần.

Ta gào khóc, muốn chạy trốn, miệng không ngừng kêu:

“Nương, đừng giết con, A Khởi không muốn chết.”

Người tát ta một bạt tai thật mạnh:

“Giờ không chết, chẳng lẽ con muốn sau này bị vô vàn nam nhân lăng nhục đến chết ư?!”

Ta cắn phập vào tay người, rồi lao về phía nãi nương.

Mẫu thân nhìn ta đầy bi ai, nói:

“Ngoan nào, A Khởi, theo ta cùng đi.”

Ta lắc đầu, người vừa khóc vừa cười:

“Hoa trong gương, trăng dưới nước, đâu là thật, đâu là giả?”

“Bút mực vài dòng, kết cục liền định.”

Người rút ra một quyển sách mỏng, ném xuống đất, rồi xoay người gieo mình xuống hồ.

Tất cả mọi người đều lao xuống cứu người, còn ta run rẩy nhặt lấy quyển sách ấy.

Bìa sách đề chữ 《Mệnh Thư》.

Bên trong chỉ có một dòng chữ, mực vẫn còn ướt, tựa hồ vừa mới được viết ra ngay tích tắc trước đó.

“Tể tướng phu nhân Tô Nhược Mai và nữ nhi Tô Vân Khởi ác giả ác báo, cuối cùng trở thành nô lệ Bắc Địch, bị lăng nhục đến chết.”

Dòng chữ trên giấy, ngay khoảnh khắc ấy, chợt biến đổi.

Mấy chữ “Tể tướng phu nhân Tô Nhược Mai” biến mất, chỉ còn lại “Tô Vân Khởi ác giả ác báo, trở thành nô lệ Bắc Địch, bị lăng nhục đến chết.”

Một dòng chữ khác hiện lên:

“Tể tướng phu nhân Tô Nhược Mai gieo mình tự vẫn.”

Trên đầu, sấm chớp giật đùng đùng. Tiếng khóc than, la hét xung quanh ngay khoảnh khắc ấy như vỡ òa trong tai ta.

“Phu nhân chết rồi! Phu nhân tắt thở rồi!” “Phu nhân gieo mình xuống hồ tự vẫn rồi!”

Thì ra, mẫu thân đã nhìn thấy tương lai của hai mẫu tử ta từ quyển sách này, nên mới muốn tự vẫn để thay đổi kết cục.

Ngay sau đó, trên sách lại hiện lên một dòng chữ khác:

“Triều Chu bị Bắc Địch diệt vong, Tô Lạc Lạc và Bắc Địch Vương Ô Lặc Hoài kết hôn, trở thành mẫu nghi thiên hạ.”

Tô Lạc Lạc là thứ muội của ta, sinh mẫu nàng là tỳ nữ do nương ta mua về, một kẻ vô dụng chẳng biết gì.

Thế mà nàng ta lại có thể hưởng vinh hoa đến thế, còn ta lại bi thảm đến nhường này ư?

Tuy nhiên, ngoại trừ dòng chữ về việc mẫu thân gieo mình tự vẫn đã khô mực, những dòng chữ khác vẫn còn ướt sũng, chưa khô hẳn.

Mẫu thân từng nói trước khi gieo mình xuống hồ:

“Bút mực vài dòng, kết cục liền định.”

Chẳng lẽ là nói, những lời tiên tri trên kia, trước khi mực khô đi, đều có thể thay đổi được sao?

Phụ thân hai ngày sau mới trở về. Người và mẫu thân vốn là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, bên mình chỉ có một tiểu thiếp do mẫu thân cứng rắn ép gả, chính là sinh mẫu của Tô Lạc Lạc.

Đêm đó, người gục ngã trong linh đường, say mèm, nhưng sáng hôm sau lại tỉnh dậy trên giường sinh mẫu của Tô Lạc Lạc.

Ta chẳng hề bất ngờ. Mệnh Thư đã viết: “Tể tướng trong cơn say mèm, nắm lấy một đôi tay phụ nữ, có phải Nhược Mai chăng, người tự hỏi. Không phải Nhược Mai, nàng đã bỏ người mà đi rồi. Nhưng hương thơm trên thân người phụ nữ kia lại ban cho người sự an ủi. Người cam lòng chấp nhận sai lầm này. Một đêm chìm đắm.”

Mệnh Thư còn viết: “Tể tướng tuy yêu sâu sắc thê tử, nhưng trong lúc bi thống lại phát hiện sự dịu dàng của thị thiếp bên cạnh.”

Chỉ vài ngày sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân như biến thành một người khác, bắt đầu sủng ái sinh mẫu của Tô Lạc Lạc.

Ta nhìn cuộc đời mình như một cuốn thoại bản, cứ thế bước theo quỹ đạo đã được tiên đoán trong sách Mệnh. Dẫn đến cái kết ta làm nô, làm kỹ.

Nhưng ta không cam lòng. Ta không muốn chết một cách uất ức như mẫu thân, ta muốn thay đổi kết cục này.

Bút mực chưa khô, tất cả vẫn chưa thành định số.

Nó nói ta “ác giả ác báo”, vậy ta sẽ làm một kẻ có lòng Bồ Tát.

Ta thay đổi hoàn toàn tính cách kiêu căng ngày trước, ngày ngày đều đến thiện đường bố thí cháo, học y cứu người.

Những việc thiện ta làm ngày càng nhiều, chữ viết về kết cục của ta trên sách cũng dần nhạt đi, lòng ta thầm vui sướng. Thế nhưng, cứ mỗi khi nó sắp biến mất, Tô Lạc Lạc lại xuất hiện, mực lại đậm thêm vài phần, xóa bỏ mọi nỗ lực trước đó của ta.

Ta hiểu ra, chỉ cần nàng ta còn bên cạnh, ta sẽ không thể tránh khỏi kết cục bi thảm. Muốn sống sót, ta nhất định phải trừ bỏ nàng ta.

Ta tìm đến bọn buôn người chuyên bán thiếu nam thiếu nữ của triều Chu cho Bắc Địch. Kẻ đó cười nói:

“Người đời đồn đại Tô đại tiểu thư có lòng Bồ Tát, hóa ra là mặt tựa Quan Âm, lòng tựa rắn rết.”

Ta không đáp lời. Tô Lạc Lạc không có lỗi, nhưng ta cũng không có lỗi. Ta chỉ muốn được sống yên ổn.

Khi hội chùa, ta cố ý bỏ rơi Tô Lạc Lạc. Ta đứng trên lầu cao, nhìn nàng ta hoảng loạn giữa đám đông, rồi bị kẻ khác bịt miệng mũi, lôi vào con hẻm.

Ta nắm chặt khăn tay, cố kìm nén sự hổ thẹn trong lòng.

Ta mở Mệnh Thư ra, những dòng chữ trên đó không những không biến mất, mà trái lại còn nhanh chóng khô đi, và thêm một dòng chữ nữa hiện ra:

“Quả báo ác của Tô Vân Khởi đã được gieo xuống, ngay khi nàng ta để bọn buôn người bắt cóc Tô Lạc Lạc.”

Ta kinh hãi tột độ, thì ra “ác giả ác báo” chính là nói về điều này.

Ta vội vã đuổi theo bọn buôn người, bắt chúng thả Tô Lạc Lạc ra.

Thế nhưng, một tên buôn người đã bị một mũi tên của đám lính phủ Tể tướng đến giải cứu xuyên tim. Chúng đau đớn vì mất đồng bọn nên không chịu thả người nữa.

Ta cắn răng:

“Ta sẽ đi cùng các ngươi, hãy thả nàng ta ra.”

Vì ta muốn hãm hại Tô Lạc Lạc, nên mấy chữ “rơi vào cảnh nô lệ Bắc Địch” đã khô mực. Nếu điều này không thể thay đổi, chi bằng thuận theo thế cục, may ra còn có một tia sống, tránh khỏi “bị lăng nhục đến chết”.

Ta đẩy Tô Lạc Lạc về phía đám lính phủ. Sau đó, ta bị bán sang Bắc Địch.

Khi chúng ta đến biên giới Bắc Địch, có một cô bé bị bệnh rất nặng. Ta cho cô bé uống thuốc, và trước lúc lâm chung, cô bé van nài ta hãy chăm sóc con thỏ nhỏ của mình.

Nhìn cái cục bẩn thỉu kia, ta ghê tởm vô cùng, đang định từ chối thì bọn thổ phỉ ập đến.

Chúng đốt phá, giết chóc, hãm hiếp.

Một tên thổ phỉ răng vàng khè, tay xoa xoa hạ thân, bước về phía ta.

Ta mở Mệnh Thư ra, phát hiện mực của dòng chữ “bị lăng nhục đến chết” đã khô.

Hắn đá vào ngực ta một cú, rồi xé toạc xiêm y của ta.

Bỗng nhiên, ta liếc thấy trên sườn đồi xa xa dường như có một đội người đang đứng đó, lạnh lùng bàng quan nhìn thảm kịch trần gian này.

Lúc này, trên Mệnh Thư hiện lên một dòng chữ:

“Ô Lặc Hoài lần đầu gặp Tô Lạc Lạc, nàng đang ôm một con thỏ nhỏ, khẩn khoản cầu xin hắn cứu lấy con thỏ.”

Thỏ nhỏ? Vì sao trên sách bỗng dưng lại xuất hiện Ô Lặc Hoài, vị vua tương lai của Bắc Địch? Ta không còn tâm trí nghĩ ngợi, điên cuồng giãy giụa, chạy về phía cô bé.

Nàng đã tắt thở, ta ôm lấy con thỏ nhỏ. Đúng lúc định chạy đi thì lại bị tóm lấy.

Hai tên thổ phỉ giữ chặt ta, cắn xé tới tấp vào cổ ta. Còn ta, vừa giằng co vừa ôm chặt con thỏ vào lòng.

Ngay khi xiêm y ta gần như bị chúng lột sạch, một luồng kiếm quang chợt lóe qua, cổ hai tên kia gần như bị chém đứt lìa, máu tươi bắn tung tóe lên mặt ta.

Hai tên thổ phỉ đổ gục. Một thiếu niên cưỡi ngựa cúi nhìn ta từ trên cao, sau lưng chàng là vạn trượng hào quang.

Hắn đi ủng cao, mặc quần kỵ mã, trên người là bộ hoa phục Bắc Địch thêu hình chim ưng. Ngũ quan sắc nét, dưới hàng lông mày kiếm là đôi mắt sâu thẳm, tràn đầy vẻ hoang dã và hung hãn. Sự trẻ trung, tràn đầy sức sống của thiếu niên khiến khí chất cương liệt của hắn pha thêm chút dịu dàng.

Ta biết, hắn chính là Ô Lặc Hoài.

Ta chợt nhớ lại dòng chữ trên Mệnh Thư về lần đầu hắn gặp Tô Lạc Lạc:

“Thiếu nữ ngẩng mặt lên, vẻ ngây thơ thuần khiết, khẽ khàng hỏi hắn liệu có thể cứu con thỏ nhỏ của nàng hay không.”

Quỷ thần xui khiến, ta ôm chặt lấy con thỏ, cất lời hỏi:

“Ngươi… ngươi có thể cứu con thỏ nhỏ của ta không?”

Trên Mệnh Thư, ba chữ “Tô Lạc Lạc” biến mất, được thay thế bằng “Tô Vân Khởi”.

Và đó đã trở thành lần đầu ta và Ô Lặc Hoài gặp mặt.

Vì ta đã đóng vai Tô Lạc Lạc, Ô Lặc Hoài động lòng, và ta đã trở thành nô lệ của hắn.

“Khi Ô Lặc Hoài dẫn kỵ binh vương trướng đi ngang qua, hắn nhìn thấy một đám thổ phỉ đang cướp bóc. Hắn tin vào quy luật tự nhiên ‘kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu’, bọn thổ phỉ là lũ linh cẩu tham lam bỉ ổi, nhưng hắn không có ý định can thiệp.

Thế nhưng, hắn chợt nhìn thấy một thiếu nữ.

Hắn nhìn những con linh cẩu xấu xí kia đang vồ lấy nàng, chuẩn bị xâu xé thân thể nàng như vầng trăng, nàng khóc thét, ôm chặt con thỏ trong lòng. Hắn nắm chặt roi ngựa trong tay.”

Con thỏ đã chết. Khi Ô Lặc Hoài nhìn tới, ta cố nặn ra vài giọt nước mắt.

Nhưng khi quay lưng đi, vẻ mặt ta lại lạnh lùng vô cảm, ta vứt con thỏ sang một bên một cách tùy tiện, rồi dùng khăn tay lau sạch tay.

Về sau, mỗi khi Mệnh Thư hiện ra tình tiết thuộc về Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc, ta đều lợi dụng lúc bút mực chưa khô mà thay thế Tô Lạc Lạc, hoàn thành những tình tiết ấy.

Ta giả vờ không biết cưỡi ngựa bắn cung, giả bộ yêu thích động vật nhỏ, thích cười, tính tình hoạt bát.

Ta càng hóa thân thành thứ muội của mình nhiều bao nhiêu, cái tên “Tô Lạc Lạc” càng bị “Tô Vân Khởi” thay thế bấy nhiêu, và mực viết về kết cục bi thảm của ta cũng càng nhạt dần.

Cho đến một ngày, trên Mệnh Thư xuất hiện một dòng chữ:

“Tô Lạc Lạc và Ô Lặc Hoài cùng hưởng mây mưa.”

Chỉ cần ta thay thế Tô Lạc Lạc, cùng Ô Lặc Hoài hoan hảo, là có thể thay đổi được kết cục.

Thế nhưng, ta còn chưa xuất giá đã mất đi trinh tiết, về sau biết tự xử lý bản thân thế nào đây?

Ta nhất định phải quyến rũ hắn.

error: Content is protected !!