Góc Của Chan

LỆCH NHỊP- CHƯƠNG 3

10

12 giờ đêm, tôi đứng trước cửa nhà mình, không biết có nên mở cửa bước vào hay không.

Mẹ tôi mất vì bệnh khi tôi còn học cấp hai. Đến khi tôi vào đại học, bố tôi mới rụt rè hỏi tôi liệu ông có thể tìm một người bạn đời không.

Lúc đó tôi mới nhận ra, hóa ra việc ông một mình nuôi tôi khôn lớn cũng chẳng dễ dàng gì.

Tôi hiểu nhu cầu tình cảm của ông, và cũng biết rằng, ông không thể vì mẹ tôi mà cô đơn cả đời.

Kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, ông dẫn một người cô đến gặp tôi. Cô ấy khá hiền lành, hay cười.

Bố tôi tranh thủ lúc cô ấy đi vệ sinh, lén lút hỏi tôi có được không, nếu không được thì ông sẽ không tìm nữa.

Tôi nhìn những nếp nhăn nơi khóe mắt ông, không đành lòng nói ra lời tàn nhẫn, mà chỉ mỉm cười gật đầu.

Sau này, dì Lý chuyển đến nhà chúng tôi.

Ngôi nhà được dọn dẹp ngăn nắp, có hoa tươi và cơm nóng sốt.

Bố tôi ngày càng vui vẻ hơn, và cũng chính từ lúc đó, tôi bắt đầu cảm thấy mình như một người thừa thãi.

Tôi biết mình không thể ích kỷ như vậy, nhưng tôi vẫn không thể thoải mái chấp nhận một người xa lạ bước vào cuộc sống của mình.

Vì thế, dù học ở ngay địa phương, tôi cũng chỉ về nhà vào các kỳ nghỉ hè và nghỉ đông.

Sau khi Trình Triệt biết chuyện nhà tôi, năm ba đại học anh ta đã thuê một căn nhà bên ngoài, cốt là để tôi có nơi để đến khi không muốn về nhà.

Đó chính là căn nhà mà chúng tôi đang ở bây giờ.

Gia đình anh ta có tiền, sau này đã mua hẳn căn nhà đó.

Hôm đó, anh ta đặt sổ đỏ trước mặt tôi, ôm chặt lấy tôi, nói những lời tình tứ: “Thẩm Duyệt, anh ở đây, anh sẽ cho em một mái nhà, sau này dù có cãi nhau, anh sẽ là người ra đi, em cứ ở lại đây.”

Lúc đó tôi cảm thấy rất xúc động, thực sự rất xúc động.

Thế nhưng khi tôi bóc từng lớp màng bảo vệ trái tim mình ra để cho anh ta thấy khía cạnh yếu đuối nhất của tôi. Thì không ngờ lại là đang tự tay dâng dao cho anh ta sau này tự mình làm tôi tổn thương.

Từng nhát, từng nhát, đâm nát trái tim tôi đến tứa máu.

Tôi dựa vào cửa nhà, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào đó.

Có lẽ là có thần giao cách cảm chăng.

Một lát sau cửa mở.

Bố tôi mặc bộ đồ ngủ nhìn tôi. “Duyệt Duyệt, có chuyện gì vậy con?”

11

Dì Lý cũng khoác áo bước ra.

Đèn phòng khách bật sáng.

Nhìn thấy chiếc vali bên cạnh tôi, bố tôi hỏi: “Cãi nhau à con?”

Tôi vừa lắc đầu vừa gật đầu: “Chia tay rồi, chia tay hẳn rồi bố ạ.”

Bố tôi không hỏi lý do, mà mở lời: “Đói không con? Có muốn ăn gì không?” Rồi ông đưa cho dì Lý một cái nhìn. Dì ấy ngẩn ra một chút, rồi cười nói: “Đêm hôm khuya khoắt chắc đói lắm rồi, dì nấu cho con quả trứng luộc nhé.”

Tôi không nói gì, dì ấy đi vào bếp.

Bố tôi ngồi cạnh tôi.

Người bố mà tôi vốn nghĩ là ít lời này vỗ vai tôi: “Duyệt Duyệt, con còn có bố, con còn có nhà mà.”

Những giọt nước mắt vừa ngưng lại lại trào ra.

Tôi đứt quãng, nghẹn ngào kể cho ông nghe chuyện tối nay.

Tôi nghĩ ông sẽ như những bậc cha mẹ khác mà nói rằng các cặp đôi cãi vã thì bình tĩnh vài ngày là ổn thôi.

Thế nhưng bố tôi lại đỏ hoe mắt: “Là bố đã không giúp con nhận rõ người.”

“Duyệt Duyệt, bố luôn đứng về phía con, về nhà đi con.”

Đúng lúc đó, dì Lý bưng bát trứng luộc nóng hổi ra, cười nhìn tôi: “Duyệt Duyệt, ăn chút đồ nóng đi con, chúng ta không giận dỗi gì cả. Duyệt Duyệt của chúng ta tốt như vậy, xứng đáng có người tốt hơn để yêu thương.”

Tôi cầm thìa, từng muỗng từng muỗng uống canh.

Hơi nóng bốc lên khiến mắt tôi cay xè.

Hóa ra, gia đình tôi vẫn còn yêu thương tôi.

Thật tốt.

12

Thế nhưng, đêm đó tôi ngủ không hề ngon.

Trong mơ, chốc chốc lại hiện lên hình bóng Trình Triệt.

Khi ấy thật hạnh phúc biết bao, lần đầu tiên tôi dẫn Trình Triệt về gặp bố, anh ta đã lo lắng đến mức mất ngủ cả đêm.

Thực ra tôi biết, bố tôi cũng đã mất ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau, Trình Triệt dậy sớm đi mua rất nhiều quà cáp, đến nhà tôi rồi chạy vào bếp giúp bố tôi và dì Lý bận rộn tới lui.

Để thể hiện, anh ta đã dọn dẹp nhà tôi sạch sẽ tinh tươm.

Sau khi cùng bố tôi uống vài ly rượu, anh ta cũng từng vỗ ngực trịnh trọng hứa hẹn: “Chú yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Thẩm Duyệt cả đời.”

Mấy năm sống chung với anh ta, quả thật anh ta đã đối xử rất tốt với tôi.

Và cũng thực sự đang thực hiện lời thề muốn cho tôi một mái nhà.

Là một thiếu gia ở nhà, anh ta lại cam tâm tình nguyện vào bếp nấu nướng cho tôi.

Sau này chúng tôi tốt nghiệp và đi làm. Buổi sáng anh ta sẽ làm bữa sáng, gọi tôi dậy, tiện đường đưa tôi đi làm, đến tối thì đón tôi tan ca.

Đôi khi chúng tôi sẽ ra ngoài ăn một bữa thật ngon.

Đôi khi chúng tôi sẽ đi chợ, siêu thị, mua một đống đồ về nhà tự nấu.

Có lúc tôi nhìn bóng lưng anh ta nấu ăn, lại nghĩ nếu có thể cùng người này nắm tay nhau già đi từ từ.

Hình như cũng là một điều không tệ.

Tôi nhớ có một đêm tôi bị mất ngủ, rồi bị anh ta đang ngủ kéo lại ôm chặt.

Sau đó anh ta trong mơ hôn nhẹ lên má tôi, miệng lầm bầm “Vợ ơi ôm ôm”.

Lúc đó, anh ta đã đối xử với tôi như một báu vật.

Nhưng chốc lát lại là hình bóng Khương Hân.

Thời cấp ba tôi tự ti, cô ta biết chuyện gia đình tôi nên ngày nào cũng mang trứng luộc cho tôi.

Cuối tuần cô ta đưa tôi về nhà ăn cơm.

Mẹ cô ta sẽ nấu cho chúng tôi rất nhiều món ngon.

Chúng tôi nằm trên giường, cùng nhau nghe nhạc, cùng nhau xem phim truyền hình.

Ngoài cửa sổ là tiếng ve kêu. Bên trong là tiếng cười nói của hai cô gái trẻ.

Chúng tôi trao đổi nhật ký, chúng tôi mỗi cuối tuần đều ở bên nhau.

Chúng tôi cùng nhau treo khóa tình bạn ở chùa, cầu mong tình bạn bền chặt mãi mãi.

Cuối giấc mơ, là cảnh hai người họ ôm nhau, lạnh lùng nói với tôi rằng, tôi mới là người thừa thãi.

Giật mình tỉnh giấc, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!