Góc Của Chan

CÁI GIÁ CỦA SỰ BUÔNG XUÔI- CHƯƠNG 6

14

Mấy ngày đó, bề ngoài tôi vờ như đang học hành. Nhưng trong bóng tối lại lén lút gom góp tiền bạc.

Giờ nghĩ lại, lúc đó tôi ngây thơ biết bao.

Làm sao tôi lại có thể tin rằng, chỉ cần lén lút đưa vé máy bay cho Thiệu Từ Lễ.

Vượt qua tai mắt của bố tôi.

Hành động bí mật trong đêm tối.

Là có thể đưa Thiệu Từ Lễ ra ngoài được chứ.

Đêm hôm đó, tôi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, rồi đưa vé máy bay cho Thiệu Từ Lễ.

Anh ta im lặng nhận lấy.

Tôi dặn anh ta, cứ trốn đi, trốn đến tận cùng thế giới, đừng quay lại, đừng ngoảnh đầu nhìn.

Anh ta nhìn tôi, nhìn rất lâu, rất lâu.

Lúc đó tôi cảm thấy mình đã làm được một việc thật vĩ đại.

Bây giờ nghĩ lại.

Là tôi.

Chính tôi đã hại chết Thiệu Từ Lễ.

Sau cái đêm hôm đó, Thiệu Từ Lễ thực sự biến mất.

Bên phía bố tôi cũng không có động tĩnh gì.

Tôi thật sự đã tin rằng mình đã đưa được Thiệu Từ Lễ đi rồi.

Anh ta giờ này chắc đã xuống máy bay ở một nửa bên kia địa cầu.

Thế nên mấy ngày đó, tôi hiếm hoi có được chút tâm trạng tốt.

Hơn nữa, không hiểu sao bố tôi lại đối xử với tôi thoáng hơn một chút.

Ông ta thậm chí còn lần đầu tiên mời tôi lên đỉnh núi Thiếu Phong ăn cơm.

Nhà hàng trên đỉnh núi Thiếu Phong là do ông ta mở, chắc cũng coi như là nhà bếp riêng của ông ta vậy.

Đây là lần đầu tiên tôi được ông ta đưa lên đỉnh núi ăn cơm.

Tôi mặc chiếc váy mới chưa từng diện bao giờ, ngồi ở ghế phụ bên cạnh ông ta.

Căn phòng riêng này có một cửa sổ kính lớn sát sàn, có thể nhìn rõ toàn cảnh đỉnh núi.

Trong tiếng cụng ly rôm rả, ba tôi nâng ly rượu, nói lát nữa sẽ có một tiết mục rất hay mời mọi người cùng xem.

Lúc đó, tôi ngồi trên ghế vừa phấn khích vừa bồn chồn, không biết tiết mục đó là gì.

Nếu biết, chắc tôi sẽ hận không thể quay ngược thời gian, tự tát mình mấy bạt tai cho hả dạ.

Ăn uống say xưa, mọi người trò chuyện cũng gần xong,

Ai nấy đều tò mò không biết tiết mục đó rốt cuộc là gì.

Bố tôi đứng dậy, hùng hổ giới thiệu.

“Mấy ngày nay, tôi đã tóm được một tên phản bội nhỏ.”

“Tên phản bội nhỏ đó, hình như còn có quan hệ mập mờ với cô con gái nhỏ này của tôi.”

“Nhưng không sao, tên phản bội đó sắp sửa mang đến cho chúng ta một màn trình diễn đặc sắc rồi.”

Tôi chết sững tại chỗ.

Cảm giác như bàn tay đang nắm chiếc thìa không còn là của mình nữa.

Ánh mắt tôi vô thức nhìn xuống.

Ô cửa kính khổng lồ ấy, hóa ra có thể hiển thị mọi thứ trên đỉnh núi một cách rõ ràng đến vậy.

Người đó, bị trói bằng dây thừng.

Toàn thân dính đầy máu, không còn nhìn ra hình dạng con người, đó thực sự là Thiệu Từ Lễ ư?

Tôi không biết, tôi không dám nhận, tôi thật sự không dám nhận diện anh ta.

“Tôi đã nói với tên phản bội nhỏ này rằng, tôi có thể cho hắn cơ hội được tự do.”

“Với điều kiện, hắn phải bám chặt lấy cánh cửa chiếc xe tải này.”

“Phải bám cho đến khi xe xuống đến chân núi, không được buông tay. Buông tay có nghĩa là hắn đã từ bỏ.”

Cái gì?!

Nhưng mà, vết thương và máu thịt trên chân Thiệu Từ Lễ đã trào ra ngoài hết rồi kia mà?

Muốn làm gì?

Muốn chiếc xe kéo lê cái chân bị thương của anh ta? Lại còn phải tự anh ta nắm giữ?

Điên rồi.

Tại sao trên đời lại có cái kiểu mua vui như thế này chứ.

Tôi run rẩy, lao đến trước mặt bố tôi, đây là lần đầu tiên trong đời tôi mất kiểm soát cảm xúc trước ông ta.

Tôi gào thét nói ông ta không thể làm thế, trách mắng ông ta táng tận lương tâm.

Nhưng vệ sĩ của ông ta dường như đã đoán trước được, vội vã kéo tôi lại.

Tên cầm thú ấy đứng bên cạnh tôi, khinh bỉ hừ một tiếng, nói.

“Mày phải nhìn cho rõ vào.”

“Xem người yêu của con quái vật như mày, vì mày, đã hy sinh những gì.”

Chiếc xe tải bắt đầu lăn bánh, tôi gào thét, trừng mắt nhìn theo ánh đèn hậu kéo dài.

Chiếc xe lao xuống núi.

Kéo theo thứ gì.

Kéo theo niềm hy vọng duy nhất của trái tim tan nát này.

Kéo theo ánh sáng le lói còn sót lại trong đêm tối của tôi.

Anh ta đã không buông tay, chưa bao giờ buông tay.

Bố tôi nói dù Thiệu Từ Lễ không buông tay. Ông ta cũng sẽ không tha cho Thiệu Từ Lễ.

Ông ta sẽ ném Thiệu Từ Lễ ra bãi rác hoang vắng, chẳng ai thèm ngó ngàng đến anh ta.

Tôi cứ giãy giụa, tôi phẫn nộ, tôi muốn xé nát mọi thứ trước mắt mình.

Khách khứa ra về, tôi cảm thán số phận bất công, trừng mắt nhìn chằm chằm ông ta.

Tôi vĩnh viễn không thể hiểu nổi, với tư cách là một người cha, tại sao ông ta lại hận tôi đến vậy.

Ngày hôm đó, có lẽ là ông ta đang có tâm trạng rất tốt, hoặc có lẽ sự ngang ngược của tôi lại chọc giận ông ta.

Ông ta đã nói cho tôi một sự thật.

Một sự thật mà tôi chưa từng biết.

Một sự thật khiến tôi phủ nhận chính bản thân mình.

Tại sao, chị gái tôi lại lớn hơn tôi nhiều đến vậy?

Tại sao, tôi luôn chậm chạp hơn những người cùng tuổi?

Khi học môn Sinh học, giáo viên từng nói:

Giao phối cận huyết, khả năng con cái có khiếm khuyết gen là rất cao.

Bố tôi hận tôi, bởi vì tôi vốn dĩ không nên tồn tại.

Tôi là quái vật, một con quái vật không hơn không kém.

Tôi là đứa con của…

Chị gái tôi và ông ta.

Tôi chào đời trong thế giới này.

Ngay từ đầu, sự tồn tại của tôi đã là một sự đổ vỡ về luân thường đạo lý.

Khi biết được tất cả những điều này, toàn bộ thế giới quan của tôi sụp đổ.

Thế giới lặng lẽ sụp đổ trước mắt tôi, hơn nữa tôi đã mất đi chỗ dựa duy nhất.

Tôi bắt đầu phát điên, phát điên ở khắp mọi nơi.

Bố tôi để nhốt tôi lại, ông ta càng trở nên tàn bạo hơn trong việc đánh đập tôi.

Tôi đã phản kháng không biết bao nhiêu lần, nhưng đổi lại chỉ là những màn tra tấn tàn nhẫn và dã man hơn.

Tôi từng nghĩ đến việc tự sát.

Treo cổ, cắt cổ tay, nhảy lầu.

Những vết sẹo trên cổ tôi chính là từ đó mà ra.

error: Content is protected !!