Góc Của Chan

HOẠ ÁNH TRĂNG- CHƯƠNG 1

1

Tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy thân thể mình cuộn tròn trên nền tuyết trắng xóa giữa sân nhỏ, và một sự thật đã được xác nhận: Tôi đã chết.

Chắc linh hồn tôi cũng phải mất vài ngày nữa mới tan biến hết, tôi tự an ủi mình như thế.

Chiếc điện thoại trên mặt đất nhấp nháy vài lần, là cuộc gọi đến từ Bùi Cảnh.

Hay nói đúng hơn, là cuộc gọi anh ta gọi lại cho tôi.

Điện thoại cứ nhấp nháy mãi, cho đến khi tự động tắt nguồn vì nhiệt độ quá thấp.

A Cảnh, giờ này anh mới gọi lại, đã muộn quá rồi.

Tôi đã không thể nghe máy được nữa.

2

Vốn dĩ, tôi đã định ra đi thật lặng lẽ.

Thế nhưng, khi ấy, tuyết lại rơi dịu dàng đến lạ, còn tiếng kẽo kẹt của chiếc xích đu… cũng quá giống tiếng Bùi Cảnh ngày thơ ấu đẩy tôi bay thật cao.

Bất chợt, tôi lại muốn tạm biệt anh ta một cách đàng hoàng.

Anh ta vẫn chưa biết tôi đã mắc bệnh ung thư.

Chỉ là khi tôi gọi đi, điện thoại lập tức bị dập máy.

Tôi sững lại một chút, rồi vẫn mở vòng bạn bè của Tô Dĩnh ra.

Quả nhiên.

Cô ta lại đăng một video mới.

Trong căn biệt thự mà Bùi Cảnh mua, Bùi Cảnh và mẹ anh ta vây quanh, nâng niu, chăm sóc cô ta.

Dòng trạng thái: “Cứu với, sắp được cưng chiều thành ngốc nghếch luôn rồi (cười ra nước mắt)”.

Tôi đặt điện thoại xuống, không muốn nhìn thêm cảnh Bùi Cảnh và người khác ân ái.

Dạ dày của tôi quặn thắt lại, cơn đau dữ dội ập đến lần nữa, tôi quỳ sụp xuống đất, nôn ra từng ngụm máu lớn, nền tuyết trắng tinh phút chốc đã nhuộm một mảng đỏ rực.

Tôi khó nhọc đứng dậy, lại ngồi lên chiếc xích đu.

Thật tình, sắp chết rồi mà vẫn tự chuốc thêm bực bội.

Người cũ, chuyện cũ, cảnh cũ.

Giờ anh ta đã có người mới trong vòng tay, sao còn muốn nhìn những thứ đã trôi xa như vậy.

Thế nên cuối cùng, tôi vẫn không thể nói lời tạm biệt với anh ta.

3

Tôi đưa mắt nhìn quanh cái sân nhỏ chất chứa đầy kỷ niệm này.

Tiêu điều, đổ nát.

Chỉ có gió lạnh thổi qua hiên. Ông bà đã qua đời từ lâu, tôi và Bùi Cảnh cũng đã chuyển đi khỏi đây, không còn ai trông nom. Ngoại trừ chiếc xích đu tôi đang ngồi, mọi thứ khác đã trở thành gạch vụn ngói nát, chẳng còn chút dáng vẻ nào của ngày thơ bé.

Cảnh xưa không còn, người cũng chẳng như xưa.

Tôi cười tự giễu.

Chiếc xích đu đung đưa, trong sân nhỏ tĩnh mịch, thỉnh thoảng lại có tiếng tuyết rơi lách tách từ cây lựu.

Trong thoáng chốc, tôi như nghe thấy tiếng bà nội hiền từ gọi: “Tiểu Đông Nhi, Tiểu Cảnh, mau lại đây ăn bánh trôi nướng nào.”

Trên bếp lửa, những chiếc bánh trôi trắng muốt nướng thơm lừng, mềm mềm dẻo dẻo. Bùi Cảnh bẻ một miếng, nóng đến mức phải thổi phù phù, rồi chấm một vòng đường trắng lấp lánh vào chén sứ nhỏ, đưa đến tận miệng tôi.

“Nhanh lên, ăn nóng là ngon nhất đấy.”

Bánh trôi thật ngon, tôi hạnh phúc đến mức mắt cong cong.

Bùi Cảnh thấy tôi ăn ngon miệng, ánh mắt mong chờ của anh ta được thỏa mãn, còn vui hơn cả khi tự mình ăn nữa.

Anh ta lại chịu nóng bẻ thêm bánh trôi cho tôi.

Bùi Cảnh của hồi đó thật tốt biết bao, thích chiều chuộng tôi nhất. Mỗi lần nhận được quà vặt, đồ chơi bố mẹ gửi, anh ta đều mang đến cho tôi đầu tiên.

Anh ta đút quà vặt trong túi, vẻ mặt kiêu ngạo: “Tiểu Đông Nhi cười với anh một cái đi, cười một cái anh cho em ăn.”

Tôi chẳng thèm để ý anh ta. Tôi biết, dù tôi có cười hay giận dỗi, cuối cùng anh ta cũng sẽ dúi vào tay tôi thôi.

Nếu lúc đó bạn nói với tôi rằng, sau này Bùi Cảnh sẽ bảo vệ người phụ nữ khác, mặc kệ cô ta tát tôi một cái thật mạnh…

Chắc tôi sẽ mắng bạn là đồ thần kinh mất.

4

Bố mẹ Bùi Cảnh bận rộn với công việc, còn bố mẹ tôi thì bận ly hôn. Thế là cả hai chúng tôi đều trở thành những đứa trẻ ở lại quê nhà, sống cùng ông bà nội.

Nhưng vì có đối phương, chúng tôi chẳng hề thấy cô đơn chút nào.

Chúng tôi cùng nhau đối phó với những đứa trẻ hư hay mắng chúng tôi là “đồ con hoang”, cùng nhau tan học về nhà làm bài tập, cùng nhau gục đầu trên bàn ngủ gật, rồi bị ông nội gõ đầu từng đứa một đánh thức.

Năm tôi mười tuổi, vào một đêm đông, tôi đột nhiên sốt cao vì thủy đậu. Đúng lúc ấy, tất cả người già trong làng đều đi dự lễ cúng tổ tiên, chỉ có Bùi Cảnh ở nhà tôi làm bạn với tôi.

Bất chấp nguy cơ lây nhiễm, Bùi Cảnh đội gió tuyết, nửa đêm cõng tôi đến bệnh viện thị trấn.

Tôi sốt mê man, nằm trên lưng anh ta rên hừ hừ vì khó chịu.

Anh ta cứ mãi dỗ dành tôi.

“Tiểu Đông Nhi đừng sợ, sắp đến bệnh viện rồi, đến bệnh viện uống thuốc là không khó chịu nữa đâu…”

Lúc đó anh ta cũng chỉ mười hai tuổi, tấm lưng thiếu niên vẫn còn gầy gò, vậy mà lại cắn răng cõng tôi đi mấy cây số, cánh tay ôm chặt tôi chưa một lần buông lỏng.

Xung quanh chỉ toàn là tuyết trắng hoang vu bất tận, tôi ôm lấy cổ anh ta, lắng nghe giọng nói của anh ta, cảm thấy vô cùng an lòng.

Thế nên xin hãy tha thứ cho tôi, sau này dù anh ta có làm tổn thương tôi đến mức nào, tôi cũng không thể dứt khoát buông tay mà rời đi được.

Biết đâu sau khi được nhập liệm, linh hồn tôi có thể tan biến.

Cũng chẳng còn ai khác để tôi tìm đến.

Dù sao thì tên anh ta vẫn còn trên cùng một tờ giấy đăng ký kết hôn với tôi, nên nhờ vị luật sư Bùi đại tài kia đến lo liệu hậu sự cho tôi, chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ.

Trước khi rời đi, tôi lại nhìn mảnh sân tuyết trắng này một lần nữa.

error: Content is protected !!