Góc Của Chan

CÁI GIÁ CỦA SỰ BUÔNG XUÔI- CHƯƠNG 7

15

Tôi được chị gái cứu, chị ấy nói yêu tôi, vì tôi là con của chị ấy.

Tôi không thể chấp nhận được tất cả những điều này, thật sự không thể.

Tôi muốn lộn tung bản thân từ trong ra ngoài, muốn chọc mù mắt mình, muốn khoét một lỗ trên não.

Tôi đến công ty bố tôi gây rối, việc tôi làm gây tổn hại nhất cho ông ta là châm lửa đốt quầy lễ tân khách sạn của ông ta.

Sau đó, tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Ở đây, tôi đã trải qua một khoảng thời gian tàn khốc.

Áo bó, thuốc an thần, máy sốc điện.

Mọi thứ của tôi trở nên tan nát, cuộc đời tôi như bị chia thành nhiều đoạn.

Mỗi ngày trôi qua giống như việc bóp bong bóng, phân tách, tuôn trào, rồi lại hợp lại.

Cho đến một ngày, bác sĩ nói, có người đến đón tôi rồi.

Đã bao lâu rồi nhỉ?

Tôi ngồi trên ghế bó, hôm đó tôi không ngủ ngon.

Tóc tai bù xù, tôi tự hỏi rốt cuộc ai đến thăm mình.

Dù là ai, tôi cũng sẽ tấn công hắn thật mạnh.

Kết quả, cánh cửa mở ra, là cái bóng đã bị tôi chôn vùi hàng trăm lần trong ký ức.

Là một người mà tôi cứ ngỡ anh ta đã không còn trên thế giới này nữa.

Tôi giãy giụa kịch liệt, trừng mắt nhìn chằm chằm anh ta.

Thiệu Từ Lễ mặc vest, khẽ thở dài, nói với y tá bên cạnh: “Cởi trói cho cô ấy đi.”

Vừa được cởi trói, tôi liền lao mạnh về phía anh, khiến anh loạng choạng.

Tôi cắn một miếng vào vai anh ấy.

Tôi đã nói rồi mà, bất kể ai đến, tôi cũng sẽ tấn công người đó.

Đám người kia xông lên định kéo tôi ra, nhưng bị Thiệu Từ Lễ ngăn lại.

Anh đưa tay lên, ôm chặt tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc tôi từng chút một.

Khoang miệng tôi, vị tanh nhẹ của máu lan tỏa.

Nước mắt tuôn dài trên má, thấm vào cổ áo anh.

Tôi nghe thấy giọng nói của anh.

Như làn gió xuân tôi đã chờ đợi rất lâu, rất lâu.

“Xin lỗi. Anh đến muộn rồi.”

….


Dưới đây là đoạn hội thoại đầu tiên giữa tôi và Thiệu Từ Lễ sau khi chúng tôi trùng phùng (ghi âm từ thiết bị bệnh viện):

Thiệu Từ Lễ: “Em có biết em đang ở đâu không?”

Tôi: “Ở nhà.”

Thiệu Từ Lễ: “Em đang ở nhà à?”

Tôi: “Sao anh cứ gọi hoài vậy, tại sao, tại sao cứ mãi thế này vậy?”

Thiệu Từ Lễ: “Cái gì cứ mãi thế này?”

Tôi: “Em, em lúc đó nói, ồ.”

Thiệu Từ Lễ: “Ồ gì? Sao vậy?”

Tôi: “Vẫn là gì, ây, mười năm rồi mà.”

Tôi: “Quốc khánh mùng một tháng mười, sao ngày quốc khánh lại không được nghỉ?”

Thiệu Từ Lễ: “…Em có biết anh là ai không?”

Tôi: “Em biết.”

Thiệu Từ Lễ: “Ừm? Anh là ai?”

Tôi: “Thỏ con.” “…”

…..

Phía sau là báo cáo của bác sĩ:

Bệnh nhân có khả năng tiếp nhận thông tin ban đầu, nhưng logic bị sụp đổ. Tư duy quá năng động, không thể xử lý thông tin bình thường.

Từ việc nói về “mười năm” rồi đột ngột chuyển sang “Quốc khánh”, lại liên tưởng người đối thoại mặc áo trắng với “thỏ con” có bộ lông trắng.

Chẩn đoán ban đầu là rối loạn lưỡng cực.

Có khuynh hướng tâm thần phân liệt.

Đây chính là trạng thái tinh thần của tôi khi Thiệu Từ Lễ đón tôi về.

Tôi gần như đã trở thành một kẻ điên rồi.

Chỉ có anh không hề ghét bỏ tôi.

Lúc đó, sự nghiệp của anh thực ra chỉ mới bắt đầu khởi sắc, vừa đủ để đối chọi với bố tôi.

Anh bận rộn xoay sở trong công ty, lại còn phải chăm sóc tôi.

Tôi thì luôn bám riết lấy anh.

Thật ra khá đáng sợ phải không, lúc đó tôi là một kẻ điên mà.

Thế nhưng, anh lại có thể bình tĩnh chỉnh sửa quần áo cho tôi khi tôi đang trong cơn hoảng loạn, rồi dỗ dành tôi trước ánh mắt kỳ quái của mọi người.

Sau này, tình trạng của tôi dần tốt hơn.

Tôi bắt đầu hồi phục ký ức, trở nên bình tĩnh hơn.

Và điều mà việc hồi phục ký ức mang lại cho tôi, chính là sự trầm cảm không hồi kết.

Lúc đó, tôi và Thiệu Từ Lễ đã kết hôn.

Là vì một ngày tôi phát điên khóc lóc đòi cưới anh, và anh đã đồng ý.

Thật sự đưa tôi đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn.

Khá là vội vàng, hơn nữa lúc đó mọi người xung quanh đều cảm thấy anh vì một người điên như tôi mà không đáng.

Mà nói thật, tôi thật sự không ngoan chút nào.

Tôi khá bình tĩnh với người khác, nhưng với anh, tôi lại luôn không kiểm soát được mà nổi nóng.

Có lẽ là… anh luôn bao dung tôi chăng.

Tình trạng tinh thần của tôi vẫn luôn không tốt.

Bác sĩ chẩn đoán tôi bị trầm cảm nặng.

Sau đó, tôi nói với Thiệu Từ Lễ rằng tôi muốn điều trị MECT.

Điều trị MECT, còn gọi là liệu pháp sốc điện biến đổi đa thông số có kiểm soát, là một phương pháp sử dụng xung điện để kích thích giúp não bộ đạt lại trạng thái cân bằng chuyển hóa.

Nó có hiệu quả rõ rệt trong điều trị trầm cảm và các bệnh tâm thần khác.

Cái giá phải trả là, sau khi kích thích não bộ, bệnh nhân rất dễ bị suy giảm trí nhớ. Tôi vẫn còn nhớ ngày hôm đó, sau khi tôi nói với Thiệu Từ Lễ rằng tôi muốn điều trị MECT, anh đã cười khổ thế nào.

Anh cười khổ hỏi tôi:

“Em nỡ lòng nào quên anh như vậy sao?”

“…”

Xem đó, tôi lại sắp bỏ rơi anh ấy một lần nữa rồi.

Thế nhưng, anh ấy vẫn liên hệ cho tôi bệnh viện tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất.

Sau đó, tôi đã tham gia liệu trình điều trị này.

Tôi nằm viện ba tháng, thực hiện mười hai lần. Trí nhớ về quá khứ quả thực có giảm sút, nhiều chuyện tôi bắt đầu không nhớ rõ nữa.

Thậm chí tôi còn bắt đầu tưởng tượng ra những điều không có thật để lấp đầy những khoảng trống trong ký ức.

Ví dụ, tôi nghĩ rằng mình và bố không có thù hận gì sâu xa.

Ví dụ, tôi tưởng tượng mình và Thiệu Từ Lễ từng có một mối tình đẹp thời trung học.

Ví dụ, hoàn toàn quên đi thân phận ghê tởm của bản thân. Lợi ích mà liệu pháp này mang lại cho tôi là tôi bắt đầu sống nhẹ nhàng hơn.

Mặt trái là… một khi phát hiện những chuyện xung quanh khác với ký ức của tôi, tôi sẽ phát điên. (Đây là điều Thiệu Từ Lễ sau này kể cho tôi.) Ký ức của tôi là những mảnh vụn, tất cả mọi người đều phải hành xử theo những gì tôi tưởng tượng. 

Ví dụ, trong tưởng tượng của tôi Thiệu Từ Lễ là kẻ xấu, thì anh ấy phải đóng vai kẻ xấu. (Mặc dù tôi cảm thấy anh ấy cũng thích thú với điều đó.)

Hơn nữa, quan niệm về thời gian của tôi cũng có vấn đề.

Ví dụ, tôi nghĩ mình mới 25 tuổi, nhưng thực tế, tôi đã 32 tuổi rồi. Ví dụ, nước tôi đã bãi bỏ chính sách tử hình ngay lập tức từ lâu, lý do bố tôi gần đây mới bị thi hành án là vì các thủ tục xét duyệt mới hoàn tất.

Thiệu Từ Lễ đã mua lại công ty của bố tôi từ rất lâu rồi.

Mọi thứ, cứ như đang vận hành trên một sợi tơ sắp đứt.

Cho đến khi mẹ kế tôi xuất hiện.

Bà ta lại khiến tôi nhớ lại tất cả.

Lầu gác trên mây khó khăn lắm mới xây dựng được, giờ tan tành mây khói.

error: Content is protected !!